Mèo đen có chút đau đầu.
Vì sao một con mèo lại phải nghe một con quỷ kể lể?
Mấy câu chuyện của loài người, có nhiều chuyện nó không hiểu gì cả.
Vì sao cậu không trả lời anh ta, chỉ cần cậu sẵn lòng, anh ta có thể nghe được giọng nói của cậu, không phải hay sao?
A Nhiên lại không nói lời nào.
Cậu gần đây luôn như vậy.
Tiểu Hắc cũng không sốt ruột.
Nó thong thả bước những bước tao nhã trên cửa sổ, khó có được hôm trời đẹp như hôm nay, thế mà nó lại không ngủ.
Anh ấy là người, tao là quỷ.
Tiểu Hắc dừng lại.
Bọn tao ở dưới cùng một mái nhà, như thế đã thật không tốt với anh ấy. Tao không muốn làm hại anh ấy thêm.
Mèo đen ngồi xuống, nó nghiêng đầu nhìn A Nhiên một lúc, nói: A Nhiên, cậu có bao giờ nghĩ về sau này không?
A Nhiên ngẩn ra.
Mèo đen chưa bao giờ hỏi cậu về mấy chuyện “tương lai” linh tinh.
Cũng giống như cậu chưa bao giờ hỏi nó, một con mèo vì sao biết nói chuyện, vì sao biết nhiều chuyện như thế.
Ai cũng có một vài câu hỏi không muốn trả lời.
Cậu nghĩ rằng đây chính là ký kết ngầm giữa họ.
A Nhiên vươn tay, muốn kiểm tra Tiểu Hắc, nhưng tay cậu vẫn xuyên qua thân thể mèo đen như cũ: Tiểu Hắc, mày nói sau này tao sẽ như thế nào?
Tiểu Hắc hắt hơi một cái: Tôi chỉ là một con mèo. Tôi không biết.
A Nhiên thu tay về, xoay người sang chỗ khác, nói: Nếu có một ngày mày biết, nhất định phải nói cho tao đầu tiên.
Mèo đen không trả lời cậu.
Đúng lúc A Nhiên tưởng nó đã ngủ rồi,
Cậu lại nghe mèo đen lẩm bẩm một câu: A Nhiên, đừng nghĩ nhiều về “sau này” như thế.