A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 43




. Thừa nhận

Mấy ngày nay An Dật luôn bị vây trong một mớ áp lực, không phải vì chuyện gì khác, mà là vì hắn rối rắm bởi việc không biết nên thừa nhận tâm tình của mình với y như thế nào.

Hắn nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều thứ, thậm chí còn âm thầm luyện tập ở nhà.

Thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy quái lạ chỗ nào ấy.

Vì vậy An Dật tự mình đả kích mình, thất bại hoàn toàn.

Cuối cùng qua nhiều lần đau khổ đấu tranh nội tâm, An Dật lần đầu tiên quyết định chủ động liên lạc với Trần Trăn.

Tiếp theo đó An Dật hẹn gặp y trong một quán cà phê.

An Dật biết Trần Trăn là một người rất ý thức về thời gian, nên hắn mới tới quán cà phê đó trước khi tan tầm.

Quả nhiên, Trần Trăn đến khá đúng giờ.

Y gọi một ly cà phê mà mình thích uống nhất, rồi nhìn về phía An Dật: “Thật không nghĩ tới em lại chủ động hẹn anh ra đây, có chuyện gì sao?”

An Dật cũng nhìn Trần Trăn, sau đó nghẹn cả buổi trời mới thốt ra được một câu: “Không có gì. . . . . .”

Trần Trăn: “. . . . . . Tuy em chủ động hẹn gặp anh là một bước tiến triển lớn. Nhưng anh sẽ càng vui hơn nữa, khi em trực tiếp hẹn gặp anh ở nhà em.”

An Dật: “. . . . . .”

“Anh thấy em hình như đang rất rối rắm thì phải, lại vì chuyện gì mà thành ra thế này?” Trần Trăn cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó hỏi.

“Còn không phải là vì chuyện thừa nhận với anh thế nào mà phiền não hay sao!” An Dật nhịn không được gào lên.

“Phụt —” Trần Trăn thiếu chút nữa phun luôn ngụm cà phê trong miệng : “Em nói cái gì?”

“Không nghe thì thôi!” An Dật hừ lạnh một tiếng.

Trần Trăn thì trái lại, y mỉm cười: “Em khó chịu như vậy làm gì? Anh biết em yêu anh từ lâu rồi.”

Mặt An Dật đỏ lựng bất thường: “Là do anh đem tôi bẻ cong, anh đừng có hòng tôi sẽ bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy!”

Trần Trăn gật gật đầu: “Ây da, không phải anh đã nói sẽ có trách nhiệm với em sao?”

An Dật nhe răng múa vuốt: “Anh tốt nhất là chịu trách nhiệm cả đời cho tôi, đừng có tưởng An Dật tôi đây dễ ức hiếp!”

Trần Trăn gật đầu, cười: “Vậy giờ em có muốn nói gì với anh nữa không?”

An Dật lập tức lắc đầu: “Chuẩn bị sẵn rồi, nhưng giờ lại quên hết trơn.”

Trần Trăn: “. . . . . .”

An Dật tiếp tục nói: “Tất nhiên, nếu như anh bằng lòng để tôi áp lại, có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc gửi cho anh một lời thổ lộ thiệt là cảm động.”

Trần Trăn xì một tiếng: “. . . . . . Hay nhỉ, chưa gì hết đã đòi phản công?”

An Dật nghi hoặc: “Phản công gì?”

Trần Trăn: “Cậu em à, nếu em có thể áp được anh, có lẽ anh sẽ thử một lần.”

An Dật: “. . . . . . Quân tử động khẩu bất động thủ! Dựa vào cái gì mỗi lần làm đều là tôi bị áp? !”

Trần Trăn: “Bởi vì anh là thuần công.” =))

An Dật thật tâm tức đến mức muốn hộc máu, thần ạ, cho chút sét đánh chết cái tên đáng ghét này giùm đi!

Hai người hoàn toàn quên đây là nơi công cộng, rất ư là quang minh chính đại mà thảo luận vấn đề ai trên ai dưới.

May là bọn họ nói tiếng Trung, người trong quán cà phê không có ai nghe hiểu.

“Vậy đi, chúng ta bây giờ xem như là đã xác định quan hệ yêu đương?” Trần Trăn nhìn hắn, trong mắt lộ ý cười.

An Dật nhìn Trần Trăn cười mà thất thần một hồi, sau đó lập tức liếc mắt sang nơi khác: “Nói nhảm.”

Trần Trăn rốt cục nhịn không được cười ra tiếng: “Anh nói An Tiểu Miêu em đó, sao lại đột nhiên tỉnh ngộ vậy? Có phải được cao nhân nào đó chỉ điểm không nha? Anh còn tưởng em sẽ cự nự một trận, nên ngay cả việc trường kỳ kháng chiến anh cũng đã chuẩn bị sẵn hết luôn rồi.”

An Dật: “Kháng chiến em gái anh! Anh chưa từng nghe câu “cuộc sống nó giống như một vụ QJ, nếu chống không lại thì ta cứ học cách hưởng thụ nó, có hiểu không?”

Nghe An Dật giảng đạo, Trần Trăn cười đến mức đau cả bụng: “Ví dụ này của em sắc sảo thiệt đó! Ha ha ha ha. . . . . .”

An Dật bực mình hừ một tiếng, nói: “Cười cái P!”

Trần Trăn: “Anh đúng là đã tìm được một hạt dẻ cười thật sự, em có biết em rất thú vị không? Có khả năng giải buồn cho người khác nha.”

An Dật: “Kháo! Mấy lời này tôi nghe kiểu gì cũng không thấy giống một lời khen!”

Trần Trăn: “Bình tĩnh nào, anh đang khen em thật mà.”

An Dật: “Không thèm!”

Ban đầu vì Trần Trăn cảm thấy An Dật là một người rất thú vị nên mới đi trêu chọc hắn, nhưng không nghĩ tới hắn thật đúng là rất thú vị.

Xem ra cuộc sống sau này cũng sẽ không quá mức nhàm chán.

Trần Trăn hài lòng nghĩ thầm trong đầu.

Nhớ tới cái ngày tình cờ gặp gỡ trong WC, và cả tiếng xì hơi kia nữa. Trần Trăn cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. (tới đoạn này Đậu thiệt muốn đạp vô mặt Trần Trăn =)) )

An Dật nhìn y cười mà càng ngày càng thấp thỏm: “Này, tôi nói anh nha, rốt cuộc thì anh đang cười cái gì? ! Bộ mặt tôi nhìn buồn cười lắm sao!”

Trần Trăn cười đến mức hoàn toàn không để ý tới hình tượng gì nữa.

“Anh không phải tên ‘này’, còn nữa, em phải gọi anh là ông xã.” Trần Trăn tuyên bố.

“Tại sao không phải anh gọi tôi là ông xã?” An Dật đương nhiên không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Có cần anh dùng hành động để giải thích không?” Trần Trăn cười xấu xa.

An Dật nhìn cái mặt cười vô cùng gian xảo kia của y liền cảm thấy không bình thường: “Không cần!”

Ra khỏi quán cà phê, Trần Trăn chẳng hề quan tâm tới ánh mắt của mọi người, nắm lấy tay An Dật.

Ngay từ đầu An Dật đã ngọ nguậy muốn rút ra, nhưng mà giãy dụa thất bại. Vì vậy cũng chỉ đành cố gắng ngó lơ những ánh mắt hiếu kì của vô số người đi đường giáp ất bính xung quanh.

“Thế này, thế này cảm thấy rất kỳ.” An Dật thành thật nói.

“Quen rồi thì sẽ hết, đây chỉ là thái độ đối với cuộc sống mà thôi. Anh không muốn anh và em phải sống trốn tránh cả đời.” Trần Trăn nói, “Cho nên em phải tập làm quen.”

An Dật: “. . . . . .”

Thật ra An Dật không hề biết rằng, trong lòng Trần Trăn cũng rất là căng thẳng.

Y sợ An Dật không chịu nổi giới đồng chí mà suy sụp, hoặc sẽ trở nên rối rắm, u buồn.

May mà y mạo hiểm đã thành công  và một phần cũng do dây thần kinh của An Dật này vô cùng dày. “Mặc dù hắn cũng khá nhạy cảm, nhưng đôi khi lại không để tâm tới những chuyện vụn vặt mà khiến bản thân lâm vào bế tắc.”

Cho nên cuối cùng hắn vẫn không tài nào thoát khỏi chiếc lưới tình do chính Trần Trăn bày ra, từng bước từng bước một chui vào trong.

Trần Trăn cũng là thật tâm coi An Dật như bảo bối, vì y thấy rằng An Dật là một người có thể cùng mình chia sẻ nụ cười.

Và cũng bởi y đã gặp qua quá nhiều người có tâm tư đen tối.

Điển hình như An Dật, hắn không dám trao lòng tin của mình cho người khác. Việc cha mẹ hắn ly dị rồi bỏ mặc hắn đã để lại trong lòng hắn một bóng ma rất lớn.

Hồi đó Hạ Vũ phải trải qua hơn 2 năm mới có thể trở thành bạn tốt của hắn, cho thấy tính cảnh giác của hắn rất lớn.

Thích lừa mình dối người để bảo vệ bản thân.

Nhưng lớp vỏ cứng hắn dùng để bảo vệ mình lại bị Trần Trăn cường ngạnh mở ra.

Thế là hắn cứ như vậy mà rơi vào tay giặc.

“À mà này, tôi là tôi không muốn yêu xa đâu nha! Anh sắp tới sẽ trở lại Nhật, phải không?” An Dật đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức chất vấn Trần Trăn.

Trần Trăn gật đầu: “Anh tất nhiên sẽ trở lại Nhật.”

An Dật vừa nghe liền không vui: “Miệng thì nói yêu tôi, kết quả không phải vẫn muốn đi hay sao!”

Trần Trăn: “Vậy thì em theo anh cùng về Nhật đi.”

An Dật: “Vậy tại sao không phải là anh ở lại Mĩ với tôi?”

Trần Trăn: “Anh làm việc ở Nhật mà.”

An Dật: “Tôi đây cũng có việc ở Mĩ!”

Trần Trăn: “Anh nuôi em.”

An Dật: “Không thèm!”

Trần Trăn: “Vậy, nếu không thì mình chơi rút thăm quyết định nha.”

An Dật: “. . . . . . Trần Trăn! Tôi thật không ngờ anh lại có thể nghĩ ra cái biện pháp ngây thơ ấu trĩ như thế này!”

Trần Trăn: “Chiêu này anh học từ em mà.”

An Dật: “. . . . . .”

Hai người không nói chuyện nữa, mà im lặng tay trong tay bước đi trên đường phố Las Vegas sầm uất náo nhiệt.

Hoàn toàn quên đi những ánh mắt hiếu kì xung quanh.

Mặc kệ nó, chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi.

Bất quá, An Dật vẫn nhịn không được nói với Trần Trăn: “Trước kia sao anh không nói với em anh là người song tính?”

Trần Trăn có hơi ngạc nhiên: “Ai nói với em?”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “Nhất định là thằng nhóc Đồng Tuấn Nghị, phải không?”

An Dật: “. . . . . . Anh trả lời em trước đã.”

Trần Trăn: “Trước đây thì đúng là thế, nhưng chỉ có điều từ ngày anh cảm thấy có hứng thú với em tới giờ, anh đã hoàn toàn trầm luân trở thành đồng chí luôn rồi.”

An Dật nghe được câu trả lời, tâm tư cuối cùng cũng cân bằng: “Hừ hừ, đáng đời! Ai kêu anh dám bẻ cong em!”

Trần Trăn buồn cười nói: “Nhưng mà anh đây là tự nguyện.”

An Dật: “. . . . . .”

Nhìn nửa bên mặt của An Dật dưới ánh đèn, Trần Trăn không nhịn được nữa, trực tiếp ôm chầm lấy hắn sau đó bắt đầu nồng nhiệt hôn.

Hai người lưu lại cho những người đi trên đường một hình ảnh khắc sâu đầy ấn tượng.

Tựa như khoảnh khắc khi sinh mệnh vừa mới chớm nở, trong phút chốc tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.

ღ♥ღღ♥ღ HOÀN CHÍNH VĂN ღ♥ღღ♥ღ