A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 42




 An Dật rối rắm.

Lúc mới bắt đầu tới công ty, tâm tình của An Dật vốn dĩ đang rất tốt, nhưng chẳng biết tại sao khi công việc kết thúc vào buổi chiều, hắn lại cảm thấy cả người mình lại trở nên vô cùng uể oải.

Đồng nghiệp ở phòng kế hoạch nhìn thấy tâm tình của An Dật thay đổi còn nhanh hơn thời tiết thì không khỏi lắc đầu cảm thán: “Phòng ý tưởng và sáng tạo nếu đem so với phòng kế hoạch thì tốt hơn ở một điểm, đó là có nhiều người bình thường hơn một chút. . …”

Hết giờ làm, An Dật mang theo cả người xám xịt và tràn đầy oán niệm lượn ra khỏi công ty..

Đồng nghiệp của hắn ai nấy đều hận không thể cách xa hắn ba mét để miễn cho việc tai bay vạ gió.

Đi khỏi công ty chưa được hai bước, thì An Dật nhìn thấy một chiếc BMWs màu đen rất khả nghi.

Hắn vốn định ngó lơ chiếc xe này, tiếp tục đi về hướng tàu điện ngầm của mình, kết quả chiếc xe này vậy mà lại cứ theo sát phía sau hắn. 

Thấy người đi đường xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò, An Dật thật sự bình tĩnh không nổi.

Hắn có thể nhịn được rất nhiều chuyện, chỉ độc nhất một chuyện là hắn không tài nào nào chịu nổi khi mọi người cứ nhìn hắn chăm chú, hoặc là dùng ánh mắt tò mò mà nhìn hắn.

Vì vậy hắn dừng bước, đi thẳng tới bên cạnh chiếc BMWs, không hề lịch sự đập đập cửa kính xe.

Cửa kính xe lập tức hạ xuống, điều khiến An Dật kinh ngạc chính là, người trong xe không phải Trần Trăn, mà là cậu trai đi cùng Trần Trăn đến tham gia tiệc rượu tối hôm qua.

Đồng Tuấn Nghị nhìn An Dật cười đến mức vô cùng sáng lạn: “Chào anh.”

Mặt An Dật chẳng có vẻ gì gọi là hòa nhã: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Đồng Tuấn Nghĩ vẫn cười cười: “Tôi có mấy lời muốn nói với anh, thế này không tiện, có thể lên xe không?”

An Dật hiển nhiên là không biết Đồng Tuấn Nghị là em họ của Trần Trăn, hắn vẫn cho rằng cậu trai này là một trong số những nhân tình của Trần Trăn.

“Tôi nghĩ tôi chẳng có chuyện gì để nói với cậu cả.” An Dật bĩu môi : “Còn nữa, đừng có tiếp tục đi theo tôi.”

Đồng Tuấn Nghị: “Tôi muốn nói với anh về chuyện của Trần Trăn. Anh có biết? Anh ấy vì anh mà hủy buổi đính hôn.”

An Dật vừa mới quay người qua liền xoay ngược trở lại, sau đó nghi hoặc hỏi: “Đính hôn?”

Đồng Tuấn Nghị nhìn hắn, hơi kinh ngạc: “Sao chứ? Anh không biết anh ấy có vợ chưa cưới? Anh ấy vốn chính là người song tính luyến.”

An Dật thành thật lắc đầu: “Tôi không hiểu rõ về anh ta lắm.”

Đồng Tuấn Nghị: “Vậy nên tôi mới tới đây giải thích cho anh hiểu.”

An Dật: “Là Trần Trăn kêu cậu tới?”

Đồng Tuấn Nghị lắc đầu: “Suỵt, anh phải giữa bí mật nha. Anh ấy không biết đâu.”

An Dật: “. . . . . .”

Không thể nào thoát khỏi lòng hiếu kỳ đang thúc giục, cuối cùng An Dật vẫn lựa chọn leo lên xe Đồng Tuấn Nghị.

“Tôi thấy cậu hình như vẫn còn là học sinh, cậu có bằng lái chưa?” An Dật ngồi ở ghế phó lái có hơi lo lắng hỏi.

Đồng Tuấn Nghị nổi cáu lớn tiếng nói: “Tôi đã 21 tuổi rồi! Tôi nói anh nha, bộ tối hôm đó anh say thật à? Ngay cả tôi cũng nhớ không rõ?”

An Dật: “Tôi chỉ biết cậu là người mà Trần Trăn mang đến tiệc rượu.”

Đồng Tuấn Nghị: “Tôi là họ hàng xa của ảnh.”

An Dật: “. . . . . .”

Trầm mặc một hồi, Đồng Tuấn Nghị là người phá vỡ bầu không khí có chút nhạt nhẽo này đầu tiên: “Đối với Trần Trăn, anh một chút cũng không hiểu, vậy mà anh còn dám đùa bỡn anh ấy? Tôi nên nói anh đơn giản hay là anh ngu ngốc đây?”

An Dật rất bất mãn nói: “Là anh ta trêu chọc tôi trước!”

Đồng Tuấn Nghị thở dài: “Hầy, những chuyện đó không quan trọng. Trần Trăn anh ấy có một cuộc hôn nhân chính trị, cô ta là thiên kim tiểu thư, con của một người có chức quyền lớn tại Pháp. Anh ấy vì anh, chạy tới Pháp hủy hôn ước vào hai tháng trước.”

An Dật: “. . . . . . Thiệt hay giả. . . . . . ?”

Đồng Tuấn Nghị: “Có lẽ anh sẽ không tin chuyện này là thật, nhưng sự thật vẫn là như vậy, cha dượng và mẹ của anh ấy là những người rất có danh tiếng ở Pháp, anh biết mẹ anh ấy là nhà ngoại giao phải không? Bà ấy quen rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn.”

An Dật: “Vậy nên bà ấy vì con trai của mình, tìm một nàng dâu có gia cảnh tốt?”

Đồng Tuấn Nghị gật gật đầu: “Ừ, không ngờ anh thông minh thiệt nha.”

An Dật: “. . . . . .”

Lúc biết cha dượng Trần Trăn là Tái Khắc Lâm (Sài Kelin) thì hắn cũng hết sức ngạc nhiên, bởi vì trong giới thiết kế, Tái Khắc Lâm chính là một bậc thầy chưa từng có.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, bên nhà của Trần Trăn lại có liên quan tới chính trị.

Bây giờ An Dật cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao mà quan hệ của Trần Trăn lại rộng như vậy.

“Anh biết không? Anh ấy lúc đó thật sự rất đáng bị đem ra xử bắn, trực tiếp thừa nhận người mình yêu bây giờ là đàn ông còn chưa tính. Đã vậy còn đắc tội không ít người.” Đồng Tuấn Nghị không hề che dấu sự sùng bái của mình : “Nếu có người như vậy yêu tôi, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

An Dật liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước: “Thật ra cậu chính là thuyết khách mà Trần Trăn phái tới phải không? Hả? !”

Đồng Tuấn Nghị ha ha cười: “Không ngờ anh thật sự không ngu ngốc chút nào nha. Quả thực là chính anh ấy gọi tôi tới đón anh về nhà. Thế nhưng những điều tôi vừa nói với anh khi nãy, anh ấy một chữ cũng không hề biết.”

An Dật: “Tại sao mấy người ai cũng nói tôi nên yêu Trần Trăn là thế nào?”

Đồng Tuấn Nghị: “Có những chuyện trời đã định sẵn khó mà cãi, haizz, đừng thấy tôi trẻ tuổi mà lầm, bản thân tôi rất tin vào duyên số.”

An Dật: “. . . . . . Vậy tại sao Trần Trăn không tự mình đến?”

Đồng Tuấn Nghị: “Anh không biết? Blue Island đang mở rộng thêm công ty, Trần Trăn anh ấy bây giờ là nhân vật nòng cốt của Blue Island, đương nhiên là bề bộn nhiều việc rồi.”

An Dật: “Nga.”

Đồng Tuấn Nghị: “Bất quá anh ấy rất lo anh không chịu chú ý đến sức khỏe bản thân, nên bảo tôi đưa anh về nhà. Anh mau mau rước người đàn ông biết quan tâm chăm sóc thế này về nhà đi. Anh ấy không có tật xấu gì, chỉ là hơi nghiêm khắc với chính bản thân và với người khác mà thôi.”

An Dật rất nghiêm túc nhìn Đồng Tuấn Nghị, nói: “Ê! tôi nói cái này, bộ cậu đang chào hàng à?”

Đồng Tuấn Nghị: “. . . . . .”

Dọc đường đi, Đồng Tuấn Nghị nói rất nhiều chuyện về Trần Trăn, kể cả việc trong nhà y.

Điều này khiến hiểu biết của hắn đối với Trần Trăn gia tăng không ít.

Sau khi Đồng Tuấn Nghị ngoan ngoãn đưa An Dật về tới khu nhà ở của hắn xong, liền rời đi.

Trở lại căn nhà không còn Plumeria và Tiểu Hắc ở bên trong chờ hắn về như khi xưa, An Dật lại tiếp tục cô đơn rối rắm.

Nếu Đồng Tuấn Nghị không nói cho hắn biết, hắn quả thực không biết Trần Trăn là người song tính luyến, quá hơn nữa là đã từng có một người vợ chưa cưới.

Tiểu Thiên sứ hiện lên một bên đầu lo lắng nói với hắn: nếu như cậu đến đó, vậy tức là sau này cậu sẽ thật sự trở thành gay. Đây chính là con đường không hề có lối về, và cũng là một con đường tình yêu vô cùng gập ghềnh trắc trở!

Vì vậy An Dật lại tiếp tục rối rắm.

Cuối cùng hắn vẫn là nhịn không được gọi điện cho Hạ Vũ, hắn bây giờ rất muốn tâm sự.

Bằng không sẽ chết vì rối rắm.

Hạ Vũ tiếp máy rất nhanh: “Quẩy? Hiếm khi thấy An Tiểu Miêu cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi à nha.”

Giọng điệu An Dật có vẻ rất bất lực: “Tự nhiên hôm nay cậu gọi tới nói với tôi một đống chuyện, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.”

Hạ Vũ: “. . . . . . Thật ra cậu không cần thiết phải nghĩ . . . . . .”

An Dật: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây?”

Hạ Vũ: “Cậu ngốc quá! Trực tiếp thừa nhận luôn không phải được rồi sao, nên như thế nào thì liền như thế đó, cứ việc thuận theo tự nhiên đi!”

An Dật: “. . . . . .Thừa nhận. . . . . . ?”

Hạ Vũ: “Đúng, đi tới chỗ Trần Trăn rồi nói rõ với anh ta đi. Sau đó mọi việc sẽ tốt đẹp ngay thôi.”

An Dật: “Xuống địa ngục mà tốt đẹp!”

Hạ Vũ: “Nói tóm lại, lần này cậu nhất định phải chủ động một chút, đừng lùi bước nữa. Yêu đàn ông cũng không phải tội lớn tày trời gì. Chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi.”

Những lời của Hạ Vũ không thể nghi ngờ đã chọt trúng tim của An Dật, hắn trước giờ vẫn luôn ước mơ được hạnh phúc.

Đúng vậy, chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi. . . . . .

An Dật có chút tự giễu mỉm cười: “Tôi thật là, càng sống càng ngốc. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi. . . . . .”

Hạ Vũ: “Cuối cùng cậu cũng biết bản thân mình càng sống càng ngốc nha, tôi trước giờ đâu có dám nói, vì tôi sợ đả kích tới động lực sống của cậu.”

An Dật: “. . . . . . Cậu có thể ngưng nói mấy lời ác độc đó với tôi được không?”

Hạ Vũ: “Đây cũng đâu phải ngày đầu tiên cậu quen biết tôi đâu, so đo làm gì? Nếu cậu muốn học cách tin tưởng người khác, thì hãy tin Trần Trăn.”

An Dật: “Tôi vẫn luôn hết sức tin tưởng cậu mà.”

Hạ Vũ: “Tin tôi thì được gì, cậu đâu có kết hôn với tôi.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Bất quá tôi không ngại cậu di tình biệt luyến, nhảy vào vòng tay ấm áp của tôi. Ha ha ~”

An Dật: “Nhảy em gái cậu.”

Lại tâm sự với Hạ Vũ một hồi lâu, An Dật cuối cùng cũng có cảm giác bầu trời trong xanh hơn.

Rối rắm nhăn nhó để làm gì, vì hạnh phúc của chính mình, thử tin Trần Trăn một lần đi. . . . . . An Dật nghĩ thầm trong lòng, thừa nhận thì thừa nhận, lão tử không sợ!

Tiếp theo đó tiểu thiên sứ ở trong lòng hắn phất khăn lụa trong tay, mắt lệ bôn nhìn hắn: bái bai~! Tiểu thẳng nam ngây thơ khả ái An Dật, rốt cuộc cậu cũng cong. . . . . .

Tiểu ác ma phía bên kia thì càn rỡ cười như điên: An Dật cậu rốt cuộc cũng chịu thừa nhận tình cảm của chính mình!