Trong lòng Thường Ngọc Thanh khả
nghi, nheo mắt lại cẩn thận quan sát thần sắc A Mạch: “Ngươi đưa ta ra
khỏi trận? Không sợ bị người khác tố cáo ngươi thông đồng với địch sao?”
A Mạch vừa muốn trả lời, lại đột
nhiên ngẩng đầu, đưa một tay lên bưng mũi. Thường Ngọc Thanh thấy lạ,
nhịn không được liền gạt cổ tay nàng ra, thấy máu mũi A Mạch cứ thế chảy xuống, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại chảy máu mũi ?”
A Mạch bực mình hất tay Thường Ngọc
Thanh ra, rồi dùng ngón tay bít lỗ mũi lại, bực bội nói: “Ngươi cứ thử
chúc đầu xuống đất nửa ngày xem!”
Thường Ngọc Thanh nhất thời bật cười, cũng không biết phải đối đáp thế nào.
Bên cạnh, Đường Thiệu Nghĩa cũng đã phát hiện mũi A Mạch bị chảy máu, gấp giọng hỏi: “A Mạch, làm sao vậy?”
A Mạch dùng mu bàn tay quệt ngang
quệt dọc, phát hiện máu đã tự ngừng chảy, vội vàng trả lời: “Không việc
gì, đại ca, ta đưa anh ta ra khỏi trận, ngươi mau chỉnh đốn binh lính
các doanh, đề phòng Thường Ngọc Tông sinh biến từ phía bắc!”
Đường Thiệu Nghĩa ghìm ngựa, nhìn A
Mạch chăm chú một khắc rồi nói: “Được, ta sẽ cho người ta giả bộ truy
kích rồi hộ tống ngươi ra khỏi doanh.”
A Mạch nói: “Được! Trương… Sỹ Cường có thể đưa ta ra!”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, xoay
chuyển ánh mắt, lại sắc bén nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, nói: “Thường Ngọc Thanh, hy vọng ngươi thủ tín, sau khi ra khỏi trận lập tức thả A
Mạch! Nếu A Mạch có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ giết sạch lũ Bắc Mạc các ngươi!”
Thường Ngọc Thanh nghe xong cười lạnh, nói: “Nếu ngươi giữ lời, ta tất cũng giữ lời!”
Đường Thiệu Nghĩa trầm giọng hừ một
tiếng, không nói gì, giục ngựa chậm rãi tránh sang một bên, phía sau anh ta, kỵ binh quân Giang Bắc hàng ngũ chỉnh tề cũng tách sang hai bên,
tạo thành một con đường nhỏ thông ra khỏi trận.
Thường Ngọc Thanh cười cười, buộc
trường thương lại, nắm lấy cánh tay A Mạch, nhấc nàng ngồi ra sau ngựa,
kéo hai tay nàng qua sườn thắt lưng của mình vòng ra trước, rồi dùng vạt áo trói chặt lại trước người. Từ lúc đó, A Mạch ở trong tư thế ngồi ôm
chặt lấy Thường Ngọc Thanh, ngay cả má nàng cũng kề sát lưng anh ta,
không khỏi cả giận nói: “Ngươi làm cái gì thế?”
Thường Ngọc Thanh lúc này mới cầm
thương, cười nói: “Chỉ dùng ngươi để đề phòng những mũi tên bắn lén mà
thôi, nếu bọn họ giữ lời, tất nhiên ngươi đến một sợi tóc cũng không bị
tổn hại.”
Đường Thiệu Nghĩa vô cùng giận dữ,
nếu không phải A Mạch vẫn dùng ánh mắt áp chế, sợ là anh ta đã sớm vung
kiếm chém tới rồi, hiện giờ chỉ có thể siết chặt chuôi kiếm, trầm mặc
ngồi trên lưng ngựa.
Thường Ngọc Thanh mỉm cười liếc mắt
nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hai chân kẹp bụng ngựa, giật dây cương phi ra
ngoài trận. Kỵ binh trong trận quả nhiên không ai ngăn trở, đến khi ra
ngoài trận cùng bộ binh đang giao chiến, thì bọn họ đâu thể ngăn được
Thường Ngọc Thanh, A Mạch sợ anh ta giết binh sĩ của mình, liền gấp
giọng nói: “Chớ có đả thương binh sĩ của ta!”
Thường Ngọc Thanh cười cười, dù chưa
trả lời, song xuống tay cũng dịu đi không ít, nhiều nhất cũng chỉ đánh
những binh lính chặn đường. Phía sau đã có hơn trăm kỵ binh ráo riết
đuổi theo, Thường Ngọc Thanh thừa dịp phía trước có khoảng trống liền
quay đầu lại nhìn, không khỏi cười nói: “Diễn trò mà xem ra còn giống
hơn cả làm thật.”
Cũng không nghe thấy A Mạch trả lời,
Thường Ngọc Thanh đang cảm thấy lạ, thình lình nghe A Mạch gấp giọng kêu lên: “Không tốt rồi, bọn họ dùng cung tên!”
Thường Ngọc Thanh còn chưa kịp phản
ứng, A Mạch đã kề sát vào lưng anh ta ghìm người xuống, hai người cúi
rạp xuống nằm áp sát trên lưng ngựa, một trận mưa tên phía sau đã bay
đến, liên tục có mấy mũi tên lướt sát qua bên sườn, hung hiểm vạn phần,
hiển nhiên là không chút bận tâm đến A Mạch đang ngồi trên lưng ngựa.
Nhìn tình hình như thế, Thường Ngọc
Thanh nhất thời cũng có chút nghi hoặc, liền quay lại nhìn, chỉ thấy
Trương Sỹ Cường, thân vệ của A Mạch vừa vung đao chém vào người đứng
cạnh anh ta là Trương Sinh, vừa gấp giọng cảnh báo A Mạch: “Ngũ trưởng
chạy mau! Trương Sinh muốn nhân cơ hội giết ngài!”
Lời còn chưa dứt, Trương Sinh đã một
đao hất Trương Sỹ Cường rơi khỏi mình ngựa, lại mang người đuổi theo
Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch.
Thường Ngọc Thanh vung tay hất ngược trường thương về phía sau gạt được một mũi tên bay tới, hỏi A Mạch: “Sao lại thế này?”
A Mạch cười lạnh một tiếng nói:
“Người này ở trên sông Uyển đã muốn giết ta, lần này chỉ sợ cũng muốn
nhân cơ hội này để giết ta mà thôi, vừa có thể giết chết Sát tướng danh
chấn tứ quốc, lại nhân cơ hội trừ khử được mầm họa là ta, chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy sao lại không làm?”
Thường Ngọc Thanh nghe nàng nói như
vậy, không kịp nghĩ lại, cân nhắc một lát, rồi rút loan đao cắt dây trói trên cổ tay A Mạch, nhấc nàng lên trước ngồi vào chỗ của mình, kêu lên: “Ngươi điều khiển ngựa!”
Nói xong quay người lại dùng thương bảo vệ hai người từ phía sau, gạt hết những mũi tên bay tới gần hai người.
A Mạch cũng không chối từ, lật tức
giật dây cương, giục ngựa lao đi. Phía sau có hơn trăm kỵ binh đuổi
theo, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, gấp rút vây bắt chặn đường hai
người, tên bay như mưa, vô cùng nguy cấp, A Mạch thỉnh thoảng lại phải
thúc ngựa thay đổi phương hướng, bất tri bất giác đã đi chệch khỏi hướng bắc theo dự định ban đầu, ngược lại, càng lúc lại càng đi lệch về hướng đông nam.
Dạ Chiếu Bạch tuy là thần tuấn, nhưng dù sao cũng phải mang hai người trên lưng, trước đó lại theo Thường
Ngọc Thanh bôn tập đường dài, sớm đã có chút mệt mỏi, hiện nay mặc dù
vẫn còn có thể nỗ lực duy trì, song lại không thể dũng mãnh như xưa,
chạy đến nửa ngày cũng không thể bỏ lại truy binh phía sau, sức ngựa
cũng dần dần hao hết.
Phía trước đã tiến dần đến bờ sông,
phía sau là truy binh cách một đoạn xa xa, Thường Ngọc Thanh trong lòng
thật nhanh trấn tĩnh lại, nhận thấy hai người một ngựa chạy vội về phía
đông nam, trong lòng đột nhiên vừa động, liền nổi lên nỗi nghi ngờ, xoay tay chụp lên vai A Mạch, lại chỉ nắm được hư không. Bởi đúng lúc đó, A
Mạch ngồi phía trước đã sớm xoay người lại, nhanh chóng đưa tay rút loan đao bên hông Thường Ngọc Thanh ra, một đao hất ngược ra sau, chém thẳng vào thắt lưng anh ta. Thường Ngọc Thanh nhất thời trở tay không kịp,
trường thương trong tay vì quá gần người nên không thể thi triển, đành
phải ngửa mạnh về phía sau, nhân thể rơi xuống ngựa, Thường Ngọc Thanh
cả giận nói: “Mạch Tuệ! Ngươi lại lừa ta!”
A Mạch giục ngựa chạy vọt về phía
trước một đoạn, lúc này mới kéo cương quay ngựa lại, nhìn Thường Ngọc
Thanh khẽ cười nói: “Binh bất yếm trá!”
Thường Ngọc Thanh ép lửa giận xuống,
chỉ nhìn về phía A Mạch, lạnh giọng hỏi: “Trương Sinh và ngươi thật ra
không hề có hiềm khích cũ có phải không?”
A Mạch đáp: “Anh ta nếu có chút hiềm
khích với ta, Đường đại ca sao lại để cho anh ta dẫn quân đuổi theo?
Ngươi còn có gì chưa minh bạch, thì cứ việc hỏi đi.”
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh càng lạnh hơn, lại hỏi: “Ngày ấy trên thuyền, người đẩy ngươi cũng không phải anh ta?”
A Mạch cười nói: “Chẳng lẽ Thường
tướng quân chưa từng nghe qua trong kỵ binh quân Giang Bắc có một Trương lang liều mạng sao? Trương Sinh là thủ hạ vẫn đi theo Đường đại ca, đâu thể cùng lúc xuất hiện trên thuyền với ta được! Ánh mắt của Thường
tướng quân quả thực không được tốt cho lắm.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì vừa
thẹn vừa giận, đồng thời lại cảm thấy phía trước ngực bị trúng tên cũng
bắt đầu đau, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cười lạnh
một tiếng nói: “Ta đoán giờ phút này ngươi thành thật như vậy cũng chẳng phải vì tốt bụng gì mà chẳng qua là vì muốn kéo dài thời gian có đúng
không?”
A Mạch cười cười, thản nhiên thừa nhận: “Không sai.”
Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch hắc hắc cười lạnh, A Mạch vội vã đề phòng, đã thấy Thường Ngọc Thanh đột nhiên
đứng dậy cởi giáp, A Mạch quay đầu liếc mắt một cái nhìn về phía bờ
sông, kích Thường Ngọc Thanh: “Chẳng lẽ đường đường là sát tướng, thế
nhưng vì bị đánh cho tơi tả mà phải nhảy xuống nước chạy trốn sao?”
Thường Ngọc Thanh không để ý đến sự
châm chọc của A Mạch, rất nhanh đã cởi xong toàn bộ khôi giáp ra, ngẩng
đầu hỏi A Mạch: “Ta chỉ hỏi ngươi, các ngươi đã thựa sự thả đám người
Thôi Diễn rồi phải không?”
A Mạch gật đầu nói: “Một tên thất phu Thôi Diễn đổi lấy sát tướng Thường Ngọc Thanh, tất nhiên là có lời.”
Thường Ngọc Thanh đột nhiên nở nụ cười, đưa hai ngón tay lên miệng, huýt gió 'một tiếng vang dội.
A Mạch trong lòng cả kinh, bên dưới,
Dạ Chiếu Bạch đã phi thẳng về hướng Thường Ngọc Thanh, A Mạch vội vàng
kéo cương, nhưng Dạ Chiếu Bạch lại không chịu nghe theo sự khống chế của nàng, liên tục tung vó đá hậu, cơ hồ muốn hất nàng té xuống ngựa. Chỉ
khoảng nửa khắc, A Mạch cả người lẫn ngựa đã là đến trước mặt Thường
Ngọc Thanh, trong lúc vội vã, A Mạch cúi người vung đao chém luôn, lại
bị Thường Ngọc Thanh nắm được cánh tay kéo rơi xuống đất.
Thường Ngọc Thanh cười vang nói: “Cùng nhau xuống nước đi!” Nói xong, dùng hai tay ôm chặt người A Mạch, lăn về phía bờ sông.
Dòng sông này không khoan hòa như
sông Tử Nha, nguyên nhân là do địa thế, mặc dù không rộng nhưng dòng
nước lại chảy xiết, hai người vừa rơi vào trong nước liền bị cuốn đi
thật xa. Thường Ngọc Thanh sớm đã phi vào trong nước, tất nhiên là bình
an vô sự, nhưng trên người A Mạch vẫn còn nguyên mấy chục cân áo giáp
sắt, dù nàng có bơi giỏi đến đâu, cũng bị chúng kéo chìm xuống đáy sông. Đợi đến khi đám người Trương Sinh đuổi tới bờ sông, tiếp tục giương
cung lên, thì trên bề mặt sông đã sớm không còn thấy bóng dáng của A
Mạch và Thường Ngọc Thanh đâu nữa.
Ở trên bờ, quân sĩ phát hiện ra khôi
giáp của Thường Ngọc Thanh, kêu lên: “Chính là áo giáp của Thường Ngọc
Thanh, nhưng không thấy của Mạch tướng quân đâu.”
Trương Sinh nghe được trong lòng càng nặng nề, lạnh giọng phân phó: “Chia ra một đội trở về bẩm báo tả phó
tướng quân, còn lại đều theo ta đi dọc theo hạ du sông tìm kiếm!”
Lập tức, một đội kỵ binh liền quay
trở về, Trương Sinh mang mấy chục kỵ binh đi dọc theo hạ du sông tìm
kiếm, chưa đi được xa, đã thấy Trương Sỹ Cường cưỡi ngựa chạy vội tới,
gấp giọng hỏi thẳng Trương Sinh: “Ngũ trưởng của ta đâu?”
Trương Sinh cụp mắt trầm mặc không nói, Trương Sỹ Cường gầm lên hỏi lại: “Ta hỏi ngươi, Ngũ trưởng đâu!”
Trương Sinh lúc này mới đưa mắt nhìn
về phía Trương Sỹ Cường, thấy đôi mắt anh ta đã đỏ ngầu, trợn lên nhìn
mình chằm chằm, đành phải đáp: “A Mạch bị Thường Ngọc Thanh kéo xuống
giữa sông rồi.”
Trương Sỹ Cường rốt cuộc không thể
khống chế được cảm xúc, lao thẳng vào Trương Sinh, hai người lập tức ngã nhào xuống đất, Trương Sỹ Cường ghìm chặt Trương Sinh bên dưới, dùng
khuỷu tay chặn trên cổ Trương Sinh, tức giận nói: “Ngươi không phải nói
sẽ bảo đảm Ngũ trưởng không xảy ra chuyện gì sao? Ngươi không phải nói
sẽ không có chuyện gì sao?”
Trương Sinh cũng không phản kháng, khó khăn đáp: “A Mạch bơi rất giỏi, rơi xuống sông chắc cũng không thể xảy ra chuyện gì đâu.”
Trương Sỹ Cường vung quyền đánh vào
mặt Trương Sinh, phẫn nộ nói: “Ngươi ăn nói bậy bạ! Trên người ngũ
trưởng còn có mấy chục cân trọng giáp, rơi vào giữa sông thì sao có thể
không xảy ra chuyện gì? Sao có thể không xảy ra chuyện gì! Sao có thể
không xảy ra chuyện gì!”
Trương Sỹ Cường gầm lên, cứ thế, một
quyền lại một quyền đánh thẳng về phía Trương Sinh, nước mắt cuối cùng
không nhịn được mà lăn xuống.
Trương Sinh không né cũng không
tránh, để mặc cho anh ta đánh, quân sĩ xung quanh nhịn không được, liền
tiến lên kéo Trương Sỹ Cường ra, lại có người đỡ Trương Sinh dậy, hỏi:
“Tướng quân, ngài không việc gì chứ?”
Trương Sinh đẩy người nọ ra, ngồi
dưới đất yên lặng lau vết máu trên khóe miệng. Phía trước, có một kỵ
binh phi ngựa lại, bẩm báo: “Tướng quân, phía trước có núi cao chặn lại, không thể cưỡi ngựa.”
Trương Sinh trầm giọng nói: “Xuống
ngựa! Đi bộ!” Anh ta quay đầu nhìn về phía bị những người đang kiềm giữ
Trương Sỹ Cường, nói: “Buông anh ta ra!” Mấy quân sĩ do dự một chút rồi
mới buông Trương Sỹ Cường ra. Trương Sinh yên lặng nhìn vẻ mặt đầy bi
phẫn của Trương Sỹ Cường một lát rồi mới nói: “Ta chắc chắn sẽ đem Ngũ
trưởng trả lại cho ngươi! Nếu không thể tìm được A Mạch, ta dùng mạng
của mình đền cho ngươi!”
Nói xong, Trương Sinh chống tay đứng dậy, cũng không lên ngựa, chỉ đi bộ về hướng hạ nguồn con sông.
Chuyện Trương Sinh cùng Trương Sỹ
Cường đưa quân sĩ đi tìm kiếm A Mạch tạm thời không nhắc tới nữa, chỉ
nói Đường Thiệu Nghĩa ở trong quân được quân sĩ hồi báo nói A Mạch rơi
vào giữa sông sống chết không rõ, trong lòng giống như bị một cái búa tạ đột nhiên giáng xuống, chỉ cảm thấy đau buốt vô cùng, nhất thời không
thể nói nên lời, bên tai chỉ vang lên tiếng A Mạch đêm đó ở ngoại thành
Thái Hưng gọi anh ta ngừng lại, nói với anh ta rằng: Đại ca, không phải
ngươi nhất định phải còn sống, cũng không phải ta nhất định phải còn
sống, mà là chúng ta, chúng ta nhất định phải còn sống!
Vệ Hưng cùng Lâm Mẫn Thận nghe được
cũng kinh hãi, Lâm Mẫn Thận nhìn quân sĩ hỏi dồn dập: “Sao lại rơi xuống giữa sông? Thường Ngọc Thanh đâu?”
Quân sĩ đáp: “Từ đằng xa nhìn lại
thấy Thường Ngọc Thanh đem Mạch tướng quân kéo xuống giữa sông, đợi đến
khi chúng ta đuổi tới bên bờ sông thì trên bờ chỉ còn lại khôi giáp của
Thường Ngọc Thanh.”
Vệ Hưng nhìn khôi giáp trên mặt đất, chất liệu và cách chế tạo đúng là của quân Bắc Mạc.
Lâm Mẫn Thận thấy Thường Ngọc Thanh
bỏ giáp, tất là có sự chuẩn bị để nhảy xuống sông, chỉ có A Mạch toàn
thân vẫn mặc nguyên trọng giáp, sợ là dữ nhiều lành ít. Anh ta biết
Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch vốn rất thâm tình, hiện giờ thấy Đường
Thiệu Nghĩa vẫn im lặng không nói tiếng nào, không khỏi quay đầu nhìn
lại.
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa không rõ
buồn hay vui, chỉ chậm rãi rời mắt khỏi áo giáp của Thường Ngọc Thanh,
xoay người trầm giọng nói với Vệ Hưng: “Mặc kệ Thường Ngọc Thanh còn
sống hay đã chết, chúng ta vẫn tuyên bố ra bên ngoài là anh ta đã bị
quân giết chết, rồi tìm một người có hình dáng tương tự anh ta cho mặc
bộ áo giáp này vào, treo lên trước trận của quân ta, gây nhiễu loạn quân tâm của địch, kích Thường Ngọc Tông, Thôi Diễn xuất chiến!”
Lời này vừa nói ra đều nằm ngoài dự
liệu của mọi người, không thể ngờ được trong lúc này mà Đường Thiệu
Nghĩa lại không đề cập tới chuyện của A Mạch.
Đường Thiệu Nghĩa không để ý tới sự
kinh ngạc của mọi người, chỉ nói: “Hiện tại việc cấp bách nhất là nhanh
chóng cho quân sĩ các doanh nghỉ ngơi hồi phục, thừa dịp Thôi Diễn chưa
thu thập xong tàn quân, Thường Ngọc Tông quân tâm lại không ổn, dồn toàn lực tiêu diệt thát tử.”
Vệ Hưng gật đầu nói phải, một mặt cho người đi làm việc này, một mặt lại phái người đi dặn dò Trương Sinh đi
dọc theo bờ sông tìm cứu A Mạch.
Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ Vệ Hưng đi
ra, vừa đi được mấy bước liền nghe thấy phía sau có người gọi, là Lâm
Mẫn Thận đang đuổi theo, nhìn thần sắc của Đường Thiệu Nghĩa, thân thiết hỏi: “Đường tướng quân, ngươi không sao chứ?”
Đường Thiệu Nghĩa cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Ta có thể có chuyện gì?”
Lâm Mẫn Thận nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, do dự một chút, mới nói thêm: “Mạch tướng quân…”
“Lâm tham quân!” Đường Thiệu Nghĩa
đột nhiên cắt ngang lời Lâm Mẫn Thận, nói: “Đều là quân nhân, chết trận
nơi sa trường đó là chuyện bình thường, có gì lạ đâu?”
Lâm Mẫn Thận bị anh ta nói như vậy
thì không thể nói gì nữa, Đường Thiệu Nghĩa xoay người rời đi, đến khi
lên ngựa, nhấc chân dẫm vào bàn đạp, dùng hai tay túm lấy yên ngựa,
nhưng lại phải dùng sức vài lần mới lên được lưng ngựa. Lâm Mẫn Thận ở
phía sau nhìn mà lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng cũng lại cảm thấy
trào lên một nỗi bi thương.