Lâm Mẫn Thận nhất thời nói không ra
lời, chỉ nhìn A Mạch chằm chằm, nhìn một lát thấy vẻ mặt A Mạch không
giống như đang nói dối, cuối cùng cũng đành phải tiếp nhận tin tức Từ
Tĩnh không ở trong quân là sự thật.
A Mạch cũng lẳng lặng nhìn Lâm Mẫn
Thận, muốn xem anh ta sẽ phản ứng như thế nào, ai ngờ anh ta sau một lúc nhìn mình, phút chốc đã nở nụ cười, cảm thán thốt ra vài câu “Hay”, rồi lại vỗ tay cười nói: “Mạch tướng quân, nói như vậy, trận phục kích lần
này chỉ dựa vào hai chúng ta!”
A Mạch cũng thản nhiên cười theo, nói: “Được!”
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Mẫn Thận
khẽ đông cứng lại, liếc A Mạch một cái, rồi kéo ngựa tránh sang bên
đường, nói: “Mạch tướng quân đi trước đi.”
A Mạch cũng không khách khí, giật dây cương mà đi. Lâm Mẫn Thận một mình ở phía sau, đợi bóng dáng của A Mạch dần dần đi xa, lúc này mới giục ngựa chậm rãi theo sau.
Từ thành Thái Hưng đi về hướng đông,
đường hành quân mới đầu đều là bình nguyên bằng phẳng, nhưng dần dần,
địa thế bắt đầu nhấp nhô, càng đi về phía đông, sự thay đổi của địa thế
càng lớn, tốc độ hành quân cũng chậm lại, cứ như vậy được mấy ngày thì
tiến gần đến một khe sâu, A Mạch lệnh cho đại quân dừng bên ngoài khe bí mật hạ trại, lại phái thám báo đi về hướng đông tìm hiểu tin tức, xem
ra tựa hồ đã quyết định phải mai phục ở nơi này.
Hai ngày này, Lâm Mẫn Thận luôn
nghiên cứu bản đồ địa hình của Thái Hưng và Thanh Châu, thấy A Mạch đột
nhiên hạ trại ở nơi này, không khỏi tìm đến hỏi: “Vì sao lại phục kích ở đây, phía trước vẫn còn địa điểm phục kích tốt hơn rất nhiều mà?”
A Mạch đang giao nhiệm vụ cho Lý
Thiếu Hướng phân phát đồ ăn đủ dùng trong ba ngày cho quân sĩ, nghe Lâm
Mẫn Thận hỏi, thuận miệng đáp: “Có lẽ có.”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì sửng sốt, nhìn A Mạch mà cảm thấy bất khả tư nghị(1), lặp lại: “Có lẽ có?”
A Mạch không để ý tới anh ta, chỉ dặn Lý Thiếu Hướng mấy ngày sau cũng không được cho binh lính nổi lửa, bất
luận là bếp lớn hay bếp nhỏ. Lý Thiếu Hướng nghe vậy đều nhất nhất gật
đầu, lĩnh mệnh rời đi. A Mạch lúc này mới xoay người lại nhìn Lâm Mẫn
Thận, đáp: “Từ đây đi về hướng đông còn hơn hai ngàn dặm nữa mới đến
Thanh Châu, ta lại không đi qua đường này, làm sao biết được phía sau có địa điểm phục kích tốt hơn hay không, chẳng lẽ Lâm tham quân biết?”
Lâm Mẫn Thận bị A Mạch hỏi thì nghẹn
họng, thiếu chút nữa không thể thở nổi, phải hít một hơi thật sâu mới có thể nói tiếp: “Đại tướng quân lệnh cho ta chờ ở phía đông ngăn chặn
viện binh của thát tử, mà Thường gia lãnh binh đông tiến đến Thanh Châu, khoảng cách đâu chỉ ngàn dặm! Ngươi hành quân cùng lắm cũng mới có năm
ngày, cách Thái Hưng chỉ khoảng hơn hai trăm dặm đã cho mai phục, cho dù viện binh thát tử hiện giờ đang chạy đến Thái Hưng, lúc này ngươi còn
phải đợi thát tử bao lâu? Huống chi nơi này không phải là địa điểm mai
phục tốt nhất, vậy mà ngươi vẫn chọn, Lâm mỗ thật sự không thể gật bừa,
còn mong Mạch tướng quân giải thích cho Lâm mỗ một đôi lời.”
A Mạch lẳng lặng nghe, đến khi Lâm Mẫn Thận ngừng nói mới bình tĩnh hỏi: “Lâm tham quân nói xong rồi?”
Lâm Mẫn Thận không nói, gật đầu.
A Mạch khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu
Lâm tham quân hỏi, ta đương nhiên phải trả lời, chẳng qua ta có mấy vấn
đề muốn hỏi Lâm tham quân trước.”
Nghe A Mạch nói như thế, Lâm Mẫn Thận tuy có chút nghi hoặc, song vẫn thản nhiên nói: “Mạch tướng quân cứ hỏi.”
A Mạch không vội, không gấp hỏi: “Lâm tham quân là tham mưu quân sự dưới trướng đại tướng quân, vậy xin hỏi
nhân số cả ba doanh của chúng ta hiện có bao nhiêu người? Trang bị loại
nào? Lương thảo bao nhiêu? Từ đây đến Thanh Châu cách bao xa, địa hình
như thế nào? Đi theo đường nào? Có bao nhiêu địa điểm thích hợp để phục
kích? Quân ta đi tới đó mất mấy ngày? Thời gian đi từ nay đến đó thời
tiết sẽ như thế nào? Cần dùng hết bao nhiêu lương thảo? Quân sĩ như thế
nào? Thát tử có đến cứu viện Thái Hưng không? Sẽ đến bao nhiêu người? Bộ binh hay kỵ binh nhiều hơn? Ai cầm binh? Khi nào thì xuất phát? Bao lâu thì tới địa điểm phục kích?” A Mạch cười cười, thấy Lâm Mẫn Thận chỉ há miệng nói không ra lời, lại đùa cợt nói: “Lâm tham quân, những vấn để
này trong binh thư có nói qua không?”
Lâm Mẫn Thận bị A Mạch hỏi vốn đã giật mình, lại nghe nàng châm chọc, trong mắt rốt cuộc không dấu được một tia buồn bực xấu hổ.
A Mạch cười nhạo một tiếng, còn nói
thêm: “Tiểu hoàng đế thát tử vẫn còn ở tại Dự Châu, thiết kỵ thát tử nơi đó không dưới hơn mười vạn, mà Dự Châu cách Thái Hưng cùng lắm tám trăm dặm, Lâm tham quân tự mình có thể tính được kỵ binh thát tử cần bao
nhiêu ngày sẽ đến được Thái Hưng. Lại nói Lâm tham quân ở dưới trướng
của đại tướng quân, tất nhiên biết đại tướng quân cho Đường tướng quân
định hạn là bao nhiêu, mười ngày, cùng lắm chỉ mười ngày, trong vòng
mười ngày này, phải phá tan được đại quân của Chu Chí Nhẫn, nếu phá
không được, đại tướng quân chúng ta cũng chỉ có thể nhượng lại bao hạt
giống cho người ta mà thôi. Lâm tham quân nói năm ngàn nhân mã này của
chúng ta nên tiếp tục đi về hướng đông mấy ngày nữa thì mai phục? Đi xa, ngươi còn có thể trở về được sao?”
Lâm Mẫn Thận bị A Mạch hỏi thì á khẩu không trả lời được, chỉ nhìn A Mạch chằm chằm, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mê muội.
A Mạch lười không muốn nói nhiều lời
với anh ta, xoay người phân phó Trương Sỹ Cường mời chủ tướng hai doanh
kia đến nghị sự, lại sai mấy tên quan quân bố trí phục kích. Lâm Mẫn
Thận thấy bản thân mình đứng đó cũng không có gì thú vị, muốn đi, nhưng
lại muốn nghe A Mạch rốt cuộc bố trí phục binh như thế nào, đành phải ra vẻ lạnh mặt đứng yên ở cửa trướng một hồi, chờ mọi người nhất nhất lĩnh mệnh rời đi, lúc này mới lại tiến lên, ngập ngừng một lát rồi mới mở
miệng hỏi: “Những lời ngươi vừa nói lúc nãy đều do Từ tiên sinh giảng
cho hay sao?”
A Mạch bị hỏi thì ngẩn ra, cười đáp: “Cứ cho là vậy đi.”
Trong lòng Lâm Mẫn Thận nhất thời nhẹ hẫng, dáng vẻ như thư sinh không khỏi thở dài: “Từ tiên sinh quả thực như người thần vậy.”
A Mạch nhìn Lâm Mẫn Thận, khóe môi nở nụ cười, nói: “Phải, ông ta là người thần, trong triều chỉ cần nuôi
được vài người thần như ông ta vậy thì thát tử đã tự mình chạy về nhà
rồi, còn cần gì phải nuôi binh nữa!”
Lâm Mẫn Thận nhận ra A Mạch đang bỡn
cợt mình, có chút khó hiểu nhìn A Mạch, đang muốn hỏi lại, thì màn
trướng lại được vén lên, chủ tướng hai doanh kia đã theo Trương Sỹ Cường đến. Hai người kia thấy Lâm Mẫn Thận cũng ở đó, chỉ nghĩ anh ta cũng
được A Mạch mời đến nghị sự, nên không để ý lắm, A Mạch cũng không nhiều lời, chỉ cùng bọn họ thương lượng nên mai phục trong khe sâu như thế
nào, Lâm Mẫn Thận vẫn yên lặng lắng nghe, đến khi nghị sự chấm dứt cũng
không chen vào câu nào.
Đợi khi hai viên tướng rời đi, Lâm
Mẫn Thận cũng theo ra ngoài, khi đến cửa trướng lại dừng lại, quay người nhìn về phía A Mạch còn đang cúi đầu xem sa bàn, lên tiếng hỏi: “Mạch
tướng quân –”
A Mạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Mẫn Thận.
Lâm Mẫn Thận do dự một chút, mới hỏi: “Không biết vấn đề vừa rồi, có thể cho Lâm mỗ biết đáp án được không?”
A Mạch nhướn mày, hỏi: “Vấn đề gì?”
Lâm Mẫn Thận nói: “Thát tử có cứu
viện Thái Hưng không? Sẽ đến bao nhiêu người? Bộ binh hay kỵ binh nhiều
hơn? Ai cầm binh? Khi nào thì xuất phát?”
A Mạch cười cười, nói: “À, này đó ta cũng không biết.”
Lâm Mẫn Thận nhất thời không nói gì, chỉ nhìn A Mạch.
A Mạch vừa cười vừa nói: “Ta cũng
không phải là hoàng đế của thát tử, làm sao biết được? Chờ khi chúng đến đây, tự nhiên sẽ biết.”
Lâm Mẫn Thận lúc này mới phát hiện
mình lại bị A Mạch giỡn, rốt cuộc không tiếp tục duy trì được vẻ mặt
hoàn hảo nữa, hừ lạnh một tiếng nói: “Đa tạ Mạch tướng quân chỉ giáo,
Lâm Mẫn Thận xin nhận!”
Lâm Mẫn Thận nói xong xoay người bỏ đi.
“Quay lại!” A Mạch đột nhiên quát.
Thân ảnh Lâm Mẫn Thận ngừng lại một chút, quay người, tựa tiếu phi tiếu nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân còn có gì chỉ giáo?”
A Mạch lẳng lặng nhìn Lâm Mẫn Thận
một lát, nghiêm mặt nói: “Ba ngày, chúng ta chỉ có thể chờ ở đây ba
ngày, ba ngày sau, mặc kệ là có thể phục kích thát tử được hay không
cũng phải quay về Thái Hưng, đại tướng quân nếu đánh tan đại quân của
Chu Chí Nhẫn mà vào Thái Hưng, cũng sẽ bị viện quân thát tử tiến đến bao vây. Kỵ binh thát tử tuy rằng không thể đánh hạ thành Thái Hưng, nhưng
lại có thể chặn giết chúng ta, nếu chúng ta không thể vượt trước bọn họ
tiến vào Thái Hưng, cái chờ đợi chúng ta chỉ có… bị tiêu diệt toàn bộ.”
Lâm Mẫn Thận rùng mình, yên lặng đứng đó một lúc lâu, xoay người hất bức màn trướng đi ra ngoài.
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, A Mạch lĩnh quân tiến vào khe sâu mai phục, theo kế hoạch đã định, phân chia
nhân lực của ba doanh bố trí phục kích bên trong hai bên sườn núi,
truyền lệnh nghiêm cấm binh lính tùy ý lên tiếng, đi lại. A Mạch tự mình chọn một vị trí cao có tầm quan sát tốt nhất trong khe, cũng không bố
trí doanh trướng, chỉ mang theo Trương Sỹ Cường và vài thân vệ yên lặng
ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm một nhánh cây vẽ nghuệch ngoạc trên
mặt đất.
Phục kích như vậy được hai ngày,
trong khe sâu đều không hề động tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có thám báo cưỡi
khoái mã từ ngoài khe sâu chạy về, tin tức mang đến đều là chưa phát
hiện ra quân đội của thát tử. A Mạch nghe xong cũng không hề vội vàng
dao động, yên lặng ăn lương khô, quấn áo choàng quanh người rồi dựa vào
thân cây ngủ. Trương Sỹ Cường sợ nàng bị lạnh, vội vàng lấy áo choàng
của mình đắp cho nàng.
A Mạch từ từ nhắm hai mắt lại, ném
trả áo choàng trên người cho Trương Sỹ Cường, thấp giọng nói: “Không
cần, ngươi cùng bọn họ thay ca nhau mà ngủ đi.”
Trương Sỹ Cường yên lặng cầm lấy áo
choàng, ngồi xuống một bên, nhưng lại không ngủ, chỉ lấy bội kiếm xuống, dùng góc áo chậm rãi lau.
Đợi cho đến khi trời tờ mờ sáng, khi
Lâm Mẫn Thận lại đến tìm A Mạch, A Mạch vẫn quấn áo choàng ngủ dưới tàng cây. Lâm Mẫn Thận thấy nàng ngủ say, chần chờ đứng lại một lát rồi mới
nhẹ nhàng bước lên, chưa kịp đến trước mặt A Mạch, thình lình nghe
Trương Sỹ Cường ở một bên nhẹ giọng gọi: “Lâm tham quân.”
Lâm Mẫn Thận dừng lại, quay đầu thấy
Trương Sỹ Cường đã từ bên cạnh đứng lên hành quân lễ với anh ta rồi nhỏ
giọng nói: “Ngài lại đây.”
Lâm Mẫn Thận xoa cằm, đến khi quay
đầu lại thì thấy A Mạch đã ngồi ngay ngắn, chỉ ngẩng đầu nhìn mình,
trong mắt không một chút nhập nhèm, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Mẫn Thận đến ngồi xổm trước mặt A Mạch, yên lặng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”
A Mạch không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn Lâm Mẫn Thận.
Lâm Mẫn Thận lại thấp giọng nói: “Nếu như hôm nay không thấy thát tử đến, chúng ta có quay về Thái Hưng thật không?”
A Mạch nhíu mày, ánh mắt không khỏi
lóe lên vẻ âm hiểm, âm thanh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Lâm tham quân cho
rằng ta hay nói giỡn lắm sao?”
Lâm Mẫn Thận nhìn A Mạch một lúc lâu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, nói: “Tốt lắm, ta sẽ chờ ngươi một
ngày!” Nói xong liền đứng dậy, nhưng cũng chưa rời đi, chỉ đi cách A
Mạch vài bước, rồi cũng ngồi xuống dựa vào gốc cây, ngẩng đầu yên lặng
nhìn bầu trời.
Thấy anh ta phản ứng như thế, A Mạch
lại thấy có chút buồn cười, nhất thời cũng không để ý tới anh ta, chỉ
tiếp tục dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Cứ như vậy lại đợi thêm
nửa ngày, Vương Thất đột nhiên khẽ khàng chạy đến bên người A Mạch, thấp giọng dồn dập nói: “Thám báo vừa báo về, cách hướng đông bốn mươi dặm
xuất hiện đại đội binh mã của thát tử, soái kỳ đúng là có một chữ
‘Thường’!”
Đuôi lông mày của A Mạch lập tức
nhướn lên, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cách đó không xa, Lâm Mẫn Thận lập tức ngồi ngay ngắn dậy, hai mắt sáng như đuốc nhìn sang bên này. A
Mạch thản nhiên đưa mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng ra lệnh cho
Vương Thất: “Rút thám báo ngoài cốc về, ngàn vạn lần không được để cho
thát tử phát hiện.”
Vương Thất cúi đầu tuân lệnh rồi vội vàng rời đi.
A Mạch lại phân phó viên quan phụ
trách liên lạc bên cạnh: “Truyền lệnh xuống, từ giờ phút này, binh lính
phục kích các nơi tuyệt đối không được gây nên bất kỳ tiếng động nào,
trái lệnh, chém!”
Viên quan phụ trách liên lạc đi đến
một bên vẫy vẫy tay, mấy tên lính thông tin canh giữ bên ngoài liền
nhanh chóng chạy lại, viên quan phụ trách liên lạc thấp giọng công đạo
vài câu, những binh lính này liền rất nhanh biến mất trong rừng cây.
Lâm Mẫn Thận vẫn chú ý quan sát A
Mạch, thấy nàng chỉ phân phó hai câu này rồi lại nhắm mắt dựa vào thân
cây, trong lòng bất giác có chút nôn nóng, muốn đi sang hỏi lại sợ A
Mạch chê cười, đành phải cố gắng kiềm chế tâm tình, yên lặng ngồi ở một
bên. Ai ngờ cứ đợi như vậy cho đến khi trời tối, cũng không thấy tin tức thát tử vào cốc, Lâm Mẫn Thận cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi A Mạch: “Rút hết thám báo ngoài cốc về, chúng ta chẳng phải sẽ thành
người mù sao? Như thế thì làm sao biết được động tĩnh của thát tử? Ngay
cả thát tử lúc này ở đâu cũng không biết?”
A Mạch thản nhiên liếc nhìn anh ta
một cái, không chút để ý đáp: “Thát tử không vào cốc, tất nhiên là ở
ngoài cốc hạ trại, thế thì còn dùng thám báo để làm gì?”
A Mạch vừa dứt lời, một bóng người
lặng lẽ từ dưới đi lên, đến gần mới nhận ra là Vương Thất, chợt nghe anh ta thấp giọng nói: “Thát tử ở ngoài cốc hạ trại, thám báo thát tử không ngừng vào cốc dò đường, chúng ta cũng không dám tiếp cận quá cần, từ xa quan sát thấy có vẻ như nhân số cũng không ít.”
A Mạch nhẹ nhàng gật đầu, đảo mắt
thấy Lâm Mẫn Thận vẫn chăm chú nhìn mình, cười nhạo một tiếng nói: “Lâm
tham quân vẫn nên ngủ một giấc cho ngon đi, sau trận chiến ngày mai có
được ngủ nữa hay không khó mà nói được.”
Lâm Mẫn Thận biết rõ A Mạch giễu cợt
mình nhưng cũng không giận, trong lòng thầm nghĩ tình hình trận đánh
ngày mai sẽ thế nào, không biết thát tử đã có đề phòng gì chưa? Có thể
tiêu diệt toàn bộ bọn chúng hay chỉ là gây thiệt hại nặng mà thôi? Nghĩ
ngợi chán đâm ra lại oán hận A Mạch vì đã rút toàn bộ thám báo ngoài cốc về, khiến cho hiện giờ không thể biết được thát tử có bao nhiêu binh
mã, lại nhớ ra A Mạch chỉ thương nghị cùng chủ tướng hai doanh, trong
khi bản thân anh ta là một tham mưu quân sự thế mà ngay cả những thứ
ngoài lề cũng không được tham gia bàn bạc, bất giác có chút cáu giận,
muốn ngày mai lao xuống khe sâu giết chết thát tử, ít ra cũng được một
chữ “Dũng”…
Một đêm này, Lâm Mẫn Thận ngàn suy vạn nghĩ, mà A Mạch lại chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi cho đến hừng đông ngày kế tiếp,
quân Bắc Mạc đóng bên ngoài cốc cuối cùng cũng nhổ trại mà đi, kỵ binh
đi tiên phong tiến vào trong cốc đầu tiên, sau khi đi qua rồi mới đến bộ binh cùng lá cờ thêu chữ “Thường” đi tiếp theo sau. Lâm Mẫn Thận biết A Mạch đã đem binh lực chia làm ba bộ phận, chỉ đánh thọc sườn, chặn
đánh, đánh chốt đuôi, giờ vẫn không thấy A Mạch ban mệnh lệnh tấn công,
không khỏi sốt ruột, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Thát tử đã vào cốc rồi, lúc này không đánh còn đợi đến khi nào?”
A Mạch trầm mặc nhìn tình hình hành quân của thát tử trong cốc, rồi cũng không để ý tiếp.
Lâm Mẫn Thận tuy rằng trong lòng vội
vàng xao động cũng đành bất đắc dĩ, đi lòng vòng tại chỗ vài vòng, rồi
cũng nhìn về phía trong cốc, đợi đến khi lương thảo cùng đồ quân nhu của Bắc Mạc cũng đã tiến vào trong cốc rồi, anh ta không còn nhẫn nại được
nữa, đi vài bước đến bên cạnh A Mạch, cả giận nói: “Đổ đầu đầu dĩ quá,
trảm yêu yêu dĩ tẩu(2), hiện giờ ngay cả cái đuôi của thát tử cũng đã đi qua rồi, chẳng lẽ Mạch tướng quân cứ như vậy mà thả cho thát tử ra khỏi cốc sao?”
Tầm mắt A Mạch vẫn hướng vào trong
cốc, nghe Lâm Mẫn Thận nói như thế, cũng không tranh cãi với anh ta, chỉ lạnh giọng phân phó tả hữu: “Đem Lâm Mẫn Thận trói lại cho ta!”
——————-
Chú thích:
1- Bất khả tư nghị: không thể suy nghĩ, bàn luận được
2- Đổ đầu đầu dĩ quá, trảm yêu yêu dĩ tẩu: đổ xúc xắc, xúc xắc đã trượt mất, chém yêu, yêu đã chạy. Tức là
làm việc gì cũng bỏ lỡ.