A Mạch Tòng Quân

Chương 67: Phạt roi




Tướng lĩnh các doanh nghe A Mạch nói như thế đều vô cùng kinh hãi, phạt roi tuy chỉ là tiểu hình, nhưng một ngàn hai trăm roi này nếu đánh xuống, đến người sắt cũng trầy da tróc vẩy, huống chi là da thịt con người? Cho dù người thi hành hình phạt hạ thủ lưu tình khiến người thụ hình vẫn còn có thể lưu lại một hơi thở, thì trên người kẻ chịu roi cũng không thể tìm thấy một mảnh da thịt lành lặn nào. Mọi người đều biết A Mạch vốn là thân vệ của Thương Dịch Chi, lại có quan hệ không tầm thường với quân sư Từ Tĩnh, thường được Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh ưu ái, không biết hôm nay vì sao lại thành ra như vậy. Chẳng lẽ Thương Dịch Chi chỉ vì nàng là quan doanh đến cuối cùng mà trách phạt, còn nàng lại không hề xin trưởng quan tha lỗi, nhất định phải tự mình lĩnh một ngàn hai trăm roi.

Thương Dịch Chi giận quá mà bật cười, nhìn A Mạch nói: “Được, được lắm, người đâu, lôi xuống đánh cho ta!”

“Nguyên soái!” Đường Thiệu Nghĩa vội bước lên hai bước, ngẩng đầu nói: “Nguyên soái, Mạch tướng quân tuy tới trễ nhưng cũng chưa lỡ canh giờ, huống hồ là đêm qua…”

“Đường tướng quân!” A Mạch lớn tiếng quát: “Chuyện của thất doanh ta có quan hệ gì đến Đường tướng quân đâu?”

“A Mạch!” Đường Thiệu Nghĩa kêu lên, quay đầu lại cầu xin Thương Dịch Chi: “Nguyên soái, không thể phạt được!”

Mọi người cũng quỳ xuống thay A Mạch cầu xin, trên giáo trường tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, lúc Từ Tĩnh đến đây thì nơi này đã thành một mảnh hỗn loạn.

Từ Tĩnh tuy là quân sư, nhưng trên thực tế lại chính là phụ tá của Thương Dịch Chi, cũng không có quân hàm, cho nên hôm nay liền vui vẻ trốn ở nơi thanh tĩnh mà không đến giáo trường. Ai ngờ một lát sau chợt nghe người đến báo Thương Dịch Chi muốn phạt roi A Mạch. Từ Tĩnh ban đầu cho rằng Thương Dịch Chi muốn hù dọa A Mạch, cho nên cũng chẳng sốt ruột, chỉ chắp tay sau lưng chậm rãi tiến đến giáo trường, còn chưa đi đến nửa đường thì có thị vệ báo tin, lúc này mới biết Thương Dịch Chi thật sự phát hỏa, chẳng những muốn đánh A Mạch, còn muốn đánh những một ngàn hai trăm roi. Từ Tĩnh nghe tin này thì vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ lần này chẳng lẽ muốn đánh thật hay sao, không nói đến sẽ làm lộ ra thân phận của A Mạch, mà ngay cả tánh mạng sợ là cũng chẳng còn. Từ Tĩnh lúc này mới chạy vội tới giáo trường, khi đến nơi, thấy tất cả mọi người trên giáo trường đều đang quỳ xuống, A Mạch bị hai quân sĩ đang đưa ra bên ngoài thi hành hình phạt.

“Nguyên soái, không thể phạt được!” Từ Tĩnh vội vàng hô.

Thương Dịch Chi thấy Từ Tĩnh đến, sắc mặt thoáng dịu đi, chào Từ Tĩnh một tiếng “Từ tiên sinh”, sau đó mới nén giận hỏi: “Anh ta phạm quân pháp, sao lại không phạt được?”

Từ Tĩnh thấy Thương Dịch Chi hỏi như thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thở ra, nếu Thương Dịch Chi thật sự muốn đánh chết A Mạch, tuyệt không thể hỏi lại như thế, nếu anh ta đã hỏi như thế, có nghĩa là muốn mình cho anh ta một cái thang để leo xuống. Chỉ không biết là lần này A Mạch sao lại chọc giận anh ta, khiến cho anh ta không cách nào bước xuống được mà tức giận như thế.

Từ Tĩnh trấn định lại, rồi khẽ vuốt râu mỉm cười nói: “Không phải phạt không được, mà là không thể phạt một ngàn hai trăm roi.”

“Xin tiên sinh chỉ giáo cho?” Thương Dịch Chi hỏi.

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn A Mạch vẫn đang thẳng tắp đứng đó, lại khẽ liếc mắt nhìn đám người Đường Thiệu Nghĩa đang khẩn thiết nhìn mình, mỉm cười nói: “Mạch tướng quân làm sai, tất nhiên phải đánh anh ta hai trăm roi, nhưng số roi phạt của những người khác trong doanh anh ta cũng không thể để anh ta chịu thay được. Quân pháp không phải trò đùa, phạt ai thì chính là người đó, sao có thể để người khác chịu thay? Nếu như vậy, về sau người khác phạm quân pháp sẽ phải xử trí như thế nào, hay cũng có thể tìm người đến thay hay sao? Trưởng quan có thể chịu roi thay cho thuộc hạ, vậy thuộc hạ có thể rơi đầu thay cho trưởng quan hay không? Nếu cứ như thế, uy nghiêm của quân pháp để ở chỗ nào?”

Thương Dịch Chi trầm mặc không nói, Từ Tĩnh thấy vậy lại chuyển hướng nhìn đám người Vương Thất quỳ trên mặt đất, hỏi: “Lão phu nói như vậy các ngươi có phục không?”

“Phục, Phục, chúng ta tâm phục khẩu phục.” Đám người Vương Thất vội vàng đáp: “Ta nguyện lĩnh hai trăm roi.”

Từ Tĩnh mỉm cười, xoay người lại nhìn về phía Thương Dịch Chi: “Ý nguyên soái thế nào?”

Thương Dịch Chi liếc mắt nhìn A Mạch, ngữ khí dịu đi nói: “Tiên sinh nói có lý.”

“Một khi đã như vậy, Mạch tướng quân làm trái với quân kỷ, theo lý nên chịu hai trăm roi, bất quá…” Từ Tĩnh tạm dừng lại, nói tiếp: “Lão phu đêm qua có gặp qua Mạch tướng quân, quả thật thân thể Mạch tướng quân không được khoẻ lắm nên mới tới chậm, xin nguyên soái mở lượng khoan dung mà đồng ý cho lão phu thay anh ta cầu tình, hai trăm roi này tạm thời ghi nhớ ở đó, chờ thân thể anh ta khỏe lại lúc đó phạt cũng chưa muộn.”

Từ Tĩnh nói xong liền mỉm cười nhìn về phía A Mạch, chờ A Mạch phản ứng lại. A Mạch là người có tâm tư nhạy bén, đương nhiên nhận ra Từ Tĩnh muốn mình nhanh chóng lựa lời nói nhũn vài câu với Thương Dịch Chi để cầu xin tha thứ, nhưng cũng không biết vì sao, có lẽ là trong những năm gần đây nàng đã quỳ quá nhiều rồi, nên giờ khắc này nàng không muốn quỳ xuống trước mặt Thương Dịch Chi mà cầu xin tha thứ nữa, cho dù có dùng roi đánh chết nàng, nàng cũng không quỳ.

Thương Dịch Chi lạnh lùng nhìn A Mạch, chờ phản ứng của nàng.

A Mạch giương mắt cùng anh ta đối diện, không chịu né tránh.

Thấy dáng vẻ của hai người như vậy, Từ Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, chợt nghe A Mạch thản nhiên nói: “Mạt tướng cảm tạ hảo ý của tiên sinh, nhưng thuộc hạ của ta phải chịu phạt, có lý nào ta lại chỉ lo cho bản thân mình, thân thể mạt tướng đã không còn gì đáng ngại nữa, nguyện cùng bọn họ chịu hai trăm roi này.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Từ Tĩnh cũng giật mình. Hàn ý trong mắt Thương Dịch Chi tăng vọt, trên mặt lại lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, nếu thân thể Mạch tướng quân không có vấn đề gì, vậy thì thi hình đi.”

Quân sĩ đưa đám người A Mạch bước đi, trong lòng Đường Thiệu Nghĩa nóng như lửa đốt, thấy thế lại muốn thay A Mạch cầu xin, chưa kịp bước lên lại bị Từ Tĩnh giữ lại: “Đường tướng quân, không thể.” Từ Tĩnh nhẹ giọng nói, lại đánh mắt về phía Trương Sinh, Trương Sinh khẽ gật đầu, lén lút lùi ra phía sau, nhưng vừa lui được hai bước chợt nghe Thương Dịch Chi lớn tiếng quát: “Trương Sinh đứng lại!”

Khi chịu hình phạt roi trong quân, phải đánh trực tiếp trên thân thể, hai tay bị trói treo lên, nhưng A Mạch thân là chủ tướng một doanh, cho nên chỉ cởi bỏ khôi giáp của nàng, chứ không cởi áo. A Mạch đi lên giá thi hình, nhìn dây thừng treo hai bên, quay đầu nhìn quân sĩ thi hành hình phạt nói: “Không cần trói, ta sẽ không né tránh.”

Mấy quân sĩ này đã nghe nói về tính quật cường của A Mạch, lại cũng không muốn đắc tội với nàng, thấy vậy cũng không bắt buộc. A Mạch lại đưa mắt nhìn quân sĩ thi hành hình phạt, hỏi: “Nghe nói các ngươi dụng roi rất chuẩn, vậy có loại thủ pháp nào chỉ khiến cho trầy da tróc thịt nhưng quần áo lại không tổn hao không?”

Quân sĩ kia không biết A Mạch vì sao lại hỏi như thế, đành phải gật đầu.

A Mạch khẽ cười nói: “Vật tư trong quân thiếu thốn, thỉnh ngươi lưu lại cho ta một thân y phục này, chẳng biết có được không?”

Quân sĩ kia sửng sốt, anh ta chấp hình phạt roi này nhiều năm, không phải chưa từng thấy qua người nào cứng rắn mặt không đổi sắc, nhưng lại chưa từng thấy qua người nào chuyện trò vui vẻ giống như A Mạch, lúc này mà vẫn còn nhớ đến chuyện không được hủy quần áo trên người.

Thấy quân sĩ kia gật đầu, A Mạch quay người lại, đưa tay nắm lấy sợi dây thừng hai bên, quấn vài vòng quanh cổ tay, nói: “Bắt đầu đi.”

Quân sĩ chấp hình nói “Đắc tội” rồi bắt đầu vung roi lên. Chiếc roi kia được làm từ da trâu, A Mạch dù ngoan cường thế nào cũng chỉ là một người con gái, không thể so với những hán tử dày da dày thịt trong quân, chỉ mấy roi quất xuống đã khiến cho A Mạch biến sắc, nhưng nàng cố tình không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt Thương Dịch Chi, chỉ cắn chặt môi dưới, không rên rỉ lấy một tiếng, quân sĩ kia thấy nàng kiên cường như thế, trong lòng cũng có chút bội phục, cũng thu lại bớt lực cánh tay, mặc dù như vậy, khi đến roi thứ năm mươi, sau lưng A Mạch đã lộ ra vết máu.

Đường Thiệu Nghĩa sao còn có thể đứng nhìn nổi nữa, quýnh lên đứng chắn sau lưng A Mạch. Tên lính chấp hình thấy thế đành phải dừng tay, khó xử nhìn Đường Thiệu Nghĩa, kêu lên: “Đường tướng quân, đừng làm tiểu nhân khó xử.”

Đường Thiệu Nghĩa cả giận nói: “Ta đâu có giữ tay ngươi, ngươi cứ việc đánh tiếp là được.”

Tên lính chấp hình biết Đường Thiệu Nghĩa là quý nhân trong quân, nào dám đánh anh ta, đành phải dừng tay đứng đó. Đang lúc giằng co, chợt nghe A Mạch nhẹ giọng gọi Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa vội vàng chuyển tới trước mặt nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cánh môi đã bị cắn đến chảy máu.

“Đường đại ca,” A Mạch khẽ gọi, hít sâu mấy lượt không khí rồi dốc toàn khí lực cười khổ nói: “Ngươi còn không hiểu sao? Ngươi càng bảo vệ ta, ta lĩnh roi càng nhiều.” Nàng thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn sửng sốt, chỉ cố nén cơn đau rát như lửa đốt sau lưng, giải thích: “Đại ca cũng không phải không biết trong quân kiêng kị quan quân có quan hệ cá nhân thân thiết, hà tất đại ca phải như vậy, hai trăm roi cũng không đánh chết được ta, chẳng qua chỉ là chịu đau đớn trên da thịt, xong rồi cũng hết, đại ca vẫn nên tránh ra đi, để cho bọn họ đánh ta xong sớm chừng nào, ta càng đỡ phải chịu đau đớn chừng ấy.”

Đường Thiệu Nghĩa cắn răng không nói nên lời, song cũng không tiếp tục kiên trì, yên lặng rời sang một bên, đành trơ mắt nhìn A Mạch chịu hình.

A Mạch mỉm cười, ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, thấy Thương Dịch Chi vẫn còn nhìn về phía này, độ cong trên khóe miệng nàng không khỏi lại lớn hơn chút nữa. Phía sau, quân sĩ lại bắt đầu vung roi, A Mạch vốn tưởng rằng đánh đến một lúc nào đó thì cơ thể sẽ tê dại đi mà không còn cảm giác đau nữa, ai ngờ mỗi một roi hạ xuống lại vẫn giống như cơn đau rút ruột, làm cho người ta hận không thể đem toàn bộ thân thể đều co quắp cả lại. Trong lòng A Mạch nhớ kỹ số roi, còn chưa kịp đếm tới con số một trăm, liền cảm thấy ý thức tựa hồ đã rời khỏi thân thể… Ngay tại thời khắc mà cảm giác đau đớn bỗng nhiên biến mất kia, nàng mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng Trương Sinh vang lên phía sau.

Khi A Mạch tỉnh thì đã là đêm khuya, âm thanh đầu tiên nghe được là tiếng uống rượu huyên náo mơ hồ truyền tới từ bên ngoài, lúc mở mắt ra, thấy Trương Sĩ Cường đang ngồi canh giữ ở bên giường lau nước mắt: “Đại nhân tội gì mà cứ phải quật cường như vậy, cũng không ngẫm lại xem hai trăm roi có thể dễ dàng chịu được như thế sao, mới một trăm roi mà đã đánh thành như vậy rồi, nếu đánh đủ hai trăm roi thì làm sao bây giờ?”

“Mới đánh một trăm roi?” A Mạch hữu khí vô lực hỏi.

“Phải,” Trương Sĩ Cường gật đầu: “Nguyên soái nói một trăm roi còn lại sẽ cho nợ về sau sẽ đánh.”

“Ôi!” A Mạch tự giễu nhếch miệng: “Còn không bằng thừa dịp ta đang ngất đi sao chẳng đánh nốt cho xong!” Nàng quay đầu, nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trương Sĩ Cường, không khỏi cười trêu nói: “Thực là dọa người, lớn đến như vậy rồi mà sao lần nào ngươi cũng khóc, để cho Vương Thất thấy được không khéo lại chửi ầm lên.”

“Anh ta không thể nhìn thấy đâu, anh ta lúc này cũng đang nằm úp sấp ở trên giường rồi! Doanh chúng ta ngoại trừ ta ra, còn lại tất cả đều đang phải nằm úp sấp ở trên giường.” Trương Sĩ Cường vừa gạt nước mắt vừa nói, bởi vì anh ta là thân binh, buổi sáng không phải đến giáo trường, ngược lại tránh được kiếp nạn này.

A Mạch bị anh ta chọc đến bật cười, lập tức động đến miệng vết thương trên lưng, không khỏi ai ui một tiếng.

Trương Sĩ Cường thất kinh, muốn xem nàng vết thương trên lưng nàng nhưng lại không dám xuống tay.

A Mạch cố sức quay đầu ra sau nhìn, thấy tấm áo trên người đẫm máu nhưng không bị tổn hao gì, song miệng vết thương vẫn chưa được xử lý, nhịn không được mắng: “Trương Nhị Đản, ngươi là người chết à? Sao không biết xử lý miệng vết thương cho ta?”

Trương Sĩ Cường bị A Mạch mắng cuống quýt chân tay, đành phải đáp: “Nguyên soái có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được giúp các ngươi điều trị vết thương.”

A Mạch ngẩn ra, lập tức liền hiểu được dụng ý của Thương Dịch Chi.

Trương Sĩ Cường do dự, vẫn là nhỏ giọng hỏi: “Có phải nguyên soái đã biết thân phận đại nhân của đại nhân rồi không?”

A Mạch không nói, sau một lúc lâu mới đáp: “Không chỉ nguyên soái, mà cả quân sư cũng đã biết rồi.”

“A?” Trương Sĩ Cường sợ hãi kêu lên thất thanh.

A Mạch cười khổ nói: “Ngươi cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của ta trong trang phục nữ trang, dáng vẻ như thế chỉ cần người hơi có chút nhãn lực liền nhận ra ngay, đừng nói là người như nguyên soái và quân sư. Chỉ sợ là bọn họ tư trước kia biết thân phận của ta rồi, nên mới chọn ta đi Dự Châu.”

Trương Sĩ Cường không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ nguyên soái cùng quân sư quả nhiên đều là khác hẳn với người thường, anh ta cùng A Mạch ở trong một cái doanh trướng ngủ chung nhiều ngày mà cũng không phát hiện ra nàng là nữ tử, thế mà nguyên soái và quân sư lại đã biết từ lâu.

“Còn ngây ngốc ra đó làm cái gì? Mau đi lấy kéo đến cắt quần ra cho ta.” A Mạch hít một hơi khí lạnh nói.

Trương Sĩ Cường vội vàng đi lấy kéo, nhưng lại vẫn như trước không dám xuống tay. Thấy vậy, A Mạch bất đắc dĩ nói: “Trương Nhị Đản, ngươi nhớ kỹ, vô luận thế nào thì bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất.”