Thấy A Mạch mang theo sắc mặt giận
dữ, Lý Thiếu Hướng như thể lại không sợ hãi, bất luận mọi người châm
chọc, nói móc thế nào cũng chỉ đứng một bên cười làm lành. Cứ như vậy,
chẳng khác gì dùng nắm đấm thép đấm vào bị bông mềm nhũn, khiến mọi
người muốn phát tiết oán khí mà không phát tiết được. Như vậy chứng tỏ
Lý Thiếu Hướng từ lâu đã đoán trước được phản ứng của mọi người, cho nên mới đem giấu kỹ mấy con ngựa này đi, để đến phút cuối cùng mới dám lộ
ra. Hiện tại, mọi người đều đã mặc áo giáp trên người, lại vội phải đi,
không muốn cưỡi cũng không thể, cũng không thể mặc áo giáp mấy chục cân
trên người mà trèo đèo lội suối, nếu cứ như vậy, cho dù không bị mệt mà
chết, thì lúc đến đại doanh cũng sẽ bị người ta cười đến chết.
Việc đã đến nước này, A Mạch cũng có
chút bái phục Lý Thiếu Hướng, thấy bọn Vương Thất vẫn còn oán giận, liền lạnh giọng nói: “Đủ rồi! Đều lên ngựa hết đi, đừng cô phụ một mảnh tâm ý của Lý đại nhân!”
Lý Thiếu Hướng vội vàng dắt một con
ngựa cường tráng nhất đến trước mặt A Mạch lấy lòng, A Mạch hừ lạnh một
tiếng, nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa, những người khác mặc dù
không tình nguyện, cũng đành ôm một bụng tức mà lên ngựa. Lý Thiếu Hướng giả như mắt điếc tai ngơ, cười ha ha nhìn mọi người rời đi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng người nào nữa, lúc này mới xoay người phân
phó tiểu binh: “Mau lên, lấy mấy người nữa đi làm thêm chuồng ngựa mới.”
“Chuồng ngựa?” Tiểu binh ngạc nhiên
nói: “Mạch đại nhân lần này có thể đem chiến mã từ đại doanh về sao? Đại doanh cũng đâu có dư thừa chiến mã?”
Lý Thiếu Hướng đắc ý cười, nói: “Lần
này không cần Mạch đại nhân yêu cầu, tự nhiên sẽ có người đưa chiến mã
tốt nhất đến cho đại nhân chúng ta!” Anh ta thấy tên tiểu binh kia vẫn
đầu vẻ kinh ngạc, thì vừa cười vừa mắng: “Được rồi, đừng hỏi nữa, cứ chờ sẽ biết.”
Tên tiểu binh mang theo vẻ mặt nghi
vấn bước đi, đi chưa được hai bước lại nhịn không được mà quay đầu hỏi:
“Chuồng ngựa làm lớn hay nhỏ?”
Lý Thiếu Hướng nghĩ nghĩ một chút,
rồi hắc hắc cười nói: “Cứ làm lớn một chút, thế nào cũng phải đủ chỗ cho mười con, hai mươi con đi.”
Lại nói về A Mạch cùng bọn Vương
Thất, cưỡi những chiến mã do Lý Thiếu Hướng “tỉ mỉ” chuẩn bị, mắt thấy
mặt trời đã ngả về tây mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại doanh đâu.
Mọi người ai nấy đều đã đói cồn cào, ngay cả Vương Thất vốn hùng hùng hổ hổ oán giận suốt dọc đường, đến bây giờ cũng không buồn nói nửa lời.
Mấy con ngựa chậm rãi lắc lư bước đi
lạo xạo trên đá, bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đám người A Mạch quay đầu nhìn lại, thấy hơn mười thớt ngựa từ xa đang
chạy như bay đến, trong nháy mắt đã sắp phi đến trước mắt. Mọi người
không tự giác đều tránh sang hai bên đường, vừa lúc hơn mười thớt ngựa
phi qua, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm, vó
ngựa nện xuống khiến bụi đất tung lên mù mịt, ngay cả bóng người cưỡi
trên lưng ngựa cũng không thể nhìn rõ.
Mười mấy kỵ binh này có được thanh thế như vậy, khiến mọi người không khỏi chấn động, sửng sốt.
A Mạch âm thầm buồn bực, sao người
ngựa của doanh khác sao lại có thể đàng hoàng đến vậy, thì chợt thấy
người cầm đầu trong đám kỵ sĩ ấy bỗng kéo mạnh dây cương dừng lại ở cách đó không xa, những kỵ sĩ phía sau anh ta cũng đều nhất tề ghìm ngựa
dừng lại theo. Người nọ quay lại nhìn về phía A Mạch, một lát sau mới
gọi lớn: “A Mạch?”
A Mạch nghe thấy tiếng chợt giật mình, chỉ thấy người nọ quay ngựa chạy lại, cười ha hả nhìn mình kêu lớn: “A Mạch.”
“Đường đại ca!” A Mạch vừa mừng vừa sợ, không ngờ tới người đó lại là Đường Thiệu Nghĩa.
Đường Thiệu Nghĩa mặc chiến bào, mang khôi giáp, trên khuôn mặt ngăm đen khó dấu được vẻ khí phách, nhìn A
Mạch cười nói: “Vừa rồi khi đi qua khẽ liếc mắt một cái cảm thấy giống
ngươi, không ngờ quả nhiên là ngươi thật.”
A Mạch cười nói: “Đường đại ca còn có thể liếc mắt một cái, còn ta vừa rồi lúc huynh đi qua, ngay cả bóng
người của huynh ta cũng chưa kịp thấy.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy nhếch
miệng cười cười, giải thích: “Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, cho nên
phải chạy nhanh một chút.”
Đám người Trương Sĩ Cường, Vương Thất là đã sớm nhận ra Đường Thiệu Nghĩa, lại không biết đã nghe nói ở đâu
rằng anh ta chính là chủ tướng kỵ binh của quân Giang Bắc, nên cũng đều
tiến đến chào hỏi. Đường Thiệu Nghĩa nhất nhất đáp lễ, lại hướng về phía Trương Sĩ Cường cười nói: “Trương Nhị Đản đây sao? Đã cao lên không
ít.”
Trương Sĩ Cường ngượng ngùng cười
cười, A Mạch cười nói: “Anh ta đã đổi tên rồi, gọi là Trương Sĩ Cường,
hiện tại là đội trưởng đội thân binh của ta.”
“Trương Sĩ Cường, hay, tên rất hay.”
Đường Thiệu Nghĩa khen, lại quay đầu hướng về phía A Mạch nói: “Phía
trước còn có người quen của ngươi, ngươi có đoán được là ai không.”
A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Là ai?” Nói
xong liền giục ngựa bước đến gần mấy kỵ sĩ phía trước, thấy một người
trong đó cũng đang giục ngựa đi ra, khi đến gần A Mạch thì mỉm cười gọi: “Mạch tướng quân.”
“Trương đại ca! Ngươi sao lại…”
Trương Sinh biết A Mạch muốn hỏi điều gì, chỉ cười nói: “Ta hiện tại đã là thủ hạ của Đường tướng quân, một
gã giáo úy kỵ binh, không thể ngờ được phải không?”
A Mạch lắc đầu, trong trận chiến tại
núi Ô Lan, Trương Sinh vì cứu A Mạch mà bị Thường Ngọc Thanh hất ngã
xuống ngựa, trong lúc hỗn loạn lại bị chiến mã dẫm gãy xương đùi, về sau thương thế mặc dù lành lại nhưng lại trở thành người bị thọt chân, A
Mạch sợ rằng anh ta vì thế mà có lẽ sẽ phải rời khỏi quân ngũ, nhưng
không thể ngờ được rằng Đường Thiệu Nghĩa lại nhìn đến Trương Sinh.
“Là ta tự mình yêu cầu nguyên soái phái đến làm thủ hạ của Đường tướng quân, may mắn là Đường tướng quân không chê ta bị thọt.”
“May mắn không ghét bỏ ấy à?” Đường
Thiệu Nghĩa cười nói: “Nếu không thế thì làm sao có thể cầu được một
viên dũng tướng như vậy, hiện nay trên thảo nguyên làm gì có ai không
biết trong quân của ta có một Trương lang thần dũng cớ chứ? Nam nhân thì hận anh ta đến chết, nữ nhân lại hâm mộ anh ta đến chết.”
Mọi người ồ lên cười, Trương Sinh chỉ mỉm cười không nói, đợi tất cả mọi người cười xong mới nhắc nhở Đường
Thiệu Nghĩa: “Tướng quân, giờ không còn sớm nữa, ta thấy chi bằng ngài
cùng Mạch tướng quân vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch
cũng vội vàng nói phải. Đường Thiệu Nghĩa thả lỏng dây cương đi song
song với A Mạch, Trương Sinh cố ý lùi lại phía sau mấy bước, cùng đám
người Vương Thất nói chuyện phiếm.
A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa sau khi
chia tay từ trận chiến tại núi Ô Lan vẫn chưa từng gặp lại. Sau đó, A
Mạch được Thương Dịch Chi lưu lại gần đại doanh để nghỉ ngơi lấy lại
sức, mà Đường Thiệu Nghĩa thì dẫn kỵ binh đi chiến đấu tại thảo nguyên
Tây Hồ và ở khu vực sông Bình Nguyên. Thấm thoát đã nửa năm trôi qua,
biết bao chuyện động trời đã xảy ra, không những quân Giang Bắc đã trở
thành một thanh chủy thủ sắc bén treo lơ lửng bên thắt lưng đại quân Bắc Mạc của Trần Khởi, mà lưỡi dao sắc bén đó lại còn vươn ra cả khu vực
Tây Hồ. Bởi vì Thường Ngọc Thanh khi đánh lén biên quân Tĩnh Dương từng
mượn đường đi qua phía đông của Tây Hồ, nên giờ đây đã cho Đường Thiệu
Nghĩa một cái cớ để trả thù. Anh ta thường phái quân đi cướp bóc của các bộ lạc nhỏ ở Tây Hồ, đợi đến khi Tây Hồ tập kết xong quân đội của các
bộ lạc thì Đường Thiệu Nghĩa lại đã cho quân đi ngang qua dãy núi Ô Lan
đến phía Bắc, ngoài dự đoán mọi người, đánh lén những phân bộ của quân
Bắc Mạc. Chiến lược này nhìn thì có chút vô lại nhưng lại đem đến cho
Đường Thiệu Nghĩa một lượng tài vật và chiến mã rất lớn, nên ban đầu kỵ
binh vốn chỉ chưa đầy ba ngàn nhân số, nay rất nhanh đã lớn mạnh lên
thành gần một vạn người, trở thành đội quân chủ lực của quân Giang Bắc.
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa vừa đi
vừa nói chuyện, vì ngựa của A Mạch không thể chạy nhanh nên Đường Thiệu
Nghĩa cũng chỉ có thể lỏng dây cương chạy chầm chậm bên cạnh, mãi đến
khi trời tối, mọi người mới đến được đại doanh quân Giang Bắc. Quân sĩ
phụ trách đón tiếp đưa mọi người tiến đến đại doanh, A Mạch phân phó thủ hạ theo mọi người đi ăn cơm và nghỉ ngơi, còn mình lại cùng Đường Thiệu Nghĩa đến gặp nguyên soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi.
Hai người mới vừa đi đến bên ngoài
tiểu viện của Thương Dịch Chi, thì Thương Dịch Chi đã nhận được tin liền ra cửa viện đón. A Mạch vừa thấy vẻ ôn hòa tươi cười trên mặt Thương
Dịch Chi, liền biết anh ta không phải tới đón mình, vì thế liền tự giác
đi chậm lại nửa bước lui lại phía sau Đường Thiệu Nghĩa. Kết quả quả
nhiên không ra ngoài dự đoán của nàng, Thương Dịch Chi thấy Đường Thiệu
Nghĩa quì một gối hành lễ, vội vàng bước lên trước giơ hai tay, tươi
cười nâng Đường Thiệu Nghĩa lên, mà nàng bên này cũng quỳ xuống mà chỉ
đổi lấy một câu “Miễn lễ” thuận miệng của Thương Dịch Chi.
A Mạch hiểu rất rõ hiện tại phân
lượng của mình đương nhiên không thể so với Đường Thiệu Nghĩa, cho nên
trong lòng cũng không hề để ý, ngẩng đầu thấy Từ Tĩnh cũng bước ra khỏi
cửa viên, híp mắt đôi mắt nhỏ, vừa cười vừa nhìn mình, nên cũng thành
thực địa hướng về phía ông ta hành quân lễ.
Từ Tĩnh cười hỏi A Mạch nói: “Việc huấn luyện tân binh của ngươi thế nào rồi?”
A Mạch đáp: “Hắc Diện đang ở dạy bọn họ kĩ thuật bắn cung tên.”
Từ Tĩnh gật gật đầu, cố ý kéo dài
thanh âm nói: “A, thì ra là thế, khó trách mấy tháng nay không thấy
ngươi mang theo tân binh chạy bộ, chẳng còn thấy ngươi đến đại doanh,
khiến lão phu ngược lại có chút không quen.”
A Mạch biết Từ Tĩnh là cố ý giễu cợt, chỉ ngượng ngùng cười, cũng không trả lời.
Từ Tĩnh lại cao thấp đánh giá nàng,
thuận miệng cười nói: “Có vẻ béo tốt lên không ít, có thể thấy được thất doanh các ngươi sống không tệ a.”
Nét tươi cười trên mặt A Mạch trở nên cứng đờ, không khỏi lộ ra chút xấu hổ.
Thương Dịch Chi đi cùng Đường Thiệu
Nghĩa ở phía trước, nghe vậy cũng quay đầu nhìn A Mạch, khi tầm mắt lướt qua trước ngực A Mạch, biểu tình khẽ sợ run lên, ánh mắt xẹt qua như
tia chớp. A Mạch theo tầm mắt của anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt
chợt ửng hồng lên, theo bản năng, gục cằm xuống ngực.
Có lẽ nửa năm gần đây, cuộc sống so
với trước kia an nhàn hơn rất nhiều, nên cơ thể vốn không mấy nữ tính
của nàng, trong nửa năm qua, bỗng nhiên phát triển lên trông thấy, tuy
rằng trong lòng A Mạch rất sốt ruột nhưng một chút biện pháp cũng không
có, chỉ có thể dùng vải cuốn ngực càng ngày càng chặt hơn, nhưng mặc dù
như vậy, ngực của nàng cũng không còn là một vùng bằng phẳng giống như
trước kia. Nếu như A Mạch là một hán tử có dáng người tráng kiện, cho dù có bộ ngực như vậy thì người khác cũng không cảm thấy thế nào, nhưng
nàng lại có dáng người cao gầy, một dáng người như vậy mà lại có cơ ngực “phát đạt” như vậy thực khiến người ta không thể không chú ý. Vì để cho bộ ngực không có vẻ “phát đạt” đột ngột như vậy, A Mạch chẳng còn cách
nào khác đành phải dùng vải quấn quanh thắt lưng, như vậy ít nhất khi
thoạt nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy nàng có chút tráng kiện, mà
không chỉ là có cơ ngực phát triển.
Thương Dịch Chi mặt không đổi sắc,
đưa tầm mắt đi nơi khác rồi lại quay đầu tiếp tục hỏi Đường Thiệu Nghĩa
một số chuyện quân tình, trên mặt A Mạch lại vẫn có chút không được tự
nhiên, không khỏi cáu giận lão thất phu Từ Tĩnh cố ý khiến nàng khó xử.
Kỳ thật A Mạch lần này lại trách lầm Từ Tĩnh, Từ Tĩnh nhân tuy rằng đa
mưu túc trí, từ lâu mặc dù đã biết A Mạch là nữ tử, nhưng lần này đúng
là chỉ nghĩ rằng A Mạch béo lên chút ít, ngoài ra không hề có suy nghĩ
gì khác. Nhưng Thương Dịch Chi thì lại không như vậy, ngày đó ở tại kinh thành từng nổi danh là công tử phong lưu, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ
liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.
Từ Tĩnh thì lại không biết trong lời
nói của mình có vấn đề, nên vẫn tiếp tục: “Chẳng qua những ngày tháng an nhàn này của ngươi cũng sắp hết rồi.”
A Mạch thấy Từ Tĩnh rốt cục chuyển đề tài, vội vàng hỏi: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”
Từ Tĩnh cười nói: “Thất doanh các
ngươi nghĩ dưỡng ước chừng cũng được nửa năm rồi, cũng nên ra ngoài
luyện tập một lần.” Ông ta thấy A Mạch lộ vẻ khó hiểu, liền cười ra vẻ
thần bí, liếc mắt một cái nhìn về phía Thương Dịch Chi ở phía trước, hạ
giọng nói: “Ngươi cứ chờ xem, lúc này nguyên soái đối với thất doanh các ngươi sớm đã có an bài.”
A Mạch lại hỏi tiếp, nhưng Từ Tĩnh
lại không chịu lộ ra cái gì, nàng đành phải nhịn nghi vấn trong lòng
xuống, đi theo sau Từ Tĩnh tiến vào trong phòng.