A Mạch nhắm mắt đứng đó một lúc lâu,
đợi cho tình cảm trong lòng bình lặng trở lại, sau đó mới quay người,
đúng lúc nhìn thấy Trương Sĩ Cường đang có chút thất thần nhìn mình,
trong lòng nàng hơi kinh hãi, song cũng không để lộ ra mặt, vẫn thản
nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Đi thôi, xuống núi nào.”
A Mạch nói xong liền tự mình đi xuống trước, Trương Sĩ Cường lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lên tiếng đuổi theo phía sau.
Khi hai người trở lại quân doanh đúng vào lúc tập thể dục buổi sáng, Hắc Diện mang theo binh lính ra thao
trường luyện tập, thấy A Mạch, từ xa đã khẽ gật đầu xem như chào hỏi. A
Mạch cũng không để ý, hơi gật đầu đáp lại, sau đó liền đưa tầm mắt về
phía giáo trường, yên lặng nhìn chăm chú vào đám binh lính ướt đẫm mồ
hôi. Sau trận chiến tại núi Tây Trạch, thất doanh tổn thất trầm trọng,
mười phần thì có đến bảy, tám phần đã hy sinh, số binh lính hiện có này
phần lớn là mới chiêu mộ sau trận chiến đó, một bộ phận là từ các châu,
huyện của vùng Giang Bắc, số còn lại là từ các gia đình nông gia trong
dãy Ô Lan.
Tất cả đều mang một bầu nhiệt huyết
của nam nhi Nam Hạ, cái bọn họ hiện giờ vẫn còn thiếu chính là kinh
nghiệm chiến đấu mà thôi, trong lòng A Mạch không khỏi âm thầm suy tính.
Thấy A Mạch nhìn chăm chú vào giáo
trường hồi lâu mà không nói gì, phía sau, Trương Sĩ Cường cũng không dám quấy rầy, mãi đến khi thấy quan quân nhu Lý Thiếu Hướng từ đằng xa đi
đến, lúc này mới nhỏ giọng thông báo lại với A Mạch.
A Mạch nghe vậy liền quay lại, quả
nhiên thấy Lý Thiếu Hướng đang không nhanh không chậm đi tới, lúc đến
gần mới nói: “Sớm a, đại nhân.”
Chỉ nhìn thần sắc của Lý Thiếu Hướng, A Mạch cũng biết anh ta tìm đến mình là có chuyện gì, đơn giản là lại
muốn đề nghị mình đi đại doanh để xin cái này cái nọ, vì thế tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía giáo trường, chỉ tùy ý gật đầu nói: “Sớm.”
Lý Thiếu Hướng vừa cười nói:“Thật là trùng hợp, đại nhân, đến đây lại gặp được ngài.”
A Mạch thầm nghĩ ta mỗi buổi sáng đều đến đây xem binh lính thao luyện, ngươi chẳng lẽ lại không biết? Trong
lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Trùng hợp thật.”
Thấy A Mạch cả hai lần đều có kiểu
phản ứng này, trên mặt Lý Thiếu Hướng cuối cùng có chút không nhịn được, xấu hổ xoa xoa tay, cũng học dáng vẻ của A Mạch, đưa tầm mắt hướng tới
giáo trường quan sát đám binh lính.
Sau một lúc lâu A Mạch mới quay lại, nhìn Lý Thiếu Hướng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Như vậy vẫn còn chưa thấy tự tại sao?”
Lý Thiếu Hướng nghe vậy, gật đầu không phải mà lắc đầu cũng không phải, đành hắc hắc cười trừ.
A Mạch nói thêm: “Đại nhân nhà ngươi
mỗi lần đi đại doanh xin xỏ thì về cơ bản đều nhận được loại đãi ngộ
giống như thế này, ngươi hiện tại cũng biết tư vị đó như thế nào rồi
chứ?”
Lý Thiếu Hướng bị A Mạch nhìn thấu
tâm tư, lại càng không không biết xấu hổ, vẫn ngoác rộng miệng ra mà
cười, nói: “Vẫn là đại nhân lợi hại, cái miệng của ty chức còn chưa kịp
mở ra thì đại nhân đã biết ty chức định nói gì rồi. Đại nhân cũng đừng
trách ta, ai bảo ta cứ phải làm chức trách như một bà quản gia chứ, bằng không việc gì ta cứ phải đến tìm ngài đòi của như thế!”
A Mạch cười cười không đáp, Lý Thiếu
Hướng thấy A Mạch cũng không lộ vẻ bực bội, lại thử nói: “Hơn nữa, một
công đôi ba việc, đại nhân thường xuyên chạy đến đại doanh, chưa chắc đã không tốt, huống chi với khuôn mặt của đại nhân, chưa nói đến Từ tiên
sinh nơi đó đối với đại nhân không giống như với người khác, mà ngay cả
nguyên soái…”
Lý Thiếu Hướng thấy A Mạch liếc nhìn
mình, vội vàng ngừng lại, chỉ nhìn A Mạch hắc hắc cười. A Mạch đưa mắt
đánh giá Lý Thiếu Hướng từ đầu đến chân vài lần, lúc này mới thản nhiên
nói: “Còn nhớ Lục đại nhân từng nói rằng ngươi là người trung hậu, không có khẩu khiếu, mỗi khi tham dự hội nghị quân sự đều rất ít khi mở
miệng, nhưng hiện nay xem ra Lục đại nhân đã nhìn lầm ngươi rồi, ta thấy cái lưỡi của ngươi thật ra muốn uốn thế nào cũng có thể uốn được.”
Lý Thiếu Hướng không biết A Mạch đang nói mỉa, cười nói: “Đó là khi ty chức còn làm đội trưởng, lúc bàn binh
pháp, ty chức thật đúng là không biết nói cái gì, hiện tại là quản lý
đời sống hằng ngày của các huynh đệ, ty chức khó tránh khỏi nói nhiều
hơn một chút, bà quản gia ơi bà quản gia, không phải là bà mẹ mà chỉ là
bà vú già mà thôi!”
A Mạch thấy tinh thần Lý Thiếu Hướng
phấn chấn thì không nói gì, chỉ hắc hắc cười lạnh hai tiếng, cả giận
nói: “Lý Thiếu Hướng, đi, ngươi đi ngay cho ta, đừng coi ta như con đỉa, nếu ta đã nói không đi thì sẽ không đi, muốn xin xỏ này nọ thì chính
ngươi tự mình đi đi, ta da mặt mỏng, đã sớm bị đâm thủng rồi, biết
không?” A Mạch nói xong liền phất tay áo bước đi, ngay cả thao luyện
cũng không nhìn, Trương Sĩ Cường vội vàng theo đi theo, để lại Lý Thiếu
Hướng đứng đó một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nhỏ giọng thì
thầm: “Đừng nóng vội, có chuyện gì thì từ từ nói…”
A Mạch mặc dù không muốn lại phải đi
gặp Thương Dịch Chi, nhưng đáng tiếc, thế sự thường là không được như
người ta mong muốn. Đầu tháng tám, Thương Dịch Chi ban quân lệnh cho
toàn quân Giang Bắc, lệnh cho chủ tướng các doanh trước Trung thu phải
tập hợp đầy đủ tại đại doanh.
Thất doanh của A Mạch ở gần đại doanh quân Giang Bắc nhất, tin tức thu được cũng sớm nhất. Khi quân lệnh đến, A Mạch liền triệu tập những quan quân chủ chốt của doanh lý, thương
thảo về khả năng và kinh nghiệm thực chiến của các tân binh. Sau chiến
dịch Ô Lan, quân Giang Bắc và quân Bắc Mạc mặc dù không phát sinh trận
đại chiến nào, nhưng những trận chiến với quy mô nhỏ thì thỉnh thoảng
lại xảy ra, hai bên đều có thắng có bại, nhưng nhìn chung thì vẫn là
quân Giang Bắc chiếm được tiện nghi nhiều hơn, nhất là kỵ binh do Đường
Thiệu Nghĩa thống lĩnh, luôn khiến cho người Bắc Mạt phải đau đầu. Mà
thất doanh của A Mạch lại trú gần đại doanh quân Giang Bắc quá, nên vẫn
không có chiến sự gì, người sáng suốt đều nhận ra đây là do Thương Dịch
Chi cùng Từ Tĩnh cố ý để cho thất doanh nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong
lòng A Mạch tự nhiên cũng hiểu được hảo ý của bọn họ, nhưng đồng thời
cũng nhận thấy điều đó đối với thất doanh chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi vì chỉ có trải qua rèn luyện trên chiến trường thì mới khiến cho những
tân binh này trở thành những quân nhân chân chính.
Lính liên lạc đem quân lệnh đưa đến
cho A Mạch, A Mạch quân lệnh trong tay mà không khỏi khẽ nhíu mày, không rõ Thương Dịch Chi ban quân lệnh này để làm chi, chẳng lẽ anh ta bây
giờ lại có tâm tư tề tựu mọi người cùng nhau đón tết Trung thu?
Quân lệnh truyền một vòng tới các
quan quân, trên mặt mọi người cũng không khỏi để lộ ra một chút buồn
bực, nhất tề nhìn về phía A Mạch. A Mạch sớm đã trở lại bình thản, trên
mặt mang theo nụ cười ôn hòa, hỏi lính liên lạc: “Không biết vì sao
nguyên soái lần này lại triệu tập mọi người?”
Tên lính liên lạc kia cũng là người
cơ trí, thấy A Mạch hỏi, cân nhắc một chút rồi vội vàng đáp: “Tiểu nhân
cũng không rõ, chỉ nghe nói triều đình có chiếu chỉ ban xuống.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong
trướng đều không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng, từ sau chiến dịch Ô Lan,
Thương Dịch Chi liền gửi danh sách các tướng sĩ có công cho triều đình,
này đã hơn nửa năm, cuối cùng cũng đã có tin tức, trong lòng mọi người
khó tránh khỏi đều có chút phấn khích. Nhưng A Mạch nhìn lại có chút bất vi sở động, chỉ cho người đưa tên lính liên lạc kia xuống chiêu đãi.
Khi tên lính liên lạc kia đi ra
ngoài, trong trướng lại tĩnh lặng khác thường, A Mạch nhìn quét qua một
vòng, thấy trên mặt mọi người đều là một sắc mặt vui mừng khó nén nhưng
lại làm ra vẻ không quan tâm, trong lòng không khỏi cười thầm, đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy Vương Thất đột nhiên đứng lên nói: “Đừng
thấy chúng ta gần đây không đánh thát tử, đánh được vài tên đâu thể so
với việc thất doanh chúng ta nhọc nhằn suốt hơn một ngàn hơn dặm dẫn
thát tử vào sâu trong dãy Ô Lan, đại nhân chính là lập công đầu, không
thể không nở mày nở mặt. Cho nên lần này đại nhân đi cũng không thể
giống như lần trước chỉ mang theo một thân binh là Trương Sĩ Cường khiến người khác xem nhẹ. Lúc này gì thì gì cũng phải phô trương một chút,
cũng phải khiến cho các doanh khác nhìn thấy quân uy của thất doanh
chúng ta.”
Mọi người nghe vậy vội vàng hưởng
ứng, lại ngươi một lời, ta một câu, thảo luận xem nên làm như thế nào để thể hiện quân uy, chẳng qua nói tới nói lui cũng chỉ là tiên y nộ
mã(1), binh hùng tướng mạnh mà thôi. Vương Thất cùng mấy quan quân càng
nói càng hưng phấn, chỉ có quan quân nhu Lý Thiếu Hướng vẫn trầm mặc,
chớp chớp đôi mắt nhỏ ti hí, không biết đang cân nhắc cái gì.
A Mạch mỉm cười không nói, chỉ lẳng
lặng ngồi nghe, đợi tất cả mọi người đều nói xong, lúc này mới gật đầu
nói: “Mọi người nói đều có lý, nhưng thất doanh chúng ta trong trận
chiến tại núi Tây Trạch tổn thất quá nặng, tuy rằng chúng ta đã được bổ
sung không ít, nhưng vẫn còn thiếu thốn rất nhiều, lại nói chúng ta lại
là bộ binh doanh, cả doanh lý tổng cộng cũng chỉ có mấy thớt ngựa, không thể so với kỵ binh của Đường tướng quân…”
Mới nói đến đây, Lý Thiếu Hướng vốn
đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Cái này xin đại nhân cứ yên tâm,
ngựa thì cứ để ty chức lo, đại nhân chỉ cần định ra số người đi cùng,
đến lúc đó ty chức nhất định sẽ chuẩn bị những con ngựa tốt nhất đến cho đại nhân.”
A Mạch thập phần ngoài ý muốn, không
thể ngờ được một người luôn luôn keo kiệt như Lý Thiếu Hướng lại có thể
nói ra những lời này, trong doanh thiếu ngựa, chỉ có mấy thớt ngựa để
cho đội trinh sát của A Mạch dùng, còn lại đến nửa con cũng không phân
phối cho các quan quân trong doanh, để nêu gương, ngay cả A Mạch cũng
không thường xuyên cưỡi ngựa, vậy mà lúc này Lý Thiếu Hướng lại mở miệng đáp ứng trang bị ngựa để đi đại doanh, điều này đúng là ngoài sức tưởng tượng của A Mạch.
“Hay là thôi đi, cũng không thể
thuyên chuyển ngựa của đội trinh sát được, đây là quy định của doanh lý
rồi, hơn nữa nơi đây cách đại doanh không xa, vượt núi nửa ngày cũng
đến, nếu cưỡi ngựa phải đi đường lớn, ngược lại thành ra lại phải đi
đường vòng.” A Mạch nói.
“Không! Phải cưỡi ngựa!” Lý Thiếu
Hướng lại bướng bỉnh nói: “Điều này liên quan đến thể diện của thất
doanh chúng ta, vấn đề về ngựa không cần đại nhân phải lo, cứ giao cho
ty chức, tuyệt đối sẽ không trưng dụng ngựa của đội trinh sát.”
Thấy Lý Thiếu Hướng nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng A Mạch vừa nghi hoặc, vừa cảm thấy kỳ quái, nếu Lý Thiếu Hướng không trưng dụng ngựa của đội trinh sát, thì lấy đâu ra
chiến mã.
Ngày mười bốn tháng tám, A Mạch lệnh
cho Hắc Diện ở lại canh giữ đại doanh, còn mình mang theo thân binh
Trương Sĩ Cường cùng Vương Thất và một số quan quân đi đến đại doanh.
Mấy người đều mặc áo giáp mới, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng chiến
mã của Lý Thiếu Hướng đâu, đến mấy canh giờ sau, mọi người chờ đến độ
phát hoả, thì Lý Thiếu Hướng mới phái người đến nói rằng ngựa đã chuẩn
bị xong, mời các vị đại nhân đến trước sân quân doanh. Lý Thiếu Hướng ra vẻ thần bí như thế, khiến cho nghi vấn trong lòng A Mạch càng lớn hơn
nữa. Mấy người đi vào sân quân doanh, quả nhiên thấy Lý Thiếu Hướng dắt
mấy thớt ngựa đã chờ ở nơi đó, nhưng vừa thấy mấy thớt ngựa kia, mọi
người đều nhất thời sửng sốt.
Vương Thất vây quanh mấy thớt ngựa,
ai nấy nhìn đều biến sắc, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Ta nhổ
vào, lão Lý, thê này mà ngươi cũng gọi là chiến mã được à? Con này, cả
con kia nữa, đều trọc lông lốc không có một sợi lông trên người, như thế này thì làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?” Vương Thất lần đầu
tiên đến đại doanh, vốn là một lòng hưng phấn, lại không ngờ rằng chiến
mã mà Lý Thiếu Hướng vỗ ngực cam đoan lại có bộ dáng này, nhất thời lòng tràn đầy chờ mong bỗng chốc biến thành hừng hực lửa giận.
Nhìn mấy con ngựa hoặc già hoặc gầy,
trong lòng A Mạch cũng không hờn không giận, thấy Lý Thiếu Hướng vẫn còn cười hì hì nhìn mình, nhịn không được cười lạnh nói: “Đây là thứ ngươi
chuẩn bị để đem lại thể diện cho thất doanh chúng ta?”
Lý Thiếu Hướng hắc hắc cười nói: “Vẫn cưỡi được, vẫn cưỡi được.”
A Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, đột nhiên phân phó Trương Sĩ Cường nói: “Cởi giáp!”
Trương Sĩ Cường ngẩn ra, thuận miệng hỏi: “Đại nhân, cởi giáp làm gì, không phải còn phải đi đại doanh sao?”
Ánh mắt A Mạch lại nhìn về phía Lý
Thiếu Hướng, hắc hắc cười lạnh nói: “Không cởi giáp sao xứng với chiến
mã của Lý đại nhân? Nếu không chẳng may làm xây xước mấy con chiến mã
này sẽ khiến Lý đại nhân đau lòng!”
——————–
Chú thích:
1- Tiên y nộ mã: quần áo đẹp, ngựa tốt.