Đường núi vốn gập ghềnh khó đi, mọi
người lại đều mang theo vật nặng, đi bộ còn không dễ, nói gì là chạy bộ
về doanh, nhưng biết phải làm sao! Tục ngữ có câu “Đường xa mới biết
nặng nhẹ”, một bộ thiết giáp cõng trên lưng, khi mới bắt đầu cũng không
cảm thấy nặng lắm, nhưng càng đi, lại càng cảm thấy nặng trĩu. A Mạch
tuy có khả năng chịu đựng tốt, bước chân so với những nam tử bình thường tuy nhanh, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng thì nàng cũng
chỉ là một thân nhi nữ mà thôi, so với những hán tử cao lớn thô kệch này vẫn còn kém nhiều lắm. Mới đi được nửa đường, thể lực của nàng đã dần
dần hết chống đỡ nổi, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng, khớp hàm không tự chủ được mà nghiến chặt lại.
Trương Sĩ Cường vẫn đi theo phía sau A Mạch, thấy bước chân của nàng dần chậm lại, liền nhận ra nàng đang phải cố hết sức. Sống bên cạnh A Mạch từ đó tới nay, anh ta đã hiểu rõ tính
tình của nàng, biết nếu trực tiếp khuyên nàng dừng lại nghỉ ngơi hoặc là giảm bớt gánh nặng của nàng, nàng nhất định sẽ không đồng ý, vì thế
liền cố ý đi chậm lại vài bước, đến bên cạnh viên đội trưởng phía sau,
đánh mắt một cái cho anh ta rồi lại đưa mắt nhìn về phía A Mạch. Viên
đội trưởng kia cũng là người cơ trí, thấy vậy liền hiểu được ý của
Trương Sĩ Cường, bèn chạy vài bước đến bên cạnh A Mạch, thở hổn hển nói: “Đại nhân, các huynh đệ đều mệt mỏi rồi, hay là là chúng ta nghỉ một
lát.”
A Mạch nghe vậy, quay đầu nhìn lướt
qua đội ngũ, rồi dừng lại gật gật đầu. Viên đội trưởng kia mừng rỡ, liền lệnh cho đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ. Mệnh lệnh vừa ban ra, mọi
người liền cởi gánh nặng trên người xuống ngồi nghỉ, còn có không ít
người ngay cả gánh nặng trên lưng cũng lười không buồn cởi, chỉ đặt mông ngã phịch luôn xuống đất.
A Mạch đã mệt đến nỗi nói không ra
lời, cố gắng đi bộ đến một góc xa xa, tìm một gò đất cao rồi ngả lưng
xuống, lúc này mới dám há miệng để thở, nhưng cũng không dám thở hổn hển thành tiếng. Bất chợt, phía sau có tiếng động truyền đến, nàng lại âm
thầm ngồi thẳng lưng dậy, lúc này mới quay đầu nhìn lại, thì ra Trương
Sĩ Cường từ phía sau đi lên. A Mạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vươn
tay kéo anh ta lại, sau đó lại vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Trương Sĩ Cường khẽ nở nụ cười, ngồi
xuống bên cạnh A Mạch, thấy A Mạch lại cúi đầu không để ý tới mình, cũng không dám nói gì, chỉ sờ soạn lấy cái gì đó trong chiếc túi mang theo
bên người, rồi nhẹ nhàng không một tiếng động đưa cho A Mạch.
A Mạch khẽ giật mình, nàng cũng giống như các binh lính khác, đều đã nhịn đói liên tiếp hai bữa cơm, trong
bụng sớm đã trống rỗng, giờ nhìn thấy một chiếc bánh lương khô, trong
đầu còn chưa kịp phản ứng gì, nước miếng trong miệng đã tự động tiết ra.
Trương Sĩ Cường thấy A Mạch sau một
lúc lâu mà vẫn không nói gì, còn tưởng nàng trách mình tự ý tàng trữ
lương khô, trên mặt liền có chút chột dạ, hơi xấu hổ giải thích: “Không
lấy nhiều đâu, là… ta tiết kiệm được từ tối hôm qua, cho nên… cho nên
không tính là biệt… biệt đãi đại nhân…”
A Mạch mỉm cười, đưa tay nhận lấy
chiếc bánh trong tay anh ta, bẻ thành hai nửa, đưa cho Trương Sĩ Cường
một nửa, còn lại đưa lên miệng cắn, lúc này mới thấp giọng cười nói: “Có tự ý tàng trữ cũng không sao” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không có ai lại đây, lại hắc hắc cười nói: “Làm người mà, không cần phải quá
cứng nhắc như vậy, khi cần linh hoạt thì phải nên linh hoạt.”
Trương Sĩ Cường nghe A Mạch nói có
chút phóng đại liền đỏ mặt, cắn miếng bánh trên tay rồi cũng hắc hắc
ngây ngô cười. A Mạch ăn hết miếng bánh, cẩn thận nhặt hết những mảnh
vụn rơi trên vạt áo, nhất nhất đều nhặt lên ăn, lúc đó mới thuận miệng
hỏi Trương Sĩ Cường: “Sao ngươi luôn để lại lương khô thế? Suất ăn mỗi
người trong doanh lý cũng không nhiều như vậy a.”
Sắc mặt Trương Sĩ Cường liền trở nên
ảm đạm, trầm mặc một lát mới thấp giọng trả lời: “Khi ta còn nhỏ đã từng trải qua nạn đói, năm đó người chết đói không ít, ta vẫn nhớ kỹ lời của mẫu thân, nói rằng khi có cái để ăn thì phải biết tiết kiệm, như thế
đến lúc thiếu thốn thì mới không sợ, cho dù ăn không đủ no nhưng vẫn còn hơn là chết đói.”
A Mạch nghe xong, một lúc lâu sau
cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ cảm thấy mùi vị miếng lương
khô vừa rồi có chút khó chịu, nàng liền đứng lên, đưa tay vỗ vỗ lên vai
Trương Sĩ Cường, mấp máy nửa ngày mới nói ra được một câu: “Rất có đạo
lý.”
Khi A Mạch dẫn mọi người về đến doanh trại thì sắc trời đã tối đen, trong doanh, quan quân nhu Lý Thiếu Hướng đang đứng ở cửa doanh loanh quanh đi lại, thấy đám người A Mạch trở về
từ phía xa xa, lúc này mới dừng bước, ngay cả nửa bước chân nghênh đón
cũng không bước tới. Chờ đến khi thấy rõ đoàn người sau lưng cõng cái
gì, Lý Thiếu Hướng liền lập tức cao hứng, miệng tròn vo, thiếu chút nữa
cười không thành tiếng, nhưng khóe miệng mới nhếch được một nửa, lại
thấy được đại nhân nhà mình khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, vẻ tuấn tú mọi
ngày không còn thấy đâu nữa, vì thế khóe miệng lại vội vã thu về, chỉ có ánh mắt vẫn mê man như lúc ban đầu.
“Trong doanh còn để lại cơm canh không?” A Mạch hỏi.
Lý Thiếu Hướng một bên tiếp lấy khôi
giáp sau lưng A Mạch, một bên liên thanh đáp: “Có, có, có, cơm canh đều
đã chuẩn bị xong hết rồi, còn có cả món ăn mặn nữa!”
Mọi người vừa nghe thấy, nhịn không
được đều hoan hô ầm lên, nhất tề nhìn về phía A Mạch, chỉ còn chờ nàng
hạ lệnh đi ăn cơm. A Mạch thấy thế cũng cười, phân phó Lý Thiếu Hướng
đem lúc binh khí, khôi giáp kiểm kê rõ ràng, xem có hư hao mất mát gì
không, sau đó liền nhanh chóng dẫn đoàn người đi ăn cơm.
Chờ A Mạch dùng xong cơm chiều, Lý
Thiếu Hướng cũng đã kiểm kê xong, liền đến báo cáo lại với A Mạch. A
Mạch tùy ý hỏi vài câu liên quan đến tình hình trong doanh lý, Lý Thiếu
Hướng đều đáp lại rành mạch, xong rồi lại nói đến chuyện thao luyện trên quân trường: “Đại nhân nên bẩm báo lên nguyên soái cử một giáo đầu giỏi đến đây thì tốt hơn.”
A Mạch nghe vậy chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Thiếu Hướng không nói gì, Lý Thiếu Hướng bị nàng nhìn có chút ngượng
ngùng, đành phải cười gượng. A Mạch lúc này mới chuyển tầm mắt, thản
nhiên nói: “Muốn đi thì ngươi tự mình đi đi, những thứ quân bị này là do ta mặt dày đến gặp nguyên soái xin về, khuôn mặt của đại nhân nhà ngươi đã hết chỗ để dùng rồi, không còn chỗ nào thừa ra để dùng tiếp nữa
đâu.”
Lý Thiếu Hướng bị A Mạch nói cho mấy
câu thì nghẹn họng, chỉ biết hắc hắc cười gượng, nói: “Chuyện kia chúng
ta từ từ nói sau vậy, nếu không thì ta tìm trong doanh lý của mình, chọn ra vài người thành thạo thương, bổng, đao, tên để huấn luyện cho tân
binh.”
A Mạch cũng gật đầu, nàng kỳ thật
hiểu rất rõ rằng doanh lý hiện giờ đang thiếu một giáo đầu giỏi, nhưng
sau một trận chiến tại núi Tây Trạch, những cựu binh trong doanh lý đã
chết đến bảy, tám phần, hiện tại phần lớn đều là tân binh mới chiêu mộ,
để tìm ra một người có võ nghệ tinh thông, thì nói vẫn dễ hơn làm. Thầm
nghĩ việc này cũng chỉ có thể tạm thời để lại rồi tính sau. Nhưng đúng
là ông trời có mắt, ngay sau khi Lý Thiếu Hướng nói ra việc này không
lâu, ông trời liền đưa đến cho bọn họ một giáo đầu, chính là phó doanh
thất lạc trong trận chiến ở Tây Trạch, giáo úy Hắc Diện!
Không ai nghĩ là Hắc Diện vẫn còn
sống, lúc gặp lại thực vô cùng kích động, tất cả đều vây quanh Hắc Diện, chín người mười miệng, cười nói huyên náo. Hắc Diện so với trước đây
gầy đi không ít, da mặt lại càng đen hơn, hóa ra ngày ấy anh ta ở lại
phía sau ngăn trở thát tử, trên người cũng không biết bị chém bao nhiêu
lưỡi đao, trúng bao nhiêu mũi tên, rốt cục ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại thì trên chiến trường sớm đã không còn một người, một người đi săn đã
cõng anh ta về nhà, dưỡng thương ước chừng được hơn một tháng thì có thể đi lại được, liền tìm đường đi sâu vào dãy Ô Lan tìm quân Giang Bắc,
cuối cùng cũng tìm được đại doanh, Thương Dịch Chi để anh ta lại đại
doanh mấy ngày, sau đó cho anh ta quay lại thất doanh.
Mọi người nghe xong đều thổn thức
không thôi, không khỏi nghĩ tới thảm cảnh chết trận của Lục Cương cùng
đội hai của Dương Mặc. Trong lòng A Mạch lại vô cùng phức tạp, trước mắt càng không ngừng hiện lên hình ảnh cuối cùng của Dương Mặc là khuôn mặt tươi cười vô cùng sáng lạng, trong lúc nhất thời, ngay cả cần phải nói
gì cũng quên mất. Mãi đến khi Lý Thiếu Hướng huých nhẹ vào tay, A Mạch
mới bừng tỉnh.
Hắc Diện tiến đến chào A Mạch, A Mạch an ủi anh ta vài câu, trong lòng đối với chuyện Hắc Diện trở về vừa
mừng lại vừa lo, mừng vì Hắc Diện là một viên mãnh tướng khó tìm, vị
giáo đầu cho doanh lý cuối cùng cũng tìm được, lo là vì Hắc Diện vốn
không để nàng vào trong mắt, giờ nàng lại trở thành người lãnh đạo trực
tiếp của anh ta, khó tránh khỏi anh ta sẽ không phục. Ai ngờ lần này A
Mạch lo lắng chỉ là thừa, cũng không biết Hắc Diện được Thương Dịch Chi
công đạo điều gì, tóm lại Hắc Diện đối với sự an bài của A Mạch chẳng
những không chống đối, mà lại phối hợp một cách hiếm thấy, điều này
khiến cho A Mạch không khỏi nhẹ nhàng mà thở ra.
Cứ như vậy, tân binh cùng trang bị đã được bổ sung tương đối đầy đủ, hơn nữa lại không có chiến sự, ngày
tháng qua mau, mắt thấy thời tiết ngày càng ấm lên, quân Giang Bắc bắt
đầu đón mùa hè đầu tiên trên dãy núi Ô Lan.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, khi binh lính thao luyện, quần áo mặc cũng càng ngày càng ít đi, sau
khi Hắc Diện làm giáo đầu, toàn giáo trường đều là những hán tử cởi
trần, chỉ trừ một người – chính là chủ tướng thất doanh A Mạch. A Mạch
mỗi ngày đều quân trang ăn mặc chỉnh tề, ngay cả bộ nhuyễn giáp bên
ngoài cũng chưa từng cởi ra. Ban đầu, vài tên thuộc hạ thân cận còn ngầm khoa trương rằng đại nhân nhà mình là một vị tướng quân nho nhã, không
thể giống như những hán tử thô lỗ kia được, nhưng khi mọi người đều nóng đến độ rát lưng, thì trong ánh mắt mọi người, hình ảnh đó của đại nhân
nhà mình khó tránh khỏi có chút quái dị.
Nên khó trách thỉnh thoảng lại có vài câu bàn ra tán vào, đúng lúc đội trưởng đội bốn Vương Thất nghe được,
Vương Thất hắc hắc cười hai tiếng, rồi đưa mắt nhìn ra bốn phía, thấy
chủ tướng A Mạch cũng không ở gần đấy, lúc này mới cười nói: “Đó là vì
da dẻ của đại nhân chúng ta quá non, lại trắng, rất không nam tính, anh
ta chẳng lẽ không biết xấu hổ mà lại để lộ ra bên ngoài a!”
Mọi người cười vang, có người cười
nói: “Như vậy chẳng phải sẽ càng trắng hơn sao? Không bằng giống chúng
ta, cởi hết ra phơi nắng hai ngày, tự nhiên liền đen như nhọ nồi ngay.”
Vương Thất nói: “Hồ đồ, đại nhân với
chúng ta đâu có giống nhau, ngươi nhìn khuôn mặt anh ta xem, quanh năm
phơi nắng như vậy mà có thấy đen đi đâu, còn chẳng phải rất giống tiểu
bạch kiểm sao!”
Có người cố ý kích Vương Thất: “Vương Thất, ngươi lại nói bừa rồi, nói cái gì mà ngươi thấy qua trên người
đại nhân, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nghe lời đồn thổi như chúng ta mà
thôi.”
Vương Thất nghe anh ta nói vậy, trên
mặt liền có chút khó chịu, trừng lớn mắt nói: “Sao lại chưa thấy qua?
Không nói gạt các ngươi, nhớ ngày đó chúng ta cùng Mạch đại nhân còn ngủ chung một chỗ, không tin ngươi đi hỏi đại nhân xem có phải anh ta đúng
là người từ ngũ thứ tám, đội bốn của ta không! Chẳng lẽ lại chưa nghe
qua hay sao? Ta còn cùng Mạch đại nhân đánh nhau một trận nữa đấy.”
Tất cả mọi người biết chuyện như vậy
sao có thể đi tìm đại nhân nhà mình để xác minh được, có người vừa cười
vừa hỏi Vương Thất: “Vậy ngươi cùng đại nhân đánh nhau, ai thắng?”
Vương Thất nét mặt nhăn nhó đỏ bừng, hắc hắc cười nói: “Đại nhân xuống tay cũng thật độc ác, thực độc ác.”
Mọi người lại cười vang, có người vốn chín chắn liền khuyên nhủ: “Chúng ta cũng không nên bàn tán nữa kẻo lại lọt vào tai đại nhân thì lại thành chuyện thị phi.”
Có mấy người lên tiếng nói phải,
trong đó một người còn thấp giọng nói: “Đại nhân chúng ta nhìn thì tính
tình rất tốt, nhưng quản lý quân kỷ lại rất nghiêm, mấy ngày trước có
một Ngũ trưởng, vẫn đi theo ngài ấy từ núi Tây Trạch đến đây, đại nhân
chỉ nói một câu trảm liền cho lôi ra chém, ta bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ
mặt của đại nhân lúc ấy, lạnh tựa băng, chỉ hỏi tên tiểu tử kia có nhớ
rõ điều thứ chín trong quân pháp là gì không, tiểu tử kia trả lời là nhớ rõ, đại nhân cũng không nhiều lời, liền cho người lôi ra ngoài chém.”
Đám người nghe xong đều không dám
cười nữa, có người thấp giọng thì thầm: “Điều thứ chín quân pháp là: Đi
đến bất kỳ đâu, làm nhục người dân, như cưỡng bức phụ nữ, thì cho dù giữ chức vị gì trong quân, nếu vi phạm đều lập tức chém đầu. Có công thì
sao? Tiểu tử kia tự làm tự chịu, đâu thể trách được ai.”
Mọi người nghe xong bất giác đều gật đầu.
Vào tháng bảy, thời tiết càng thêm
nóng bức, có binh lính không chịu nổi, liền thừa dịp trời tối vụng trộm
ra sông tắm rửa, A Mạch biết được, cũng không trách mắng gì, chỉ nhắm
một mắt, mở một mắt. Sau lại theo đề nghị của Lý Thiếu Hướng mà định ra
quân lệnh, mỗi ngày sau khi thao luyện xong, các đội trưởng được phép
mang theo binh lính ra sông tắm mát độ nửa canh giờ, nhưng phải chú ý an toàn, không được để phát sinh tai nạn sông nước.
Mệnh lệnh này vừa ban ra, toàn doanh
liền hoan hô nhiệt liệt, vì vậy khi hết buổi luyện tập trên thao trường
liền nhất tề vọt tới bờ sông. A Mạch đứng ở xa nhìn lại, thấy vậy liền
chạy vội về doanh trướng, ngày thứ hai kia liền thêm vào quân lệnh kia
một câu: Chú ý quân dung, không được cởi hết, đề phòng bị dân chúng phụ
cận nhìn đến, sẽ rất bất nhã.
Kỳ thật nếu nói đến chuyện nóng, A
Mạch cảm thấy nóng nực vô cùng, nhưng có nóng đến mấy nàng cũng không
dám đi theo mọi người xuống sông. Có lúc không chịu nổi, liền xắn ống
quần và tay áo lên vớt nước đứng rửa mặt. Song vẫn có những binh lính
không tuân theo quân lệnh mà cởi hết quần áo trước khi nhảy xuống sông. A Mạch cảm thấy thật sự vất vả, nên ngay cả mép nước cũng không dám đứng
gần, khi có thuộc hạ hỏi, chỉ nói trước đây có lần suýt chết đuối, nên
giờ rất sợ, không dám xuống sông.
Người khác không biết tại sao, nhưng
Trương Sĩ Cường thì lại hiểu rất rõ nỗi khổ cực của A Mạch, song cũng
chẳng có biện pháp gì, điều duy nhất có thể làm chính là ban đêm xách
mấy thùng nước đưa vào vào trong trướng của A Mạch, tốt xấu gì cũng có
thể giúp nàng tắm rửa một chút. Lúc mới đầu, A Mạch còn dùng nước do
Trương Nhị Đản mang đến, về sau lại không cho anh ta làm thế nữa, mà mỗi ngày đều đợi đến lúc nửa đêm liền một mình đi tuần doanh, đến lúc hừng
đông mới trở về, luôn mang theo một dáng vẻ thần thanh khí sảng. Trong
lòng Trương Sĩ Cường cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền lấy làm lưu tâm. Hôm đó, chờ đến lúc A Mạch đi tuần doanh liền lén lút theo sau, thấy nàng
sau khi đi tuần bốn phía quanh doanh lý, liền hướng về phía sau núi mà
đi.
Tuy là đêm khuya, nhưng trên bầu trời vẫn có ánh trăng chiếu xuống, cũng có thể thấy rõ đường núi, Trương Sĩ
Cường đi theo phía sau A Mạch, cách không xa lắm, không bao lâu liền đi
đến lưng chừng núi. Phía trước có tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Ban
ngày, Trương Sĩ Cường đã từng đến nơi này, biết rằng ở vách núi phía
trước có một thác nước đổ xuống đầm.
Thân ảnh của A Mạch đã chuyển qua
vách núi, Trương Sĩ Cường không nghĩ nhiều liền đi theo, vừa di chuyển
qua khối đá, liền cảm thấy trước mặt một cỗ hàn khí bức đến, khiến anh
ta sợ tới mức thân thể nhất thời cứng đờ lại, khi cúi đầu xuống nhìn thì thấy trước người mình là một lưỡi đao.
“Là ngươi?” A Mạch ngạc nhiên hỏi, thu hồi đao lại, cười nói:“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Trương Sĩ Cường lúc này mới phục hồi tinh thần, đáp: “Ta sợ đại nhân đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.”
A Mạch cười cười, tra đao vào vỏ, nói: “Không có việc gì mà ngươi lại đi theo ta như vậy, nếu bị ta ngộ thương thì làm sao?”
Trương Sĩ Cường liền có chút ngượng ngùng, giải thích nói: “Ta, ta không có ý khác, chỉ là… chỉ là…”
A Mạch thấy thế, liền cười nói: “Được rồi, nếu đã đến đây, thì đứng bên này chờ ta.” Nói xong, nàng liền xoay người đi lên phía trước, đến một khối đá lớn bên đầm nước mới dừng lại, quay người nói với Trương Sĩ Cường: “Ta đi xuống tắm, ngươi ở lại đây
đợi, giúp ta để ý những người khác một chút.”
Trương Sĩ Cường không ngờ A Mạch đêm
khuya tới đây là vì muốn tắm rửa, nghe nàng nói thế đã quẫn bách đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta, ta đi lên vách núi bên kia canh
giữ người khác.” Nói xong, không đợi A Mạch trả lời liền xoay người chạy như bay sang bên kia thạch bích. A Mạch cười cười, rồi đưa tay cởi
nhuyễn giáp cùng quân trang xuống, chỉ còn lại chiếc áo che ngực cùng
quần đùi, “Ào” một tiếng nhảy vào trong nước.
Trương Sĩ Cường còn chưa chạy đến chỗ thạch bích, chợt nghe thấy tiếng A Mạch rơi xuống nước ở phía sau, bước chân liền dừng lại, trên mặt không khỏi càng đỏ hơn, anh ta vội vàng đi lên trước vài bước, lúc này mới ngừng lại, đưa lưng về phía đầm nước,
thẳng tắp đứng. Đợi một hồi, anh ta bỗng nhiên nhớ lại lúc ban ngày thấy đầm nước này sâu không thấy đáy, trong lòng không khỏi cả kinh, sợ A
Mạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền khẽ gọi một câu: “Đại nhân!”
Nửa ngày vẫn không nghe được hồi âm,
chỉ có tiếng thác nước ào ào vọng tới từ phía xa xa, Trương Sĩ Cường lại lớn tiếng gọi vài câu, vẫn không nghe thấy tiếng A Mạch trả lời, không
khỏi có chút nóng vội, không dám kiêng dè nữa, liền xoay người chạy đến
bên tảng đá kia, khi đến nơi chỉ thấy quần áo của A Mạch cởi ra để ở
trên tảng đá, bề mặt của đầm nước bên cạnh sớm đã tĩnh lặng. Trương Sĩ
Cường vô cùng hoảng sợ, vội hướng về phía đầm nước gọi to: “Đại nhân”,
về sau lại gọi thành “Ngũ trưởng” Trong thanh âm đã ẩn chứa tiếng khóc.
Mắt thấy một chút động tĩnh cũng không có, anh ta đang muốn nhảy xuống
đầm, bỗng thấy trong đầm nước trồi lên một người.
A Mạch vuốt nước trên mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Sĩ Cường thấy A Mạch bình yên
vô sự, nhịn không được mà vừa khóc vừa cười, sau một lúc lâu mới nói ra
lời, trong thanh âm còn vẫn mang theo tiếng rấm rứt, nói: “Ta thấy đại
nhân nửa ngày không hề có động tĩnh, còn tưởng rằng người bị chết đuối.”
A Mạch thấy anh ta vừa khóc vừa cười, nhịn không được phì cười, mắng: “Ngốc tiểu tử, vừa rồi ta lặn xuống
dưới thác nước kia, không nghe được tiếng ngươi gọi. Đại nhân nhà người
từ nhỏ lớn lên bên cạnh một con sông lớn, một cái đầm nhỏ như thế này
làm sao mà chết đuối được, ngươi đúng là nhát gan.”
Trương Sĩ Cường cũng ngây ngô cười
theo, bỗng nhìn thấy A Mạch nửa kín nửa hở trong nước, sợ tới mức xoay
mạnh người đi vội. A Mạch mặc dù không để ý lắm, nhưng cũng không muốn
làm cho Trương Sĩ Cường quẫn bách, liền lén lút từ trong nước đi lên,
lấy bộ quân trang nhuyễn giáp mặc vào, lúc này mới hỏi Trương Sĩ Cường:
“Ta còn muốn lên trên đỉnh núi, ngươi theo ta cùng đi chứ?”
Trương Sĩ Cường đỏ mặt gật đầu, A
Mạch cười cười, liền mang anh ta theo. Hai người lên đi đến đỉnh, phương Đông đã muốn có chút ánh sáng lấp ló. A Mạch vươn người đón gió, nhìn
về dãy núi xa xa, cười nói với Trương Sĩ Cường: “Trương Sĩ Cường, ngươi
xem phong cảnh trong dãy núi Ô Lan của chúng ta có đẹp không?”
Trương Sĩ Cường đưa mắt nhìn, thấy
mây sớm uốn lượn trên những đỉnh núi trùng điệp của tạo hóa, không khỏi
gật gật đầu. Anh ta quay lại nhìn về phía A Mạch, thấy nàng dáng người
gầy yếu, tóc vẫn còn ướt nước, lại nghĩ đến những vất cả của nàng trong
quân doanh, không nói đến mỗi ngày luôn phải lo lắng đề phòng, chỉ riêng việc mỗi đêm vì muốn tắm rửa mà phải đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, không phải nữ tử bình thường nào cũng có thể chịu được, nhịn không được liền hỏi: “Đại nhân, vì sao ngươi cứ nhất định phải ở trong quân
doanh?”
A Mạch khẽ giật mình, một lát sau mới quay đầu chậm rãi đáp: “Vì muốn có được vinh hoa phú quý!”
“Đạt được vinh hoa phú quý?” Trương Sĩ Cường mê hoặc.
A Mạch quay người đi, giang tay đón gió, nhắm mắt lại, ngửa đầu lớn tiếng cười nói: “Phải, vì muốn có vinh hoa phú quý!”
Trong làn gió núi, góc áo A Mạch tung bay, mặt trời dần nhô lên ở phương Đông xa xôi, trong phút chốc, vạn
đạo kim quang tràn tới trên thân thể của nàng. Hình ảnh đó rơi vào trong mắt Trương Sĩ Cường, không khác gì một tiên nhân cưỡi gió mà đi, anh ta sửng sốt nhìn, không khỏi ngây người.