ừ Tĩnh im lặng nhìn A Mạch, thở dài một tiếng, xoay người ra khỏi
lều. Ông ta vốn định chờ cho cảm xúc của A Mạch bình tĩnh lại một chút
sẽ khuyên nhủ thêm, ai ngờ đến nửa đêm, lại biết được tin A Mạch muốn tự mình dẫn quân tinh nhuệ thừa dịp nửa đêm tấn công thành. Từ Tĩnh vội
chạy tới, đã thấy toàn thân A Mạch mặc giáp trụ chỉnh tề, đang bàn giao
nhiệm vụ riêng cho từng chư tướng.
A Mạch nghe thấy tiếng động, giương mắt lên liếc Từ Tĩnh một cái, rồi quay đầu lại bàn giao với Hắc Diện: “Đem tất cả hỏa pháo đều điều đến
phía đông thành, thu hút sự chú ý của thát tử, những khí giới để công
thành khác lén vận chuyển đến phía tây thành.”
Từ Tĩnh tiến tới hỏi A Mạch: “Ngươi muốn lợi dụng đêm khuya để công thành?”
Khuôn mặt A Mạch lạnh lùng, gật gật đầu: “Không sai, chiếm lĩnh Tĩnh
Dương sớm một ngày, cũng là đưa quân cứu viện tới Lâm Đồng sớm một
ngày.” Nói xong liền im lặng nhìn Từ Tĩnh, chờ phản ứng của ông ta. Từ
Tĩnh cũng cười cười, nói: “Hỏa pháo đều đặt tại cửa thành phía nam, thì
cứ nhắm đánh ngay vào cửa nam…” Cười giống như tên trộm, thấp giọng nói: “Liền đánh trong mấy buổi tối, có thể tiến vào Tĩnh Dương!”
Hai mắt A Mạch tỏa sáng, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Từ Tĩnh.
Quân Giang Bắc đã nhiều ngày tấn công mãnh liệt vào cửa nam thành, hôm
nay ban đêm A Mạch muốn đánh lén cửa thành phía Tây, cho nên mới điều
động hỏa pháo đến mặt phía đông, muốn thu hút được binh lực quân Bắc Mạc coi giữ trong thành, chỉ có điều chiêu này lại hơi làm người khác dễ
nhận ra, sợ sẽ làm quân coi giữ sinh nghi.
Lúc này nghe thấy Từ Tĩnh nói như vậy, khóe miệng A Mạch không nhịn
được cong lên, đây là từ sau khi nàng nhận được tin báo nguy của Lâm
Đồng xong, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười. A Mạch hướng về
phái Từ Tĩnh trịnh trọng vái, tạ ơn nói: “Đa tạ tiên sinh đã chỉ bảo cho ta!”
Đêm ngày mười chín tháng năm, quân Giang Bắc bắt đầu đánh lén ban đêm đối với thành Tĩnh Dương, toàn quân tập trung lực lượng tấn công mạnh
vào cửa nam thành. Tướng trấn thủ thành Tĩnh Dương không phải ai khác
chính là lão tướng Tiêu Thận năm ấy từng quỳ gối trước cửa khẩu khuyên
can tiểu hoàng đế Bắc Mạc thân chinh tới Nam Hạ, nghe nói quân Giang Bắc đột nhiên đánh lén ban đêm, không nói nhiều lời liền dẫn binh lên tường thành. Đợi đánh tới quá nửa đêm, cửa thành phía tây đột nhiên báo nguy: “Quân Giang Bắc đột nhiên đánh lén cửa thành phía Tây.”
Phải nói là lão tướng giàu kinh nghiệm, quân Giang Bắc đột nhiên chơi chiêu thức ấy, nhưng mà Tiêu Thận vẫn không lúng túng, điều binh đâu
vào đấy tiếp ứng cửa thành phía Tây. Hai bên giao chiến kịch liệt đến
hừng đông, cửa thành phía tây của Tĩnh Dương phòng thủ kiên cố như
trước, quân Giang Bắc chỉ có thể tốn công vô ích. Tiêu Thận tỉnh ra nhìn lại, mới phát hiện được tuy cửa thành phía nam hò hét vang trời, nhưng
lại phô trương thanh thế nhiều hơn, mục tiêu thật sự của quân Giang Bắc
là cửa Tây.
Đêm ngày thứ hai, quân Giang Bắc lại đánh lén ban đêm, hỏa pháo vẫn
như cũ dồn sức đánh một điểm, chẳng qua lần này Tiêu Thận lão tướng quân đã nghĩ đến, tuy rằng mang binh canh giữ ở cửa nam, chỗ cửa tây cũng
không dám nơi lỏng. Không ngờ đánh tới quá nửa đêm, cửa thành phía đông
lại báo tin gấp. Tiêu Thận tức giận đến mức giậm mạnh chân xuống, nhanh
chóng phái binh đi trợ giúp cửa Đông.
Hai bên đánh tới hừng đông, cửa đông thành mặc dù cũng không bị quân
Giang Bắc công phá, Tiêu lão tướng quân lại đưa tay lên lau mồ hôi lạnh
trên trán, thầm mắng tên Mạch Tuệ này thật không chân chính.
Đêm ngày thứ ba, quân Giang Bắc thắp đèn lồng ở bên ngoài – y như cũ, lại bắt đầu nã pháo tấn công thành ở cửa Nam, Tiêu Thận trong chốc lát
chủ ý không vững, tối nay nên chạy qua đông hay chạy qua tây đây? Kết
quả là đến canh ba, chính cửa thành phía Đông lại cấp báo.
Cứ liên tiếp đánh lén vài đêm như vậy, Tiêu Thận liền mơ hồ tìm được
quy luật tấn công thành của quân Giang Bắc. Vì thế đợi đêm hai bốn tháng năm này, Tiêu Thận liền âm thầm bố trí canh phòng binh tướng ở trọng
điểm cửa thành phía Tây, bản thân cũng tự mình dẫn binh canh giữ ở cửa
Tây. Quả nhiên, khi trời tối, bên cửa nam lại vang lên tiếng kêu, Tiêu
Thận nghe xong liền hắc hắc cười lạnh, chỉ còn chờ quân Giang Bắc chui
đầu vào lưới ở cửa tây.
Kết quả, bên phía cửa Tây này vẫn không có động tĩnh gì, chỗ cửa nam
có tiếng pháo, tiếng kêu cũng vang trời, trong lòng Tiêu Thận đang có
chút buồn bực, chỗ cửa nam truyền tin báo nguy đến, quân Giang Bắc đang
dốc toàn lực tấn công cửa nam! Tiêu Thận sững sờ một chút, phản ứng liền trở lại rất nhanh, vội vàng mang binh đi cứu viện cửa Nam. Đáng tiếc,
đã trễ rồi.
Đêm ngày hai mươi bốn tháng năm năm Sơ Bình, quân Giang Bắc công phá cửa nam thành Tĩnh Dương.
Ngày hai mươi lăm, thu hồi Tĩnh Dương, tướng giữ thành Bắc Mạc Tiêu
Thận tử trận, quân coi giữ chết hơn một vạn người, còn lại chạy ra từ
cửa bắc, trốn về phía trong Bắc Mạc.
A Mạch lệnh cho Lâm Mẫn Thận đem di thể Tiêu Thận khâm liệm, giao cho người Bắc Mạc đưa ra ngoài quan ngoại. Lâm Mẫn Thận đồng ý, lại nói:
“Phải nói gan của lão Tiêu cũng quá nhỏ đó, thật là khó cho hắn có thể
sống đến từng tuổi này, nếu hắn có gan lớn một chút, nhân lúc ban đêm đi ra ngoài đánh lén chúng ta, không chừng còn có thể xoay chuyển tình
hình chiến sự đó.”
Mạch nói: “Người già, lá gan sẽ thu nhỏ lại.” Nàng im lặng một lát,
lại dặn dò Trương Sĩ Cường: “Sai người lập tức lệnh cho Trương Sinh, bỏ
Tiểu Trạm, ngày đêm chạy gấp rút, đi đầu cứu viện Lâm Đồng, viện quân
của ta đi sau sẽ lập tức tới ngay!”
Trương Sĩ Cường nghe lệnh mà đi, Lâm Mẫn Thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Mạch một cái, đáy mắt thoáng hiện lên một nét thần sắc phức tạp.
A Mạch cũng không chú ý đến, chỉ ở đó tính toán xem hiện tại cứu viện Lâm Đồng còn kịp hay không! ngày mười lăm tháng năm Thường Ngọc Thanh
bao vây Lâm Đồng, ngày mười chín tháng năm nàng nhận được tin quân báo
báo nguy của Lâm Đồng, bây giờ là ngày hai mươi lăm tháng năm, đợi
Trương sinh nhận được quân lệnh nhanh chóng cứu viện cho Lâm Đồng, đoán
chừng cuối tháng năm mới có thể đi tới, như thế tính ra trong lúc đó có
thời gian nửa tháng, Đường Thiệu Nghĩa dùng ba ngàn “phỉ binh” có thể
chống đỡ được hai vạn đại quân tấn công mạnh của Thường Ngọc Thanh?
Trong lòng A Mạch rất không yên.
Ngày hai mươi bảy tháng năm, A Mạch lệnh cho Từ Tĩnh cùng Hạ Ngôn
Chiêu đóng ở Tĩnh Dương, bản thân mình tự dẫn hai vạn quân quay về cứu
viện Lâm Đồng. Bởi vì tân quân chủ lực là bộ binh, cho nên tốc độ hành
quân so với Kỵ binh của Trương Sinh chậm hơn rất nhiều, đi đến tận giữa
tháng sáu còn cách Lâm Đồng vài trăm dặm, tin chiến báo của Lâm Đồng
cũng tới: “Kỵ binh của Trương Sinh mùng bốn tháng sáu tới Lâm Đồng, bị
Thường Ngọc Thanh phái binh ngăn lại ở sườn dốc cách phía nam thành mười dặm, đợi chọc thủng tuyến phong ngự của Thường Ngọc Thanh chạy đến dưới thành, Lâm Đồng đã bị phá, Đường Thiệu Nghĩa dốc sức chiến đầu mà chết. Trương Sinh dẫn quân tấn công vào trong thành, Thường Ngọc Thanh vứt bỏ Lâm Đồng, vượt sang phía bắc sông Tử Nha, dẫn quân lui trở về trong
biên giới Bắc Mạc.
A Mạch nhìn thấy chiến báo, chỉ cảm thấy những chữ đột nhiên chợt xa
chợt gần lúc lớn lúc nhỏ, nàng vội nhắm mắt lại, dùng tay vịn chặt thân
người xuống yên ngựa, tỉnh lại trong chốc lát mới mời cầm chiến báo
trong tay đưa về phái Lâm Mẫn Thận ở bên cạnh, cố hết sức nói: “Ngươi
đọc một lần cho ta.”
Lâm Mẫn Thận khó hiểu nhận lấy chiến báo, dùng mắt lia qua, sắc mặt
đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn A Mạch, do dự nói: “Nguyên soái…”
“Đọc đi!” Ánh mắt A Mạch tàn nhẫn, trong giọng nói lại mang vài tia bén nhọn: “Ta bảo ngươi đọc cho ta nghe một lần!”
Lâm Mẫn Thận bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng đọc chiến báo một lần.
Trương Sĩ Cường ở phía sau nghe xong, trong lòng chợt lạnh, lại lo
lắng nhìn về phía A Mạch, lại thấy một lúc lâu sau A Mạch cũng không có
động tĩnh gì, sau một lúc lâu mới từ tốn và kiên quyết phun ra vài từ:
“Ta không tin.”
Ba chữ “Ta không tin” thoát ra, bốn phía lập tức im lặng, không khí đông cứng lại.
Một lát, A Mạch đột nhiên giống như tỉnh mộng, đưa tay lên hung hăng
rút roi cưỡi ngựa, một người một ngựa liền giống như tên bắn xông ra
ngoài.
Đúng vậy, nàng không tin, nàng không tin cái người tên Đường Thiệu
Nghĩa từng nắm tay nàng nói “Đều phải sống sót” sẽ chết như vậy.
Trương Sĩ Cường kinh hãi hô lên một tiếng, thấy A Mạch đã thúc ngựa
đi xa, chẳng quan tâm nhiều, vội mang theo đội thân vệ bám chặt theo
phía sau. Lâm Mẫn Thận cũng sợ A Mạch sẽ bất ngờ không khống chế được
cảm xúc, nói qua với phó tướng trong quân vài câu, bản thân mình cũng
đuổi theo về phía Lâm Đồng.
Bởi vì Bắc Mạc cùng quân Giang Bắc liên tục chinh chiến nhiều năm,
dịch trạm sớm đã không có, quãng đường bốn trăm dặm có vẻ vô cùng dài. A Mạch thúc ngựa chạy ước chừng một ngày một đêm, hạ thân cỡi ngựa đã như bị tàn phế, lúc này mới tiến vào Lâm Đồng. Trong phủ nha vẫn hoàn toàn
ảm đạm, trên chính đường cờ trắng treo cao, đã được dùng làm linh đường. Trương Sinh dẫn theo thuộc cấp từ trong linh đường ra đón, trong mắt có màu xám nhàn nhạt, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn về phía A Mạch, hành lễ
nói: “Nguyên soái.”
A Mạch không để ý đến hắn, lập tức đi vòng qua hắn vào linh đường,
linh vị mặc dù được đặt ở trên hương án , nhưng không tháy quan tài của
Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch nhìn lướt qua hương án, cũng không quay đầu
lại, hỏi Trương Sinh: “Đường Thiệu Nghĩa đâu?”
Trương Sinh cà thọt một chân một mình từ bên ngào tiến vào, giải thích: “Thời tiết nóng bức, thi thể không giữ lại được…”
A Mạch lại đột nhiên xoay người, đáy mắt gây cảm giác lạnh, ánh mắt
sắc bén nhìn về phía Trương Sinh. Câu nói của Trương Sinh lại đành phải
ngừng lại, tạm dừng mộ chút mới nói tiếp: “Chỉ có thể chôn cất Đường
tướng quân trước.” Hắn hạ mi mắt xuống, mé tránh tấm mắt A Mạch, từ
trong lồng ngực lấy ra một cái túi tối màu đưa cho A Mạch, nói: “Mạt
tướng còn kịp gặp mặt Đường tướng quân lần cuối, anh ta bảo mạt tướng
đưa cái này cho Nguyên soái.”
Cái túi kia vô cùng khô xác, chế tạo cũng không tinh xảo, đã có chút
cũ nát. A Mạch từ từ đưa tay nhận lấy, đợi đến khi đưa tới trước mặt mới nhìn rõ màu tối kia là vết máu đã khô. Tay A Mạch không thể khống chế
run lên, nàng mím chặt môi cố hết sức mới dám mở cái túi kia ra, chỉ đổ
từ bên trong ra một đôi khuyên tai, chỉ bạc tại hình hoa, điểm thêm ngọc thạch màu xanh biếc, lập tức đem một chỗ sâu trong trí nhớ của A Mạch
lật lại: Thôn làng, chợ, mẹ, còn có Thái Hưng, Tây Thị, Đường Thiệu
Nghĩa…
A Mạch dùng sức nắm chặt bàn tay lại, mũi nhọn của cái móc khuyên tai sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay nàng, rất đau, nhưng mà chẳng qua A
Mạch vẫn cảm thấy chưa đủ, chưa đủ để nàng kiên cường đè nén cảm xúc ẩm
ướt trong lòng xuống.
Cha từng nói, không thể khóc, khóc không có một chút tác dụng nào.
Cuối cùng A Mạch từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Mộ Đường tướng quân ở nơi nào? Dẫn ta đi nhìn xem.”
Trong mắt Trương Sinh kinh ngạc, kinh ngạc chợt lóe lên, đến đến lúc
phục hồi tinh thần lại, A Mạch đã đi trước hướng ra ngoài linh đường.
Dưới bậc thềm bên ngoài, tất cả tướng lãnh trong quân cũng chờ ở đây,
thấy A Mạch đi ra đồng loạt kêu lên: “Nguyên soái.”
Tầm mắt A Mạch từ từ đảo qua tất cả các ánh mắt có lẽ bi phẫn hoặc có lẽ dao động, trong lòng đã hiểu rõ một chút, hơi gật gật đầu, vừa đi
vừa nghiêng đầu hỏi Trương Sinh: “Thanh Phong Trại may mắn còn sống bao
nhiêu nhân mã?”
Trương Sinh đáp: “Có hơn hai trăm người.”
A Mạch lại im lặng, dặn dò: “An táng nghĩa sĩ tử trận Thanh Phong
Trại, đem những người may mắn còn sống ổn định cuộc sống cho tốt.”
Trương Sinh đi theo bên người A Mạch, nói: “Tức Vinh Nương của Thanh
Phong Trại đã tới từ hôm qua, lúc này đang bố trí ổn thỏa những người bị thương.”
Khóe môi A Mạch cứng lại, không nói thêm gì nữa.
Người tử trận của Thanh Phong Trại đều được chôn ở phía nam thành,
ngoại trừ các đầu lĩnh có danh tiếng được dựng bia riêng mình, những
người còn lại chỉ có một tòa nấm mộ nho nhỏ mà thôi. Đây cũng là vận khí tốt của bọn họ, là người của mình thắng trận chiến này, nếu là quân
địch thắng, ngay cả nấm mộ nho nhỏ cũng không được.
ộ Đường Thiệu Nghĩa nằm giữa, bia đá cao lớn nhất, A Mạch đừng ở
trước bia im lặng nhìn trong chốc lát, đột nhiên khẽ nói: “Các ngươi đều trở về đi, ta muốn ở chỗ này trong chốc lát.”
Mọi người cũng nhìn nhau một cái, nhưng không ai rời đi.
A Mạch lại lạnh giọng nói: “Đều đi đi, nếu sợ ta bị kẻ khác giết, vậy thì đều canh giữ ở bên ngoài, đừng để ta nhìn thấy là được.”
Trương Sinh cùng Lâm Mẫn Thận liếc mắt nhìn nhau, dẫn mọi người lặng
lẽ lui xuống, Trương Sĩ Cường lại vẫn có chút do dự, Trương Sinh liền
kéo hắn đi, nhìn hắn khẽ lắc lắc đầu.
Đợi cho mọi người đừng phái sau đều lui hết, lúc này A Mạch mới vươn
tay nhẹ nhàng sờ sờ bia mộ, dựa vào bia đá từ từ ngồi ngã trước mộ phần, không khó, không hối hận, chỉ cười nhẹ hỏi một câu: “Đại ca, hiện tại
tới phiên ngươi có thể oán ta được rồi?” Nói xong, liền chậm rãi cúi đầu xuống, dùng cánh tay ôm đầu gối, im lặng ngồi dựa vào bia mộ, lại không thể nói nên lời một câu.
Nàng cho rằng anh ta có thể chịu được, nàng nghĩ rằng nàng có thể đến kịp. Hết quả, anh ta chống đỡ được đến cuối tháng, viện binh của nàng
lại không đến. Tiểu Trạm đến Lâm Đồng, cùng lắm là kỵ binh đi năm sáu
ngày đường, Trương Sinh lại ước chừng dùng mười ngày… Thời tiết rõ ràng
là rất nóng, nhưng mà A Mạch lại chỉ cảm thấy trên người có chút lạnh,
bất luận thân thể bọc kín như thế nào, gió lạnh bỗng từ bốn phương tám
hướng thổi tới, ớn lạnh thấm tận vào tim phổi.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng bốn phía dần tối, A Mạch bị một trận tiếng vó ngựa dồn dập làm giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên,
Tức Vinh Nương một thân áo trắng lập tức nhảy xuống, tiến vài bước hướng đến đây, kéo A Mạch, giơ cánh tay lên liền quăng một cái tát vang dội,
nổi giận mắng: “Cút! Ngươi không cần phải ở đây giả từ bi!”
Trương Sĩ Cường đuổi theo sát phía sau vội bước lên phía trước kéo
Tức Vinh Nương lại, bởi vì hắn lo lắng cho A Mạch, nên một mực đứng chờ ở ngoài mộ địa, lúc Tức Vinh Nương xông vào, hắn không thể ngăn cản, chỉ
có thể đuổi theo vào cùng phía sau.
Một bên Tức Vinh Nương giãy dụa, một bên hướng về phía A Mạch mắng:
“Nếu không phải ngươi, Đường đại ca cũng sẽ không chết ở chỗ này! Ngươi
cố ý kéo dài không đến cứu, lương tâm ngươi đã vứt cho chó ăn rồi!”
“Tức Vinh Nương! Ngươi câm miệng!” Trương Sĩ Cường cả giận nói, ôm
lấy Tức Vinh Nương liền kéo về phía sau, chỉ có điều Tức Vinh Nương giãy dụa, dứt khoát xoay người lại đánh Trương Sĩ Cường. Nhưng mà bất luận
nàng ta xoay đánh như thế nào, Trương Sĩ Cường vẫn ôm chặt không chịu
buông tay, lát sau Tức Vinh Nương cũng không còn sức, buông tay ngồi
phịch ở trong lòng Trương Sĩ Cường khóc lớn.
A Mạch đối với lời chửi bới của Tức Vinh Nương mắt điếc tai ngơ, dừng lại ở trước bia mộ ngẩn ra trong chốc lát, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng
xoa xoa vết máu ở khóe miệng, vỗ vỗ mộ bia của Đường Thiệu Nghĩa, tiếp
theo không nói một lời nào đi ra ngoài. Trương Sĩ Cường khẩn trương nhìn theo, khổ nỗi bị Tức Vinh Nương kéo, vội vàng kêu lên tiếng: “Ngũ
trưởng!”
Thân hình A mạch dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại
chiếu cố nàng ta đi, ta không sao.” Nói xong liền sải bước nhanh hơn,
nhanh chóng rời khỏi mộ địa.