“Khi đi có chín mươi hai người, mười bảy người trở về.” Tức Vinh
Nương lạnh giọng đáp, dừng lại, lại nhịn không được hỏi A Mạch đến cùng: “Mạch nguyên soái chuẩn bị bao giờ xuất binh? Đến lúc đó Thanh Phong
Trại của ta sẽ cùng xuất binh.”
A Mạch vẫn không đáp như trước, ngược lại lại hỏi: “Trong trại còn có bao nhiêu cao thủ giống như Ngụy giáo đầu?”
Tức Vinh Nương đáp: “Còn có hai ba người, lúc ấy bởi vì có việc nên
không ở trong trại, Đường đại ca lại vội vàng rời đi, nên không chờ bọn
họ.”
A Mạch nhẹ nhàng “Nha” lên một tiếng, không để cho Tức Vinh Nương mở
miệng lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Những người chạy thoát từ trong quân
Bắc Mạc ra trong mười bảy người đó còn có mấy người dùng được?”
Tức Vinh Nương thấy A Mạch luôn tránh nói vào vấn đề chính, cố nén
tình cảm trong lòng không kiên nhẫn lại, đè nén tính tình đáp: “Ngoại
trừ bốn người trọng thương, còn lại đều dùng được.”
A Mạch lại khẽ gật đầu, sau một lúc lâu cũng không nói gì, không biết đang cân nhắc những gì.
Tức Vinh Nương không bình tĩnh đợi được nữa, lửa giận trong lòng luôn đè nén cũng bốc cháy ngùn ngụt, nhịn không được đứng bật khỏi ghế, giận dữ nói: “Nếu ngươi không muốn đi cứu Đường đại ca thì cứ nói thẳng ra!
Chúng ta tự mình đi cứu!”
A Mạch vẫn không đáp lại, cơn tức giận của Tức Vinh Nương rõ ràng đã
lên tới đỉnh điểm, xoay người rời đi. Người còn chưa đi tới cửa, bất ngờ nghe thấy tiếng A Mạch từ phía sau không nhanh không chậm nói: “Ngươi
vẫn muốn đi cứu Đường Thiệu Nghĩa sao?”
Tức Vinh Nương bước chậm một chút, chốc lát sau mới dừng lại quay đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
A Mạch đáp: “Nêu ngươi còn muốn đi cứu Đường Thiệu Nghĩa, tốt nhất đừng có đi.”
Tức Vinh Nương có chút do dự, nhưng vẫn cố đè nén tính tình xoay
người trở lại, nhìn A Mạch hỏi: “Rốt cuộc Nguyên soái muốn khi nào xuất
binh? Mười tám trại ở Thái Hành chúng ta đều đã chuẩn bị nhân mã xong,
chỉ còn chờ Nguyên soái ra lệnh một tiếng liền có thể đánh tới Dự Châu.”
A Mạch cũng cười cười, nói: “Đi cứu Đường Thiệu Nghĩa không thể huy động đại quân.”
Đầu tiên sắc mặt Tức Vinh Nương sửng sốt, lập tức đuôi lông mày
giương lên, trong mắt đã muốn phát hỏa, lại nghe thấy A Mạch cười khẽ
nói: “ Trước tiên Tức đại đương gia đừng tức giận, mà hãy nghe ta nói
cho hết lời.”
Tức Vinh Nương hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Nguyên soái có lời gì xin cứ nói, Vinh Nương rửa tai lắng nghe.”
A Mạch nghiêm mặt nói: “Dự Châu cách xa ngàn dặm, chính là đại hành
dinh của quân Thát tử, tinh binh trong ngoài thành không dưới mười vạn,
cho dù dẫn toàn bộ quân Giang Bắc đi tới cũng chưa chắc đã là đối thủ,
huống chi Thát tử còn có lợi hơn khi quân đội chúng ta mệt mỏi. Cho nên, đại quân không điều động được, chỉ có cách phái cao thủ lén vào Dự
Châu, chờ cơ hội cứu Đường Thiệu Nghĩa ra.”
Tức Vinh Nương thân là đại đương gia Thanh Phong Trại, đối với quân
sự cũng biết chút ít, hiểu được những điều A Mạch nói đều là sự thật,
nhưng mà trong lòng vẫn không cam lòng, vừa nghi ngờ A Mạch không chịu
điều động đại quân là sợ tổn thất binh lực, bởi vậy lập tức cũng không
trả lời, chỉ liếc xéo mắt đánh giá A Mạch.
A Mạch thấy thế liền nói thẳng: “Lần này đi Dự Châu, ta sẽ đi cùng.
Tức đại đương gia cũng trở về cân nhắc một chút, nếu đồng ý đi cùng ta
tới Dự Châu, ba ngày sau liền dẫn cao thủ trong Trại đứng ở ngoài thành
chờ ta.”
Tức Vinh Nương vừa nghe A Mạch cùng đi Dự Châu có chút bất ngờ, ngờ
vực vô căn cứ trong lòng cũng giảm hơn một nửa, nghĩ nghĩ đáp: “Tốt lắm, ta cũng cần phải trở về thương lượng với huynh đệ trong trại một chút,
xin cáo từ trước.”
A Mạch cười cười, thân binh bên ngoài tiến vào đưa Tức Vinh Nương ra ngoài.
Đợi tới sáng sớm ngày thứ ba, Tức Vinh Nương liền cho người đưa tin
tới, bọn họ đã đợi ở ngoài thành Thanh Châu. Lúc này A Mạch không chỉ
đem công việc trong quân đội đều sắp đặt ổn thỏa, lại thêm nói rõ với
mấy người Từ Tĩnh, Trương Sinh cùng Hạ Ngôn Chiêu, nếu nàng không thể
trở về, quân Giang Bắc liền do Trương Sinh chỉ huy, Hạ Ngôn Chiêu phụ
giúp.
Lâm Mẫn Thận thấy vậy, không khỏi nói giỡn: “Ngươi làm như lo hậu sự cho mình vậy, nhìn xem tâm ta cũng hoảng theo.”
Lời còn chưa dứt, đám người Trương Sinh cùng Hạ Ngôn chiêu đều hung
hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, Lâm Mẫn Thận đành phải vội vàng nói
thêm: “Ta chưa nói gì, cái gì ta cùng đều chưa nói.”
Từ Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, nhìn A Mạch
nói: “Ta đã khuyên ngươi từ bỏ chủ ý không được, cũng không muốn nói
nhiều, ngươi chỉ cần nhớ mình vẫn là Nguyên soái quân Giang Bắc, trên
người gánh vác sự an nguy của toàn quân là được!”
A Mạch nghe vậy bỗng nhiên có chút áy náy, tránh khỏi tầm mắt của Từ
Tĩnh, cúi đầu hướng Từ Tĩnh vái chào: “Tạ ơn tiên sinh dạy bảo.”
Từ Tĩnh lắc đầu thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người A Mạch cũng Lâm Mẫn Thận bỏ quân trang xuống, đổi thành
cách ăn mặc của nhân sĩ giang hồ bình thường, đánh ngựa ra khỏi thành
Thanh Châu. Ra khỏi thành đi không bao xa, liền thấy đám người Tức Vinh
Nương đang chờ ở ven đường. Trừ bỏ Ngụy Quân trên người còn có vết
thương, ngoài ra có Triệu Tứ luôn đi theo bên người Tức Vinh Nương, vẫn
còn hai người khác A Mạch chưa bao giờ gặp qua.
Tức Vinh Nương thấy A Mạch chỉ dẫn theo một mình Lâm Mẫn Thận tới,
trong lòng liền có chút không vui, chỉ hướng về phía A Mạch lạnh nhạt
nói một tiếng: “Nguyên soái.” Nhưng thật ra Ngụy Quân nghĩ nếu Đường
Thiệu Nghĩa coi trọng A Mạch tất nhiên có đạo lý của hắn, liền chủ động
mở miệng đem hai người lạ mặt một mạch giới thiệu cho A Mạch, lại cung
kính hỏi A Mạch: “Nguyên soái, chúng ta hành động như thế nào?”
A Mạch cười cười, nói: “Hành động còn phải dựa vào thời cơ, nhưng mà
hai chữ nguyên soái cũng không thể gọi được, các người kêu ta là Hàn Mại đi.”
Mọi người đống ý, lị sắp xếp thương lượng qua loa một chút trên đường, lập tức đi tới Dự Châu.
Dự Châu cách Thanh Châu khoảng hai ngàn dặm, khoảng cách cũng xấp xỉ
giữa Thái Hưng và Thanh Châu, chẳng qua một là về phía nam, một là về
phía bắc. Một đám người A Mạch đi gấp ngày đêm, ở trung tuần tháng hai
liền đi tới Dự Châu. Mọi người cũng chưa vội vàng vào thành, mà trú tại
một nhà nông ở ngoài thành, cho Ngụy Quân lén vào trong thành Dự Châu
tìm hiểu tình thế một chút.
Đến tận buổi trưa ngày thứ hai Ngụy Quân mới đi từ bên trong thành
ra, hướng mọi người giải thích: “Sáng sớm hôm nay vốn đã đi tới cửa
thành, lại vấp phải Thường Ngọc Thanh dẫn quân trở về, cửa thành đợi đến đúng Ngọ mới cho đi.”
Ánh mắt A Mạch lóe lên một chút, lại hỏi: “Tình hình trong thành như thế nào?”
Ngụy Quân đáp: “Từ đầu tháng hai Khương Thành Dực liền dẫn theo đám
người Thạch tướng quân từ Túc Dương trở về, cũng không đề cập đến chuyện của Đường nhị đương gia. Sáu ngày trước, Thát tử đem Thạch tướng quân
cùng bộ hạ chém đầu thị chúng, thi thể bị treo trên cửa thành ba ngày
mới hạ xuống, được dân chúng trong thành trộm đưa ra khỏi thành an
táng.”
A Mạch nghe xong, trên vầng trán liền toát ra một tầng sương lạnh,
trầm mặc một lát mới khàn giọng nói: “Có tin tức của gia quyến Thạch
tướng quân hay không?”
Ngụy Quân đáp: “Nghe nói đều bị giam trong đại lao, nói là muốn áp giải đến Thượng Kinh.”
Tức Vinh Nương ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Không phải nói bọn Thạch
tướng quân không hề ở Túc Dương sao? Sao tất cả lại bị Khương Thành Dực
bắt trở về đây?”
A Mạch cân nhắc một chút liền hiểu được huyền cơ trong đó, cười lạnh
nói: “Lúc trước người chạy ra khỏi Dự Châu ngoại trừ một người là Đỗ Tái Hưng ra, chỉ sợ còn lại đều là giả, thật sự Thạch tướng quân luôn bị
giam giữ ở bên trong thành Dự Châu, cơ bản là không rời khỏi thành Dự
Châu!”
Tức Vinh Nương sững sờ một chút, nhất thời hiểu được từ đầu tới cuối
Túc Dương kia chỉ là cái bẫy mà thôi, nhịn không được mắng: “Thát tử
thật sự là ngoan độc giảo hoạt!”
Ngụy Quân còn nói thêm: “Bằng hữu của ta kia là người mua bán lương
thực, giao thiệp khá rộng, ta đã nhờ hắn để ý đi hỏi thăm tung tích của
Đường nhị đương gia. Hắn còn nói ở phía Tây thành có một cái tiểu viện
vắng lặng có thể để chúng ta trú tại đó, nếu chúng ta nói muốn đi vào
thành, hắn sẽ nghĩ cách sắp xếp một đội buôn tiện thể đem chúng ta vào
trong thành.”
A Mạch liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận một cái, thấy hắn cụp mi suy nghĩ
không tỏ vẻ gì, liền gật đầu nói: “Có thể như vậy là tốt nhất, nhưng mà
mấy người chúng ta đi cùng nhau sẽ gây cho người khác để ý, không bằng
phân làm hai nhóm, chia ra vào thành.”
Hai người Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương nhìn nhau, nói: “Cũng tốt,
vậy mấy người bọn ta cùng đi theo đội buôn vào trong thành, trước tiên
đoàn người chúng ta trà trộn vào trong thành rồi tính toán tiếp.”
Thấy Ngụy Quân thông minh như thế, A Mạch không khỏi cười cười, lại
cùng hắn hẹn sẵn phương thức liên lạc sau khi vào thành, liền dẫn Lâm
Mẫn Thận cùng mọi người cáo từ nhà nông kia ra ngoài, hướng đi thẳng đến thành Dự Châu. Lâm Mẫn Thận theo sát sau lưng nàng, thấy nàng im lặng
đi thẳng về hướng cửa thành, cuối cùng không nhịn được, đuổi theo lên
trước vài bước, hỏi: “Ngươi tính nên làm như thế nào để vào thành?”
A Mạch lập tức thẳng người, đầu cũng không quay lại, chỉ thản nhiên đáp: “Đi vào từ cửa Nam.”
Lâm Mẫn Thận im lặng một hồi, lại hỏi: “Ta hỏi vào cửa thành như thế nào?”
A Mạch đáp: “Cưỡi ngựa đi vào.”
Hai người lại dọc theo đường lớn đi về phía trước một đoạn, mắt thấy
cửa thành ngay trước mặt, Lâm Mẫn Thận thúc ngựa tiến lên ngắn phía
trước ngựa A Mạch, hỏi tới cùng: “Ngươi liền khẳng định chúng ta có cách vào trong thành?”
A Mạch thản nhiên đáp: “Lâm gia các người cùng Bắc Mạc làm không ít
chuyện đầu mày cuối mắt, thế nào lại ngay cả cái thành Dự Châu cũng
không vào được?”
Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, thở dài, cho tay vào
trong lòng rút ra một tấm lệnh bài ném đến cho A Mạch, bất đắc dĩ nói:
“Đây là lệnh bài có thể ra vào Thượng Kinh, đi qua cửa thành không cần
lên tiếng, chỉ cần hơi bày nó ra là được.”
A Mạch tiếp nhận lệnh bài, cười nhẹ lật xem một lần, lại chưa đem nó treo ở trên người, chỉ thuận tay cất vào trong lòng.
Cửa thành Dự Châu rất nhiều thủ binh, kiểm soát người đi đường so với trước đây cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng mà dù vậy, A Mạch và
Lâm Mẫn Thận vẫn thoải mái đi qua cửa thành. Đợi đến khi qua cửa thành,
mới từ đường cái quẹo vào một ngõ tắt nhỏ, Lâm Mẫn Thận liền hướng về
phía A Mạch vươn tay ra: “Trả lại cho ta đi.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, thẳng thắn đem lệnh bài kia ném lại cho
Lâm Mẫn Thận. Lâm Mẫn Thận bất giác có chút ngạc nhiên, hắn chỉ nghĩ A
Mạch sẽ giữ lại lệnh bài kia, không nghĩ tới cứ trả lại cho hắn như vậy.
A Mạch hỏi: “Trọ ở đâu?”
Lúc này Lâm Mẫn Thận mới phục hồi lại tinh thần, bất đắc dĩ nói:
“Cuối cùng ta cũng hiểu được vì cái gì ngươi lừa gạt để ta đi cùng ngươi đến đây, đi thôi, ta đi tìm chỗ trọ cho ngươi.”
Hai người đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Dự Châu, ước chừng đi đã đến nửa
canh giờ, mới tới được một cái viện ở phía sau một tòa nhà lớn, Lâm Mẫn
Thận chỉ vào cửa viện nhìn không chớp mắt, hướng A Mạch cười nói: “Ở tạm nơi này đi.”
A Mạch tiện thể liếc mắt qua cái cửa viện kia một cái, quay đầu lẳng
lặng nhìn tòa nhà đối diện ngây ra, nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhẹ
nhàng nở một nụ cười.
Lâm Mẫn Thận ở bên nhìn thấy A Mạch đột nhiên bật cười, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
A Mạch quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, nói: “Chỗ này ta đã từng tới qua, bốn năm trước ta đã tới đây.”
Kia vẫn là Thịnh Nguyên năm thứ hai, chẳng qua nàng chỉ là một ngũ
trưởng nho nhỏ trong quân Giang Bắc, được Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh
phái đi Dự Châu, không nghĩ tới vừa mới vào thành liền gặp Thường Ngọc
Thanh, không những bị hắn nhận ra thân phận, còn bị hắn dùng tên bắn bị
thương… Khi đó cũng đã thấy tương lai mơ hồ sống chết khó lường, nhưng
chưa từng cảm thấy sợ hãi. Chẳng qua mấy năm ngắn ngủi trôi qua, chẳng
những thân phận nàng thay đổi, ngay cả tâm tình so với trước kia cũng
khác rất nhiều.
A Mạch không khỏi tự cười giễu cợt, giờ phút này nàng, lại cảm thấy sợ…
Lâm Mẫn Thận giật mình, thản nhiên cười nói: “Tòa nhà bên kia hiện
tại là nơi ở của Thường Ngọc Thanh, chuyện gì trước kia cũng đã là quá
khứ. Không phải có câu gọi là dưới đèn màu đen (*) sao? Đừng nhìn tòa
nhà của ta đây không lớn, thời điểm trước kia mua cũng tốn rất nhiều
tiền!”
(*): ý nói cái bóng ở phía dưới cây đèn màu đen, cũng như con
người ta tiếp xúc với những sự vật, sự việc xung quanh nhưng không hiểu
biết hết được.
Lâm Mẫn Thận vừa nói, vừa xuống ngựa tiến đến gõ cửa viện.
Một lát sau, cửa viện kia mở ra, một vị lão bộc ở bên trong nhô đầu ra, mắt nhìn Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch, ồm ồm hỏi: “Làm sao?”
Lâm Mẫn Thận không đáp, chỉ cười hì hì nhìn về phía hắn, lão bộc kia
cẩn thận đánh giá Lâm Mẫn Thận một lát, lúc này mới nhận ra hắn, kinh hỉ nói: “Thiếu gia!”
Lâm Mẫn Thận hơi hơi gật đầu, hai con ngựa đều giao cho lão bộc kia,
còn mình dẫn A Mạch đi vào trong viện. Từ bên ngoài nhìn vào viện này
mặc dù rất tầm thường, nhưng đi vào bên trong cũng được sắp xếp làm mấy
khu. Lâm Mẫn Thận trực tiếp đưa A Mạch đi đến tận sân trong cùng, vừa đi vừa thấp giọng giải thích: “Tòa nhà này được mua hai năm trước khi cùng Bắc Mạc nghị hòa, ta một thân một mình tiến vào Thường gia thương thảo, gia phụ lo lắng, liền sai người mua một tòa nhà ở bên cạnh phủ của
Thường Ngọc Thanh, để đề phòng người ở Thường gia trở mặt ta cũng có chỗ ẩn náu an toàn.”
A Mạch không khỏi nghĩ đến mùa thu năm Thịnh Nguyên thứ ba chuyện ở
Thúy Sơn trước tiên gặp Lâm Mẫn Thận sau đó lại gặp Thường Ngọc Thanh.
Khi đó Thương Dịch Chi hình như cũng không biết Lâm gia cùng Thường gia
lén thông đồng để thúc đẩy hai nước nghị hòa. Bâo giờ nghe Lâm Mẫn Thận
nhắc tới chuyện này, trong lòng A Mạch khẽ động, quay đầu tựa tiếu phi
tiếu liếc mắt nhìn hắn, cố ý nói dò: “Hai nhà các ngươi lá gan thật
không nhỏ, khi đó quân Giang Bắc chúng ta đang cùng Thát tử chiến đấu
một sống một chết, các ngươi lại âm thầm làm việc như thế, nếu để cho
người biết được, sợ là thể nào cũng không tha cho các ngươi.”
Lâm Mẫn Thận dẫn A Mạch vào trong nhà, cười nói: “Chẳng qua chúng ta
chỉ thay người làm việc, phía sau Thường gia chẳng những có thái hậu
Thát Tử ủng hộ, ngay cả Trần Khởi cũng ngầm đồng ý, mà Lâm gia chúng ta
chẳng qua cũng chỉ vâng theo ý của Trưởng công chúa mà thôi.”
A Mạch nói tiếp: “Nhưng mà ngươi đừng quên sau này chủ nhân thật sự
của mình không phải là trưởng công chúa kia, nếu hắn vẫn cứ bị gạt tiếp
thì thôi, ngày sau một khi biết quân Giang Bắc hắn vất vả xây dựng gần
như bị hủy trong tay các ngươi…” A Mạch nói xong khẽ cười, không nói
thêm gì nữa.
Lâm Mẫn Thận nghe xong im lặng, lúc ấy cùng liên lạc với Thường gia
tuy là được trưởng công chúa gợi ý cho, nhưng có khả năng Thương Dịch
Chi thật sự chẳng hay biết gì. A Mạch thấy vẻ mặt Lâm Mẫn Thận như thế,
trong lòng có thể khẳng định Thương Dịch Chi cũng không hề biết trưởng
công chúa âm thầm điểu khiển việc nghị hòa, cười cười, nói: “Ta tặng
ngươi một lời khuyên chân thành, dù cho sau này Lâm gia ngươi có Hoàng
hậu, cũng chỉ cầu phú quý chớ có hỏi đến quyền thế.”
Lâm Mẫn Thận càng trầm mặc, lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trong tòa nhà bên cạnh, Thôi Diễn cùng Thường Ngọc Thanh ngồi đối
diện cách nhau một cái bàn rượu, cũng cúi đầu im lặng một lúc lâu sau
mới đột nhiên hỏi: “Đại ca, ngươi nói xem nữ nhân Nam Man có phải đều
trên mặt một vẻ sau lưng một vẻ không?”
Thường Ngọc Thanh không biết tại sao Thôi Diễn đột nhiên hỏi những
lời này, trong lòng đột nhiên hiện lên thân ảnh của người nọ, hắn trố
mắt trong chốc lát mới nhìn về phía Thôi Diễn, thản nhiên hỏi: “Làm sao
vậy?”
Thôi Diễn do dự một chút, đáp: “Từ Tú Nhi lén trốn đi.”
Thường Ngọc Thanh khẽ nhíu mày: “Chính là tỳ nữ Thạch Đạt Xuân đưa cho ngươi kia? Ngươi còn giữ nàng ta ở lại bên người sao?”
Thôi Diễn gật đầu, ấp úng nói: “Sau khi Thạch Đạt Xuân bại lộ, cậu đã kêu ta đem nàng xử lý đi, ta không nỡ tàn nhẫn hạ quyết tâm, vốn định
lén đưa nàng đến Thượng Kinh, không nghĩ tới vậy mà nàng vẫn lén trốn
đi” Thôi Diễn giương mắt nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Đại ca,
thật sự nàng cũng là mật thám của quân Giang Bắc?”
Thường Ngọc Thanh nhất thời bị Thôi Diễn hỏi khó, suy nghĩ mới thản
nhiên nói: “Đúng hay không thì phải làm thế nào đây? Dù sao người cũng
đã đi rồi.”
Thôi Diễn ngẫm lại cũng quả đúng thế, đột nhiên cảm giác tình cảm của chính mình vướng mắc vào loại tình cảm nữ nhi này quá mức nhàm chán,
liền chuyển đề tài hỏi: “Đại ca, ngươi vừa trở về, ta lại phải theu cậu
xuát chinh đi bình định, chúng ta tụ họp chỉ sợ là lại không được mấy
ngày.”
Thường Ngọc Thanh nghe nói cả Chu Chí Nhẫn cũng phải xuất chinh,
trong lòng bất ngờ có chút ngạc nhiên, trước mắt thế cục Giang Bắc đã
dần dần ổn định, không cần phải để Chu Chí Nhẫn già như vậy rồi còn xuất hiện? Thường Ngọc Thanh hỏi: “Chu lão tướng quân muốn đi bình định ở
đâu?”
Thôi Diễn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết rõ lắm, cậu chỉ rò rỉ ra
cho ta một chút chuyện, ai biết con thiêu thân Trần Khởi kia lại xảy ra
chuyện gì nữa!” Hắn ngừng một chút, nâng mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, có
chút bí mật hỏi han: “Đại ca, ngươi cũng biết chuyện Đường Thiệu Nghĩa
bị Khương Thành Dực bắt?”
Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, mặc dù hắn luôn ở bên ngoài dẹp yên,
nhưng mà tin tức chuyện Thạch Đạt Xuân chạy trốn huyên náo đến như vậy,
hơn nữa Khương Thành Dực đột nhiên binh bại ở Bình Nhiêu, liên hệ trước
sau tự nhiên đoán được Trần Khởi vốn định dùng Thạch Đạt Xuân làm mồi
câu dẫn dụ quân Giang Bắc mắc câu, không nghĩ tới cuối cùng tổn thất mấy vạn đại quân lại chỉ bắt được một tên Đường Thiệu Nghĩa trở về.
Thôi Diễn còn nói thêm: “Lúc ấy chúng ta chỉ nghe Trần Khởi kêu
Khương Thành Dực mang người trở về, ai ngờ sau khi Khương Thành Dực mang người trở về lại không thấy có động tĩnh gì, Đường Thiệu Nghĩa kia cũng không biết bị giam giữ ở nơi nào.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy khẽ cười: “Bắt được Đường Thiệu Nghĩa
không phải là dễ dàng, Trần Khởi đương nhiên muốn giữ bảo bối đó, hơn
nữa hắn giữ lại Đường Thiệu Nghĩa tất nhiên còn có nước cờ phía sau, cứ
chờ xem đi.”