Không khí trên bàn rượu đột nhiên tẻ ngắt, Đường Thiệu Nghĩa cười cười, hỏi A Mạch:“Khi nào thì chiêu mộ tân binh?”
A Mạch liền nương theo đó mà chuyển chủ đề câu chuyện sang
tuyển quân: “Ngày mai sẽ gửi bảng cáo thị đến các quận huyện và các
thành trấn thôn xóm để dán.”
Mọi người liền bắt đầu đàm luận việc quân, Tức Vinh Nương vốn không hiểu chuyện này, vừa rồi lại nóng nảy uống hai chén rượu, lúc này chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, mắt mũi lơ mơ, nàng vội túm tay áo Đường
Thiệu Nghĩa nói: “Đường đại ca, đầu ta khó chịu quá.”
Đường Thiệu Nghĩa đang cao hứng chuyện trò bàn luận cùng A
Mạch và mọi người, nghe vậy liền cúi đầu nhẹ giọng nói với Tức Vinh
Nương: “Để ta gọi người đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước.”
Tức Vinh Nương nghe Đường Thiệu Nghĩa không có ý muốn đi,
trong lòng không khỏi có chút tức giận, mượn rượu nói: “Ta không muốn ở
đây, ta muốn huynh đưa ta về khách sạn tìm bọn Triệu Tứ.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, trong lòng tuy không vui, nhưng
Tức Vinh Nương là người do Tức Phong uỷ thác, mình không thể không quản, đành phải đáp: “Được, ta đưa ngươi về.” Nói xong liền lại ngẩng đầu
nhìn A Mạch, trong mắt đầy vẻ áy náy :“Tức đại đương gia không quen uống rượu, ta đưa nàng về trước, hôm khác sẽ uống rượu cùng mọi người.”
A Mạch mặc dù uống rượu, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ tinh anh,
cười nói :“Được, để ta cho người đưa hai người về, đại ca về trước cũng
không sao, hôm khác chúng ta lại uống.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói như thế, thấy nhẹ lòng, chào mọi người rồi mang Tức Vinh Nương đi.
A Mạch cùng mọi người tiễn bọn họ đến ngoài cửa lớn mới quay lại, Trương Sinh cùng Lí Thiếu Hướng thấy Đường Thiệu Nghĩa đã đi, cũng không uống tiếp, ăn qua quýt một chút rồi cáo từ. A Mạch kêu Trương Sĩ
Cường ở lại dọn dẹp, còn mình mời Từ Tĩnh qua thư phòng.
Án thư bằng gỗ hoa lê trong thư phòng tỏa ra mùi hương thơm
ngát, A Mạch đến trước án mở rộng tờ giấy, đề bút ghi lại những điểm
quan trọng về huấn luyện tân binh cùng những đề nghị khác, bày ra cho Từ Tĩnh xem: “Tiên sinh, ngài xem bản điều trần này thế nào?”
Từ Tĩnh nhìn kỹ xem, ngẩng đầu nhìn A Mạch nói:“Phần lớn có
thể làm, có điều có một vài điểm đã được Tĩnh quốc công dùng qua, sau bị triều đình ra lệnh huỷ bỏ, lần này thi hành theo sợ là không thích
hợp.”
A Mạch gật đầu, quả thật trong này có một số điều được ghi
trong Bút ký của phụ thân, ví dụ như đề cao những đãi ngộ cho tướng sĩ
cấp bậc thấp trong quân đội, dạy họ biết chữ để đọc binh pháp. A Mạch
giải thích: “Thể chế trong quân vốn lạc hậu, những người tinh thông nhất trong quân đội hầu hết là các chủ tướng và thân quân, một khi chủ tướng hoặc thân quân bỏ mình thì sẽ nguy mất, khi đó quân lính sẽ không biết
làm phải hành động thế nào. Thật ra có một số tướng chỉ huy cấp thấp tuy chưa từng được đọc binh thư, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế rất
phong phú, nếu được học thêm về một số lý luận của binh pháp, giúp họ
dung hợp được giữa lý luận và thực tiễn, không chỉ hữu dụng trong chiến
đấu mà sau này cũng bồi dưỡng được không ít tướng, soái tài giỏi.”
Từ Tĩnh chậm rãi vuốt râu :“Ngươi có biết vì sao Tĩnh quốc công quy ẩn không?”
A Mạch ngẩn ra, vấn đề này nàng chưa bao giờ hỏi qua phụ
thân, đầu tiên là không hiểu biết, đến khi có hiểu biết lại không còn cơ hội để hỏi. A Mạch lắc đầu nói:“Trước khi rời nhà ta không biết thân
phận của phụ thân, nên cũng không biết vì sao.”
Từ Tĩnh suy nghĩ, chần chờ nói:“Ta cũng chỉ là nghe nói mà
thôi, năm đó Tĩnh quốc công giả chết lánh đời, ngoài lý do vì chán ghét
tranh quyền đoạt thế, còn do sự nghi kỵ của hoàng đế, quyền thần xa
lánh. Lúc ấy ông từng đưa ra chủ thuyết: ‘Người người bình đẳng, văn võ
sánh vai’, khiến cho trong triều phản đối quyết liệt. Tĩnh quốc công còn muốn thành lập trường học miễn phí trong cả nước, con người bất luận
sang hèn, phàm là dân chúng đều có thể nhập học, chi phí đều do quốc khố chi, không cần dân đóng góp.”
Lần đầu tiên A Mạch nghe nói đến chuyện này, bất giác tròn
mắt nghe Từ Tĩnh nói tiếp:“Từ xưa đến nay, đế vương cai trị, dân thừa
hành, đó chính là ‘Dân có thể sai khiến, không thể hiểu biết’. Trong
quân cũng như thế, binh lính vốn khó điều khiển, chỉ cẩn thận là có thể
sinh biến.”
A Mạch trầm mặc một lát, nói:“Tiên sinh, ý tứ của ngài ta đã hiểu.”
Từ Tĩnh nói:“Binh quyền hiện tại, chính là hưng thịnh, binh
quyền trong quá khứ, chính là diệt vong, vì thế nên bậc quân chủ đối với võ tướng nắm binh quyền trong tay từ xưa đến nay đều rất kiêng kị,
ngươi làm việc như thế, mặc dù trước mắt thì có lợi, nhưng sau này ắt
khiến người khác nghi kỵ! Tĩnh quốc công đã không làm được, ngươi có thể làm được không?”
Trong lòng A Mạch vô cùng mâu thuẫn, thật lâu sau mới đáp: “Tiên sinh, những điều này ta sẽ suy nghĩ thêm.”
Từ Tĩnh liền đưa ra mấy kiến nghị khác của mình. A Mạch dùng
bút cẩn thận ghi vào giấy. Đêm đến, A Mạch triệu tập Tiếu Dực, Tiết Vũ,
Mặc Hải, đề xuất chuyện Trương Sinh đem kỵ binh đến Điện Tử Lương. Bọn
Tiếu Dực chợt xong đều cảm thấy sợ hãi, cho rằng A Mạch thật lớn gan,
đến khi A Mạch tỉ mỉ đem những điều lợi hại giảng giải, bọn họ mới tán
thành. Tiếu Dực lại nói:“Đường tướng quân là người trung dũng nhân
nghĩa, đem kỵ binh giao vào tay anh ta tất nhiên sẽ ổn thỏa.”
Ngày thứ hai, Đường Thiệu Nghĩa chỉ mang theo một hán tử áo
xanh đến phủ nguyên soái Giang Bắc. Đường Thiệu Nghĩa giới thiệu với A
Mạch hán tử này là một giáo đầu trong sơn trại. Hán tử kia hướng về phía A Mạch chắp tay, tự giới thiệu :“Tiểu nhân là Ngụy Quân, năm trước đã
từng thay Đường nhị đương gia đến Thanh Châu đưa lễ vật mừng năm mới cho nguyên soái, có điều là chưa được gặp nguyên soái.”
“Ngụy giáo đầu,” A Mạch chắp tay thi lễ, quay đầu cười hỏi Đường Thiệu Nghĩa :“Tức đại đương gia thế nào rồi?”
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa không được tự nhiên, đáp:“Nàng
tính tình như con nít, hôm nay lại gọi người cùng đi mua sắm rồi, hôm
qua có chỗ thất lễ, ngươi đừng để ý.”
A Mạch lắc đầu:“Không sao, con người Tức đại đương gia cũng rất được.”
Đường Thiệu Nghĩa chỉ nghĩ A Mạch khen tặng khách sáo nên
không để ý. Ngụy Quân cười đáp:“Đại đương gia là con gái duy nhất của
Tức lão trại chủ, từ nhỏ đã ở chung cùng đám người ăn to nói lớn, cho
nên tính tình khó mà nhỏ nhẹ, tinh tế được. Cũng may là Tức lão đương
gia tìm được người trung hậu như Đường nhị đương gia nên mới có thể bao
dung cho tính tình của đại đương gia được. Anh em trong trại chúng ta
đúng là phải tụng kinh niệm Phật mà cảm kích!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe Ngụy Quân nói chuyện không lọt tai, không khỏi khẽ nhíu mày.
A Mạch chỉ nhàn nhạt cười, không trả lời. Vẫn đứng im lặng
sau lưng A Mạch, lúc này Trương Sĩ Cường đột nhiên nói xen vào :“Đường
tướng quân ở chỗ chúng ta nổi danh người khoan dung nhân hậu, hơn nữa
Tức đại đương gia chỉ là một nữ tử, Đường tướng quân sao có thể so đo
với nàng ấy được.”
“Chớ có nói bậy!” A Mạch quát Trương Sĩ Cường ngưng lại, nét
mặt như cười liếc nhìn Ngụy Quân một cái, rồi nói với Đường Thiệu Nghĩa
:“Tức đại đương gia chất phác lương thiện, thành thật, chân chất, ta rất là ái mộ, nếu không phải ở nhà đã có vợ hiền không thể mang theo, Tức
đại đương gia lại không cam tâm làm thứ thiếp, thì ta nhất định phải cầu đại ca làm mai mối cho ta cầu hôn Tức đại đương gia rồi.”
Đường Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân nghe vậy trên mặt đều là
biến sắc, Đường Thiệu Nghĩa biết chuyện thê thất ở nhà A Mạch là giả,
lại nghe A Mạch nói thế, chỉ nghĩ A Mạch có lòng ái mộ nhan sắc của Tức
Vinh Nương, trong lòng nhất thời hỗn loạn không rõ là chua hay xót,
ngoài miệng cười nói :“Không được nói giỡn.”
Còn Ngụy Quân sợ A Mạch thật sự có ý dùng uy danh nguyên soái quân Giang Bắc cố tình bức hôn Tức Vinh Nương, lại thấy Đường Thiệu
Nghĩa xem trọng A Mạch, đến lúc đó chỉ sợ không những không ngăn cản mà
còn gắng sức thúc đẩy. Trong lòng Ngụy Quân rất hối hận, hận mình không nên nghe những lời Vinh nương trong lúc say rượu nói rằng Mạch nguyên
soái với Đường nhị đương gia có tình cảm “đoạn tụ”(1). Giờ phút này xem ra Mạch nguyên soái ngoài bộ dạng quá mức tuấn mỹ, ngôn ngữ cử chỉ cũng có chỗ không ổn.
Mấy người đều có tâm tư, nhất thời im lặng. Từ Tĩnh, Tiếu
Dực, Trương Sinh, Lí Thiếu Hướng, mấy tướng lãnh cao cấp Giang Bắc từ
bên ngoài tiến vào, thấy không khí trong phòng có vẻ bất thường, bất
giác có chút kinh ngạc, Từ Tĩnh đưa mắt nhìn vẻ mặt A Mạch và Đường
Thiệu Nghĩa cất tiếng cười :“Để cho nguyên soái cùng Đường tướng quân
đợi lâu.”
Đường Thiệu Nghĩa và Ngụy Quân đứng dậy chào. Mấy người phân
theo chủ khách mà ngồi xuống. A Mạch liền chính thức nói về việc việc
cho Trương Sinh mang kỵ binh theo Đường Thiệu Nghĩa đến Điện Tử Lương,
đem những thuận lợi và khó khăn ra thảo luận, ngay cả cơm trưa cũng
không ngừng lại, chỉ tùy ý ăn vài cái bánh bao xong việc. Cứ như vậy tới khi trong phòng phải thắp đèn, cuối cùng mọi sự cũng kết thúc yên ổn.
A Mạch ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, cười lưu Đường
Thiệu Nghĩa và Ngụy Quân lại ăn cơm. Lần này khác với hôm trước, yến hội có thêm bọn Tiếu Dực, Mặc Hải nên náo nhiệt thêm không ít. Mặc Hải từ
khi ở Giang Bắc đã quen biết Đường Thiệu Nghĩa, giờ phút này lại càng
cảm thấy thân thiết hơn, bưng bát rượu làm ồn, nhất định phải cùng Đường Thiệu Nghĩa uống hết ba trăm bát. Bên kia, Trương Sĩ Cường không biết
lén lút nói gì với Trương Sinh và Lí Thiếu Hướng, bọn họ liền bắt đầu
mỗi người một bát mời rượu Ngụy Quân. Tửu lượng của Ngụy Quân mặc dù
không kém, nhưng đấu không lại với ba, bốn hán tử, uống một hồi đã đỏ
tím cả mặt.
Trên bàn, trái lại, A Mạch có vẻ nhàn nhã nhất, ngoại trừ
thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn để vào bát Đường Thiệu Nghĩa, còn lại đều
cười xem đoàn người đấu rượu. Cứ uống như vậy đến giờ hợi tiệc rượu mới
tàn, bọn Mặc Hải đã uống nhiều, Ngụy Quân bị đám Trương Sinh chuốc say
như chết, sớm đã nằm gục trên bàn mê man, ngay cả trên mặt Đường Thiệu
Nghĩa cũng đã dẫn theo chút men say.
A Mạch thấy vậy liền lưu Đường Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân
nghỉ ở lại trong phủ nguyên soái, ai ngờ Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch, kiên trì muốn dẫn Ngụy Quân quay về nhà trọ. A Mạch bất đắc dĩ
đành gọi hai thân binh dìu Ngụy Quân, còn tự mình tiễn bọn Đường Thiệu
Nghĩa ra đến ngoài phủ. Đến ngoài cửa phủ nguyên soái, A Mạch đang định từ biệt Đường Thiệu Nghĩa, đột nhiên nghe Đường Thiệu Nghĩa nhẹ giọng
nói:“A Mạch, ngươi đi theo ta.”
A Mạch nghe vậy ngẩn ra, ngước mắt lên thấy Đường Thiệu Nghĩa đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt như nước, trầm tĩnh sâu sắc. A Mạch
cả cười gật đầu nói:“Được.”
Từ khi quân Giang Bắc tiến vào thành Ký Châu, trong thành
liền thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm, lúc này trên đường hoàn toàn vắng lặng, yên tĩnh. Hai thân binh dìu Ngụy Quân đi phía trước, A Mạch cùng
Đường Thiệu Nghĩa chậm rãi đi sau.
“Mọi người ở Thanh Phong Trại hy vọng ta có thể lấy Tức Vinh Nương.” Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên nói.
A Mạch cười nói:“Thật là mối nhân duyên tốt, đại ca phải lấy làm quý trọng.”
Đường Thiệu Nghĩa phút chốc trầm mặc, dừng chân nhìn A Mạch hỏi:“A Mạch, ngươi khi nào thì lấy vợ?”
“Ta?” A Mạch hỏi lại, thấy Đường Thiệu Nghĩa trịnh trọng gật
đầu, liền bịa chuyện :“Chờ ta đánh đuổi thát tử đến Tĩnh Dương, sau đó
đi khắp Giang Nam, Giang Bắc tìm nữ tử đẹp nhất trên đời cưới về làm
vợ.”
Đường Thiệu Nghĩa dứt khoát nói: “Tốt lắm, ta chờ ngươi.”
A Mạch ngạc nhiên nói:“Đại ca sao lại chờ ta?”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, lấy dũng khí đáp:“Chờ
ngươi tìm được người đẹp nhất cưới về làm vợ, sau đó ta sẽ cưới vợ sau. A Mạch, nếu ngươi không tìm được người vừa ý, đại ca sẽ vẫn đợi cùng
ngươi, được không? Dù cho phải đợi cả đời, đại ca cũng sẽ đợi cùng
ngươi!”
Đường Thiệu Nghĩa đã nói đến thế này, trong lòng A Mạch tất
nhiên là hiểu được ý tứ của anh ta, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục giả
ngu, cười nói :“Đại ca đừng chờ ta! Ta nằm mơ cũng muốn cưới tiên nữ,
cũng không thể đi theo đại ca cả đời! Xưa nay chỉ thấy nói cùng huynh đệ vào sinh ra tử, cùng huynh đệ uống rượu hưởng lạc, chưa thấy nói cùng
huynh đệ chờ đợi cả đời!”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy, ánh mắt ảm đạm, để A Mạch đi
trước một đoạn rồi mới đuổi theo, không nói gì nữa. A Mạch tiễn Đường
Thiệu Nghĩa về đến nhà trọ. Tức Vinh Nương tay cầm đèn vẫn còn chờ ở đại sảnh, vẻ mặt vui sướng khi thấy Đường Thiệu Nghĩa trở về, lại nhìn thấy A Mạch phía sau, mặt chợt lạnh đi.
A Mạch không muốn cùng nàng so đo, chỉ gật đầu chào, rồi cáo
từ Đường Thiệu Nghĩa đi ra. Trở lại phủ nguyên soái, Từ Tĩnh vẫn ngồi
chờ, thấy A Mạch trở về, chỉ vào A Mạch cười nói:“Con người ngươi không
nhân hậu chút nào.”
A Mạch bị Từ Tĩnh nói vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nói:“Sao tiên sinh lại nói vậy?”
———————–
Chú thích:
1- Đoạn tụ: nghĩa đen là Tay áo. Đổng Hiền 董賢 được
vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế 漢哀帝 mà ngủ, khi vua dậy trước, sợ rút tay áo làm Đổng Hiền tỉnh giấc, liền dùng gươm chém dứt tay áo
mà dậy, vì thế bọn đàn ông được vua yêu gọi là đoạn tụ 斷袖.Sau này, từ
đoạn tụ để chỉ mối quan hệ đồng tính giữa nam với nam.