Người nọ yên lặng bò dậy, một lần nữa quỳ xuống, hướng về
phía A Mạch vái một vái rồi nói: “Tiểu nhân là Trịnh Lam, bái kiến
nguyên soái!”
A Mạch thấy người này bề ngoài mặc dù chật vật nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh tự nhiên, trong lòng thầm lấy làm lạ bèn hỏi: “Rốt cuộc
là xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Lam trầm giọng đáp: “Tiểu nhân là thợ thủ công ở doanh
quân nhu. Hôm nay trong lúc làm thí nghiệm hỏa súng không cẩn thận làm
thuốc súng bất ngờ bắt lửa nổ tung.”
A Mạch nghe xong còn chưa nói gì, Lý Thiếu Hương ở bên cạnh
đã nóng nảy mắng: “Tiểu tử ngươi đúng là cái đồ không an phận. Chẳng
phải đã nói không cho phép ngươi làm mấy cái đồ hỏa súng bỏ đi đó hay
sao?”
A Mạch giơ tay ngăn Lý Thiếu Hướng lại, tùy ý đưa mắt liếc
qua Trịnh Lam một cái. Sau đó xoay người về phía Tức Vinh Nương vẫn đang đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Tức đại đương gia. Hiện ta có
chút việc quân quan trọng cần phải xử lý. Ngươi từ xa đến đã mệt rồi,
hay là lui xuống trước nghỉ tạm một chút, được không?”
Tức Vinh Nương không phải kẻ ngốc, nghe A Mạch nói vậy liền
biết người ta không muốn mình nghe được việc quân sự, lập tức gật đầu
nói: “Được, vậy nghe theo an bài của nguyên soái.”
A Mạch gật gật đầu, sai Trương Sĩ Cường đưa Tức Vinh Nương
xuống dưới nghỉ ngơi. Sau đó liền dẫn theo Lý Thiếu Hướng cùng Trịnh Lam đi vào thư phòng. Chỉ tay vào ghế bảo hai người bọn họ ngồi xuống, xong xuôi mới quay đầu hỏi Lâm Mẫn Thận đang đứng phía sau: “Hắn là thợ thủ
công ngươi mang từ Thịnh Đô về phải không?”
Lâm Mẫn Thận cẩn thận nhìn Trịnh Lam, gương mặt đã bị khói
hun đen như mực, bất giác nở nụ cười, nói đùa vui: “Có lẽ là như vậy
thật, chỉ có điều tên này mặt mày đen thủi đen thui, ta cũng nhận không
ra.”
Trịnh Lam nghe vậy liền dùng tay áo lau bụi bặm trên mặt rồi
nói với Lâm Mẫn Thận: “Đại nhân, là ta, ngài không nhớ rõ sao? Ta là
người đã chủ động yêu cầu được cùng đi với ngài đến Giang Bắc đó!”
Lâm Mẫn Thận cố nén cười, quay qua A Mạch gật gật đầu: “Đúng là có một kẻ khác thường như vậy thật.”
A Mạch thản nhiên cười cười, hỏi Trịnh Lam: “Vì sao ngươi lại chủ động theo hắn đến Giang Bắc? Theo ta được biết, phần lớn nhóm thợ
thủ công các ngươi đều bị hắn bắt đến đây.”
Trịnh Lam vẫn không cười, nghiêm trang nhìn A Mạch, trịnh
trọng đáp: “Bởi vì chỉ ở Giang Bắc mới có thát tử. Nguyên soái, hỏa súng có thể khắc chế kỵ binh của thát tử!”
A Mạch nghe xong trong lòng vừa động, ngưng thần nhìn Trịnh Lam.
Lý Thiếu Hướng nghe Trịnh Lam nói thì lại thấy buồn cười,
cười ha ha hai tiếng, trêu chọc: “Súng của ngươi đó hả? Cũng chỉ là kêu
to một chút, hù dọa người ta thôi. Bắn mười phát có đến tám phát không
nổ. Khó khăn lắm mới bắn được hai phát lại không biết có thể bay đến
trước mặt thát tử hay không. Cho dù có bay đến thì ngay cả áo giáp của
người ta cũng không thể xuyên qua nổi! Chưa nói đến ống trúc trong tay
mình còn bị nổ bung ra, dùng chưa được vài lần đã phải vứt bỏ đi rồi.”
Trịnh Lam không để ý đến lời Lý Thiếu Hướng, ánh mắt sáng
quắc nhìn về A Mạch, trong giọng nói mơ hồ mang theo chút kích động, run rẩy nói: “Nguyên soái! Nòng súng có thể không cần dùng ống trúc!”
Lý Thiếu Hương ngạc nhiên nói: “Không dùng ống trúc thì dùng cái gì?”
Trịnh Lam đáp, nói từng chữ: “Có thể thay bằng ống sắt!”
Giọng hắn nói không lớn nhưng lại tựa như sét đánh bên tai A
Mạch. Ngoài mặt, A Mạch vẫn ngồi yên trên ghế không chút phản ứng. Lý
Thiếu Hướng thấy A Mạch không có gì khác thường, lại vừa nghe Trịnh Lam
nói muốn dùng sắt thì nóng nảy kêu lên: “Ngươi mau tỉnh lại đi! Muốn phá sản sao? Ngươi phá hỏng ống trúc còn chưa đủ à mà lại còn muốn hại tiếp sắt của ta!”
Trịnh Lam khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện với A Mạch,
sao có thể dễ dàng buông tha được, mặc dù nghe Lý Thiếu Hướng khiển
trách nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, vẫn nhìn A Mạch chằm chằm, nói:
“Nguyên soái, trên đường ta đến Giang Bắc đã tán gẫu cùng mấy người thợ
rèn. Bọn họ nói hoàn toàn có thể chế tạo cho ta hỏa súng từ sắt. Như vậy nòng súng sẽ không bị nứt toác ra, cũng có thể tiết kiệm thuốc nổ, viên đạn cũng có thể bắn đi xa hơn!”
Trong lòng A Mạch đã gợn chút kinh hãi. Nàng tất nhiên biết
dùng sắt làm nòng súng sẽ không dễ bị nổ bung như ống trúc. Nàng cũng
biết đúng là đem ống trúc đổi thành nòng sắt chính là một bước phát
triển nhảy vọt trong chế tạo vũ khí, cũng biết làm như thế thì cấu tạo
thiết kế súng sẽ càng thêm hợp lý, đồng thời lại càng khống chế chặt chẽ lượng thuốc súng cần dùng, bảo đảm lượng thuốc nổ sắp xếp đạt đến tiêu
chuẩn tương ứng, càng có thể bảo đảm lực phóng ra mạnh mẽ, lại có thể
nâng cao tính an toàn khi bắn súng. Trên bản vẽ cấu tạo súng trong bút
ký của phụ thân cũng có giới thiệu qua, thậm chí còn có loại vũ khí uy
lực lớn hơn cả thứ này nữa…
Trong lúc nhất thời, mấy bức hình phức tạp lung tung trên bản vẽ liền hiện lên trong đầu A Mạch. A Mạch bỗng cảm thấy đầu óc đau
nhức, nặng trịch. Mấy thứ này phụ thân chưa từng dùng qua, nàng cũng
không dám dùng, giờ lại tự mình lại đẩy con quái vật này sinh ra trên
thế gian này hay sao? Đây gọi là thiên đạo cho phép hay sao?
Lại nghe Trịnh Lam nói: “Đến lúc đó, vạn súng của chúng ta
đồng thời bắn phá, nhất định có thể đánh cho thát tử hoa rơi nước chảy.”
Rất lâu sau A Mạch cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng
nhìn Trịnh Lam. Nhìn đến nỗi tay chân Trịnh Lam luống cuống cả lên mới
chịu thu hồi ánh mắt, cụp mi mắt yên lặng không nói.
Lâm Mẫn Thận đứng một bên nhịn không được, lên tiếng hỏi:
“Ngươi đã thí nghiệm sử dụng nòng súng bằng sắt, vậy tầm bắn có xa lắm
không?”
Trịnh Lam nghe xong đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: “Vẫn chưa chính thức thử qua. Thợ rèn kia không dám để ta lén đúc ống sắt, ta chỉ có
thể bắt tay vào cải tiến thuốc súng. Hôm nay đang thí nghiệm lượng thuốc súng cần dùng, kết quả không ngờ lại là phát nổ.”
Thì ra nói nửa ngày chẳng qua vẫn chỉ là cho mọi người biết
về trận đại hỏa! Điều này làm cho Lâm Mẫn Thận và Lý Thiếu Hướng nghe
xong đều cười to không ngừng, chỉ có A Mạch vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Lâm Mẫn Thận nhận thấy A Mạch như vậy liền ngưng cười, có
chút đăm chiêu nhìn A Mạch.
A Mạch cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dứt khoát ngẩng đầu lên, hỏi Trịnh Lam: “Ngươi có kiến thức về cơ quan, máy móc không?”
Trịnh Lam mặc dù không rõ A Mạch vì sao lại đột nhiên hỏi
điều này, nhưng vẫn thành thật gật đầu nói: “Không nhiều nhưng cũng coi như có học qua một ít.”
A Mạch quay sang phân phó Lý Thiếu Hướng: “Ngươi tìm một chỗ
bí mật, đem toàn bộ thợ thủ công chế tạo súng trong quân, tất cả giao
cho hắn quản lý. Lại chọn ra vài thợ rèn tay nghề cao cho hắn. Tóm lại
một câu, mặc kệ hắn muốn cái gì, ngươi đều phải chuẩn bị tốt cho hắn cái đó!”
Mọi người trong phòng đều run sợ. Trịnh Lam kia có phản ứng
đầu tiên, vội vàng quỳ xuống trước mặt A Mạch, nói: “Đa tạ nguyên soái
đã tín nhiệm tiểu nhân! Tiểu nhân chắc chắn sẽ chế thành súng tốt nhất
giao cho đại nhân! Nếu không làm được, tiểu nhân cam nguyện…”
“Ngươi đi trước đi.” A Mạch ngắt lời Trịnh Lam, trong mắt
dường như có ánh lửa nhảy nhót nhưng giọng nói vẫn thản nhiên như không: “Ta sẽ chờ xem tiến triển của ngươi. Đừng làm ta thất vọng là tốt rồi.”
Trịnh Lam tất nhiên là phủ phục sát đất mà tạ ơn A Mạch. Lý
Thiếu Hướng tuy có chút không tình nguyện, nhưng từ khi A Mạch dùng
chiến xa sàng nỏ khiến kỵ binh thát tử đại bại, hắn đã vô cùng tin phục, A Mạch nói gì đều nghe nấy. Giờ nghe A Mạch phân phó như vậy, liền nghĩ A Mạch nhất định là có tính toán riêng, cho nên cũng cực kỳ nghe lời mà dẫn dắt Trịnh Lam đi xuống chuẩn bị.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai người là A Mạch và Lâm Mẫn
Thận. A Mạch trầm tư không nói. Lẫm Mẫn Thận yên lặng đánh giá A Mạch
một hồi, lời nói gần dâng lên đến miệng lại nhịn xuống, ngược lại hỏi:
“Vị Tức gia đại tiểu thư kia phải xử lý như thế nào?”
A Mạch lúc này mới nhớ đến vị cô nương phiền toái kia, nhất
thời cảm thấy đau đầu, vội vàng xua tay nói: “Tiễn về đi, tiễn về đi.”
Lâm Mẫn Thận không khỏi nở nụ cười.
Ai ngờ Tức Vinh Nương vẫn không chịu đi, hơn nữa vừa nghe nói A Mạch muốn đưa nàng đi liền xông thẳng đến chỗ A Mạch. Nàng là cô gái
đang ở độ tuổi tươi trẻ lại biết chút võ công, chính là người cương
không chịu, nhu cũng không thích. Dù Lâm Mẫn Thận biết nàng có quan hệ
với Đường Thiệu Nghĩa, nhưng lại không biết liệu nàng và nguyên soái có
tư tình gì không. Bởi vì trong lòng mọi người ai cũng đều có tính toán
riêng, nhất thời thật đúng là không biết nên đối với nàng như thế nào.
A Mạch thấy vậy, liền mau mắn trốn đến chỗ Từ Tĩnh. Lúc đó Từ Tĩnh vẫn chưa biết Tức Vinh Nương và Đường Thiệu Nghĩ có khúc mắc, chỉ
biết nàng thật sự là một cô gái mạnh mẽ tìm đến đây dây dưa với A Mạch.
Lại thấy A Mạch vô dụng như thế, không khỏi tức giận đến mức râu tóc đều dựng đứng, khiển trách: “Không phải chỉ là một nữ tử thôi sao. Ngươi cứ nói với nàng trong nhà đã có thê thất, không thể ở bên ngoài nạp thiếp
nữa, không phải được rồi sao!”
A Mạch thầm nghĩ: nhưng nàng ấy tới tìm ta để cùng nàng đi
chữa bệnh tâm lý “Đoạn tụ” cho Đường Thiệu Nghĩa. Cho dù trong nhà ta có hổ dữ sợ cũng không thể dọa nàng lùi bước được. Bên kia, Từ Tĩnh đã nổi giận nói: “Ngươi không dám nói, vậy để lão phu đi nói với nàng!”
A Mạch cuống quýt kéo Từ Tĩnh lại, cẩn thận nhìn lướt qua bốn phía, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nàng trên danh nghĩa là Đại đương gia
của Thanh Phong trại. Tức Phong trước khi chết đã đem nàng ủy thác cho
Đường Thiệu Nghĩa. Lần này nàng tới tìm ta là vì Đường Thiệu Nghĩa.”
Từ Tĩnh ngẩn ra, tức thì hiểu được, kinh ngạc nhìn qua A Mạch hỏi: “Đường Thiệu Nghĩa đã biết … thân phận của ngươi?”
A Mạch có chút xấu hổ, lại càng thêm bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Chính vì không biết cho nên Tức Vinh Nương mới phải tìm đến đây. Bảo
ta…Ôi chao!” A Mạch thật không biết nên giải thích cho Từ Tĩnh thế nào
về ý đồ của Tức Vinh Nương. Cân nhắc chọn từ một hồi rồi mới nói tiếp:
“Nàng kêu ta đi chữa tâm bệnh ‘Đoạn tụ’ của Đường Thiệu Nghĩa!”
Từ Tĩnh đầu tiên là trố mắt, sau đó lập tức liền bật cười
thành tiếng, vỗ tay nói: “Xem ra nữ tử này cũng biết ba phần binh pháp,
biết điều quan trọng nhất chính là rút củi dưới đáy nồi!”
A Mạch bị Từ Tĩnh cười càng thêm rầu, giận dỗi ngồi xuống
ghế, cả giận: “Tiên sinh còn cười ư! Ngươi bảo ta làm sao đứng trước mặt hắn nói mấy chuyện đó bây giờ?”
Từ Tĩnh tuy đã cố sức nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn không
khỏi cong lên, nói: “Chuyện này đúng là không có cách nào chủ động đi
nói được. Nếu hắn có ý muốn cầu hoan với ngươi, thật ra có thể đường
đường chính chính cự tuyệt.”
“Tiên sinh!” A Mạch quát ngắt lời Từ Tĩnh. Dù da mặt nàng có
dày đến mức nào, giờ phút này cũng có chút ửng hồng, “Bây giờ là lúc nào rồi, Tiên sinh còn đùa được sao!”
Từ Tĩnh cười cười, một lúc lâu sau mới hỏi: “A Mạch, ngươi đối với Đường Thiệu Nghĩa thật đúng là không có tình cảm sao?”
A Mạch khôi phục sắc mặt, nghiêm nghị đáp: “A Mạch bây giờ
chỉ một lòng muốn đuổi trừ thát tử khôi phục Giang Bắc. Với Đường Thiệu
Nghĩa cũng chỉ có tình huynh đệ, nghĩa thâm giao. Ngoài ra tuyệt không
có tư tình nam nữ.”
Từ Tĩnh chậm rãi gật đầu, nói: “Tức Vinh Nương kia nếu có thể nhìn ra Đường Thiệu Nghĩa có ý với ngươi, đủ thấy tình ý của Đường
Thiệu Nghĩa đối với ngươi đã khó kìm nén nổi nữa rồi. Hắn hiện tại không biết thân phận nữ nhi của ngươi mà đã vậy, ngày sau nếu biết được sự
thật, chỉ sợ sẽ… khó mà kiềmm chế!”
A Mạch nghe xong trong lòng đột nhiên nhảy dựng, yên lặng
ngồi một lát rồi ngẩng đầu hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi nói xem, vì
sao làm thân nhi nữ lại sinh ra lắm chuyện như vậy? Nếu ta thật sự là
nam nhi, có phải sẽ không nảy sinh nhiều chuyện như vậy hay không?”
Từ Tĩnh im lặng lắng nghe, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “A Mạch, mặc dù ngươi vẫn ra vẻ nam tử, nhưng ta cũng không hy vọng
ngươi thật sự xem bản thân mình là nam tử. Nam dương nữ âm, nam thiên nữ địa, nam càn nữ khôn(1). Âm dương, thiên địa, càn khôn, ti nào chức nấy mới hợp với thiên đạo.”
A Mạch nghe vậy, thản nhiên cười cười.
Bên phía Tức Vinh Nương vẫn dây dưa không ngớt. Công việc chế súng của Trịnh Lam cũng tiến triển thần tốc. Mới được hai, ba ngày, A
Mạch lại đến xem xét, đã thấy đúc thành nòng súng bằng sắt, hình dáng
bên ngoài đã có thể phân chia rõ ràng ra ba bộ phận là nòng súng, ngăn
chứa đạn và báng súng… Chính xác ra cái này không nên gọi là hỏa thương(2), mà phải gọi là hỏa súng(3) mới đúng.
A Mạch nghe Trịnh Lam giảng giải một phen uy lực của khẩu
súng kiểu mới, trầm mặc nhìn một lát rồi dẫn riêng Trịnh Lam vào trong
thư phòng. Lâm Mẫn Thận và Trương Sĩ Cường là thân binh cũng bị A Mạch
phái ra ngoài sân đứng chờ. Bên trong thư phòng nói chuyện gì đều không
có người thứ ba biết được.
Cuộc nói chuyện trong thư phòng kéo dài rất lâu, đến khi
Trịnh Lam từ thư phòng đi ra, trên mặt khó nén được vẻ kích động, mắt
phóng tinh quang, một mạch bước nhanh ra ngoài. Lúc bước đến cửa viện
lại bị vấp suýt nữa thì té. Khi đi ngang qua đám người Lâm Mẫn Thận và
Trương Sĩ Cường cũng không chịu dừng lại chút nào. Đám người Lâm Mẫn
Thận kinh ngạc mà nhìn. Lâm Mẫn Thận ngơ ngác nhìn Trịnh Lam càng chạy
càng nhanh, đến cuối cùng tựa hồ như muốn đạp cả lên bóng của chính mình mà chạy, thì thào hỏi Trương Sĩ Cường: “Thật ra nguyên soái và hắn đã
nói những gì vậy?”
Trương Sĩ Cường không trả lời.
Tối hôm đó, trong phòng A Mạch đèn đuốc thắp sáng cả đêm. Sắc trời còn chưa nhìn rõ, A Mạch đã gọi Trương Sĩ Cường lấy chậu than đem
vào. Sau đó liền đem mấy tờ bản vẽ trong tập bút ký châm trên ngọn nến
trên bàn rồi ném vào trong chậu than. Nàng vẫn thất thần ngồi ở đó, yên
lặng nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy.
“Ta sợ quản không được chính mình.” A Mạch đột nhiên không
đầu không đuôi nói, “Con người luôn luôn không cưỡng nổi sự mê hoặc, dần dần trở nên lòng tham không đáy. Cuối cùng sẽ thả con quái thú này ra.
Chúng vốn không phải thuộc về thế giới này, đốt đi là tốt nhất.”
Trương Sĩ Cường không hiểu gì nên chỉ biết nhìn A Mạch, môi vài lần mấp máy muốn nói rồi lại thôi.
A Mạch tinh tế đưa tay vuốt ve trang bìa của quyển bút ký.
Năm ấy ở núi Ô Lan, nàng từ trong di vật của phụ thân lấy ra quyển bút
ký này và cây chủy thủ. Bây giờ, chủy thủ đã đánh mất ở Nhạn Sơn, bên
người nàng chỉ còn lại quyển bút ký này. Nội dung trong đó nàng đã thuộc nằm lòng từ lâu, lẽ ra phải sớm hủy đi nhưng nàng vẫn cứ luyến tiếc.
Tiếu Dực cố ý ám chỉ cho nàng biết cơ quan bí mật ẩn dấu trên giá sách… Rồi ánh mắt dò xét của Lâm Mẫn Thận… Sau khi đại thắng Thường Ngọc Thanh tại khe núi Phi Long, mọi người đều cho rằng trong tay nàng
nhất định có binh pháp kỳ thư gì đó. A Mạch cười nhạo một tiếng, cuối
cùng đem quyển bút ký thả vào chậu than. Trang giấy rất nhanh liền bị
ngọn lửa đỏ táp lấy, cuồn cuộn bùng lên. Chữ viết trên mặt giấy rõ ràng, mạnh mẽ. Trong ánh lửa chiếu rọi, nó hiện ra sáng loáng kiêu ngạo,
thỉnh thoảng trong đó lại chen lẫn những nét chữ thanh tú, bên cạnh phần kiên cường càng làm tăng thêm phần mềm mại. Có thể nói là trong cương
có nhu…
Ánh lửa trong chậu than dần dần tàn lụi, cuối cùng chỉ còn lại một đám tro tàn màu đen.
Ánh mắt A Mạch có chút cay xè, đành phải ngửa đầu khép mắt,
sau một lúc lâu mới ổn định lại được, thản nhiên phân phó Trương Sĩ
Cường: “Đem ra ngoài, tìm một gốc cây chôn xuống.”
Trương Sĩ Cường nhẹ tay nhẹ chân bưng chậu than đi ra, đem
tất cả tàn tro trong chậu trút hết vào một cái túi lụa trắng mỏng sạch
sẽ, chôn dưới gốc cây táo sau thư phòng của A Mạch, xong rồi mới trở
lại. Lâm Mẫn Thận đã ở đó, đang hỏi A Mạch nên xử lý Tức Vinh Nương như
thế nào.
A Mạch thoáng cân nhắc rồi nói: “Trước tiên cứ để nàng ở lại
trong phủ, âm thầm phái người đi Thanh Phong Trại báo cho Đường Thiệu
Nghĩa đến đón người.”
———————–
Chú thích:
1- Nam càn nữ khôn: càn là quẻ càn, tiêu biểu cho trời trong bát quái, đại diện cho nam tính. Khôn là quẻ khôn, tượng trưng cho đất trong bát quái, đại diện cho nữ tính.
2, 3- Hỏa thương, hỏa súng: C2 cũng không hiểu lắm
về sự thay đổi trong cách gọi tên này. Có lẽ vì loại súng đó khi mới chế tạo do có nòng dài giống như cây thương, nhưng lại có thể dùng thuốc nổ (hỏa dược) để bắn nên ban đầu nó được gọi là hỏa thương chăng?