“Đưa trở về!” A Mạch bỗng nói, “đea đến Võ An cho Thường Ngọc Thanh để anh ta bỏ tiền ra chuộc, nếu không chịu thì giết chết con ngựa này ngay ngoài thành Võ An.”
Lý Thiếu Hướng và Vương Thất đều sửng sốt, ngay cả con Dạ
Chiếu Bạch kia dường như nghe cũng hiểu được lời A Mạch, liền há mồm
trợn mắt, ngẩng đầu hí vang, dãy dụa muốn giật đứt dây cương mà chạy. Lý Thiếu Hướng vẫn có chút do dự không muốn, Vương Thất thì vỗ tay trầm
trồ khen ngợi nói: “Đúng! Kêu Thường Ngọc Thanh lấy tiền ra chuộc, chúng ta vừa kiếm được bạc lại vừa khiến anh ta mất mặt, một công đôi việc.”
“Còn có thể thăm dò tình hình quân địch ở Võ An.” A Mạch cười cười, lại dặn dò: “Gọi người cưỡi khoái mã đi, không cần thiết thì
không quay trở lại.”
Vương Thất vội vàng gật đầu nhận lệnh, quay về tuyển chọn một số người thông minh, linh hoạt từ đội thám báo, dặn dò cứ làm như thế,
như thế, lại cho bọn họ cưỡi ngựa hàng đôi, đem theo con Dạ Chiếu Bạch
phi thẳng đến thành Võ An.
Thành Võ An cách Thanh Châu chưa đến hai trăm dặm về phía tây bắc, ra roi thúc ngựa chỉ một ngày là đến. Mấy thám báo vốn đã được
Vương Thất dặn dò, trên đường đi cũng không hề vội vã, đi đến dòng suối
cạn cách Võ An ba mươi dặm liền cố ý dừng lại nghỉ ngơi, đợi sáng sớm
ngày hôm sau, trước thì cho ngựa ăn uống thật no nê, để lại hai cánh
quân cưỡi chiến mã chờ trong rừng cây cạnh dòng suối, những người khác
lúc này vừa cưỡi tuấn mã, vừa dắt Dạ Chiếu Bạch đi về phía thành Võ An.
Trong thành Võ An, Thường Ngọc Tông nghe thấy tiểu giáo gác
cổng thành bẩm báo, vội vàng lên vọng lâu trên cổng thành xem, chỉ thấy
phía ngoài cổng thành, ngoài một tầm tên bắn quả thực có mấy kỵ binh Nam Hạ, ở giữa nổi bật lên một thần tuấn chiến mã màu trắng béo tốt, cường
tráng, đúng là con Dạ Chiếu Bạch mà Thường Ngọc Thanh vẫn cưỡi. Thường
Ngọc Tông quay đầu hỏi giáo úy bên cạnh: “Bọn chúng đòi đổi lấy cái gì?”
“Năm ngàn lượng bạc trắng” Giáo úy kia đáp. Trong lòng Thường Ngọc Tông bỗng mừng thầm, nhưng trong người lại không mang theo nhiều
bạc như vậy, chắc là bọn thuộc hạ cũng thế. Viên giáo úy kia sau khi do
dự lại nói tiếp: “Nói không cần bạc trắng, chỉ cần ngân phiếu, nếu không có ngân phiếu của Nam Hạ thì ngân phiếu Bắc Mạc của chúng ta cũng
được.”
Thường Ngọc Tông sửng sốt, đợi đến khi phản ứng được liền tức giận mắng: “Bọn mọi rợ Nam Hạ thật đáng hận!”
Viên giáo úy kia lén nhìn sắc mặt Thường Ngọc Tông, cẩn thận hỏi: “Tướng quân, chúng ta làm làm thế nào bây giờ?”
Theo như Thường Ngọc Thanh vẫn nói, Thường Ngọc Tông mặc dù
tuổi chưa nhiều, nhưng làm việc lại ít khi lỗ mãng, rõ ràng giờ phút này trong lòng rất tức giận, nhưng vẫn không có ý định làm việc sơ xuất,
liền dặn dò viên giáo úy: “Trước cố gắng kéo dài thời gian, rồi mau phái người đi bẩm báo đại tướng quân.”
Viên giáo úy nghe xong khẽ gật đầu, phái người nói với kỵ sĩ
Nam Hạ dưới thành rằng phải đi gom góp ngân lượng, rồi âm thầm phái
người cưỡi khoái mã đi thông báo với đại tướng quân Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Tông ở trên tường thành chờ đường huynh, kết quả là chưa đợi được Thường Ngọc Thanh, nhưng lại chờ được thúc phụ Thường Tu An đến.
Thường Tu An người chưa lên đến thành nhưng đã nghe thấy
tiếng: “Để ta xem xem, để ta xem xem, có đúng là con Dạ Chiếu Bạch của
Lão Thất không?”
Thường Ngọc Tông nghe thấy liền kinh ngạc quay người lại, chỉ thấy Thường Tu An bước từng bước đến lỗ châu mai, híp mắt quan sát cẩn
thận, rồi kêu lên thành tiếng: “Ô! Đúng là con Dạ Chiếu Bạch của Lão
Thất, sao lại rơi vào tay bọn mọi rợ Nam Hạ được nhỉ?”
Thường Ngọc Tông không trả lời, chỉ nhìn lướt qua vẻ mặt bất
đắc dĩ của tên lính liên lạc đi theo sau Thường Tu An, liền hỏi Thường
Tu An: “Sao tam thúc lại đến đây?”
Thường Tu An vừa nhìn vừa đáp: “Lão Thất đi đôn đốc việc chế
tạo khí giới công thành, việc nhỏ thế này không đáng phải đi tìm anh
ta.” Ông ta nói xong lại quay người nhìn Thường Ngọc Tông, dùng giọng
trưởng bối giáo huấn: “Không phải ta nói ngươi a, Lão Thập Nhất, ngươi
chuyện gì cũng tốt, chỉ có điều là làm việc quá cẩn thận, có mỗi việc
cỏn con này mà ngươi cũng phải đi hỏi Lão Thất sao?”
Thường Ngọc Tông thầm nghĩ đây chính là chuyện liên quan đến
Mạch Tuệ, ta có thể không cẩn thận sao? Ta cũng vì một lần không cẩn
thận, kết quả liền bị Mạch Tuệ tiêu diệt mất ba vạn tinh kỵ binh… Trong
lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không dám tỏ vẻ bất kính,
chỉ cúi đầu cụp mắt nói: “Tam thúc dạy phải lắm.”
Thường Tu An cười ha hả, dùng tay vỗ vỗ vai Thường Ngọc Tông, ghé sát vào tai nói: “Mấy tên mọi rợ Nam Hạ này đi đường xa từ Thanh
Châu mà đến, chắc chắn là người, ngựa đều kiệt sức, ngươi trước cứ dùng
ngân phiếu đổi lấy Dạ Chiếu Bạch về, sau lại phái người truy kích, bọn
chúng chỉ có vài tên, còn có thể chạy được sao?”
Thường Ngọc Tông có chút do dự, hỏi: “Làm như vậy có được hay không… Cái này… có chút…?”
Thường Tu An trừng mắt: “Có chút cái gì mà có chút? Ngươi
chẳng lẽ muốn nói chuyện tín nghĩa với bọn mọi rợ Nam Hạ này hay sao,
lúc bọn chúng lột áo giáp của những tướng sĩ chết trận của chúng ta thì
có nói đến chuyện tín nghĩa hay không? Hơn nữa, mấy tên mọi rợ Nam Hạ
dưới thành này không chừng đến để tìm hiểu động tĩnh của chúng ta, sao
có thể thả cho chúng còn sống mà trở về được!”
Trong lòng Thường Ngọc Tông vẫn cảm thấy có chút gì đó không
yên tâm, chần chờ một chút rồi hỏi: “Mấy tên mọi rợ Nam Hạ này cũng chỉ
đứng ở dưới thành thì có thể tìm hiểu được tin tức gì ở trong thành
chúng ta được? Đừng trúng kế dụ địch của chúng!”
Thường Tu An không kiên nhẫn khoát tay áo, trực tiếp căn dặn
tiểu giáo canh giữ cổng thành: “Chuẩn bị ngân phiếu theo yêu cầu của
chúng, chờ hai bên giao dịch xong, khi Dạ Chiếu Bạch về đến tay, lập tức giết chết mấy tên mọi rợ đó đi.”
Tên tiểu giáo lại liếc trộm Thường Ngọc Tông, thấy anh ta
cũng không có ý ngăn cản, lúc này mới ôm quyền nói: “Tuân lệnh!” Khi tên tiểu giáo vừa xoay người bước đi, Thường Tu An lại cao giọng gọi anh
ta, vẫy vẫy tay ý bảo tiểu giáo quay lại, thấp giọng nói: “Tốt nhất là
bắt sống để chúng ta thẩm vấn tình hình của chúng ở Thanh Châu.”
Ngoài thành, kỵ binh quân Giang Bắc vốn đã sớm yêu cầu trong
thành chỉ được phái ra một người cầm ngân phiếu, đi bộ ra đổi ngựa, chỉ
cần nhiều hơn một người, bọn họ sẽ lập tức sẽ giết chết Dạ Chiếu Bạch.
Chính vì thế, tiểu giáo Bắc Mạc đặc phái một tên lính can đảm một mình
ra khỏi thành, còn mình thì tự lĩnh một đội kỵ binh nấp sau cửa thành,
chỉ đợi tên lính kia đổi bạc lấy Dạ Chiếu Bạch xong, anh ta liền dẫn
người xông ra, nhất định phải bắt sống mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc.
Ban đầu, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, tên lính Bắc Mạc kia đưa mắt kiểm tra Dạ Chiếu Bạch, thấy toàn thân cũng không có
thương tích gì, lúc này mới lấy ngân phiếu năm vạn lượng giao cho kỵ
binh quân Giang Bắc rồi cầm lấy dây cương của Dạ Chiếu Bạch. Vốn anh ta
trước khi ra khỏi thành đã được dặn rằng Dạ Chiếu Bạch không bao giờ để
người khác cưỡi, cho nên cũng không lên ngựa, chỉ dắt Dạ Chiếu Bạch
thong thả đi về phía cổng thành. Mới đi được nửa đường, cổng thành đột
nhiên mở rộng, đại đội kỵ binh từ trong thành phóng ngựa lao ra, phi như bay về hướng mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc.
Lại nói mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc sau khi cầm được ngân
phiếu liền quay ngựa đi, chưa đi được xa lắm liền nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập như sấm động, không khỏi quay
đầu lại nhìn, chỉ thấy một đội kỵ binh Bắc Mạc tay vung loan đao từ
trong thành vọt ra rất nhanh, bụi đất theo vó ngựa cuộn lên, miệng hét
rất lớn, thanh thế bức người.
“Đi mau!” Tên kỵ binh cầm đầu quân Giang Bắc gấp giọng quát,
hai chân dùng sức kẹp bụng ngựa rồi giục ngựa phi nước đại, còn mình thì ở trên lưng ngựa xoay người giương cung, ngắm thẳng vào con Dạ Chiếu
Bạch chưa đến cổng thành mà bắn. Những tên kỵ binh bên cạnh cũng rất
nhanh xoay người lại lắp cung tên mà bắn.
Tên lính Bắc Mạc vừa rồi thấy cổng thành mở rộng, liền nắm
lấy Dạ Chiếu Bạch mà chạy như bay, may mà con Dạ Chiếu Bạch này cũng rất biết phối hợp chạy theo. Mắt thấy sẽ lọt vào bên trong vòng bảo vệ của
kỵ binh quân mình, ai ngờ Dạ Chiếu Bạch lại đột nhiên giở chứng, chẳng
những không hề chạy theo anh ta, mà còn đột nhiên kéo anh ta sang hướng
khác mà phóng đi. Tên lính kia trong lòng rất khẩn trương, lại không dám buông dây cương, thiếu chút nữa bị Dạ Chiếu Bạch kéo ngã, vừa lảo đảo
mấy bước lại nghe thấy tiếng gào thét thất thanh của người bên cạnh, một mũi tên lướt sát qua bên cạnh anh ta. Tên lính ngẩn người, trên người
bỗng toát mồ hôi lạnh.
Mấy kỵ binh quân Giang Bắc chỉ bắn một mũi tên rồi quất ngựa
chạy đi, ngựa mà bọn họ cưỡi vốn đều là tuấn mã do Vương Thất cố ý chọn
trong quân Giang Bắc, hơn nữa lại sớm có đề phòng, cho nên kỵ binh quân
Bắc Mạc phía sau mặc dù cố hết sức đuổi theo nhưng vẫn bị rớt lại khoảng một tầm tên bay. Hai bên cứ như vậy mà chạy thẳng đến ba mươi dặm, đến
lúc này thì thể lực kỵ binh quân Giang Bắc lộ rõ vẻ không thể chống đỡ
nổi, tốc độ dần dần chậm lại. Phía sau, giáo úy chỉ huy đội quân truy
kích Bắc Mạc trong lòng mừng rỡ, biết rằng ngựa của mình tuy cũng đã bắt đầu mỏi mệt, nhưng vẫn còn tốt hơn so với đối phương, chỉ cần tiếp tục
kiên trì một lát nữa thôi thì nhất định có thể bắt sống được bọn mọi rợ
Nam Hạ. Nhưng anh ta lại không biết rằng ở phía trước, phía sau một khe
núi, có một dòng suối cạn, ở hai bên rừng cây của con đường núi, hai
cánh kỵ binh quân Giang Bắc đã chuẩn bị sẵn cung tên cưỡi chiến mã đứng
chờ…
Thường Tu An và Thường Ngọc Tông ở trên tường thành cũng có
chút nghi hoặc, Dạ Chiếu Bạch và tên lính kia đã an toàn trở về thành,
nhưng đợi rất lâu mà không thấy đội kỵ binh quay lại. Hai người nhìn
nhau, đều thấy trong mắt người kia lộ ra một tia nhìn chột dạ.
Thường Tu An lẩm bẩm như thể tự an ủi mình: “Chúng ta không
nghe thấy động tĩnh gì, chắc sẽ không phải là bọn chúng dùng kế dụ binh, nhưng không hiểu bọn chúng đuổi mấy thằng nhãi kia đến tận đâu vậy?”
Thường Ngọc Tông suy nghĩ rồi hỏi Thường Tu An: “Tam thúc, có nên đi báo cho Thất ca một tiếng không?” Một lời của anh ta thốt ra lại sợ Thường Tu An suy nghĩ nhiều, vội vàng nói thêm: “Nếu Thất ca biết
tìm được Dạ Chiếu Bạch chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Lần này Thường Tu An không phản đối, Thường Ngọc Tông vội
vàng gọi người dắt Dạ Chiếu Bạch đi đến phía thành bắc, chỗ chế tạo quân giới tìm Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh đang quan sát thợ thủ
công thí nghiệm máy bắn đá vừa mới chế tạo ra. Đây là một loại vũ khí
công thành rất lợi hại, có thể bắn đá vào quân địch trên tường thành
hoặc bắn vào trong thành, gây sát thương rất lớn cho quân giữ thành.
Nhưng Thường Ngọc Thanh vẫn chưa cảm thấy hài lòng đối với cái máy bắn
đá do thợ thủ công vừa mới làm ra, ngay như trong thí nghiệm vừa rồi,
tầm bắn của máy bắn đá này còn chưa đến năm mươi trượng, trong khi quân
giữ thành Thanh Châu lại có thể dùng ưu thế của tháp cao cùng công sự
trên mặt thành mà thoải mái bắn tên tới khoảng cách này. Nếu không thể
tăng tầm bắn của máy bắn đá thì rất khó tạo thành lực sát thương đối với quân lính và công sự phòng ngự trên tường thành.
Người đời đều biết Thường Ngọc Thanh nổi tiếng nhờ kỵ binh,
lại thấy anh ta xuất thân từ tướng môn vọng tộc, ngày thường làm việc
cuồng ngạo không kiềm chế, rất khó tưởng tượng được là anh ta sẽ lại tới những nơi như chỗ chế tạo quân giới này, lại càng không thể ngờ rằng
anh ta lại vô cùng kiên nhẫn thảo luận cùng thợ thủ công về cách làm thế nào để kéo dài tầm bắn cho máy bắn đá.
Dạ Chiếu Bạch từ phía xa đã nhìn thấy Thường Ngọc Thanh, liền hí dài một tiếng, giật dây cương ra khỏi tay tên lính mà chạy thẳng đến chỗ Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh kinh ngạc xoay người, thấy Dạ
Chiếu Bạch chạy đến bên cạnh dùng cổ cọ vào người anh ta, nhất thời cảm
thấy vô cùng mừng rỡ, vừa lấy tay vuốt ve bờm của Dạ Chiếu Bạch, vừa hỏi tên lính chạy theo phía sau: “Sao lại thế này? Tìm được ở đâu thế?”
Tên lính kia đem sự tình đầu đuôi kể lại, Thường Ngọc Thanh
càng nghe, sắc mặt càng lạnh, sau khi nghe xong, trên mặt đã phủ một
tầng sương lạnh buốt, dùng tay ấn lên người Dạ Chiếu Bạch một cái, thân
thể đã nhẹ nhàng bay lên rồi rơi xuống yên ngựa, giật dây cương phi như
bay.
Phía trên vọng lâu tướng thành, Thường Tu An nhìn thấy Thường Ngọc Thanh cưỡi ngựa chạy vội từ trong thành ra, trong lòng bất giác có chút không yên, nhất thời không dám đi xuống giáp mặt Thường Ngọc
Thanh, chỉ bắt Thường Ngọc Tông đi xuống nghênh đón Thường Ngọc Thanh.
Ai ngờ Thường Ngọc Thanh lại không xuống ngựa, chỉ quát lớn với Thường
Ngọc Tông vừa từ trên tường thành xuống nghênh đón: “Mở cửa thành!”
Thường Ngọc Tông vội vàng tiến lên vài bước, kéo con ngựa
Thường Ngọc Thanh đang cưỡi, khuyên nhủ: “Thất ca, huynh bình tĩnh một
chút, đừng tiếp tục trúng kế khích tướng của bọn mọi rợ Nam Hạ nữa.”
Thường Ngọc Thanh biết phái kỵ binh đuổi theo giết quân Giang Bắc không phải chủ ý của Thường Ngọc Tông, nhưng Thường Tu An dù sao
cũng là trưởng bối, anh ta không thể nói nặng lời được, nên chỉ có thể
phát hỏa với Thường Ngọc Tông: “Ngươi cũng biết đó là kế khích tướng của bọn mọi rợ Nam Hạ sao? Vậy sao ngươi còn phái một đội kỵ binh đuổi theo giết bọn họ?”
Kỵ binh Bắc Mạc xây dựng theo biên chế một trăm người thành
một đội, một ngàn người thành một đoàn, một đội kỵ binh đó ước chừng có
một trăm kỵ binh. Kỳ thật cho dù muốn bắt sống mấy tên kỵ binh quân
Giang Bắc thì cũng không đáng phải dùng nhiều kỵ binh như vậy, nhưng
Thường Tu An phái nhiều người như vậy chỉ để giết chết mấy tên kỵ binh
quân Giang Bắc thì rõ ràng là có ý bỡn cợt.
Thường Ngọc Tông bị Thường Ngọc Thanh răn dạy thì nói không
nên lời, lại nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm dậy, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau Thường Ngọc Thanh có một đại đội kỵ binh
đang chạy đến. Trong lòng Thường Ngọc Tông càng gấp, vội vàng ngẩng đầu
nhìn lên phía trên tường thành, hy vọng Thường Tu An có thể xuống dưới
khuyên Thường Ngọc Thanh, ai ngờ Thường Tu An đã sợ tới mức ngay cả đầu
cũng không dám lộ ra. Thường Ngọc Tông bất đắc dĩ đành phải giữ chặt lấy đầu Dạ Chiếu Bạch, gấp giọng khuyên nhủ: “Thất ca, Thất ca, nếu huynh
cứ như vậy mà xông ra ngoài, chẳng phải là đúng ý của bọn mọi rợ Nam Hạ
hay sao! Ngàn vạn lần không thể đi được!”
Thường Ngọc Thanh cười lạnh nói: “Nếu ta không đi, mới là
đúng ý của bọn mọi rợ Nam Hạ! Nhân số một đội không nhiều cũng không ít, vừa hợp với khẩu vị của bọn chúng! Nếu còn chậm thêm chút nữa, e rằng
đến một người cũng chẳng cứu nổi! Buông tay!” Thường Ngọc Thanh gầm lên
một tiếng, vung mũi thương vào bàn tay đang giữ dây cương của Thường
Ngọc Tông. Thường Ngọc Tông sợ hãi vội vàng buông tay, không dám tiếp
tục ngăn cản, đành phải bảo quân sĩ mở cổng thành.
Cổng thành Võ An một lần nữa lại mở rộng, đại tướng quân
Thường Ngọc Thanh tự mình thân chinh mang theo một ngàn kỵ binh đi cứu
đội kỵ binh lúc trước ra khỏi thành truy bắt mấy tên kỵ binh quân Giang
Bắc. Một đường đuổi theo đến hơn một trăm dặm, đến rạng sáng ngày thứ
hai mới đuổi kịp đội kỵ binh quân Bắc Mạc. Mà lúc này, đội kỵ binh đã bị kỵ binh quân Giang Bắc tầng tầng lớp lớp vây quanh, đang khốn khổ chống đỡ.