Lời nói tuy thoải mái, nhưng lại
không dấu được sự đau khổ bên trong, Đường Thiệu Nghĩa nghe mà mặt mày
rung động, nhẹ nhàng đặt tay lên tay A Mạch, muốn khuyên giải an ủi nàng vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nắm chặt tay A
Mạch, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, trên người ngươi có thương
tích, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
A Mạch quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Đại ca, nếu ta cũng từng nói dối huynh, huynh có oán ta hay không?”
Đường Thiệu Nghĩa hơi cân nhắc một
chút, thành thật sự đáp: “A Mạch, ngươi và ta cùng nhau ra khỏi thành
Hán Bảo đến Dự Châu, rồi xông pha trên núi Ô Lan, chiến đấu ở Thái Hưng, cùng trải qua sinh tử, là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, miệng nói gì
cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng đại ca, ta vẫn sẽ là huynh đệ của ngươi.”
Trong lòng A Mạch bất chợt dâng lên
cả trăm vị, trong mắt có ngấn lệ, vội vàng quay đầu vào phía trong dấu
diếm. Đường Thiệu Nghĩa thấy khóe mắt nàng lấp lánh lệ quang, theo bản
năng đưa tay định lau, nhưng chưa kịp chạm vào hai má của A Mạch thì
bỗng chợt giật mình, vội vàng thu tay lại, mặt nóng bừng.
A Mạch chợt tỉnh táo, lo lắng quay lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi đã hạ quyết tâm rời khỏi quân Giang Bắc?”
Mi mắt Đường Thiệu Nghĩa cụp xuống,
che khuất thần sắc phức tạp vừa lóe lên trong mắt, gật đầu đáp: “Ta đã
suy nghĩ rất lâu rồi, chi bằng cứ dứt khoát rời đi có khi lại hơn.”
A Mạch nghĩ ngợi một lát, nghiêm sắc
mặt nói: “Nếu đại ca đã quyết định rời đi, vậy thì nên đi cho sớm.” Nàng thấy thần sắc biến ảo trong mắt Đường Thiệu Nghĩa liền giải thích: “Ta
nhận được tin tức rất chính xác, tình hình chiến sự tại Vân Tây đang hết sức căng thẳng, trong triều vì tránh lâm vào thế hai mặt thụ địch, cho
nên muốn đẩy nhanh việc ký kết hòa ước với thát tử, trừ phía đông Ký
Châu và Sơn Đông, toàn bộ vùng Giang Bắc đều phải nhượng lại cho thát
tử, ít ngày nữa quân ta nhất định phải di chuyển về Giang Nam.”
Đối với kết quả nghị hòa, Đường Thiệu Nghĩa mặc dù đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi thực sự nghe thấy kết quả này, thì vẫn tức giận đến lông mày dựng đứng lên, một quyền đấm mạnh
xuống giường, căm hận nói: “Trong triều làm như vậy rõ ràng chính là
uống rượu độc để giải khát đây mà!”
Tâm tư A Mạch xoay chuyển, nói: “Một
khi hòa ước được ký kết, triều đình vì đề phòng quân ta có thể bất ngờ
làm phản, tất sẽ tìm cách áp chế các tướng lãnh trong quân, đến lúc đó
nếu đại ca muốn đi, sợ là không dễ, chi bằng thừa dịp hiện giờ đàm phán
chưa xong mà sớm rời đi là tốt nhất.”
Đường Thiệu Nghĩa cụp mắt trầm mặc
một lát, rồi đưa mắt nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thì sao? Chẳng lẽ thật sự
muốn theo quân đi về phía nam?”
A Mạch khẽ cười khổ, ánh mắt nhìn
Đường Thiệu Nghĩa chăm chú, thành khẩn nói: “Ta vốn còn chưa xong việc,
cho nên phải ở lại trong quân, về sừ tình cụ thể trong đó ta tạm không
thể nói, đại ca, ta không muốn phải nói dối huynh.”
Đường Thiệu Nghĩa ánh mắt ngưng đọng, nói: “Ta hiểu, ta không hỏi nữa.”
A Mạch cố gắng ngồi dậy, lại yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, lúc này mới nói: “Đại ca, từ biệt lần
này không biết khi nào mới gặp lại, ta vẫn chỉ có câu nói trước kia, chỉ mong đại ca và ta đều còn sống!”
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa cuối cùng
cũng lộ ra chút ý cười, đáp rành mạch từng từ một: “Được! Chúng ta,
chúng ta nhất định đều phải còn sống!”
Hai người nhìn nhau một lát, cùng mỉm cười. Sau đó Đường Thiệu Nghĩa lại nghiêm sắc mặt nói: “A Mạch, nếu
ngươi vẫn gọi ta là đại ca, đại ca có mấy lời này muốn nói với ngươi,
ngươi thông minh thiên bẩm, chỉ cần gặp cơ duyên thích hợp, chuyện nổi
danh chỉ là sớm muộn. Đại trượng phu lập thân vốn cần kiến công lập
nghiệp, nhưng cũng không thể vì chuyện công danh mà cố tình phụ lại ân
nghĩa, bỏ mặc dân chúng.”
A Mạch cúi đầu trầm mặc không nói,
Đường Thiệu Nghĩa chỉ sợ A Mạch lơ đễnh, lại nói thật thấm thía: “Hiện
nay, phần lớn non sông vùng Giang Bắc của ta đã bị thát tử xâm chiếm,
phản quân Vân Tây lại từng bước tới gần, dân chúng đừng nói đến của cải, mà ngay cả tánh mạng cũng khó bảo toàn. A Mạch, ngươi và ta đều là
người Nam Hạ, cha mẹ huynh muội chúng ta cũng là người Nam Hạ, bảo vệ
bách tính Nam Hạ cũng chính là bảo vệ phụ mẫu, huynh muội của chúng ta… A Mạch! Ngươi có nghe không?”
Đường Thiệu Nghĩa càng nói, ngữ khí
càng thêm phần nghiêm khắc. A Mạch ngẩng đầu, nhìn Đường Thiệu Nghĩa
cười, đáp: “Ta đang nghe.”
Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng trả lời
hời hợt, sắc mặt lại càng trầm xuống, ngữ khí càng nặng nề hơn: “A Mạch, một mệnh lệnh sai lầm của người cầm quân sẽ đánh đổi bằng tính mạng của binh lính! Thủ hạ của ngươi có hàng trăm, hàng ngàn tướng sĩ, chỉ một
sơ xuất của ngươi sẽ đẩy họ vào chỗ chết! Những người này đều là nam nhi tốt của Nam Hạ ta, là cha, là anh, là con của bá tánh, bọn họ đi theo
ngươi không phải vì công danh lợi lộc cá nhân, mà vì bảo vệ quốc gia,
bảo vệ già trẻ lớn bé trong nhà! Bọn họ giao tính mạng của mình vào tay
ngươi, ngươi nhất định phải trân trọng chuyện sinh tử của bọn họ, nếu
như điểm ấy mà cũng không làm được! Ngươi cũng đừng đứng ở vị trí cầm
quân nữa!”
A Mạch chưa từng nghĩ Đường Thiệu
Nghĩa sẽ đột nhiên nói những lời cay độc như thế, kinh ngạc nhìn anh ta, sửng sốt kêu lên: “Đại ca…”
Thấy A Mạch phản ứng như thế, Đường
Thiệu Nghĩa phát hiện mình đã nặng lời, bất giác có chút xấu hổ, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi nơi khác, trầm mặc một lát rồi mới khẽ thở
dài, thấp giọng nói: “A Mạch, đại ca không phải đồ ngốc, tâm tư của
ngươi, đại ca cũng có thể đoán được vài phần, đại ca không ngăn cản
ngươi, chỉ cần ngươi trung quân ái quốc, bảo vệ bách tính, đại ca cam
tâm tình nguyện…” Nói được nửa chừng, Đường Thiệu Nghĩa lại không nói
nữa, một lúc lâu sau mới lại tiếp tục: “Nhưng đại ca tuyệt không thể để
cho ngươi đem cả trăm ngàn tính mạng của người khác ra làm bước đệm cho
dục vọng của mình.”
Đường Thiệu Nghĩa nói ra những lời
như vậy, khiến cho A Mạch không khỏi trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mím chặt môi, nhìn Đường Thiệu Nghĩa nói: “Đại ca,
ngươi nhìn ta đi.” A Mạch vẻ mặt rất nghiêm túc, thong thả nói thật rõ
ràng: “Đại ca, ta tòng quân thực sự không phải vì cứu dân cứu nước,
nhưng cũng không phải vì ham công danh lợi lộc. Ta chỉ muốn bảo vệ niềm
vinh quang của phụ thân ta, người cũng từng là một quân nhân Nam Hạ, ba
mươi năm trước từng chống lại thát tử, bình định tứ phương, chiến công
hiển hách, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay nghĩa tử của mình.”
Vết thương dưới sườn A Mạch lại đau
nhói, mỗi lần hít thở đều đau dội lên, nàng đành phải ngừng lại, nhắm
mắt một lát, lúc này mới tiếp tục nói: “Nghĩa tử đó là một đứa trẻ mồ
côi được phụ thân ta thu dưỡng từ trong chiến tranh loạn lạc, lý do hắn
ta giết người đã có công ơn giáo dưỡng với mình là vì quốc thù gia hận.”
Đường Thiệu Nghĩa không biết A Mạch
có thân thế như vậy, nghe xong, trên khuôn mặt chợt hiện đầy nét thương
cảm, hai tay nắm chặt bả vai A Mạch, nhịn không được mà kêu lên: “A
Mạch.”
Khóe môi A Mạch nhếch lên một nụ cười châm chọc, nhẹ giọng nói: “Cái gì mà quốc thù gia hận, chẳng qua là e
ngại uy danh của phụ thân ta mà thôi! Nên ta càng muốn để cho người nọ
biết, Nam Hạ mặc dù không có phụ thân ta, cũng sẽ không để cho người
khác biến thành thịt cá trên thớt, phụ thân có ta, Nam Hạ có ta!”
A Mạch chưa bao giờ nói về thân thế
của mình với người khác, cho dù có người hỏi, nàng cũng chỉ nói hàm hồ
mấy câu cho qua chuyện, giờ lại dùng khẩu khí bình thản, chậm rãi nói
với Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa nghe mà vừa kinh ngạc vừa mắc
cỡ, kinh ngạc vì A Mạch lại có thân thế thế như vậy, mắc cỡ vì anh ta
lại hiểu lầm A Mạch, sợ nàng sẽ dùng tính mạng của tướng sĩ để đổi lấy
quyền thế danh vọng. Đường Thiệu Nghĩa vốn không phải người có khẩu
khiếu lanh lợi, giờ phút này biết mình nghĩ oan cho A Mạch, liền âm thầm tự trách bản thân, vì thế nhất thời lại không biết nên nói cái gì mới
tốt, vài lần há miệng, nhưng rồi lại không thể nói ra lời nào.
A Mạch cũng chỉ thản nhiên cười, nói: “Đại ca, là ta không tốt, không nên gạt huynh như vậy.” Nàng không để
Đường Thiệu Nghĩa kịp trả lời, lại nói thêm: “Đại ca, huynh đừng hỏi cha ta là ai, cũng đừng hỏi danh tính người kia là ai, được không?”
Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch, hai tay không tự giác nắm chặt lấy bả vai A Mạch, trầm giọng đáp: “Được, ta không hỏi.”
Giờ phút này, cõi lòng A Mạch đã vững vàng trở lại, trái lại, cảm xúc trong lòng Đường Thiệu Nghĩa lại khuấy
động không ngừng, A Mạch sợ anh ta trong lúc nhất thời xúc động sẽ kéo
mình ôm vào lòng, vội hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa nhếch miệng cười,
cố ý trêu chọc nói: “Đại ca, tay huynh mà dùng thêm chút lực nữa là có
thể gỡ được hai cánh tay của ta xuống đấy.”
Đường Thiệu Nghĩa nhất thời quẫn
bách, vội vàng buông lỏng tay ra, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng cửa
phòng mở ra, Trương Sĩ Cường bưng cơm canh từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước
vào, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa ở trong phòng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Đường tướng quân? Ngài đến khi nào vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa đỏ mặt gật gật đầu, cũng không trả lời câu hỏi của Trương Sĩ Cường, chỉ quay đầu nói với A
Mạch: “Ngươi nhanh ăn cơm đi, ta về trước đây.” Nói xong, không đợi A
Mạch trả lời liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Sĩ Cường nhìn thấy thật kỳ
quái, nhịn không được quay đầu hỏi A Mạch: “Đại nhân, Đường tướng quân
làm sao vậy?” Lời còn chưa dứt, Đường Thiệu Nghĩa vừa ra khỏi cửa đã
quay lại, đến trước đầu giường của A Mạch, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
A Mạch ngửa đầu nhìn anh ta, ngạc nhiên nói: “Đại ca, làm sao vậy?”
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn
chút ửng hồng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng khi mở miệng chỉ là
câu: “Ngươi nhanh ăn cơm đi!”
Nói xong lại xoay thẳng người bước
đi. Trương Sĩ Cường bưng cơm canh đứng trước giường A Mạch, nhìn mà
chẳng hiểu gì. Thần sắc A Mạch cũng đầy phức tạp nhìn theo bóng dáng
kích động của Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời có chút thất thần.
Bên ngoài phòng, mặt trời dù đã ngả
về tây nhưng sức nóng lại vẫn vô cùng gay gắt. Đường Thiệu Nghĩa bước
nhanh ra khỏi tiểu viện của A Mạch rồi mới dừng lại, chậm rãi mở lòng
bàn tay vẫn nắm chặt ra. Trong lòng bàn tay, một khuyên tai bạc phản
chiếu ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, chính là vật mà hôm
qua ở cửa hàng trang sức A Mạch nhìn đến ngây người. Đường Thiệu Nghĩa
cúi đầu yên lặng nhìn một lát, đem khuyên tai cẩn thận để vào trong hà
bao tùy thân, lại quay đầu đưa mắt nhìn tiểu viện của A Mạch, lúc này
mới nhanh chóng rời đi.
Cũng ở trong thành Thái Hưng, Thường
Ngọc Thanh một mình ngồi dựa vào gốc cây hòe sau hậu viện, ước chừng đã
ngồi đó cả nửa ngày. Thôi Diễn vài lần mượn cớ đi qua, cũng không khiến
Thường Ngọc Thanh chú ý, lần cuối cùng, khi Thôi Diễn thật sự không còn
kiên nhẫn nữa, lập tức đi đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, kêu lên: “Đại ca!”
Thường Ngọc Thanh cụp mi mắt xuống không biết cân nhắc cái gì, thần trí chẳng biết lạc ở đâu, khẽ “Hử” một tiếng.
Thôi Diễn nhìn mà không thở nổi, lại
lớn tiếng kêu một tiếng: “Đại ca”, Thường Ngọc Thanh lúc này mới đưa mắt nhìn Thôi Diễn, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Thôi Diễn đặt mông ngồi đối diện với
Thường Ngọc Thanh, phẫn nộ nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân,
huynh nếu thực sự thích nàng như vậy, thì cứ đoạt nàng về, trước đưa vào động phòng rồi sau hãy tính! Khi gạo đã nấu thành cơm, nàng chẳng lẽ
còn không ngoan ngoãn đi theo huynh sao!”