Thôi Diễn nhìn A Mạch, lại nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời ngây người.
Thường Ngọc Thanh cụp mắt xuống, tầm
mắt vẫn dừng lại ở vết máu dính trên thanh đao, nói: “Ta tự mình ra tay
thì ngươi có thể làm thế nào?”
Tay A Mạch vẫn giữ chặt miệng vết
thương, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, mang theo chút run run, gằn
từng tiếng đáp: “Nếu vậy thì hai chúng ta không ai còn thiếu nợ ai.”
Thường Ngọc Thanh khẽ chấn động, đưa mắt nhìn A Mạch, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
A Mạch nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, nâng trường đao lên ngang người, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”
Thường Ngọc Thanh như thể bị chôn
chân tại chỗ, không thể nhúc nhích nhìn A Mạch. Thôi Diễn thấy vậy, sợ
Thường Ngọc Thanh chịu thiệt, vội vàng nói: “Không cần đại ca ta phải ra tay, ta…”
A Mạch lạnh giọng ngắt lời nói: “Tốt!”
Lời còn chưa dứt, thân hình A Mạch đã lao đến, cả người và đao đã cuốn về phía Thôi Diễn, chiêu nào cũng như
muốn bán mạng. Thôi Diễn không ngờ nàng lại xuất thủ nhanh như vậy, nhất thời trở tay không kịp, chỉ có thể lui về phía sau tránh né. Nhưng A
Mạch lại bất chấp sống chết, kể cả khi loan đao của Thôi Diễn chém tới
cũng không đón đỡ, chỉ liều mạng tấn công, dù chết cũng muốn đổi lại một cánh tay của anh ta, khiến cho đao của Thôi Diễn vài lần đi được nửa
đường lại phải vội vã thu về phòng thủ. Từ lúc đó, chiêu thức của Thôi
Diễn liền mất đi ưu thế, vì thế liên tục bị A Mạch đẩy lui về phía sau.
Trong lòng Thôi Diễn vừa tức lại vừa
vội, đao thức phút chốc liền thay đổi, không để ý đến lưỡi đao của A
Mạch đang lướt tới, liền vung loan đao chém thẳng xuống đỉnh đầu A Mạch… Một ánh chớp lóe lên, loan đao của Thường Ngọc Thanh đột nhiên len vào
giữa hai người, thay A Mạch đỡ một đao đang nhằm xuống đầu nàng, ngay
sau đó vội vàng dùng sống đao gạt một cái, đẩy A Mạch ra khỏi ngoài phạm vi cương tỏa của trường đao.
Thôi Diễn bị thế đao của Thường Ngọc
Thanh đẩy liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững được, tức giận gấp giọng hét lớn: “Đại ca!”
A Mạch lại dựa vào vách tường cắn răng không nói gì, chỉ nắm chặt trường đao trong tay nhìn Thường Ngọc Thanh.
Đang trong lúc giằng co, chợt nghe đầu ngõ có người kêu lên: “Mạch tướng quân ở trong này, đang giao chiến với người khác!”
Ba người trong ngõ đều sửng sốt, đều
quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Mẫn Thận đang vung tay chỉ vào trong ngõ lớn tiếng kêu lên: “Trời ơi, hai đánh một, mất mặt quá!”
Đường Thiệu Nghĩa từ bên cạnh Lâm Mẫn Thận vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh A Mạch, không hỏi A Mạch bị
thương thế nào, chỉ bất động thanh sắc đẩy A Mạch ra sau lưng mình, bình tĩnh nhìn Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn. Lâm Mẫn Thận từ sau đuổi tới, cúi đầu nhìn vết máu, lại ngẩng lên nhìn A Mạch, thất thanh kêu lên:
“Mạch tướng quân, ngươi bị thương phải không?”
A Mạch thấy Lâm Mẫn Thận làm ra vẻ
khoa trương, trong lòng bực bội, không khỏi nhíu mày, thấp giọng hỏi
Đường Thiệu Nghĩa: “Giết được không?”
Đường Thiệu Nghĩa không nói, chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua Lâm Mẫn Thận đang đứng bên cạnh, A Mạch lập tức
hiểu ý của Đường Thiệu Nghĩa, hiện tại nếu không có Lâm Mẫn Thận, bọn họ là hai đối hai, nhưng A Mạch vốn yếu nhất, lại có thương tích trong
người, nếu thực sự giao tranh tất nhiên sẽ phải chịu thiệt. Có thể giết được hay không, mấu chốt còn phải xem thái độ của Lâm Mẫn Thận.
Lâm Mẫn Thận chưa phát hiện ra, vẫn
đầy căm phẫn chỉ trích Thôi Diễn: “Các ngươi khinh người quá đáng, đang
lúc hai nước nghị hòa, thế mà quý quốc lại đi ám sát tướng lãnh của nước ta, thế này thì nhất định phải phân định cho rõ phải trái? Đi! Chúng ta đến dịch quán các ngươi tìm sứ thần nghị hòa nói chuyện!”
A Mạch thu lại ánh mắt trên người Lâm Mẫn Thận, thản nhiên nói: “Để cho bọn họ đi đi!”
Thường Ngọc Thanh ở bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn, nghe thấy vậy chỉ khẽ nhếch một bên khóe miệng đưa mắt nhìn
Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch rồi quay đầu lại nói với Thôi Diễn: “A Diễn, đi thôi!” Nói xong, liền lập tức quay đầu rời đi. Thôi Diễn không cam
tâm, nhưng trong lòng biết hôm nay không thể giết được A Mạch, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi đuổi theo Thường Ngọc Thanh.
Chờ đến khi bóng dáng của Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn khuất hẳn, A Mạch mới dựa cả người vào vách tường,
tinh thần vừa buông lỏng một chút, sự đau đớn dưới sườn lại dội lên, đau đến nỗi khiến A Mạch phải hít hà một hơi thật sâu.
Đường Thiệu Nghĩa vội vàng quay người lại, thấy mặc dù A Mạch đã dùng tay bịt chặt miệng vết thương, nhưng
máu vẫn không ngừng chảy ra, sắc mặt lập tức ngưng trọng, hỏi: “Bị
thương như thế nào?” Đường Thiệu Nghĩa nói xong định tiến lên kiểm tra
thương thế của A Mạch, A Mạch dấu dấu diếm diếm tránh đi, tay vẫn giữ
chặt vết thương, đáp: “Chỉ là vết thương trên da thịt, không sao đâu.”
Đường Thiệu Nghĩa không nghi ngờ gì,
vội cởi áo bào trên người xuống xé thành những băng vải nhỏ, không để ý
đến sự từ chối của A Mạch, liền vội vàng băng chặt miệng vết thương trên người nàng lại, lúc này mới xoay người ngồi xổm trước mặt A Mạch, trầm
giọng nói: “Lên đi, ta cõng ngươi tới y quán!”
Tiết trời vốn nóng bức, bên trong áo
bào, Đường Thiệu Nghĩa chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng nhưng cũng đã thấm
ướt mồ hôi, dính sát vào tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc, hằn rõ đường nét cơ thể bên trong lớp áo. A Mạch chẳng những không nằm lên, mà ngược
lại, lại lùi về phía sau hai bước, Đường Thiệu Nghĩa kinh ngạc quay đầu
nhìn A Mạch. A Mạch lắc lắc đầu, nói: “Đại ca không cần cõng ta, ta vẫn
tự đi được.”
Trong mắt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên
một tia khó hiểu, Lâm Mẫn Thận đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Mạch tướng quân nếu vẫn có thể chịu đựng được thì cũng nên tự đi, hơn
nữa các ngươi cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài được, nếu để
người khác biết Mạch tướng quân xô sát cùng thát tử, thì nguyên soái
nhìn cũng không vừa mắt đâu.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy khẽ nhíu
mày, rõ ràng là A Mạch bị Thường Ngọc Thanh cùng Thôi Diễn cố ý gây
thương tích, qua miệng anh ta thế nào lại thành A Mạch xô sát với người
khác nên bị thương, tên Lâm Mẫn Thận này đúng là cố ý lẫn lộn việc này
rồi. Đường Thiệu Nghĩa còn đang nghi hoặc, lại nghe A Mạch nói: “Việc
này nếu để cho nguyên soái biết thì đúng là rất phiền toái, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Lâm Mẫn Thận cao thấp đánh giá Đường
Thiệu Nghĩa và A Mạch, lại nói tiếp: “Ta đã có cách, các ngươi chờ một
lát, ta đi rồi sẽ trở lại.” Nói xong liền vội vàng ra khỏi ngõ nhỏ, để
lại hai người đứng trong đó. Đường Thiệu Nghĩa nhìn thương thế của A
Mạch, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn nữa. A Mạch sợ anh ta hỏi vì sao mình lại cùng Thường Ngọc Thanh đánh nhau nên lập tức hỏi thật
nhanh: “Đại ca sao lại đi cùng Lâm Mẫn Thận?”
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa có chút bực mình đáp: “Gặp trên đường. Anh ta cứ quấn lấy ta hỏi han linh tinh, nếu không phải tại anh ta, thì ta đã sớm tìm được ngươi rồi, ngươi cũng sẽ
không phải chịu một đao này.”
A Mạch thản nhiên cười cười, không
nói gì. Đường Thiệu Nghĩa thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, máu
trên vết thương lại dần dần thấm qua lớp vải băng bó mà lộ ra ngoài,
trong lòng càng sốt ruột, cả giận nói: “Cái tên Lâm Mẫn Thận này làm gì
thế không biết, sao vẫn còn chưa chịu quay về?”
A Mạch cố gắng chịu đựng sự đau đớn từ dưới sườn dội lên, đáp: “Sợ là chạy đi mua quần áo cho ta và huynh.”
Quả nhiên, một lát sau, Lâm Mẫn Thận
mang theo hai chiếc trường bào trở về, một chiếc đưa cho Đường Thiệu
Nghĩa, một chiếc đưa cho A Mạch: “Mặc thêm cái này vào, nhất định phải
che vết máu trên người của ngươi lại.”
A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa cùng
khoác trường bào lên người, Đường Thiệu Nghĩa mặc rất vừa vặn nhưng khi
khoác lên người A Mạch lại vừa dài vừa rộng, bao kín cả người nàng. Lâm
Mẫn Thận thập phần vừa lòng, khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, mặc như vậy rất
thích hợp.”
A Mạch cũng không phản bác, trên mặt
cũng hiện lên vẻ đồng lòng. Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch và Lâm Mẫn
Thận ngôn ngữ cử chỉ thật khác thường, trong lòng lập tức có chút nghi
hoặc, song lại không để lộ ra ngoài, chỉ để tâm chú ý hai người. Ba
người đi ra ngoài ngõ, vừa đến đầu ngõ, đột nhiên A Mạch nghĩ đến điều
gì đó liền dừng cước bộ, nói với Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, những thứ
huynh mua về vẫn còn để ở tửu lâu!”
Đường Thiệu Nghĩa còn chưa tiếp lời,
Lâm Mẫn Thận đã nói: “Ai chà, khéo mà lại có người trộm mất thì khổ,
Đường tướng quân mau trở về xem thế nào, ta và Mạch tướng quân đến y
quán là tốt rồi.”
Đường Thiệu Nghĩa không để ý đến Lâm
Mẫn Thận, chỉ nhìn A Mạch. Trên mặt A Mạch hiện lên một tia xấu hổ,
nhưng vẫn nói: “Đại ca, vết thương của ta không việc gì, huynh đến tửu
lâu lấy đồ về trước, nếu nguyên soái tìm ta, huynh che dấu cho ta một
chút, ta đến y quán lấy thuốc rồi sẽ về.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Được, ta về trước, các ngươi cẩn thận.”
Lâm Mẫn Thận đợi thân ảnh của Đường
Thiệu Nghĩa biến mất trong đám đông, lúc này mới quay đầu nhìn A Mạch
nói: “Ngươi lấy cớ thực vụng về! Ta đến đỏ mặt thay cho ngươi, nhưng anh ta thật đúng là rất biết phối hợp với ngươi.” Anh ta ngừng lại, nhịn
không được lại hỏi: “Anh ta không biết ngươi là nữ thật sao?”
A Mạch cụp mắt không nói, Lâm Mẫn Thận không khỏi bật cười nói: “Người vốn lắm mưu nhiều kế, sao giờ lại trì độn như thế!”
A Mạch không để ý tới Lâm Mẫn Thận trêu chọc, chỉ hỏi: “Đi đâu?”
Lâm Mẫn Thận cười nói: “Tùy ngươi,
nếu muốn đến y quán, ta sẽ giúp ngươi diệt khẩu. Nếu muốn đi cửa sau của Thương phủ, ta sẽ nghĩ cách khiến người không biết, quỷ không hay giúp
người trà trộn vào.”
Trong lòng A Mạch nhất thời rất mâu
thuẫn, Thương Dịch Chi không như Đường Thiệu Nghĩa, nếu đã biết việc này chắc chắn sẽ truy cứu, nhưng nàng và Thường Ngọc Thanh lại có khúc mắc
không muốn để người khác biết, đến lúc đó phải làm thế nào để che dấu
đây? Còn đi y quán, nếu như không giết những người trong y quán diệt
khẩu, thì sẽ lưu lại hậu họa về sau. A Mạch cân nhắc một lát, cuối cùng
nói: “Đi Thương phủ.”
Thương Dịch Chi chủ trì việc nghị hòa với Bắc Mạc nên không có mặt trong phủ, đến khi trở về đã là ban đêm,
vết thương của A Mạch lúc này đã khâu xong. Một đao của Thường Ngọc
Thanh không quá sâu, chưa đả thương đến nội tạng, nhưng cũng đã chạm đến xương sườn, chỉ khẽ cử động một chút liền cảm thấy đau đến tận xương
tủy, A Mạch lại không muốn dùng ma phí tán(2), cho nên phải cố gắng chịu đựng, cả người mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, không khác gì mới từ trong
nước vớt lên, hơn nữa nàng mất máu quá nhiều, sắc mặt lại càng thêm
trắng bệch khiến cho người khác nhìn mà phát sợ.
Từ miệng của Lâm Mẫn Thận, Thương
Dịch Chi đã biết đại khái, nhưng khi chính mắt nhìn thấy dáng vẻ của A
Mạch thì vẫn không khỏi giật mình kinh hãi. Anh ta âm trầm ngồi xuống
bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Vì sao không chịu dùng ma phí tán?”
A Mạch không ngờ câu đầu tiên anh ta
hỏi sẽ là câu này, liền cúi đầu trầm mặc rồi mới nhẹ giọng đáp: “Sợ về
sau ảnh hưởng đến trí óc.”
Thương Dịch Chi vô cùng tức giận mà
bật cười: “Chẳng phải hiện giờ trí óc của ngươi đã lú lẫn hết rồi sao,
thế sau này vẫn còn sử dụng được à?”
Vết thương của A Mạch vẫn rất đau
đớn, vô cùng khó chịu, vậy nên giọng nói có phần run rẩy, đáp: “Càng đau sẽ càng nhớ kỹ, về sau sẽ không tiếp tục phạm sai lầm.”
Nghe nàng trả lời như vậy, Thương
Dịch Chi lại trở nên trầm mặc, lẳng lặng nhìn A Mạch, đột nhiên nói:
“Triều đình rất nhanh sẽ ký kết hiệp ước nghị hòa với thát tử, ngươi nên sớm chuẩn bị đi.”
A Mạch ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Sao lại nhanh như vậy?”
Thương Dịch Chi nói: “Tình hình chiến sự ở Vân Tây căng thẳng, thát tử đã vừa ý với những thứ đạt được, triều đình lại muốn nhanh chóng giải quyết việc ở Giang Bắc để tránh thế hai
mặt thụ địch.”
A Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Đường Thiệu
Nghĩa đã rời quân ngũ, không cần phải cố kỵ, những người khác trong quân đều không đáng lo ngại, nhưng còn Vệ Hưng thì phải xử trí như thế nào?”
Khẩu khí Thương Dịch Chi mặc dù nhẹ nhàng, nhưng từ ngữ thốt ra lại thật kinh người: “Giết.”
A Mạch lơ đễnh, lại hỏi: “Còn Lâm Mẫn Thận?”
Thương Dịch Chi thản nhiên liếc mắt
nhìn nàng, đáp: “Ta để anh ta lưu lại cùng ngươi, để ngươi đỡ phải không biết khi nào thì bị người khác cho mình một đao.”
A Mạch nghe ý tứ ám chỉ trong lời nói của anh ta, nhất thời không dám nói tiếp, đành phải cụp mắt xuống.
Thương Dịch Chi nhẹ nhàng cười khẩy,
nói: “A Mạch, ngươi cuối cùng cũng không phải là nam nhân, nên mãi mãi
không thể đoán ra được tâm tư của nam nhân, Thường Ngọc Thanh là người
như thế nào, cho dù tư tình có sâu nặng đến đâu thì cũng không thể vượt
qua được hai chữ quốc gia!”
Trong lòng A Mạch vô cùng kinh hãi,
nhất thời chấn động đến nỗi không biết phải ứng đối thế nào. Vẻ mặt đó
rơi vào trong mắt Thương Dịch Chi khuấy động một nỗi tức giận khôn cùng
trong lòng anh ta, nhưng anh ta lại không muốn dây dưa vụn vặn nên chỉ
nói: “A Mạch, ta dùng ngươi nên tin ngươi, chỉ có điều về sau không được tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như thế này nữa! A Mạch có thể không có
nước, nhà, nhưng Mạch Tuệ của quân Giang Bắc thì cả quốc và gia đều phải lưỡng toàn!”
A Mạch khống chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi đáp: “A Mạch hiểu rồi.”
Thương Dịch Chi định nói tiếp điều gì đó nhưng lại thôi, lập tức chuyển sang chuyện khác: “Giờ ngươi muốn
lĩnh quân thế nào? Có trở lại Ô Lan không?”
Nghe anh ta hỏi việc quân tình, tinh
thần của A Mạch mới ổn định trở lại, trầm giọng đáp: “Trần Khởi mai phục trọng binh ở phía tây Thái Hưng, lúc này tây tiến ắt gặp phục kích, hơn nữa nguồn chiêu mộ binh lính trong núi Ô Lan có hạn, nếu trở về cũng
rất khó để phát triển.”
Trong mắt Thương Dịch Chi lộ ra ánh sáng, hỏi: “Vậy sẽ đi đâu?”
———————
Chú thích:
1- Thương hậu: từ này có nghĩa là sau khi bị thương. Tuy nhiên, mẹ Cún nghĩ trong văn cảnh này là để chỉ một
nơi chữa bệnh thì phải, nhưng không tìm được từ tương ứng trong tiếng
Việt nên vẫn để nguyên văn. Nàng nào biết thì hỗ trợ cho mẹ Cún nhé.
2- Ma phí tán: một loại thuốc gây tê do Hoa Đà phát minh ra, dùng trong điều trị ngoại khoa.