A Ly

Chương 53




Sau khi bước ra khỏi thuyền mọi người nhận ra dòng sông ngầm kia đã đưa bọn họ tới một chỗ núi sâu nào đó ở nơi xa.

Chung quanh bờ sông là đá lởm chởm, gió cũng quẩn quanh. Đám mây quay quanh đỉnh núi cao ngất, cảnh sắc nơi này uyển chuyển như cõi thần tiên, bình thường khó mà thấy được. Không gian ở đây an tĩnh, mọi thứ đều đóng băng, một lát sau lại có tuyết lông ngỗng rơi xuống khiến nhiệt độ không khí càng thêm lạnh, bước chân cũng càng thêm gian nan. Cũng may cả người Diệp Hàng tràn đầy dương khí nóng bừng bừng vì thế chỉ cần đi gần anh là sẽ không thấy lạnh nữa chứ không cả đám ắt là đã bị đông cứng rồi.

Cứ thế tập tễnh đi trong trời đông giá lạnh chừng nửa ngày, còn chưa ra khỏi sơn cốc đầu tiên thì mái tóc của A Ly đã hoàn toàn bạc trắng. Bề ngoài của cô cực kỳ già nua, gò má đầy nếp nhăn giống vỏ quả quýt, sắc môi xám xịt, hơi thở khi có khi không, cả người nhẹ bẫng. Trông cô không khác gì tử thi, nếu không phải ngực cô còn hơi phập phồng thì bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng cô đã chết.

Nhưng mọi người cũng chẳng có biện pháp gì.

Lôi Linh Nhi không màng chân lực bị tổn hao nhiều mà cố dùng chuông bạc liên hệ với Trại Mỗ ở cách xa ngàn dặm nhưng chỉ được một câu ‘sống chết có số, tránh cũng không được’.

Diệp Hàng đã thử cắt cổ tay lấy máu đút cho cô, lại thử dẫn dương khí trên người mình truyền vào thân thể lạnh lẽo của cô nhưng kinh mạch trong thân thể A Ly đã đứt, dương khí cũng không thể chảy vào. Dù anh có cố sức thế nào, đan điền thậm chí muốn nứt ra nhưng vẫn không thể truyền cho cô dù chỉ một chút sự sống.

Không có ai dám nhìn mặt Diệp Hàng lúc này vì tuyệt vọng trong đáy mắt anh quá sâu. Chỉ cần liếc một cái người ta sẽ cảm thấy đau xót buồn bã thấm vào xương, lại nhìn thêm một cái người ta sẽ thấy bản thân cũng không muốn sống nữa.

Một đường này đều là rừng rậm với băng tuyết che trời, thời tiết thì rét đậm. Không biết phải đi bao lâu mới có thể ra ngoài. Mãi tới sắp tối, lúc này thể lực và tinh thần của đám lão Dũng đã tới cực hạn, không thể đi thêm nửa bước. Tâm trí Diệp Hàng thì gần như cũng đã tới cuối, chỉ còn một chút tỉnh táo nhắc nhở anh phải đưa mấy người phía sau tới chỗ an toàn rồi mới có thể cùng A Ly tan thành bột mịn.

Nhìn bốn người phía sau đã sớm mệt mỏi tới độ không thể đi được thế là anh tìm một sơn động cho bọn hị nghỉ lại. Vào đêm anh đưa lưng ra ngoài giúp mọi người chắn gió. Trong lúc ấy anh nhắm mắt vận công, sơn động nho nhỏ dần ấm áp hẳn lên. Đám lão Dũng đều mang thương tích trên người, sau khi phân nhau ít bánh quy còn lại tất cả đều mê man, chỉ có Diệp Hàng vẫn ôm A Ly nhìn tuyết rơi ngoài cửa động và trầm mặc không nói. Con mèo đen thì thấp giọng nức nở nằm bên cạnh anh.

Gió lạnh buốt thổi tới phía sau anh nhưng đâu thể so với nỗi tuyệt vọng trong lòng? Anh nhìn dung nhan khô quắt của A Ly thì ngũ tạng lục phủ trong lòng như bị lửa đốt. Hai tay ôm thân thể khô gầy của cô cũng không nhịn được hơi run lên. Một lát sau anh chỉ cảm thấy mặt mình lạnh lẽo, dùng tay sờ mới phát hiện nước mắt chảy xuống từ khi nào và đã hóa thành băng.

Ngơ ngẩn một lúc anh mới chậm rãi nhắm mắt lại và cúi người chôn mặt vào mái tóc khô xơ xác của A Ly.

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, ký ức kiếp trước và kiếp này ùn ùn lao tới. Trong lúc nhất thời anh mơ thấy A Ly bé bỏng ngồi dưới tán cây lớn cắn hoa quả và nghe anh thổi sáo tiếng được tiếng mất. Miệng cô cười khanh khách, cực kỳ đáng yêu khiến lòng anh đau xót. Rồi anh lại mơ thấy ngày ấy mình và A Ly đi qua núi non trùng điệp, hoàng hồn buông xuống, anh hái mấy bông hoa từ một cái cây không biết tên và cài lên mái tóc đen như mực của cô. A Ly cúi đầu, sườn mặt xinh đẹp lộ đỏ ửng……

Trong mộng bóng dáng cô mơ hồ không nhìn rõ, trước mắt là sương mù dày đặc, lòng anh lại như có lửa đốt. Anh cố sức đẩy sương mù ra, trong hư không mờ mịt anh thấy một đốm lửa vàng vọt bay lơ lửng trong không trung thế là không nhịn được vui sướng tiến lên gọi, “A Ly, là em à?”

Ánh sáng kia lại không có cảm giác thật, nó mỏng manh vô cùng nhưng vẫn khiến anh yêu thương mà nhẹ nhàng ôm vào lòng.

“A Ly, đừng chết.” Anh nhắm mắt lẩm bẩm, “Nếu em chết thì anh cũng sẽ tự phá kinh mạch của mình và đi theo em.”

Ngọn lửa kia chậm rãi di chuyển tới bên má rồi nhẹ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh sau đó thở ra một hơi, “Anh tội gì phải thế……”

Nghe thấy tiếng cô thế là Diệp Hàng mở đôi mắt đỏ ửng đầy bi thương của mình ra rồi thấp giọng hỏi, “A Ly, nhất định còn có cách khác phải không?”

Đốm lửa thở dài, “Thập Cửu ca, sống trên đời này đâu có việc nào chúng ta quyết định được? Em bị trời phạt, lúc này đại nạn tới nơi vì thế khó mà tiếp tục ở bên cạnh anh ——”

“Không, đừng bỏ anh lại.” Diệp Hàng khàn khàn nói, “Em đã hứa chúng ta sẽ cùng sống chết bên nhau cơ mà.”

Đốm lửa hơi lóe lên giống như trấn an anh. Mắt Diệp Hàng chua xót, anh buồn bã hỏi cô, “Nếu đời này không thể bên nhau, vậy kiếp sau em lại tới tìm anh có được không?”

“Thập Cửu ca, em đã không có luân hồi nữa rồi…” Đốm lửa nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Năm đó sấm sét đánh tan thần đỉnh và trong lúc vô tình có lẽ đã phá Thiên Đạo luân hồi của em và giúp em trộm được 300 năm. Hiện tại sinh cơ đã không còn, lại thêm trời phạt thế nên chỉ có một con đường chết……”

“Nếu thực sự có Thiên Đạo anh cũng sẽ không theo nó.” Diệp Hàng quả quyết mở miệng.

Anh dừng một chút lại chợt thấy những gì bản thân nghĩ thật vớ vẩn thế là anh lẩm bẩm, “… Mấy đời em đều làm việc thiện, nếu Thiên Đạo có mắt và muốn em có thể sống lại thì ắt sẽ không chặn hết mọi sinh cơ… Âm gia vốn là Hồ Vu, trong sử ký, Hồ Vu có được khả năng thông thiên, tới tới lui lui giữa hai thế giới, làm người nghiêm nghị, được Hán đế mời vào cung lấy lễ mà đối đãi…… A Ly, tổ tiên của em từng được gọi là thần trong đám Hồ Vu, có lẽ huyết mạch của em thuần tịnh, hẳn sẽ có được một thân bất tử phải không? Có lẽ vẫn còn cách có thể cứu được em……?”

Càng nói đôi mắt như hồ sâu của anh càng tỏa sáng. Con người luôn như vậy, một khi tuyệt vọng sẽ chỉ còn lại điên cuồng. Chỉ cần có một chút mong đợi, cho dù là chuyện khó mà tưởng tượng thì bọn họ cũng nguyện ý trả giá mọi thứ để thử một lần, “… Cam Tuyền ở Vân Dương… Đúng, nơi đó từng là nơi Hồ Vu trú ngụ, A Ly ——”

“Thập Cửu ca đừng đi, càng tới gần Thiên Đạo thì sẽ càng chịu hình phạt lớn hơn của trời cao, tới khi ấy anh cũng sẽ không được yên….” A Ly nhẹ giọng ngăn cản sau đó thấp giọng thở dài, “Huống chi…. sinh khí của em đã khô kiệt…. Đã không thể trụ được tới lúc ấy…..” Nói tới đây đốm lửa dần ảm đạm đi, bắt đầu tan rã và nhẹ bẫng như sẽ bay theo gió rồi tan vào hư không bất kỳ lúc nào.

“A Ly!” Diệp Hàng hoảng hốt duỗi tay ôm lấy đốm lửa nhưng chỉ thấy từng sợi trong suốt theo kẽ hở ngón tay anh bay đi. Ruột gan anh như nứt ra, “A Ly! Nếu em mà chết thì anh sẽ thành ma yêu hủy diệt thế gian này! Em nhẫn tâm sao?!”

Ánh lửa trong tay anh ngày một nhỏ đi, dần trở thành hư không.

“A Ly ——”

Diệp Hàng bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người anh đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, mồ hôi từ thái dương chảy xuống. Đám lão Dũng cũng bị bừng tỉnh và mơ màng nhìn về phía này. Diệp Hàng lại bất chấp tất cả mà vội duỗi tay thăm dò hơi thở của A Ly nhưng lại chẳng thấy gì. Trong phút chốc anh chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, trước mắt như có máu đỏ tươi! Thấy anh như thế đám lão Dũng lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Đúng lúc này con mèo đen lại kêu thét lên, chuỗi ngọc đỏ sậm trên cổ tay A Ly đột nhiên bừng sáng, ống tay áo màu đen của cô có ánh sáng di động, từng hạt châu đều rung lên cực kỳ quỷ dị.

Từng âm hồn thê thảm từ chuỗi ngọc chui ra, có nam và nữ, có già và trẻ. Bọn họ âm trầm quỷ bí, hình hài khủng bố, Diệp Hàng còn chưa kịp giơ tay thì một nữ quỷ trong đó đã cong người cúi đầu với anh. Thế là ngón tay anh giơ ra giữa không trung và bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm họ.

Anh bất động thì đám lão Dũng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ trơ mắt nhìn đám âm hồn kia xếp hàng biến thành từng làn khói nhẹ chui vào trong thân thể A Ly.

Còn bốn âm hồn cuối cùng lại nhào về phía này.

Tình huống kia quả thực khiến người ta hoảng hốt, thân thể như bị xuyên qua, lại như bị bám vào. Tóm lại một lát sau bọn họ đã không còn thấy đói rét nữa, đau đớn trên thân thể cũng biến mất. Ngoài cảm giác bị bám lấy thì cũng không có bất kỳ cái gì không ổn.

Nhìn qua phía kia bọn họ lại thấy A Ly đã có hơi thở, dù mỏng manh. Âm hồn tạm sửa chữa kinh mạch nên dương khí của Diệp Hàng đã có thể theo kinh mạch chảy vào thân thể cô, bảo vệ A Ly không bị cứng lại. Tuy đây không phải kế lâu dài nhưng có thể giúp cô tranh thủ thêm ít thời gian.

Chẳng ai ngờ được những âm hồn A Ly cứu trước kia lại không cần gọi ra đã tự động lấy âm khí trên người mình giúp cô hộ thể. Lý ra duyên phận giữa bọn họ sẽ chấm dứt khi A Ly chết và những âm hồn kia có thể đi chuyển thế đầu thai, nhưng họ không làm thế.

Người có tâm từ bi thì quỷ cũng có tình nghĩa.

Hai tay Diệp Hàng ôm chặt A Ly lúc này đã có hơi thở, hai mắt đỏ bừng chua xót nhắm lại rồi mở to, lệ rơi xuống ——

“A Ly, chúng ta tới Cam Tuyền thôi.”

Ánh mặt trời vừa lên bọn họ đã xuất phát, mấy người lão Dũng kinh ngạc phát hiện thân thể mình trở nên vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng. Một bước của bọn họ có thể đi được rất xa, vì thế việc vượt qua những dãy núi mênh mông này cũng không phải việc khó gì. Cứ thế đi trong tuyết lạnh mùa đông nhưng chỉ nửa ngày bọn họ đã ra khỏi vùng núi hoang vu và rừng rậm mênh mang.

Vừa nhìn thấy pháo hoa nhân gian là âm hồn trên người họ lập tức tách ra, biến thành những làn khói nhẹ chui vào thân thể A Ly. Sau khi ngũ cảm trở lại, lão Dũng nhìn con quỷ nhỏ cười hì hì rời khỏi thân thể mình thì trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang ——

Làm cảnh sát nhiều năm như thế, ông ấy vốn đã khiến đám quỷ hồn phải sợ hãi tránh xa. Đây là lần đầu tiên ông trải qua chuyện này, quả thực đúng như quẻ bói trước khi đi: Đây là khốn cục, là xuyên qua tuyệt cảnh, cứ thế mà đi sẽ gặp cửu tử nhất sinh.

Trấn nhỏ đã ở trước mắt vì thế Diệp Hàng xoay người nhìn mọi người phía sau, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Lưu Sở Sở.

Anh muốn tới Cam Tuyền, lão Dũng, Vương Đại Đầu và Lôi Linh Nhi bất chấp tất cả muốn đi theo. Hiện tại bọn họ đưa Lưu Sở Sở tới đây cũng coi như đã an toàn, cũng tới lúc cáo biệt rồi.

Tuyết rơi mênh mang, Lưu Sở Sở nãy giờ vẫn luôn trầm mặc nay rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh. Người cô từng ái mộ lúc này đứng trước mặt, bộ dạng càng thêm lạnh lùng, giống như người trời, xa xôi vô hạn, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Một cái liếc mắt này có lẽ chính là điểm cuối, cô cúi đầu, khom lưng chào tạm biệt anh, “Diệp Hàng ca, cầu mong anh có thể thuận lợi lên đường, cùng A Ly ân ái bạc đầu, vĩnh viễn không chia lìa.”

Cô gái này từng ngây thơ nay biến thành cứng cỏi, như hàn mai trong gió tuyết, chẳng những không tàn tạ mà càng tỏa mùi hương thơm mát.

Gió lạnh thổi qua khiến tà áo mọi người bay bay, cô đang muốn đứng thẳng người lại nghe thấy Diệp Hàng mở miệng nói: “Em chẳng làm sai gì cả, vì thế không cần trách móc bản thân mình. Nhớ bảo trọng, Sở Sở.”

Lưu Sở Sở ngây người một cái sau đó mắt cũng nóng lên. Giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống nền tuyết, một lúc lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu nhìn Diệp Hàng và hơi hơi mỉm cười nói, “Vâng.”

——————————————————————————————————————————

Núi Cam Tuyền cách huyện Vân Dương chừng 80 dặm về phía Tây Bắc. Nơi ấy có Cam Tuyền Cung, đế vương cổ đại thường tới đó.

Ra khỏi Vân Dương một cái là chiếc xe việt dã chạy thẳng tới núi Cam Tuyền. Núi này rất cao, cách Trường An cũ chừng ba trăm dặm về phía nam. Dấu vết của nó tới giờ vẫn còn được bảo tồn, con đường cổ bình thản, tàn tích của cổ thành vẫn ở ngay trước mặt.

Vào đầu thời Hán thiên hạ đã ổn định, nhưng thiên tử sợ bệnh tật, nghe nói Hồ Vu có thể thông thiên nên cho người gọi vào triều giúp chữa bệnh trừ tai. Thiên tử vui vẻ nên xưng vu là thần, giữ lại trong cung. Lúc đó Cam Tuyền ở Vân Dương là nơi tụ tập người tu đạo khắp nơi, lại có tượng người đúc bằng vàng vì thế Hồ Vu đứng ra làm chủ cùng Hán Vũ Đế dựng thông thiên đài để tế thiên. Trong lễ tế ấy có đồng nữ tám tuổi nhảy múa nghênh đón thần tiên. Sách cổ nói rằng đài này cao tới tận trời, dựa vào Cam Tuyền, từ đó nhìn xuống sẽ thấy thành Trường An.

Nơi Diệp Hàng muốn đi chính là thông thiên đài.

A Ly từng nói pháp thuật thần bí nhất của Hồ Vu khi xưa chính là Thiên Đạo, là hợp nhất trời và đất, bước vào bí cảnh rồi từ đó khởi tử hồi sinh.

Thông thiên đài ở Cam Tuyền từng là chỗ Hồ Vu dùng để thông thiên, có lẽ nơi này là nơi gần thần đạo nhất và có thể cứu A Ly.

Mặc kệ như thế nào, dù chỉ còn một con đường sống anh cũng phải thử một lần.

Đây là tuyệt vọng, cũng là hi vọng cuối cùng.

Nơi này rất rộng, từ xa đã thấy thế núi hùng vĩ, gió núi mãnh liệt. Tầng không như được gột rửa, phía trên con đường đất màu vàng có chiếc xe việt dã nho nhỏ không đáng kể. Nói tới phía bắc Vân Dương thì nơi ấy toàn núi non, là di tích của miếu đường, lướt qua quỷ môn quan sẽ đến điểm cần tới.

Cung điện nhà Hán năm xưa đã bị hủy, chỗ này chỉ còn một khu đài cao mấy chục mét đứng lặng giữa núi đá. Tuy đã mất đi bộ dạng đình đài lầu các nhưng khí thế của nó vẫn phi phàm, từ xa nhìn lại nó như cây thần đứng thẳng tắp giữa trời cao với mây trắng vờn quanh.

“A Ly, chúng ta tới rồi.”

Diệp Hàng cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên gò má già nua của người trong lòng. Lôi Linh Nhi đưa cho anh một cái chăn mềm thế là anh cẩn thận che chở thân thể của A Ly rồi cúi người để Lôi Linh Nhi lấy lụa mềm buộc cả người A Ly lên lưng anh.

Chuyện tiếp theo đã vượt quá khả năng của người thường. Lão Dũng trầm mặc đưa công cụ leo núi cho anh nhưng Diệp Hàng không đón lấy. Anh chỉ chắp tay với ba người dù quen biết không lâu nhưng lại không màng tất cả để giúp anh, “Một lần này đi không biết sống chết thế nào, nếu chuyện bất thành thì mong mọi người có thể giúp an táng cho tôi và A Ly cùng một chỗ.” Anh dừng một chút, khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt đỏ ngầu lộ ra mong đợi, “Nếu may mắn sống sót chúng tôi sẽ tới cảm ơn mọi người.”

Nói xong anh ngẩng đầu nhìn những dãy núi liên tiếp nơi xa.

Ánh mặt trời vốn đang rạng rỡ, tầng không trong sáng chẳng một gợn mây nhưng bọn họ vừa bước lên Cam Tuyền thì trời dần âm u, thậm chí có gió nổi lên.

“Gió nổi lên rồi.” Diệp Hàng nhướng mày kiếm, “Tôi mang A Ly tới đây khả năng sẽ khiến thời tiết biến đổi, mọi người mau rời đi, nếu không đi được thì tìm một chỗ lánh tạm.”

Ba người đều trầm mặc nhìn Diệp Hàng và không biết nói gì cho phải. Anh chỉ cười với họ một cái sau đó xoay người chạy nhanh về phía dãy núi.

Lão Dũng chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thật sự không muốn cứ thế tạm biệt. Lôi Linh Nhi cũng nghĩ giống ông. A Ly là tổ tiên của Lôi gia vì thế cô cũng muốn biết cô ấy sống hay chết. Tròng lòng Vương Đại Đầu thì khổ sở, hận mình bị thương ở chân nên không theo kịp tốc độ của đại ca. Ba người nhìn nhau, trong lòng đã hiểu thế là Lôi Linh Nhi đỡ hai người kia và dùng sức mình cùng họ tiến về phía núi non trước mặt.

Trong trời đất mênh mang vô hạn này dần dần xuất hiện một tầng xám xịt ở phía chân trời. Nó như một nét màu xám trong bầu trời xanh thẳm rồi dần dần tràn tới nơi này như muốn che khuất không trung, phủ lên toàn bộ Cam Tuyền.

Thông thiên đài đã sớm bong ra từng mảng, chỉ còn thừa lại một mảnh chừng 200m. Trải qua năm tháng mài giũa nên phần mặt trên vốn có đế vương đồ nay lại không thấy đâu. Nhưng vừa tới gần người ta vẫn cảm nhận được cảm giác thần bí ập vào mặt. Gió cát thổi mạnh, phần bề ngoài của công trình đồ sộ này đã bị đục thành vô số vết lõm loang lổ rơi rụng khắp nơi như tổ ong. Diệp Hàng ngửa đầu nhìn nhìn lên tận đỉnh tháp lúc này đang chui vào giữa mây xanh. Anh ngoắc ngón tay thế là con mèo đen ngoan ngoãn nhảy lên đầu vai anh và ngồi xổm trên đó. Lúc này anh mới hít một hơi sâu và bắt đầu dùng tay không trèo lên cao.

Lúc ba người lão Dũng chạy tới nơi thì Diệp Hàng đã sắp leo tới đỉnh. Bọn họ đứng dưới ngước mặt lên chỉ thấy bóng dáng anh và A Ly mơ hồ. Nơi đỉnh núi này có gió lớn mang theo cát bụi, sắc trời cũng bắt đầu xám xịt. Trong lúc ấy có vài tia chớp lặng lẽ xẹt qua, rồi vây quay đài thông thiên. Ba người nhìn thấy thế thì không nhịn được nóng lòng hơn nhưng cũng chẳng thể giúp gì. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hàng mang theo A Ly và dần dần biến mất trong tầm mắt của mình. Lúc này bốn phương tám hướng có cuồng phong nổi lên, chỉ trong khoảnh khắc trời đất đã biến sắc. Lôi Linh Nhi tìm kiếm khắp nơi lại chỉ thấy một chỗ lánh tạm phía dưới một khối đá điêu khắc to nặng ở cách đó không xa. Cô lập tức túm lấy Vương Đại Đầu và lão Dũng rồi vùi đầu khom người tránh hạt cát để chui vào chỗ kia.

Tới đỉnh đài thông thiên một cái con mèo đen đã nhẹ nhàng nhảy xuống và chạy tới chỗ giữa rồi thấp giọng kêu. Diệp Hàng cũng đi qua rồi cởi dải lụa buộc A Ly và đặt cô xuống. Anh đắp chăn mỏng lên người cho cô còn mình thì khoanh chân ngồi đó vững vàng ôm cô trong lòng. A Ly cuộn tròn trong cái chăn mỏng, đầu gối lên lồng ngực rộng lớn của anh, chỉ có nửa gương mặt già nua là lộ ra ngoài cùng mái tóc khô trắng.

Diệp Hàng nhìn về phía chân trời.

Bọn họ đang đứng trên đỉnh núi cao nhất, lại đứng trên đài cao được dựng trên đỉnh núi. Từ đây nhìn ra xa chỉ thấy trời đất vô hạn, tầm nhìn hút mắt. Con người phàm trần đứng ở nơi này sẽ có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé không đáng kể.

Anh cẩn thận vén mái tóc bạc bị gió thổi lung tung của cô sau đó cúi đầu nhắm mắt, hai tay hơi duỗi, đầu ngón tay kẹp hai lá bùa có viết chú văn bằng máu của mình. Anh vận khí để đốt cháy hai lá bùa đó, tàn tro nhanh chóng bị gió thổi bay.

Cát bụi chạy dài mấy chục km vội vã chạy tới nơi này, trời đất cũng theo đó mà gào rống giận dữ. Âm hồn trong cơ thể A Ly vốn đã sức cùng lực kiệt, lúc này tới trên thông thiên đài lại gặp phải sức mạnh của thiên nhiên nên bọn họ cũng chẳng chống đỡ được nữa. Cả đám lần lượt bắn ra khỏi thân thể cô và rời đi. Mỗi khi một người rời khỏi thì một viên trên chuỗi ngọc của A Ly sẽ tan thành bụi phấn.

Thân thể trong ngực anh dần lạnh băng, trong lúc hồi quang phản chiếu A Ly hơi giật giật mí mắt giống như muốn mở ra. Trong cuồng phong có hơi lạnh từ nơi nào đó ập tới khiến người ta khó nhịn. Diệp Hàng vận khí, hơi nóng ở đan điền nhanh chóng dâng lên. Ánh sáng trắng vây lấy hai người và một con mèo, trong ánh sáng ấy Diệp Hàng ôm chặt lấy A Ly và cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.

“A Ly, chúng ta sống đắp chung chăn, chết chôn chung huyệt.” Anh thì thầm.

Anh cảm nhận được trái tim mỏng manh của cô dần biến mất, như thứ gì đó trôi xa.

A Ly gối đầu lên lồng ngực anh, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô quắt trên khuôn mặt già nua hơi động đậy và lẩm bẩm một tiếng, “Được.”

Trong tiếng gió cực lớn con người ta chẳng thể nghe rõ cái gì. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt để tâm trí mình trở nên yên lặng.

Giờ phút này mọi thứ trong trời đất đều như yên tĩnh lại, vài tia chớp trên đỉnh đầu vây lấy anh và A Ly không chịu đi. Phía trước là gió lốc giận dữ mang theo cát bụi đánh tới. Cát sỏi theo cuồng phong gào thét lấy thế lôi đình, như dời núi lấp biển mà chôn vùi hai người trên đỉnh thần đài.

Trời đất biến sắc, cuồng phong bỗng nhiên đổ sụp xuống, tiếng động kinh thiên vang lên. Ba người lão Dũng trốn trong khe đá phải ôm đầu ngồi xổm xuống mà vẫn không thở nổi. Cảnh vật xung quanh nháy mắt tối sầm, vạn vật biến thành cảnh giới u ám mà ai cũng phải sợ. Cát đá như kim nhọn, như mũi tên bay khắp nơi với sức mạnh to lớn phá tan mấy bụi cây chen giữa những kẽ đá.

Bão cát đáng sợ lại dài lâu, ba người ôm lấy nhau, không dám động đậy. Phía sau lưng bọn họ bị cát đá cắt qua, ngũ cảm gần như hỏng mất, chỉ còn lại bản năng cầu sinh giúp bọn họ cố gắng trốn trong khe đá. Không ai ngẩng được đầu lên nên chẳng ai nhìn thấy trên đỉnh thông thiên đài có một chùm sáng vờn quanh, hiện tượng quỷ dị bày ra trước mặt.

Không biết qua bao lâu, không biết gió lốc rời đi khi nào, ba người co ro trong khe đá đã sớm tê tới độ mất cảm giác. Đợi cơ thể có thể hơi hoạt động, cảm giác dồn nén trong ngực giảm bớt bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra và phủi cát bụi trên người rồi bò ra.

Bên ngoài chỉ có yên tĩnh, cảnh sắc mênh mang vô ngần, bầu trời vẫn trong xanh không mây. Gió vẫn thổi phần phật, phía bên kia có chim bay thành đàn. Nếu không phải đống cát sỏi bên cạnh còn vương vết máu thì ba người còn tưởng mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Lúc bọn họ lên tới đỉnh thần đài lại chẳng thấy bóng dáng ai, sau khi xuống dưới ba người nhất thời không nói gì. Vừa rồi bão cát lớn như thế hoàn toàn có thể cuốn bay hai người kia nhưng cả ba đều muốn tin rằng hai người họ đã rời đi rồi.

Mặt trời ấm áp trên không chiếu ánh sáng xuống nơi này, dãy núi ở nơi xa chạy dài tít tắp. Nơi nào cũng trống trải tạo cho người nhìn cảm giác mờ mịt.

Vương Đại Đầu nhìn dãy núi nơi xa và nói, “Đại ca đã nói sẽ đi tìm chúng ta.”

Lão Dũng gật gật đầu, “Chúng ta chờ là được.”

Lôi Linh Nhi thấy mắt nóng lên nhưng vẫn nhếch miệng đáp, “Đúng thế.”

Hoàng hôn đã tới, khí hậu Tây Bắc thay đổi nhanh, hơi lạnh nhanh chóng phủ xuống nên ba người đành phải xuống núi.

Tới chân núi bọn họ lại ngửa đầu nhìn thần đài trên cao nhưng chỉ thấy mây trắng bạc phơ, không biết dày nặng đến mức nào.

- -----oOo------