A Ly

Chương 44




Vừa lật người nhảy lên cửa động Diệp Hàng đã nghiêm túc đánh giá sơn động này một lượt và phát hiện tuy nó đen kịt ảm đạm, quan tài chồng chất nhưng không có hơi thở lạnh băng đáng sợ như sơn động của Âm gia. Trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra, chỉ chốc lát sau đã thấy Lôi Lí Gia cũng đã trèo lên thế là anh lôi đèn pin nhỏ ra bao ở cổ tay chuẩn bị lát nữa sẽ dùng tới khi vào chỗ ánh sáng tối tăm. Nhưng anh chợt phát hiện cái đèn không có phản ứng dù sáng nay anh vừa mới thử xong và không có vấn đề gì. Anh không nhịn được nhíu mày hả một tiếng.

“Không dùng được đâu……” Lôi Lí Gia xua xua tay với anh và quang quác nói vài câu sau đó mới lấy từ bên hông một cây đuốc bằng trúc có bôi dầu cây trẩu và đưa cho anh. A Ly ở bên cạnh cũng nhẹ giọng mở miệng nói nhỏ: “Anh ấy nói lửa chính là dương hỏa, có thể phù hộ người ta. Một khi ánh lửa sáng lên người quỷ đều sẽ kinh hồn, không dám hiện thân vì thế khi vào núi nhập động tốt nhất nên dùng lửa. Theo quy củ của người Miêu thì khi vào nghĩa địa không được đốt lửa lung tung, nhưng nơi này an táng tộc nhân nên không cần kiêng kị nhiều. Bởi vì trước khi quan tài được đưa vào đây đều đã trải qua lễ tế thỉnh hồn vãng sinh vì thế thứ còn lại chẳng qua chỉ là thân thể và xương khô. Có điều động này trước giờ chỉ có thể sử dụng cây đuốc bọn họ tự chế, thứ khác vừa vào động sẽ mất tác dụng. Tộc nhân nói đây là tổ tiên hiển linh, chỉ đồng ý cho người Miêu bọn họ vào động……”

A Ly nghiêng đầu tinh tế giải thích cho Diệp Hàng lời Lôi Lí Gia nói. Một lần này vào Miêu Trại mọi thứ thuận lợi, hơn nữa tộc nhân của mẹ cô lại ra tay tương trợ nên trong lòng cô rất vui vẻ, khóe môi còn mang theo tươi cười. Ánh tuyết bên ngoài động chiếu vào sườn mặt của cô khiến nó sáng lên quả thực giống tranh vẽ. Diệp Hàng thấy thế thì trong lòng lại si mê, nửa ngày mới gật đầu dịu dàng đáp, “Anh biết rồi, vậy dùng đồ của anh ấy —”

“Chúng ta không cần vào bên trong.” A Ly hơi mỉm cười nói, “Năm đó trên người em có vết thương nên có thể vào động trốn đã là vạn hạnh, làm sao dám đi sâu vào bên trong phá hư cổ mắt mà người Miêu bày ra. Hài cốt của a cha kỳ thật được em đặt ở gần cửa động……” Cô duỗi tay, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía 7,8 cỗ quan tài cổ xưa chồng chất ở vách núi bên trái phía ngoài cùng.

Diệp Hàng ngẩng đầu nhìn thì thấy A Ly chỉ một mảnh vách đá màu nâu đen, cách mặt đất chừng 20m. Xuyên qua đống quan tài kia, từ cái quan tài cao nhất bò tới đó thì mất thêm 10 mét nữa. Tuy ánh mặt trời ở cửa động không chiếu được vào tới đó nhưng thị lực của anh tốt nên có thể nương ánh sáng mờ ảo và thấy vách đá nơi ấy bóng loáng, bằng phẳng, nửa mảnh rêu cũng không thấy, càng không thấy khe đá hoặc lỗ nhỏ gì. Nhưng anh đã từng thấy phong ấn cửa vào của Âm gia vì thế hiện tại anh cũng không kinh ngạc khi không nhìn thấy chỗ giấu thi hài cha cô. Chẳng qua vách đá chỗ ấy trơn nhẵn dựng đứng, hơn nữa năm ấy lúc A Ly đặt thi hài cha ở đó hẳn đống quan tài còn chưa chồng cao như bây giờ. Muốn nhảy vuông góc từ dưới lên càng khó hơn. Lúc ấy A Ly bé bỏng người chồng chất vết thương hẳn đã phải chờ vết thương khỏi dần mới khó khăn bò lên vách đá kia đúng không?

Nhìn bóng dáng gầy yếu bên cạnh mang thần sắc cực kỳ bình thản là lòng Diệp Hàng lại nhói đau. Anh nhịn nửa ngày mới nén được xúc động muốn duỗi tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô.

Lôi Lí Gia ở bên cạnh biết không cần phải đi sâu vào bên trong thì như trút được gánh nặng. Bởi vì càng đi sâu vào trong tức là càng quấy rầy nhiều tới tổ tiên, nếu không phải đi là tốt nhất. Lúc này mặt trời bên ngoài cửa động đã nghiêng về tây, ba người đều không muốn trì hoãn thêm. A Ly nhẹ giọng dặn dò hai người vài câu sau đó đi dọc theo sườn dốc xuống chỗ vách đá kia.

Giữa những chiếc quan tài thi thoảng sẽ thấy mạng nhện, mảnh vải trắng phủ trên những chiếc quan hai bên đường mòn đã có nhiều chỗ rách nát và lúc này chúng đang theo gió thổi tới chỗ họ. A Ly hoặc vòng, hoặc tránh, hoặc lấy bùa áp chế mấy mảnh vải ấy không cho nó đụng vào người. Không được bao lâu cô đã đi tới đống quan tài ngay bên dưới vách núi. Lôi Lí Gia thấy A Ly không cần mình nhắc nhở đã tránh được một cơ số cổ mắt ở cửa động thì trong lòng không khỏi khâm phục và càng thêm nhận định cô có mối quan hệ không bình thường với người Miêu.

Lúc đi xuống sườn dốc ánh sáng giữa những cỗ quan tài chợt tối tăm hơn, trong không khí mang theo mùi mục rữa. Hai hàng quan tài hai bên cái mới đè xuống cái cũ, nếu quan tài bên dưới bị cái bên trên áp sụp thì tộc nhân sẽ dùng giá gỗ mới để chống đỡ. Lúc đi ngang qua mọi người có thể ẩn ẩn nhìn thấy xương khô vàng bên trong cùng các loại tang phục hoa mỹ. Hai hàng quan tài hai bên âm trầm lại nặng nề, giống như bên trong có rất nhiều đôi mắt từ u minh đang nhìn chằm chằm ba người đột nhiên xâm nhập nơi này. Nếu là người thường bước vào một nơi u ám thế này hẳn phía sau lưng đã lạnh cả người. Nhưng ở trong mắt Diệp Hàng thì động này chẳng qua chỉ là một khu nghĩa trang ánh sáng tối tăm một chút. Còn A Ly đã là người thoát khỏi sống chết nên càng đạm mạc. Lôi Lí Gia thì nhiều năm nay từng giúp tộc nhân đưa quan tới đây vì thế khá là quen thuộc mọi thứ và không thấy có gì không khỏe. Ba người bước chân nhanh nhẹn xuyên qua mấy hàng quan tài bên ngoài và đi tới vách đá cao lớn ở bên trái.

Nơi này không thông gió vì thế mùi mục rữa càng thêm nồng. Quan tài bốn phía che khuất ánh sáng từ cửa động chiếu vào. Lôi Lí Gia không có được thị lực tốt như hai người nên anh móc mồi lửa ra nhẹ nhàng thổi lên để nhìn rõ. Ánh lửa sáng ngời, mấy cỗ quan tài đặt chồng chất ở sát vách đá cũng theo đó hiện ra rõ ràng. Chỉ thấy mấy cái bên dưới cùng đã rách nát nhưng được thanh gỗ rắn chắc cố định lại nên có vẻ vô cùng vững chắc. Vì biết chỗ này đặt quan tài nhà ai nên Lôi Lí Gia vỗ ngực khom người mặc niệm mấy câu tiếng Miêu, Diệp Hàng cũng hơi hơi cúi đầu tỏ thành ý. Sau đó anh bước lên trước và duỗi tay sờ giá gỗ thấy nó cực kỳ bền chắc nên trong lòng an tâm hơn. Đợi anh thu tay lại A Ly nhìn anh và dịu dàng nói: “Nơi giấu thi hài cha có ám phù phong ấn, chỉ em lấy được nên hai người ở đây chờ nhé.”

Diệp Hàng gật gật đầu, “Ừ, em cẩn thận một chút.”

A Ly nhìn anh và mỉm cười sau đó xoay người ngửa đầu nhìn đống quan tài chồng chất phía trước. Cô khom người lẩm bẩm một tiếng “Mượn đường” rồi nhẹ hít một hơi, mũi chân điểm lên mặt đất sau đó cả người cứ thế vọt lên như chim én, phóng thẳng tới vách đá!

Đống quan tài dựa vào vách động được đặt trên một cái giá cao chừng 7,8 mét. Chỉ thấy A Ly trèo lên đó thì ngừng trên cái quan tài cao nhất một lát sau đó mượn lực ở đây mà nhảy bật lên tiến thẳng tới vách đá màu nâu đen!

Đợi mấy sợi tóc đen nhẹ rơi trên gò má tái nhợt của cô thì cả người cô đã dán lên vách đá nhẵn bóng đến gần như không có một chút lồi lõm kia!

Ánh lửa màu vàng hơi đong đưa, bóng dáng đơn bạc của cô cũng như đang đong đưa theo ánh lửa khiến người xem kinh hãi. Trên thực té tay và chân cô lại dính chặt trên vách đá, không thấy chút lung lay nào. Giống như cô là một chiếc lá khô đầu cành, tuy lắc lư theo gió nhưng lại chưa muốn rụng xuống, cực kỳ mềm dẻo.

Lôi Lí Gia đứng ở một bên cầm mồi lửa nhìn thấy thế thì trợn mắt, còn A Ly dán trên mặt vách đá lại bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển. Tới một chỗ ở vách đá cô bỗng nhiên buông tay phải và chậm rãi vẽ phù chú cổ quái trên vách đá màu nâu giống như đang cởi bỏ phong ấn nào đó. Lôi Lí Gia không nhịn được lặng lẽ lui về phía sau một bước và giơ cao mồi lửa lên muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. Nhưng lúc ánh mắt anh đảo qua nơi nào đó thì trong đầu bỗng có cảm giác quái dị……

Ánh lửa vừa giơ cao thì một chỗ bong tróc sơn ở cỗ quan tài trên cùng càng thêm rõ ràng chói mắt. Diệp Hàng đang ngửa đầu nhìn A Ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ nụ cười yên tâm, ánh mắt anh trong lúc ấy không tự chủ được nhìn tới cỗ quan tài màu đỏ kia.

Sơn đỏ loang lổ, màu như máu, nhìn nhiều vài lần giống như trước mắt có máu loãng cuồn cuộn chảy xuống. Càng nhìn thì cảm giác bất an trong lòng anh càng sâu hơn, kinh sợ sâu trong nội tâm không kiềm chế được dâng lên. Anh chỉ cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra cả người, cảm giác này hình như… hình như đã thấy ở đâu đó……

Diệp Hàng nhíu mày ôm ngực, chuông cảnh báo trong đầu vang lên ——

Đúng rồi, kiếp trước mỗi khi nghe thấy tiếng trống bằng da người của Âm gia vang lên là anh sẽ có cảm giác này!

Một cảm giác bất an dâng lên! Diệp Hàng trầm mặt sau đó bỗng cúi người vọt về phía đống quan tài đồng thời hét lên ——

“A Ly cẩn thận!”

Sơn động rộng rãi nhưng cực kỳ u ám và an tĩnh, đặt biệt là vừa rồi ba người đều nín thở tĩnh tại vì thế gần như chỉ nghe thấy tiếng tim bọn họ nảy lên. Bây giờ Diệp Hàng vừa hét lên thì bốn phương tám hướng giống như đều vang vọng tiếng anh hét lên! Lúc này A Ly đã phá vỡ phong ấn trăm năm, trên vách đá trống rỗng bỗng xuất hiện một cái hang nho nhỏ. Cô duỗi tay vào đó lấy ra một bọc vải đen. Đang muốn nhảy lên quan tài màu đỏ trên cùng cô chợt nghe thấy tiếng anh thế là thân thể vốn đang định chuyển động lập tức tránh cái quan tài kia và nhảy xuống đất!

Lôi Lí Gia xoay quanh nhìn bốn phía cũng đã phát hiện có điểm không đúng. Trong lòng anh rùng mình, tay lập tức duỗi về sau sờ đao! Diệp Hàng nhanh chóng xông tới đám quan tài, nhảy lên đạp chân mượn sức leo lên một nửa chồng quan tài. Thấy thân thể A Ly đang rơi xuống, gần như lướt qua cái quan tài màu đỏ thế là anh cắn răng mượn lực giẫm mạnh nhảy vèo lên ôm lấy cô ở giữa không trung và xoay người ôm cô vào lòng che chở cho cô!

Ở trong nháy mắt kia trong quan tài màu đỏ phát ra một tiếng động cực nhỏ, sườn quan tài màu đỏ đậm chợt run lên, vụn gỗ rơi xuống như bã đậu, một bàn tay màu xám mang theo xanh lơ lặng lẽ vươn ra nhẹ nhàng ấn lên phần lưng Diệp Hàng mới vừa giơ ra!

“Tê ——” cái tay đánh lén kia như bị lửa nướng, lòng bàn tay nháy mắt cháy đen, lúc thu vào trong quan có một tiếng tức giận vang lên!

Diệp Hàng chỉ cảm thấy phía sau lưng có âm khí đánh úp lại nhưng không thấy đau đớn gì. A Ly biết có biến nên lập tức phun sợi chỉ đỏ đánh về phía quan tài gỗ kia!

“Oanh” một tiếng, quan tài lập tức bị đập nát, một bóng người rít gào bay ra, người còn bay giữa không trung nhưng một sợi chỉ màu bạc nhỏ đã đánh về phía này!

“Khắc ——” Lôi Lí Gia cầm một thanh đao hình chữ thập và xoay tròn tách nó thành hai thanh song đầu đao, một cái đánh về phía sợi chỉ bạc, một cái khác hăng hái đánh về phía kẻ kia!

“Tạch, tạch” hai tiếng chói tai vang lên, chỉ bạc đánh bay song đầu đao còn kẻ kia thì xoay người bay vút qua dán lên vách đá màu nâu, miệng phát ra một tiếng cười khẽ vui sướng. Lôi Lí Gia duỗi tay thu lại song đao, trên khuôn mặt trẻ tuổi là tức giận!

Lúc này hai người Diệp Hàng đã rơi xuống đất, A Ly duỗi tay đỡ anh và vội hỏi, “Anh sao rồi?”

Diệp Hàng nghi hoặc lắc đầu, “Không sao ——” vừa dứt lời thì mũi và miệng anh đều tràn máu.

Tiếp theo tai và khóe mắt anh cũng chảy máu.

Con ngươi đen nhánh của A Ly bỗng co lại, cô duỗi tay lên môi cắn ngón tay lấy máu nhanh chóng vẽ phù chú giữa mày anh, một tay khác lấy một lá bùa ra nhét vào miệng anh.

“Nhai và nuốt nhanh!” Cô vội vàng dặn dò, Diệp Hàng cũng không dám chậm trễ mà vội vàng nhai nuốt lá bùa trong miệng!

Mồi lửa bị Lôi Lí Gia ném ở một bên vẫn chưa tắt, trong ánh sáng lập lòe khuôn mặt xám trắng nở nụ cười của cái kẻ đang bám lên vách đá kia trông như một con trùng đang mấp máy. Lúc này tiếng cười của hắn chợt chuyển sang bén nhọn, giống như có người dùng một hòn đá nhọn cào lên thanh đao vậy. Cùng với tiếng cười này quan tài bốn phía bỗng vang lên tiếng lao xao, những kẻ ẩn thân trong quan tài lập tức vọt ra chạy về phía ba người!

Âm Kế dừng tiếng cười, hai mắt lạnh băng nhíu lại, cả người như mũi tên lao xuống, chỉ bạc như con rắn bắn về phía A Ly!

“Đi mau!” Diệp Hàng vừa mới nuốt lá bùa vào miệng đã đột nhiên đẩy A Ly ra và rút đao đánh với Âm Kế. Kinh mạch bị đánh rách tả tơi của anh vẫn chưa liền hẳn, vừa động thất khiếu đã có máu tươi chảy ra khiến ngũ quan của anh càng thêm sắc bén! Lưỡi dao chạm vào chỉ bạc phát ra tia lửa! Chỉ bạc lại chưa đứt mà như một vật sống uốn éo đánh về phía Diệp Hàng. Anh nhanh chóng nghiêng người khiến chỉ bạc cọ qua bên tai! Diệp Hàng tức giận hừ một tiếng và duỗi tay túm lấy phần đuôi của nó! Chỉ kia như một lưỡi đao sắc bén cắt qua tay anh sâu thấy xương, nhưng trong nháy mắt máu tươi trào ra chỉ bạc lại như gặp phải kình địch, nơi nào dính máu anh nơi ấy có khói đen bốc lên, chỉ bạc héo thành màu xám!

Lúc này mấy kẻ áo đen lập tức vây A Ly lại, trong tay mỗi kẻ đều bắn ra những sợi sương đen đan vào nhau thành một cái lưới chụp lên người cô!

A Ly buộc bọc vải màu đen lên lưng sau đó đạp chân xuống đất bay về phía phần lưới chưa kịp nối liền. Nhưng cô vừa mới phá tan một lỗ hổng đã bị chỉ đen kia cuốn lấy, chúng nó như giác hút của bạch tuộc bám chặt vai cô. A Ly hừ lạnh một tiếng, tay nhanh chóng kết ấn, ngón tay vừa mở ra thì lưới kia đột nhiên vỡ một mảng lớn. Đang muốn thoát ra ngoài cô lại thấy lưới kia nhanh chóng sinh trưởng và nối liền giống như có sức mạnh nào đó giúp đỡ. Nó như thiên la địa võng nhào về phía này vây quanh người cô không buông tha! Sắc mặt A Ly thay đổi, cô lập tức nhắm mắt ngồi xuống tại chỗ, tay bắn ra vô số lá bùa màu xanh đen dán lên lưới kia!

Diệp Hàng đang rút đao đấu với Âm Kế thấy thế thì kinh hãi thu lại con dao đang chém về phía cổ tay tên kia, cả người vội lùi lại! Âm Kế cười lạnh một tiếng, năm ngón tay hắn duỗi tới, lòng bàn tay đầy khói đen mùi tanh nồng! Diệp Hàng cố nén đau nhức mà xoay người quét ngang chân kẻ kia khiến hắn phải né tránh. Trong lúc ấy anh ném con dao dính máu trên tay ra. Âm Kế biến sắc, miệng rủa thầm, cả người bỗng chốc biến mất sau đó xuất hiện cách đó mấy thước. Còn Diệp Hàng thì chạy tới chỗ A Ly!

Bên kia có hai tên áo đen của Âm gia đang đánh nhau với Lôi Lí Gia. Bọn chúng lẩm bẩm chú ngữ bức lui hai thanh đao bay tới và trừng đôi mắt đỏ ké nhìn Lôi Lí Gia sau đó cười âm hiểm rồi lao tới.

“Một lũ nhát gan lại dám dương oai!” Lôi Lí Gia giận mắng một tiếng và trở tay kéo vải trắng trên đống quan tài ở một bên xuống sau đó cắn đầu lưỡi phun máu lên tấm vải rồi vọt về phía hai kẻ kia!

“A ——!!” Vải trắng kia vừa dính lên người hai kẻ áo đen thì đã biến thành vô số con sâu nhỏ như sương trắng bao lấy hai gã kia. Những con sâu kêu “Chi chi chi” chui vào từ mắt, mũi, miệng và làn da lộ ra ngoài khiến hai kẻ đó hét thảm!

Tiếng kêu thảm thiết này tràn ngập thống khổ, kinh sợ và không thể tin nổi. Đầy đầu và cổ chúng là những lỗ máu thật nhỏ, cả hai nhanh chóng sưng to lên vài giây sau đó dần héo khô! Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bọn chúng đã biến thành hai bộ xương trắng bò đầy sâu bọ, trên đầu lâu cò có vô số con sâu đang bò ra vào hốc mắt và hốc mũi, tham lam hút cắn máu thịt còn trên xương cốt kia!

Người của Âm gia lặng lẽ nhập sơn động này, mỗi kẻ đều có bí thuật trên người nên chưa chạm tới cổ độc trong động. Nhưng ai biết được cổ độc của người Miêu lại đáng sợ như thế? Đám người còn lại kinh ngạc hãi hùng, không hẹn mà cùng tránh xa đám vải trắng đang theo gió lắc lư trong động. Mà hai kẻ kia vừa chết thì lá bùa kiềm chế song đầu đao lập tức cháy, Lôi Lí Gia chạy tới duỗi tay ra đón lấy!

Lúc này A Ly ngồi xếp bằng trên mặt đất chợt vung tay, bùa giấy dán trên lưới bốc cháy đốt đống lưới kia khiến đám người áo đen vây quanh cũng hét thảm. Bọn họ không chống được năng lực bùa chú của cô nên cái lưới bị phá, bản thân chúng thì bị đẩy lui vài bước! A Ly “Vèo” một cái nhảy lên túm lấy Diệp Hàng cũng vừa lúc chạy tới. Hai người ăn ý khăng khít chạy tới chỗ Lôi Lí Gia. A Ly vươn tay kéo tay anh cùng chạy về phía cửa động!

Ba người dốc toàn lực với tốc độ kinh người nhưng mới vừa lên được sườn dốc thì bốn phía lại tối sầm!

Cửa động vốn sáng bừng nay đột nhiên biến mất, toàn bộ hang động tràn ngập sương xám và ở trung tâm đám sương ấy là một bóng người mơ hồ lơ lửng, lẳng lặng chặn đường mấy người.

A Ly bỗng chốc dừng lại.

Cô nhìn bóng người khoác áo đen trong đám sương kia, từ mũ trùm cho tới toàn thân, trong đôi mắt cô đột nhiên dâng lên cảm xúc cực kỳ phức tạp. Trong đó có thống khổ khó miêu tả thành lời. Khuôn mặt vốn tái nhợt của cô cũng càng trắng hơn, không có chút sắc hồng nào. Thậm chí cánh môi xinh đẹp của cô cũng biến thành trắng bệch, giống như sâu trong linh hồn có hơi lạnh tản ra.

“A… Ly……” Người đứng trong sương mù há miệng, từ trong cổ họng cất lên tiếng nói già nua lại vẩn đục. Giọng bà ta vặn vẹo mơ hồ không rõ, giống như cổ họng nghẹn thứ gì đó khiến hơi thở tàn tạ nhưng vẫn lộ rõ tham lam và khát vọng.

Giống như trong dòng thời gian dài dòng từng có vô số lần bà ta nhấm nuốt cái tên này.

Diệp Hàng nhìn chằm chằm bóng người trong sương, trái tim nảy lên thật mạnh, đáy mắt vằn đỏ sắc máu. Bốn phía tối tăm như bóng đêm, vô số đôi mắt màu đỏ đang tới gần thế là anh hít một hơi thật dài, cố gắng để bản thân ổn định lại.

“A Ly ——” anh rút con dao vẽ ám phù bên hông ra và dùng sức nắm lấy tay cô. Đang muốn thấp giọng bảo cô nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng về Miêu Trại thì anh lại nghe thấy A Ly thì thầm ra tiếng ——

“Cửa động vừa mở ra là hai người phải đi ngay, em sẽ tìm cách giữ chân chúng! Nếu em có bất trắc gì… Chuyện hợp táng cho cha mẹ đành phải nhờ anh.”

Cả người Diệp Hàng run lên, anh không kịp mở miệng A Ly đã nhét tay nải màu đen vào tay anh sau đó cả người cô vọt lên, chạy thẳng về phía đám sương đen kia!

Động tác của cô nhanh như gió, trong tay bắn ra mười mấy lá bùa màu xanh. Những lá bùa này bị đám sương xám kia cắn nuốt nhưng sau đó tụi nó đột nhiên nổ tung, tia lửa đi tới đâu thì sương xám như tấm vải bị xé nát, lập tức lộ cửa động sáng ngời ánh mặt trời. Bóng đen tiều tụy kia nhìn chằm chằm bóng dáng A Ly chứ không thèm để ý tới màn sương đã bị phù chú xé mở. Giống như ngoài A Ly chẳng có thứ gì đáng giá để bà ta chú ý hết. Nháy mắt cô tiến vào đám sương xám cái áo choàng màu đen bó chặt trên người kẻ kia cũng đột ngột mở ra giống như hoan nghênh cô. Sương mù bốn phía cũng bị kéo về, hai bóng người quấn vào nhau mà đánh, chỉ khoảng nửa khắc đã đánh túi bụi!

Độc khí trong cơ thể Diệp Hàng vẫn chưa tan hết, máu huyết mới sinh ra không đủ bổ sung nên vừa vận sức cả người đã đau nhức. Mắt thấy A Ly vọt vào đánh nhau với đối phương thế là lòng anh nóng như lửa đốt nhưng không thể nhúng tay được. Lúc này đã có mấy kẻ áo đen phía sau đuổi tới thế là anh đã có đối tượng trút giận. Diệp Hàng buộc tay nải A Ly đưa cho mình lên lưng rồi xoay người chém giết những kẻ vừa tới!

Lôi Lí Gia theo sát Diệp Hàn đồng thời miệng phát ra một tiếng rít thật to phá tan sương xám, nháy mắt vang vọng toàn bộ không trung phía trên mặt hồ yên tĩnh. Lúc đám A Ly vừa bị tấn công thì con mèo dưới chân núi đang ngồi trên tảng đá đột nhiên dựng thẳng lông, miệng gào một tiếng chói tai. Ngay sau đó nó như một mũi tên vọt về phía vách đá đối diện. Mọi người không hiểu ra sao nhưng cũng chạy theo nó, vừa đuổi tới chân vách đá bọn họ đã nghe thấy tiếng rít của Lôi Lí Gia ——

“Không tốt rồi! A ca và mọi người gặp chuyện rồi!” Lôi Linh Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sơn động trên sườn núi!

Trong động, Diệp Hàng tức giận khiến dương khí tăng vọt, ám phù của Âm gia vừa chạm vào người anh đã bốc cháy. Bản thân anh là cao thủ, cũng đã khôi phục ký ức kiếp trước vì thế tốc độ càng thêm nhanh nhẹn. Chỗ nào anh đi qua cũng nghe thấy tiếng kêu thảm, hai gã áo đen trợn mắt ngã gục trên mặt đất. Âm Kế thấy thế thì mặt trầm xuống hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là một thân thể thuần dương!”

Còn Lôi Lí Gia thấy cái kẻ xắc mặt xanh trắng như quanh năm không thấy ánh mặt trời kia dẫm lên quan tài của tộc nhân thì lửa giận cũng bùng nổ!

Mỗi cỗ quan tài trong động này đều là nơi để hồn của tộc nhân trở về, những kẻ này làm như thế khác gì giẫm đạp lên tôn nghiêm của người Miêu? Anh nổi giận gầm lên một tiếng, song đầu đao trong tay vung ra lượn một vòng đánh về phía đối phương, bản thân anh thì nửa ngồi xổm xuống sờ lấy một cái ấm sành vỡ nát định thúc giục cổ độc!

Âm Kế khẽ cười một tiếng và xoay người né tránh, chỉ bạc trong tay bỗng chốc cuốn lấy song đao, tiếp theo tay phải của hắn run lên, một sợi chỉ khác phiếm ánh sáng bạc bắn ra từ tay áo hắn. Lôi Lí Gia nhảy lên muốn né tránh nhưng ai ngờ sợi chỉ kia như có linh tính, nửa đường xoay một cái đập lên eo, ngực và sau lưng anh!

Lôi Lí Gia chỉ cảm thấy những chỗ bị đánh tê rần lạnh buốt, vừa cúi người anh đã thấy áo đen của mình bị cắt ra, cơ bắp rắn chắc có máu tươi chảy. Tiếp theo vài tiếng ‘tích tích’ nhỏ vang lên, phần ngực và bên hông của anh đột nhiên có máu bắn tóe ra!

Lúc này anh mới cảm nhận được đau đớn kịch liệt!

Phần ngực của anh vỡ ra thấy cả xương, trước bụng bị cắt một vết to thấy cả nội tạng bên trong. Cả người anh thấm máu ướt sũng, âm độc từ vết thương cắn nuốt kinh mạch khắp người, sức lực phút chốc đã khô cạn không còn gì!

Trong lúc hoảng hốt Lôi Lí Gia thấy kẻ mặt mũi trắng bệch kia đang ngồi xổm trên quan tài nhìn mình cười ôn hòa sau đó vung tay lên. Chỉ bạc bắn tới, Lôi Lí Gia chỉ cảm thấy thân thể nặng nề của mình bị nâng lên bay vút về phía cửa động!

“Lôi Lí Gia!!” Toàn bộ biến cố này chỉ xảy ra trong một khắc, Diệp Hàng hét lên giận dữ và nhanh chóng xoay người nhưng chẳng kịp cứu người. Ngoài động chính là vách đá hiểm trở, nếu bị ném xuống thì Lôi Lí Gia chắc chắn sẽ nát nhừ!

Lúc này A Ly bị quấn trong đám sương nghe thấy thế thì cả người cứng lại, cô cố gắng bắn sợi chỉ đỏ ra dựa thế ném Lôi Lí Gia ra ngoài thêm vài mét nữa!

Ngoài động là đám người Vương Đại Đầu mới vừa leo lên vách đá bỗng thấy một người bay ra khỏi động theo hình parabol và rơi vào trong hồ. Theo người đó rơi xuống có chất lỏng rơi theo vừa lúc nhỏ xuống mặt Vương Đại Đầu. Cậu vừa duỗi tay sờ đã thấy đầy máu!

“A ca!!” Lôi Linh Nhi cả kinh thế là trượt chân suýt thì ngã xuống!

Trong động, hai bóng dáng đang đấu pháp lúc này đã biến thành hai cơn lốc xoáy, nơi nào đi qua mọi vật đều bị hủy. Lốc xoáy càng ngày càng nhanh, bóng dáng A Ly bị vây bên trong giống như bị lốc xoáy cắn nuốt. Nhưng mỗi một lần cô đều tránh được bàn tay khô gầy của đối phương. Con mèo đen chui vào trong động, vừa mới vọt vào đám lốc xoáy kia đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài. Nó kêu ré lên một tiếng rồi dứt khoát tấn công một chỗ khác!

“A! Con mèo chết tiệt ở đâu ra!” Một tên áo đen đang tấn công Diệp Hàng lập tức lảo đảo lùi lại, cằm bị móng vuốt của mèo cào thành một miệng vết thương đáng sợ!

Diệp Hàng cong khuỷu tay thế là một kẻ Âm gia với sắc mặt xám trắng lập tức bị bẻ gãy tay trái. Tay còn lại của anh vung đao cắm vào cổ đối phương khiến máu phun ra như tắm. Với con dao có ám phù của A Ly anh quả thực có thể tung hoành, người của Âm gia bị đâm trúng hoàn toàn không có cơ hội tự cứu mình. Âm Kế đứng trên đống quan tài thấy thế thì khóe mắt giật giật, vừa định đứng lên lại thấy ngoài động có một quả hỏa tiễn lao vút vào trong và nổ tung. Lúc ấy không trong âm u như bị ánh lửa kia thắp sáng, tiếp theo từng tiếng huýt gió lâu dài lại cổ quái vang lên!

“Đám người Miêu khốn kiếp!” Âm Kế hừ lạnh một tiếng và đứng dậy nhảy xuống từ đống quan tài!

Diệp Hàng lại đánh gục một tên áo đen khác sau đó bay người lên gối đánh vỡ cằm một kẻ nữa. Trong tiếng gào thảm thiết mơ hồ của đối phương anh thở hổn hển và ngẩng đầu nhìn về cái kẻ âm trầm đang đứng ở đầu bên kia.

Chính là những kẻ này bức cho A Ly phải mai danh ẩn tích nhiều năm như thế, tới hiện giờ bọn chúng còn không muốn buông tha cho cô!

Diệp Hàng nuốt cảm giác tanh ngọt trong cổ xuống và dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Âm Kế. Trên mặt anh là vết máu loang lổ, trong lúc đánh nhau vừa rồi mỗi sợi kinh mạch trong người anh như bị đứt gãy, vừa động đã đau đớn như bị xé rách. Nhưng ý chí chiến đấu của anh vẫn còn hừng hực thiêu đốt. Và chỉ nguyên ý chí này đã đủ để anh quên đi mọi đau đớn!

“Trúng từ bi chưởng của ta mà còn có thể chống được tới bây giờ… Tổ cô cô cho ngươi chú hộ thân của Âm gia đúng không?” Âm Kế khoanh tay đứng trên đống quan tài và híp mắt đánh giá Diệp Hàng, chỉ bạc vờn quanh vặn vẹo bên người hắn, đầu sợi chỉ lúc thì hóa thành một cái mồm to đen thui, lúc lại hóa thành đầu một đứa bé chỉ bằng nắm tay với vẻ mặt thê lương. Tình cảnh quỷ dị này quả thực khiến người ta tự hỏi mình đang ở đâu, có phải ở địa phủ hay không. Diệp Hàng thì không nói gì mà chỉ nắm chặt con dao dính máu trong tay mình và nhanh chóng chạy về phía Âm Kế!

“Hộ thân chú chỉ có thể dùng một lần, gặp phải ta thì hôm nay ngươi chết chắc rồi ——” Âm Kế khẽ cười một tiếng và né tránh đòn tấn công của Diệp Hàng sau đó bay ngược về phía sau, trốn trong đống quan tài!

Diệp Hàng nắm chặt dao nhỏ và đuổi theo, ám phù đối phương bắn ra cũng bị anh né tránh được. Mới vừa bước vào đống quan tài tối tăm anh đã nghe thấy một tiếng than nhỏ. Giọng nói này hơi quen thuộc, nhưng không đợi anh nghĩ kỹ đã có một sợi chỉ bạc lóe lên, một bóng đen bị cuốn lên và đánh về phía này!

Diệp Hàng đột nhiên ngừng lại, trong nháy mắt bóng dáng kia lao tới anh cũng động, lưỡi dao sắc bén từ dưới chém lên!

Nhưng giây tiếp theo anh lại đột ngột ngừng lại!

Người đánh tới là một cô gái bị một sợi chỉ bạc thắt chặt cổ, tròng mắt trợn trừng, mặt xanh mét, cả người run rẩy.

Diệp Hàng quen cô ấy.

Cô gái đang hấp hối này là con gái của thầy anh, Lưu Sở Sở!

Sao cô ấy lại ở đây?!

Diệp Hàng khiếp sợ nhưng tình huống không cho anh nghĩ nhiều vì Lưu Sở Sở bị ném về phía này, trong lúc ấy sợi chỉ bạc kia thít chặt cổ khiến da nơi ấy của cô bị cắt vỡ. Miệng cô há to nhưng không nói được lời nào, trên khuôn mặt sưng to là từng sợi cơ bắp căng lên, có vẻ cực kỳ thống khổ. Nước mắt cô chảy xuống giống như đang kêu cứu nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại chẳng thể thốt ra. Nếu Âm Kế thít chặt sợi dây nhỏ kia thì cô gái đáng thương này sẽ đầu mình hai nơi!

Diệp Hàng lấy sức lực toàn thân đón được Lưu Sở Sở và vung đao cắt sợi chỉ bạc kia!

Chỉ bạc ‘tạch’ một tiếng và đứt phăng, phần đầu dây bên kia nằm trong tay Âm Kế thế là hắn kéo phần còn lại của sợi chỉ về. Lưu Sở Sở run rẩy một cái, cần cổ có càng nhiều máu tươi trào ra. Diệp Hàng lập tức trượt dao nhỏ xuống muốn dùng mũi dao cắt đứt phần chỉ bạc vẫn quấn quanh cổ và đã cắt qua da thịt cô!

“Hô ——” Lưu Sở Sở vừa thoát nạn đã phát ra tiếng hít thở dồn dập!

“Sở Sở, em cố lên!” Diệp Hàng nhanh chóng ngồi xổm xuống đặt Lưu Sở Sở trên mặt đất, hai ngón tay tìm được động mạch cổ và yết hầu của cô thì thấy chưa gãy. Biết cô bị thương nghiêm trọng nhưng tính mạng vẫn còn thế là lòng anh khẽ buông lỏng. Nhưng A Ly đang trong lúc sống chết vì thế anh không có thời gian chăm sóc Lưu Sở Sở. Anh vội buông người sau đó cả người động đậy, định bật dậy ——

Trong lúc chớp mắt đó cuồng phong dâng cao, một tiếng ‘vút’ vang lên, một thanh đao đâm xuyên qua ngực anh!

Diệp Hàng không thể tin được mà cúi đầu, lúc này thanh đao kia vèo một cái bị rút ra rồi lại đâm xuyên qua ngực anh. Tức khắc có một làn khói nhạt bốc ra từ vết thương, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân đột nhiên đóng băng, ngũ tạng cũng như ngưng kết thành một khối băng!

Máu đỏ tươi đột nhiên trào ra khỏi miệng! Diệp Hàng giật giật môi nhưng lại chẳng thể nói gì. Anh cố gắng quay đầu lại thấy Lưu Sở Sở lúc nãy còn thoi thóp nay đứng sau lưng mình, phần cổ vẫn máu tươi đầm đìa, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, mặt nhuộm sương đen, hai tay cầm đao dùng sức kéo ra ngoài!

“Em ——!” Diệp Hàng che ngực sặc một tiếng, máu loãng theo miệng anh trào ra, sức lực trôi đi. Giống như một đao kia đã lấy chúng đi, anh lảo đảo vài bước, rốt cuộc quỳ rạp xuống đất ngã vào vũng máu của chính mình.

Lúc ngã xuống anh dùng hết sức lực cuối cùng nhìn về phía cửa động.

Trong sương mù A Ly cũng loạn lên vì thấy tình cảnh của anh và cũng vì thế cô bị kẻ áo đen kia đánh một chưởng.

A Ly, em mau đi đi.

Diệp Hàng âm thầm gào thét trong lòng.

Trong chớp mắt chìm vào bóng tối anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói mang theo ý cười của Âm Kế truyền tới từ đỉnh đầu ——

“Ngoan, ngươi làm rất tốt, hiện tại ngươi mau móc trái tim hắn ra cho ta ….. phải thực hoàn chỉnh đó.”

*****

Khuôn mặt cứng đờ của Lưu Sở Sở đột nhiên run rẩy, đôi mắt trống rỗng tự nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt nhưng tay vẫn nghe lời mà giơ đao lên. Âm Kế cảm thấy cực kỳ thú vị nên không nhịn được cười khẽ hai tiếng. Ngay sau đó tiếng cười của hắn chợt tắt, thân thể lung lay vài cái rồi chợt đạp mạnh lên mặt đất và vọt bay lên giữa không trung đón lấy thiếu nữ bị người áo đen đánh một chưởng bay ra.

Thân thể thiếu nữ mảnh khảnh rơi vào ngực hắn nhẹ như không khí. Giữa trán, hai vai, hai đầu gối cô đều bị trấn hồn đinh cố định, máu tươi theo gương mặt tái nhợt chảy xuống thấm vào mái tóc dày bên mai. Màu sắc kia rõ rệt kinh người, hô hấp của Âm Kế cũng ngừng lại. Ngay sau đó hắn phát hiện hô hấp của đối phương mỏng manh, hai mắt vẫn nhìn về phía cái xác của Diệp Hàng, trong đôi mắt tối tăm của cô tràn đầy đau thương. Mặt hắn trầm xuống, tay duỗi ra ấn vào giữa trán cô một cái và dùng sức đâm cây đinh trấn hồn kia vào sâu hơn!

A Ly kêu lên một tiếng và rốt cuộc cũng ngất đi. Khuôn mặt trắng bệch của Âm Kế hiện ra ý cười, lúc này người áo đen cũng bay tới trước mặt hắn với tư thế cổ quái. Âm Kế lập tức thu lại biểu tình, đầu cúi xuống, người nửa quỳ nâng người trong lòng lên ——

“Lão tổ tông, người ở chỗ này.”

Người nọ không nói gì, cái đầu phủ mũ trùm màu đen hơi cúi thấp nhìn về phía A Ly. Lúc này bên ngoài động truyền tới tiếng ‘ong ong”, hình như có một đàn ong lớn đang đánh về phía này, con mèo đen cũng nổi điên lao tới. Người áo đen chợt duỗi tay để lộ bàn tay khô khốc, xám xịt màu chết chóc mà túm lấy cổ con mèo đen. Hai ngón tay kẻ đó tùy tiện nhéo cổ nó ném về phía sau. Bấy giờ bà ta mới đứng dậy và nhàn nhạt ra lệnh ——

“Lui.”

——————————————————————————————————————————

Vương Đại Đầu là người đầu tiên vọt lên cửa động nhưng còn chưa kịp thấy rõ tình hình trong đó thì mùi máu tươi nồng nặc đã xông vào mũi.

Cậu hít sâu một hơi và vọt vào trong động với tốc độ lớn nhất. Cả sơn động lớn như thế lại cực kỳ an tĩnh, sườn dốc là một mảnh bùn đất tán loạn, chỗ nào cũng là mùi tanh nồng, thi thể hỗn độn.

Đột nhiên cậu dừng lại, cả người cứng đờ, tay chân như bị đông lạnh, không sao di chuyển được. Cậu cho rằng mình đang nhìn lầm hoặc bản thân đang gặp ác mộng nhưng phía sau truyền tới tiếng khóc của Lôi Linh nhi đánh vỡ những ảo tưởng này.

Trên mặt đất là Diệp Hàng trợn trừng hai mắt nằm trong vũng máu, trước ngực là cảnh tượng đáng sợ —— Ngực anh như bị thuốc nổ phá tung, máu tươi đầm đìa, máu thịt lẫn lộn. Trái tim vốn phải tươi sống nằm trong đó nay đã không cánh mà bay chỉ để lại một cái hố dữ tợn thật sâu.

- -----oOo------