A Ly

Chương 22




Sau khi lạnh mặt rời khỏi khách sạn Diệp Hàng cố nén cơn đau đầu và phiền muộn trong lòng sau đó chạy suốt đêm rời khỏi nội thành.

Lúc đuổi tới thôn nhỏ trời còn chưa sáng, phía chân trời chỉ có ánh sáng nhạt, toàn bộ thôn trang an tĩnh giống như đang ngủ say. Diệp Hàng đi dọc theo con đường nhỏ dọc cánh đồng tới ngôi nhà nhỏ ở chân núi. Dòng suối bên đường vang lên tiếng nước chảy róc rách, trong bụi cỏ ngẫu nhiên truyền tới vài tiếng côn trùng và ếch kêu. Lúc đi qua cửa các ngôi nhà anh còn có thể nghe thấy tiếng heo ngáy. Những âm thanh vụn vặt này càng khiến nơi này thêm bình yên. Đầu óc anh vốn ong ong nhưng vừa tới đây anh đã thấy buồn bực trong lòng tan đi rất nhiều.

Lão nông lúc này mới rời giường, vừa mở cửa đã thấy Diệp Hàng thế là ông ngây ra nửa ngày mới nhớ ra anh là ai. Diệp Hàng mỉm cười chào hỏi lão nông sau đó nhẹ nhàng đi lên lầu hai. Đi tới cạnh cửa anh buông hành lý trong tay sau đó dựa ngồi xuống cạnh tường nhắm mắt lại và cứ thế thiếp đi.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng, cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên mở ra, một giọng nói ôn nhu truyền tới ——

“Vào đi.”

**********

Trong phòng chỉ có một cái đèn nhỏ, A Ly vốn đang ngủ trên giường đã ngồi dậy. Ánh đèn tối tăm chiếu trên đệm mềm mại, cũng chiếu vào thân thể mảnh khảnh của cô.

Cô mặc một cái áo khoác len màu nhạt, mái tóc dài luôn được cô tết gọn gàng vào ban ngày giờ phút này buông xõa như thác nước phía sau lưng. Trong ánh sáng mờ nhạt, tay nhỏ của cô để trên chăn mềm mại trắng nõn giống như bông tuyết đầu mùa đông. Cả người cô chìm trong ánh đèn ấm áp mang theo màu dịu dàng, dù không thấy rõ biểu tình người ta cũng cảm thấy cô gái này uyển chuyển như một đóa hoa trôi trên mặt nước sau cơn mưa.

Khuôn mặt cô mấy hôm trước còn nửa thương nửa lành nay đã khôi phục bộ dạng cũ, không còn chút già nua nào. Liếc mắt một cái nhìn lại chỉ thấy mái tóc đen của cô tôn làn da trắng nõn, môi như mật, xinh đẹp như người trong tranh.

A Ly đã không còn vẻ lạnh lùng trước đó nữa, Diệp Hàng chỉ nhìn thoáng qua đã ngây dại. Anh đứng ở cửa ngẩn người hỏi, “A Ly, vết thương của em… tốt rồi ư?”

A Ly vươn ngón tay trắng nõn sờ sờ khuôn mặt mình sau đó cười nhẹ và đáp, “Ừ.”

Mấy ngày nay nội thương của cô đã khỏi nhiều, nửa bên mặt già nua cũng chậm rãi khôi phục nguyên dạng. Tuy cô không để ý tới ngoại hình của mình lắm nhưng khuôn mặt lúc trước quả thực không thể lộ ra trước mặt người khác nên quá bất tiện. Bây giờ cô cũng không cần trùm khăn che mặt nữa.

Ánh sáng ôn hòa chiếu lên nụ cười của cô làm cho Diệp Hàng đứng ở cửa cảm thấy hơi thở như ngừng lại, suýt thì không thở nổi. Trái tim anh đập thật nhanh, như có thiên quân vạn mã bước qua, trống trận ầm ầm vang đến độ đau đớn. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ đang kêu gào,

A Ly, A Ly.

Thấy anh ngây người đứng ở cửa không nhúc nhích thế là A Ly nhẹ giọng mở miệng, “Sao anh không vào?”

Diệp Hàng bừng tỉnh, đang muốn vào nhà anh lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc và nhớ tới việc lúc trước. Tâm tình của anh lại ảo não, hối hận, phiền muộn, chán ghét, mỗi chỗ trên cơ thể bị Lưu Sở Sở chạm vào đều để lại cảm giác dính nhớp, cực kỳ không thoải mái.

Vì không muốn mang theo hương vị ấy vào nhà nên anh chỉ thấp giọng nói, “Anh sẽ quay lại ngay.” Sau đó anh nhanh chóng đi tới sân sau, trực tiếp dùng nước lạnh trong lu nước to tắm rửa từ đầu tới chân.

Nước lạnh tận xương đổ xuống kích thích thân trên để trần của anh khiến nó như bốc khói. Làn da của anh ngứa ngáy, cảm giác bùng nổ giống như chỉ có như thế mới có thể xóa tan dấu vết ái muội trên cổ anh.

Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ anh mới đi vào căn phòng nhỏ ấm áp khiến lòng anh bình yên kia.

Nhìn Diệp Hàng nửa quỳ bên mép giường của mình, tay cầm tay cô, vẻ mặt mệt mỏi khiến lòng A Ly dâng lên dịu dàng và thương xót.

Cô không hỏi anh đã xảy ra việc gì, vì sao lại tới đây vào lúc này, cũng không hỏi anh vì sao vừa rồi lại sốt ruột muốn xuống lầu tắm nước lạnh. Cô chỉ duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen còn ướt của anh và nhẹ giọng nói, “Anh ngủ một lát đi.”

Nghe giọng nói mềm mại và ngửi mùi hương thoang thoảng của cô khiến phiền muộn trong lòng Diệp Hàng chợt biến thành hư không. Mày anh không còn nhíu chặt nữa, mệt mỏi cũng cứ thế như thủy triều đánh úp lại.

Anh thấp giọng đáp một tiếng sau đó nhắm mắt lại, cứ thế cầm tay cô, cả người cuộn trên giường, chỉ lát sau đã ngủ rồi.

**********

Ngủ một giấc tỉnh lại đã qua trưa.

Qua cửa sổ nửa mở có gió lạnh từ từ thổi vào, ngoài phòng không khí lạnh lẽo, nơi xa còn có tiếng vang mơ hồ khiến cho mọi thứ trở nên nhàn nhã thong dong. Diệp Hàng chậm rãi mở mắt ra và phát hiện không biết từ khi nào mình đã gối lên một cái gối mềm mại, trên người là chăn ấm áp. Bên cạnh trống không, A Ly cũng không ở trong phòng.

Đệm chăn ấm áp thoải mái và mang theo mùi hương nhàn nhạt khiến Diệp Hàng luyến tiếc không muốn rời đi nhưng anh lại cực kỳ muốn gặp A Ly thế nên rốt cuộc anh vẫn đứng dậy thu dọn mọi thứ rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

A Ly cũng không đi xa, cô đang đứng cạnh lan can lầu hai và đưa mắt về Mông Sơn liên tiếp không ngừng, trong tay cô nhẹ lần xuyến hạt châu màu đen mang theo đỏ quỷ dị. Con mèo đen đang nằm bên chân cô, mắt híp lại ngủ gật. Nghe thấy Diệp Hàng mở cửa ra ngoài thế là A Ly hơi nhếch khóe môi và ngừng động tác trên tay rồi nghiêng đầu nhìn anh.

“A Ly.” Vừa thấy cô Diệp Hàng như thấy mỗi sợi lông tóc trên người mình đều tràn ngập vui mừng. Mọi uể oải bực tức đều đã cách xa anh, lúc này anh bước nhanh tới bên người A Ly và đứng sóng vai với cô.

“Chuỗi ngọc này”, anh cúi đầu nhìn về phía chuỗi ngọc trong bàn tay tái nhợt của A Ly, trong mắt là tò mò không biết có nên hỏi hay không. Anh nhớ rõ con quỷ nhỏ ở bệnh viện bị thu thập lúc trước đã bị A Ly luyện chế thành một viên trong chuỗi ngọc này, nữ quỷ trong rừng trúc cũng tự chui vào cái lư hương nhỏ của A Ly…… Chẳng lẽ cả xuyến ngọc này đều là âm hồn cô thu được sao?

Vì sao A Ly lại muốn thu những âm hồn này và luyện chế chúng thành hạt châu? Cô còn luôn đeo nó trên tay. Chuỗi ngọc này ngày đêm quấn trên cổ tay cô giống như vô số âm hồn đang quay chung quanh A Ly khó trách thân thể cô trước giờ luôn lạnh lẽo, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt không giống người bình thường……

Không biết như thế ….. có tốt cho cô hay không……?

Giống như biết được suy nghĩ trong lòng Diệp Hàng thế nên A Ly hơi mỉm cười và mở miệng nói, “Không sao, có chuỗi ngọc này thì hơi thở của em sẽ không bị lộ ra ngoài, Âm gia sẽ khó mà tìm được hành tung của em. Hơn nữa chúng nó đều tự nguyện phục tùng, nếu vi phạm lời thề sẽ bị hồn phi phách tán. Đợi em lấy được tro cốt của mẹ và hợp táng với cha em sẽ hỗ trợ tụi nó đầu thai. Cả người em lạnh lẽo nhưng kỳ thực không liên quan tới chuỗi ngọc này mà bởi vì……” A Ly dừng lại, ý cười trên khóe môi dần tan đi, “Em là … lệ âm đồng trăm năm mới gặp của Âm gia vì thế trời sinh đã lạnh lẽo……”

“Lệ âm đồng ư?” Diệp Hàng kinh ngạc nhìn cô, không biết đó là ý gì.

A Ly than nhẹ một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn về phía núi lớn nơi xa, thật lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng giải thích với anh.

Hóa ra nhiều thế hệ của Âm gia tu luyện cấm thuật, những điều này được truyền qua nhiều đời. Nhưng chú thuật của Âm gia cũng chia ba bảy loại, không phải tộc nhân nào cũng có tư cách tu tập bí pháp đỉnh cao. Đa phần người của Âm gia chỉ có thể tu tập những chú thuật bình thường.

Mỗi khi trong tộc có con nối dõi ra đời, mấy người lớn tuổi nhất trong tộc sẽ thu thập tơ từ tằm bảy màu trong tộc nuôi sau đó tự mình dệt thành vải quấn lên người đứa nhỏ kia. Sau khi đứa nhỏ đầy tháng tấm vải tràn đầy nước miếng của nó sẽ được thu về đặt trong một cái hộp gỗ hòe rồi đặt ở nơi chí âm trong núi.

Sau bảy ngày nếu mảnh vải kia hiện ra loang lổ như nước mắt thì chính là ý “Quỷ khóc” hoặc “Quỷ ngửi được vị này mà khóc”.

Một đứa bé như thế sẽ là lệ âm đồng của Âm gia, thể chất lạnh lẽo, trời sinh đã có sức mạnh kỳ dị khiến quỷ quái âm hồn nhìn thấy là sợ. Đứa nhỏ đó có thiên phú cực cao trong việc tu tập thuật pháp, hơn nữa có thể thông với quỷ hồn, khống chế linh hồn, thu quỷ, đoạt phách…… Những bí pháp này chỉ là nhập môn của Âm gia, đứa nhỏ sẽ được tập lần lượt cho tới khi học được Mật Tông hiểm ác nhất của gia tộc.

Âm gia vốn thưa thớt con cháu vì thế đứa nhỏ như vậy quả thực trăm năm khó gặp, mà A Ly chính là người đó.

“Kỳ thật, người già của Âm gia còn lưu truyền một loại người còn có bản lĩnh cao hơn lệ âm đồng, chính là ‘khấp huyết âm đồng’” A Ly hơi nhíu mày nói.

“Nếu trên mảnh vải kia xuất hiện loang lổ vệt đỏ thì chứng tỏ ‘đây là kẻ đại hung, quỷ cũng phải khóc ra máu’. Mà đứa nhỏ đó mới thực sự phù hợp tu luyện cấm thuật của Âm gia, bởi vì kẻ đó trời sinh tính cách tàn ác, có thể chống đỡ những âm trầm hắc ám trong quá trình tu luyện. Hắn cũng không sợ phản phệ, một kẻ như thế một khi mất đi nhân tính thì không còn là người nữa mà kỳ thật…… đã không khác gì quỷ. Âm Kế kia…… Lần trước em luyện chế âm châu vô ý bị hắn tìm được. Với tuổi ấy mà hắn đã có năng lực như vậy chỉ sợ hắn chính là khấp huyết âm đồng…”

“Nhưng hắn vẫn mang thân thể phàm thai, cũng sẽ bị thương, và sẽ chết đúng không?” Diệp Hàng vẫn luôn nghiêm túc nghe lúc này mỉm cười, cũng không quá sợ.

Là người mang kỳ môn dị thuật thì thế nào? Hắn cũng chỉ là một con người mà thôi. Nếu người của Âm gia muốn bắt A Ly để học thuật trường sinh thì chứng tỏ bọn họ cũng chỉ là người, cũng sẽ sợ chết đúng không? Nếu đều là người thì có gì mà anh không dám đối đầu?

Cả người Diệp Hàng thẳng tắp, khuôn mặt đầy chính khí, lời lẽ dù dịu dàng nhưng vẫn kiên định khiến người ta cảm thấy thực có sức thuyết phục. Giống như chỉ cần có anh ở đây anh sẽ gánh vác mọi thứ, người khác cũng sẽ không tự chủ được mà sinh ra cảm giác tin cậy.

Trong mắt A Ly hiện lên ấm áp, khóe môi cũng nhếch lên, “Đúng, anh nói rất đúng.”

Diệp Hàng duỗi tay cầm lấy tay cô sau đó nghĩ nghĩ và hỏi, “A Ly, em thật sự trường sinh ư?”

A Ly lặng im một lát mới nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn anh và cho rằng anh muốn hỏi phương pháp làm sao để có thể trường sinh.

“Thật tốt.” Diệp Hàng mỉm cười, nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo kia, “Như vậy mỗi đời sau anh sẽ chờ em tới tìm anh.”

Trái tim A Ly lỡ một nhịp.

“Anh cũng không biết mình có kiếp sau hay không, nếu có anh sẽ chờ em tới tìm anh. Nếu không có thì em cũng luyện hóa anh thành âm châu đi, như vậy lúc nào anh cũng có thể ở bên em, được không?”

Thấy A Ly không đáp, Diệp Hàng lại hỏi: “Được không?”

A Ly hơi nhắm mắt, chỉ thấy mắt ươn ướt, lông mi dài run rẩy mãi mới mở ra và thấp giọng đáp: “…… Được.”

Cô hé miệng, tiếp tục khàn khàn lặp lại, “Được, chỉ cần em còn sống thì mỗi đời về sau em sẽ đi tìm anh.”

——————————————————————————————————————————

Được một câu này của A Ly thế là Diệp Hàng vô cùng mỹ mãn. Anh đang muốn nhân cơ hội trộm hôn cô một cái thì vợ lão nông lại mang đồ ăn lên.

Cái bàn gỗ nhỏ đặt ở hành lang nhanh chóng được đồ ăn lấp đầy. Cháo nấu riêng cho A Ly nồng đậm, mấy món chay làm từ nấm kim châm các kiểu cũng được làm tinh xảo. Xem ra mấy ngày nay vì chăm sóc vị khách ốm yếu này nên tay nghề của bà lão cũng tăng hơn nhiều. Diệp Hàng vừa cảm ơn bà vừa khom lưng đỡ bà xuống dưới lầu, mãi tới khi bà bị dỗ dành vui tới độ mặt già đỏ lên và xách giỏ đi ra cửa. Bà định đi ra ruộng hái thêm ít trái cây tươi làm đồ ăn ngon cho cái vị khách vừa đẹp trai lại ra tay hào phóng này.

Trên hành lang có gió lạnh phơ phất, cơm canh trên bàn thực ngon miệng, ý thu trải dài núi rừng nơi xa, tất cả tạo ra một khung cảnh thoải mái thanh nhàn cho bữa cơm này. Nhưng lúc anh gắp cho A Ly một đũa rau có lơ đãng nhìn về một phía rồi trong lòng đột nhiên nảy ra cảm giác kỳ quái.

Anh buông chiếc đũa sau đó đứng dậy đi tới gần chỗ kia nhìn kỹ.

Nơi xa là sân sau của một hộ nông dân, người phụ nữ trung niên lần trước đội mưa to trong đêm đắp vải che cho bức tường bao lúc này đang phơi quần áo. Khó có một hôm thời tiết trong lành nên rất nhiều người đều giặt sạch quần áo, chăn màn và mang ra phơi nắng. chuyện này là điều bình thường, nhưng Diệp Hàng đứng ở lan can lầu hai lại dần nhíu mày.

Anh đứng ở nơi cao, mắt lại tinh nên vừa vặn nhìn thấy trên dây thừng dùng phơi quần áo của người phụ nữ kia có vài món nội y. Những món nội y đó màu sắc tươi mới, thủ công tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, tuyệt đối không phải hàng vỉa hè tầm thường. Quan trọng nhất chính là những món nội y này hình như đã bị sửa kích cỡ, chỗ nút cài hình như dài hơn một đoạn.

Phía trước bọn họ đã điều tra thôn nhỏ này vì thế anh cũng biết tình huống của nhà kia. Trong nhà chỉ có một người phụ nữ trung niên ở góa nhiều năm, không con không cái. Nhưng một người phụ nữ nông thôn lại mặc nội y hàng hiệu, kích cỡ cũng không vừa thì trực giác mách bảo Diệp Hàng có gì đó kỳ quái.

“Làm sao vậy?” Thấy anh đứng ở lan can nhíu mày trầm ngâm nên A Ly cũng đứng lên và đi tới hỏi.

“A Ly, em nhìn bên kia đi, có thấy gì lạ không?” Diệp Hàng duỗi tay chỉ về phía kia, lúc này người phụ nữ trung niên đã phơi xong quần áo và đang xách rổ đi vào nhà.

A Ly nhìn về phía đó và nhíu mày, “Nơi ấy không có oan quỷ hay âm hồn nhưng… có mùi chết chóc.”

“Mùi chết chóc?” Diệp Hàng quay đầu nhìn cô hỏi.

“Nơi có người chết sẽ có mùi ấy.” A Ly nhàn nhạt đáp.

“Có khả năng nào sau khi người chết rồi mà âm hồn không thể rời khỏi thân thể và không biến thành quỷ được không?” Diệp Hàng đột nhiên hỏi cô.

“Lấy vải đỏ bịt chặt thất khiếu của người đó rồi để quan tài lộ thiên là được. Nhưng chuyện ngăn cản người ta luân hồi thế này là việc thương thiên hại lí, cực kỳ âm độc.” Thấy anh hỏi gấp gáp thế là A Ly không thể không nhíu mày đáp.

Nghe xong lời này Diệp Hàng lại nhíu mày càng sâu hơn và nhìn cái nhà kia một lúc lâu. Sắc mặt anh khẽ biến, giống như nghĩ ra cái gì đó nên vội vã về phòng lấy điện thoại gọi cho lão Dũng……

- -----oOo------