A Lười

Chương 8




08.

Lúc O đẹp đang nấu cơm tối trong nhà bếp, A lười mở video liên lạc, trong nháy mắt, một mặt tường biến thành màn hình, tựa như đả thông qua một không gian khác, bên kia là gian phòng của A lười, một phòng ngủ theo phong cách lâu đài cổ âm u, rộng rãi mà yên tĩnh, A lười nằm trên chiếc giường mềm mại cao cao, giống như một vị hoàng tử lười biếng.

O đẹp thở dài một hơi: “Tại sao anh không nói với em một tiếng mà đã tự bỏ đi rồi?”

“Anh xin lỗi,” A lười nói, “Anh muốn yên tĩnh một mình, không muốn lại gây phiền phức cho em.”

“Anh không ở bên cạnh em, mới sẽ gây phiền phức cho em đó.” O đẹp nhìn anh, “Em sẽ lo nghĩ xem anh có ăn cơm đúng giờ không, có tắm rửa đàng hoàng không, có vui vẻ một chút nào không, lại sợ anh nửa đêm phải nhờ người máy đỡ cái ấy đi tiểu.”

“…”

“Anh ở bên kia không thể quá ỷ lại vào người máy biết không?” O đẹp căn dặn anh.

A lười rũ tầm mắt xuống: “Anh biết rồi.”

“Vậy chừng nào thì anh về?” O đẹp dè dặt hỏi.

“Không biết, có thể là một tháng.” A lười nói, “Em có thể ra ngoài đi chơi với bạn bè nhiều hơn.”

“Em sẽ, anh không cần lo chuyện này.” O đẹp vẫn không nhịn được hỏi, “Anh ăn cơm tối chưa?”

“…”

Thấy anh không hề trả lời, O đẹp liền biết đáp án: “Anh đó nha, trốn ra ngoài cho đói bụng, anh muốn làm một cậu bé đáng thương sao?”

“Anh sẽ ăn, em không cần phải quan tâm.”

“Được được được, không quan tâm mấy chuyện của anh nữa.”

Tường video tối sầm lại, khôi phục dáng vẻ như trước.

O đẹp nói: “Cúp máy rồi sao?”

“Anh không muốn em nhìn thấy bên này của anh,” Tiếng nói của A lười vẫn còn, “Nhưng anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em.”

“…”

A lười nằm trên giường mềm mại, một mặt tường hiện lên hình ảnh trong nhà, O đẹp hiển nhiên có chút bất đắc dĩ, cậu quay người, tiếp tục nấu ăn.

A lười mỗi ngày cứ nằm trên chiếc giường lớn êm ái của mình như vậy.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có anh và chiếc giường, muốn thấy ánh mặt trời, thì dùng giọng nói kéo màn cửa sổ lên tắm nắng. Còn khi cực kỳ đói bụng, anh mới gọi AI đưa cơm tới cho mình ăn.

Bức tường đối diện giường luôn phát trực tiếp hình ảnh trong nhà.

Ban ngày giờ làm việc, trong nhà không một bóng người, chỉ có những gia cụ cùng vật trang trí quen thuộc, tĩnh lặng trưng bày ở đó.

Buổi tối O đẹp trở về, anh nhìn cậu đi lại trong nhà, nấu cơm, đến thư phòng học tập, hoặc là tựa lưng vào đầu giường xem tin tức, cuối cùng nhìn cậu chìm vào giấc mộng.

Vào cuối tuần, mấy đồng nghiệp cũ của O đẹp đến thăm nhà, O đẹp tiếp đãi bọn họ, các Omega mở tiệc trà ở phòng khách và ngoài sân, chủ đề tán gẫu nhiều nhất, vẫn là liên quan đến Alpha.

A lười nghe thấy một nhóm Omega líu ra líu ríu, cuối cùng anh bèn tắt tiếng đi.

O đẹp không hẳn rất thân với bọn họ, nhưng A lười biết, người bình thường thỉnh thoảng cần thiết một ít xã giao như vậy.

Có một buổi tối O đẹp về nhà hơi trễ một chút, vừa vào cửa, cậu liền nghe thấy giọng nói của A lười.

“Tối nay em làm gì thế?”

“Em đi liên hoan với các đồng nghiệp.” O đẹp giải thích, “Là liên hoan rất đàng hoàng ấy, mấy Omega đã kết hôn cũng có tham gia.”

“Anh không có liên tưởng đến phương diện khác, cho dù em dự liên hoan cùng một đống Alpha, anh cũng tin tưởng em.”

“Cảm ơn anh.” O đẹp mỉm cười. Đa phần thiết bị điện tử thông minh trong nhà đều có chức năng ghi hình, cậu cũng không biết lúc này nên quay về bên nào để nói chuyện với A lười.

“Tối nay anh ăn cơm chưa?”

“Rồi.” A lười trả lời.

“Thế tắm rồi sao?”

“Chưa.”

O đẹp nói: “Hai ngày trước anh không nói chuyện với em…”

“Ừm.” A lười nói, “Thế nhưng anh luôn xem em, thấy các Omega kia đến nhà.”

O đẹp nở nụ cười: “Ừa, hóa ra anh biết à, bọn họ hay nói muốn đến nhà mình chơi một chút, cho nên em bèn mời bọn họ.”

Cả hai lại trò chuyện, thế nhưng nói đi nói lại vẫn là những chuyện như phải ăn cơm, phải đi tắm, đối với một người lười suốt ngày nằm mốc meo trên giường, quả thật không có chuyện gì mới để kể.

A lười nói: “Anh muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

O đẹp chỉ có thể nói với anh: “Ngủ ngon.”

Cuối tháng, O đẹp nhận được lời mời tham dự chuyến du lịch họp mặt kéo dài năm ngày tại tinh cầu khác do hội bạn học cũ tổ chức.

A lười thấy O đẹp nghe xong điện thoại, liền hỏi: “Em định đi?”

O đẹp đã quen hình thức nói chuyện với không khí, cậu nói: “Họp mặt mười năm bạn học cấp ba, nói thật, em khá muốn đi, hơn nữa em đúng lúc có thể xin nghỉ phép năm.”

“Vậy em đi đi, tinh cầu kia khá đẹp.”

“Anh từng đến rồi?” O đẹp hỏi.

“Có lẽ là hồi mười bốn mười lăm tuổi, anh từng đến chỗ nào đó tập huấn, là một thắng cảnh du lịch rất hấp dẫn.”

“Anh đã nói như vậy, làm em mong đợi ghê.” O đẹp mỉm cười với không khí. Kỳ thực đối với cảnh đẹp, giờ phút này cậu cũng không có hứng thú gì quá lớn, nhưng khi đứng trước mặt A lười, cậu quen dành cho anh một ít năng lượng tích cực và ấm áp.

O đẹp bắt đầu chuẩn bị cho chuyến du lịch.

Xin được phép nghỉ, rồi lại ở nhà sửa soạn hành lý.

A lười nằm ở trên giường, thông qua tường video xem cậu thu thập đồ đạc, anh hỏi: “Tỉ lệ ABO trong lớp của tụi em là bao nhiêu?”

“ABO à… Chắc là 2:1:2 đi.” O đẹp nhớ lại nói.

Dù sao cậu cũng là con của một nhà ngoại giao, trường cậu học cũng không phải thuộc cấp bậc phổ thông bình thường, trên mức độ rất lớn, từ cấp ba đã bắt đầu sàng chọn, để lại nhiều cơ hội hơn cho tập thể AO.

A lười nói: “Lúc anh còn đi học hình như càng tệ hơn, tỉ lệ AO là 15:1, không có B.”

“…” O đẹp nói, “Xã hội thật tàn khốc.”

A lười không nói gì thêm.

Trước khi O đẹp sắp đi ngủ, A lười mới mở miệng nói: “Ngủ ngon, chúc em đi chơi vui vẻ.”

O đẹp ra ngoài tham dự họp mặt bạn học cũ, trên tường video của A lười không còn bóng người quen thuộc.

Chỉ có thể đối mặt với căn nhà không hề có hơi thở người sống, cùng với một ít gia cụ đã sớm nhìn chán.

Anh nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng ban ngày anh lại ngủ quá nhiều, hiện tại đầu óc còn vô cùng tỉnh táo. Hai giờ khuya, có chút muốn liên lạc O đẹp, muốn hỏi thăm một chút tình hình của cậu, thế nhưng căn cứ vào dữ liệu biểu hiện mà “Mắt Tinh Tế” có thể tra được, O đẹp đã tới tinh cầu du lịch rồi, cũng đã tụ họp với các bạn học cũ của cậu, bây giờ nơi đó đang là ban ngày, bọn họ mới bắt đầu chầu liên hoan thứ nhất.

Thời điểm náo nhiệt, gọi video là vô cùng không đúng lúc.

A lười nằm trên giường nhắm mắt lại, gần như không ngủ một đêm.



Lại nói đến O đẹp, cậu cảm thấy lần họp mặt này cũng khá hay.

Mọi người tới đông đủ, hành trình cũng nhàn nhã thú vị.

Ban ngày, bọn họ ngồi xe bay dạo chơi tham quan cảnh đẹp thiên nhiên của tinh cầu này, ban đêm thì đến bất dạ thành tìm vui, mở mang kiến thức về cuộc sống về đêm xa hoa ở đây. Nhóm Alpha đi cùng còn đùa giỡn, cổ vũ các Omega đi tìm người hưởng lạc, cũng bảo đảm không nói cho chồng của bọn họ biết.

Thế là thật sự có mấy bạn học Omega chơi lớn, gọi Alpha nổi tiếng ở chỗ này đến tiếp khách.

O đẹp ngồi trên sô pha, nhìn các bạn học cũ của mình chọc ghẹo Alpha: “…”

Cảm giác giờ phút này khá vui.

Nhưng muốn cậu tham gia vào trong đó, thì không có khả năng đâu, cậu cùng lắm chỉ là người đứng xem hóng hớt thôi.

Khẽ nhấc tay xem thiết bị liên lạc, O đẹp đúng lúc nhìn thấy màn hình đề xuất tin tức về hội nghị đế quốc bắt đầu tổ chức ngày hôm nay, O đẹp vừa bấm vào xem, thì thấy rất nhiều ảnh trên news feed.

Khuôn mặt của A lười đột nhiên xuất hiện.

Ánh mắt đối phương sắc bén, khí chất đàn áp, tây trang giày da ngồi trên ghế nghị sĩ.

O đẹp kinh ngạc đến ngây người không dám tin, theo bản năng nhìn cái ghế ngồi sau lưng A lười một cái, không phải xe lăn.

Trong nháy mắt cậu hoài nghi, ông xã cậu có phải kiếm người đóng thế anh đi tham dự hội nghị hay không.

O đẹp gần như ngất ngất ngây ngây bị các bạn học cũ lôi ra khỏi quán bar.

Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên, cậu liền bắt đầu lướt xem tất cả hình ảnh cùng video liên quan đến A lười.

Trong ống kính, A lười đều trông như một kẻ bề trên bình tĩnh cường thế.

O đẹp không dám tin tưởng, A lười của cậu, ở nhà là một tên mặc áo ngủ, mông cởi truồng, ăn bánh nguội lại còn gãi cái mông.

Tắm phải có người dỗ, cơm phải có người đút.

Đi hai bước là run rẩy chân, đặt mông xuống là ngồi mọc rễ.

Sau khi kết thúc một hồi hội nghị, người trong hình còn đứng nắm tay, trò chuyện với chính khách ở bên cạnh.

Khi các đại biểu khác phát ngôn, anh còn giống như bọn họ, đứng ở đằng sau, nghe xong toàn bộ.

Tổng cộng hơn hai mươi phút nói chuyện.

Anh lạnh lùng đứng đó.

Thời gian đã vượt qua cái lần A lười đứng trước cửa phòng ngủ mở miệng dỗ dành O đẹp đang tức giận.

O đẹp trở lại khách sạn, lập tức gọi video cho A lười, nhưng đáp lại của đầu bên kia là dòng trả lời tự động do A lười cài đặt: Anh đang ngủ, có việc thì đợi anh tỉnh rồi nói.

O đẹp: “…”

Ngày hôm sau hội nghị vẫn tiếp tục. O đẹp lại lần lượt lướt xem rất nhiều tin tức cùng hình ảnh liên quan đến ông xã nhà mình.

Buổi tối lại gửi yêu cầu gọi video, đầu bên kia vẫn là: Anh đang ngủ, có việc thì đợi anh tỉnh rồi nói.

Ngày thứ ba, A lười vẫn xuất hiện trong tin tức, anh hình như cùng mấy vị quan lớn đi tham gia một cuộc họp liên hợp thượng đỉnh ở nơi khác.

Buổi tối vẫn không liên lạc được.

O đẹp im lặng ngồi trên giường, không nghĩ ra được là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

A lười không có lười chết.

Trên thực tế, giữa hành trình tham dự hội nghị không ngừng nghỉ, anh bị các ông trùm tư bản đồng dạng cũng khống chế đế quốc này kéo đến đảo người cá làm khách.

Đảo người cá thật ra không có người cá.

Nhưng nuôi dưỡng rất nhiều Omega xinh đẹp, được dâng cho người khác chơi đùa.

Lai lịch bọn họ không rõ, nhưng đều là những báu vật đỉnh cao.

A lười mặc áo ngủ, dang rộng hai cánh tay đặt trên ghế sô pha, ngửa đầu nhắm mắt.

Hai mỹ nhân Omega mặc váy ngủ bằng voan mỏng quỳ bên chân anh, giúp anh đấm chân, đằng sau anh cũng có một mỹ nhân Omega tóc dài đang đứng bóp vai cho anh.

A lười hơi nhíu mày, nói thật, tay nghề đấm bóp của các mỹ nhân kỳ thực không thoải mái bằng giường sô pha của anh.

Nhưng đang ngồi đối diện anh là vị chủ nhân của đảo người cá này. Trong lòng ông ta đang ôm một Omega xinh đẹp rất trẻ, tuổi tác cụ thể không đoán được, bởi vì các mỹ nhân ở đây thường hay lạm dụng thuốc.

A lười mở mắt ra, phất tay để người bên chân lùi qua một bên.

Cuộc xã giao tựa như thiên đường, thực chất lại là địa ngục bắt đầu rồi.