A! Kim Dạ Na Lý Hữu Quỷ| Wow! Đêm Nay Nơi Nao Có Ma!

Quyển 2 - Chương 1: Quyển 2: Suỵt! Đêm Nay Nơi Nao Có Quỷ




Bút máy rót máu chó đen cùng chu sa chính là một lá bùa trên có khắc từng dòng chữ quỷ dị, có trước một đống kinh nghiệm, thân là thiên sư, cư nhiên bị quỷ quái đuổi chạy, Ân Kiên những ngày gần đây chăm chỉ khiến Ân Lâm có chút phản ứng không kịp, hắn vốn có tư chất tự nhiên cao, trong thời gian ngắn vài ngày, chú ngữ, đạo thuật hắn bù lại còn hơn người thường khổ cực tu luyện vài năm.

Tiếng chuông cửa vang lên, Ân Kiên vẫn vùi đầu vào sách cổ như cũ, Hà Bật Học không ở đây, trong nhà chỉ còn hắn cùng miu, đừng coi thường con mèo đen này, ngoại trừ sẽ không kêu ra, nó cái gì cũng có thể làm, chỉ thấy nó thấp thoáng tự nhiên đến bên cửa, đôi mắt to ẩn khuất ánh sáng nhìn cửa, kẹt một tiếng mở ra.

"Miu, học trưởng có nhà không?" Vừa vào cửa đã ồn ào chính là Trương Chính Kiệt đứng thứ hai chương trình thần bí, học đệ của Hà Bật Học, chương trình mới phát sóng, nhà sản xuất vĩ đại của bọn họ cũng không thấy bóng dáng, gấp đến độ toàn bộ tổ sản xuất như kiến bò trên chảo nóng giậm bình bịch.

"Anh Kiên~~~~~, đừng đem học trưởng giấu đi a~~~~." Trương Chính Kiệt nhào vào thư phòng kêu gào thảm thiết, cậu ta hiện giờ là một cổ hai tròng, tuy rằng cũng không phải nghĩ có thể thay Hà Bật Học làm nhà sản xuất chương trình, nhưng thật sự quá tam ba bận, mới phát hiện cái nghề này căn bản không phải ai làm cũng được, chỉ có Hà Bật Học cuồng công việc mới có thể thích thú.

"Tôi giấu bạn Hà nhà các người làm cái gì?" Ân Kiên tức giận, tận lực làm bộ không thèm để ý, ngược lại càng có vẻ như hắn nóng ruột. Hà Bật Học cũng thường có kỷ lục ba ngày, hai bận không về nhà, để lấy tư liệu, cậu có thể mang theo khăn gói một mình lên núi xuống biển, bất quá mỗi lần quay về cậu chỉ cần mất hai ba ngày, sau đó về nhà rồi cực kì ồn ào, sau đó lại khua chiêng gõ trống mang theo tổ sản xuất đi khảo sát thực địa, lần này cả cuối tuần cũng không thấy đâu thật ra cũng không phải lần đầu, cũng khó trách bọn Trương Chính Kiệt ba ngày hai bận tới cửa tìm người.

"Học trưởng đã lâu không thấy, chương trình mới quyết định tên là "Oh! Đêm nay ai đang làm trò qủy", nội dung phải làm cái gì tôi còn chưa biết quyết định thế nào, sắp phát sóng rồi! Học trưởng anh ở đâu???" Trương Chính Kiệt kêu gào, Ân Kiên liếc xéo cậu ta, không hề tự nguyện muốn lẫn lộn với mấy người này, kẻ nào cũng làm càn như nhau.

"Nà! Anh Kiên, nếu có thấy học trưởng, chuyển lời lại cho anh ấy một tiếng, mấy ông to của Đài sắp nhảy lầu rồi, nếu như anh ta không muốn đời này đều là mấy ông già oán quỷ quấn thân, thì lập tức xuất hiện đi."

Tiện tay quay số, cũng không có người nghe máy mà trực tiếp đưa tới hộp thư thoại, Ân Kiên hơi nhíu mày ngắt điện thoại, Hà Bật Học thường ngày tuy thần kinh to vừa điên điên khùng khùng, thế nhưng chưa bao giờ không lưu lại hành tung của mình cho hắn, nên nói không lo lắng là gạt người.

"Thế nào rồi? Nhìn như người bị chồng ruồng rẫy vậy?" Ân Lâm chưa từng xuất giá rất nghĩa hiệp mà phá cửa xông vào, Ngô Tiến phía sau lại liên tục gật đầu xin lỗi, Tiểu Lâm của anh ta là thẳng thắn một tí.

"Gần đây có ai nhìn thấy bạn Hà không? Cậu ta lúc trước không phải thường cùng Võ Mẫn Hoa lêu lổng sao?" Ân Kiên không để ý Ân Lâm, đơn giản, trực tiếp hỏi Ngô Tiến, người sau đó chỉ lắc đầu.

"Mẫn Hoa đang nghiên cứu phát triển tiềm năng con người, anh ta trước đây không phải cũng tìm cháu thử một chút sao?" Ân Lâm nháy mắt mấy cái, nói đến cái này cũng không phải cô khoe khoang, thí nghiệm hôm đó cô thiếu chút nữa làm nổ tung phòng nghiên cứu của Võ Mẫn Hoa.

"Loại khoa học bùôn chán này cháu không có hứng thú." Ân Kiên bĩu môi.

"A! Cháu không phải vì bạn Hà không dính cháu nữa mà lại dính lấy anh ta, nên ở đây ăn giấm đó chứ? Cháu không chỉ là người bị chồng rùông rẫy mà còn chính là một bà vợ hay ghen! Đừng quá mất mặt vậy! Ân Kiên..." Ân Lâm chậc chậc vài tiếng, Ân Kiên mặt xanh lét, nếu đối phương không phải cô ruột hắn, hơn nữa đạo hạnh còn cao thâm hơn mình, bằng không nhất định tại chỗ giở mặt với cô, chiêu ngũ lôi oanh đỉnh kia cũng không thể chỉ có cô đâu.

"Nhưng mà, Võ học trưởng hình như cũng rất nhiều ngày không gặp Hà Bật Học." Ngô Tiến thì thào nói.

Một tuần, một tuần đúng là cực hạn Ân Kiên chịu được, trước kia chưa quen Hà Bật Học, hắn có khả năng hoàn toàn không biết hai chữ lo lắng viết như thế nào, hiện giờ hay rồi, đã nếm đủ mọi mùi vị, chờ đối phương trở về, hắn nhất định, tuyệt đối, không có bất kì ý gì ngoài phải chỉnh đốn cậu ta tử tế một phen.

Ân Lâm thân là trưởng bối, tự nhiên không thể tùy Ân Kiên tâm tình chợt cao chợt thấp giận chó đánh mèo như vậy, còn nữa, cô cũng bắt đầu có chút lo lắng cho cậu nhóc mặt tròn tròn, mắt thật to kia.

"Cháu bình tĩnh một chút, cô mời người đến hỗ trợ tìm." Ân Lâm thở dài, Ân Kiên càng lúc càng có mùi vị con người là chuyện tốt, thế nhưng cô lại lo lắng, Ân Kiên có thất tình lục dục sẽ khóc sẽ cười, kì thực mới là nguy hiểm nhất.

"Em quen cảnh sát có thể hỗ trợ?" Ngô Tiến hiếu kì, Ân Lâm lại nhìn anh ta trắng mắt, tìm cảnh sát hỗ trợ? Cô là người như thế phỏng?

"Cô... Không phải sẽ đi tìm Hồ tiên Tiểu Vân?" Ân Kiên nuốt nuốt nước bọt, hắn đột nhiên có một cảm giác không tốt.

Hồ tiên Tiểu Vân lần thứ hai hạ sơn, đây chính là chuyện động giời, tổ sản xuất chương trình thần bí không nói hai lời, máy móc, thiết bị khiêng tới, Ân Kiên lại khẽ thở dài một hơi, lúc nào bắt đầu, hắn cư nhiên sẽ gọi điện thông báo cho đám bệnh tâm thần đến xem kịch?

"Anh Kiên! Tôi chỉ biết là anh đáng tin! Học trưởng không ở đây, anh là gia trưởng của chúng tôi!" Trương Chính Kiệt vô cùng khoa trương mà vỗ vỗ lưng Ân Kiên, những người còn lại đương nhiên gật đầu, người nào cũng có phần của mình, Tùng Vân cùng Ngô Tiến, Ân Lâm trò chuyện với nhau thật vui, xem ra sóng gió tam giác tềnh yêu lúc trước đã bình yên vượt qua.

"Không biết Đồng Đồng có theo tới không?" Trương Anh Nam nói không đầu không cuối, mở miệng cái liền oánh trúng chỗ hiểm, mấy ngừơi này ngoại trừ muốn quay chụp Hồ tiên, nguyên nhân lớn hơn nữa là chờ mong gossip, thanh mai trúc mã của Ân Kiên a!

"Thế nhưng anh Kiên nói anh ấy không nhớ rõ đối phương là nam hay nữ mà?" Tùng Vân hảo tâm mà giúp mọi người khôi phục trí nhớ. Một tràng cười khẽ, khoái trá đột nhiên ập tới, trong đám người có thêm một cậu trai trẻ tuổi tóc nâu, chân dài, ngũ quan trộn lẫn nét ngoại quốc, Ân Kiên theo bản năng lui nhanh về phía sau.

"Quản Đồng?" Mọi người kêu lên sợ hãi, cái cậu đẹp giai đó bướng bỉnh nháy mắt mấy cái. Tuy đã sớm nghe nói hình dạng Hồ tiên thiên biến vạn hoá, thế nhưng người đã từng gặp Quản Đồng thấy trước sau chính là hai người, đều vạn phần khiếp sợ.

"Nà! Đừng nói tôi không hỗ trợ a! Tiểu Vân đang tu công quả, hỗ trợ tìm người cũng coi như là một việc ha?" Ân Lâm thân thiết dính từng bước theo Hồ tiên Tiểu Vân, người sau đó nhu thuận gật đầu, muốn đứng hàng ngũ thần tiên không dễ dàng, cho nên phải thận trọng tu hành.

"Tôi rất muốn giúp ngay, thế nhưng tôi chỉ có thể tìm vật chết, tìm không được người sống." Hồ tiên Tiểu Vân nhàn nhạt cười, Ân Kiên nhìn chằm chằm người, hào quang vờn quanh trên người cô có chút khác với lần trước, xem ra đạo hạnh càng tiến thêm một bước.

"Tìm cái nhẫn bạch kim, cô nhất định tìm được." Ân Lâm liếc nhìn Ân Kiên, Tiểu Vân a lên một tiếng rất kinh ngạc, Quản Đồng lại biến sắc tại chỗ.

"Nhẫn bạch kim? Anh đem nhẫn bạch kim cho cậu ta?" Quản Đồng vội hỏi, hai mắt toé ra tia sáng dị thường, Ân Kiên lại nhìn người, không thể lý giải mà gật đầu, cái gì của hắn hắn muốn cho ai không được sao? Quản Đồng sống chết nhìn chằm chằm người, rất giống lúc nào cũng chuẩn bị nhào lên, mà Ân Kiên lại nhàn nhã kệ cậu ta nhìn lom lom, lộ ra dáng vẻ cậu dám nhào qua thì làm thịt cậu ngay, bầu không khí trong thời gian ngắn có vẻ rất tế nhị.

"Cái nhẫn kia... Sẽ không phải là Quản Đồng đưa cho anh Kiên, kết quả anh Kiên không nhớ ra, lại cầm đưa cho học trưởng chứ?" Trương Anh Nam nhỏ giọng nghi vấn, Ân Lâm lại không tiếng động trả về một câu "đầy đủ", cháu trai cô cái gì cũng tốt, chỉ trí nhớ rất kém a! Căn bản là ghi nhớ có chọn lọc.

"Nếu như là cái nhẫn đó, tôi nghĩ tôi tìm được." Tiểu Vân nhẹ cười, sau đó đi đến góc phòng suy tưởng, đưa tay nắm một cái.

Lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xoè ra, Ân Kiên biến sắc, mọi người cả kinh theo, được Tiểu Vân nắm trong tay chính là một nắm tóc...

"Tôi chỉ có thể tìm vật chết, tìm không được người sống" mấy từ này nổ tung trong đầu Ân Kiên. Trong phòng khách, mọi người nhìn chằm chằm nắm tóc trong lòng bàn tay Tiểu Vân, bầu không khí đóng băng tại chỗ, im ắng không tiếng động.

"Có thể chỉ là hiểu lầm, không phải như chúng ta nghĩ như này..." Ân Lâm lộ ra khuôn mặt cười trắng nhợt, giọng nói run khẽ mà giải thích, Ân Kiên không nói gì chỉ liếc cô, hiểu lầm? Với đạo hạnh của Tiểu Vân, cô ta sẽ bày ra cái kiểu hiểu lầm này?

"Đây là cái ý gì? Đây là cái ý gì a?" Trương Anh Nam vội hỏi, tách một tiếng một hạt lệ rơi xuống.

"Hà Bật Học đã chết." Quản Đồng lạnh lùng bình tĩnh nói, cậu ta tuy rằng trả lời vấn đề của Trương Anh Nam, nhưng lại nhìn Ân Kiên, người sau đó chỉ lạnh lùng nhìn lại cậu ta, khẽ cắn môi.

"Đến rồi..." Tiểu Vân yếu ớt thở dài, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người chỉ là nhìn nhau, không ai dám đưa tay nhận nghe.

Nhận điện thoại chính là Ngô Tiến, đầu kia điện thoại là cảnh sát, mời bọn họ qua nhận xác, Ngô Tiến khó xử nhìn Ân Kiên.

"Có lẽ đúng là hiểu lầm đúng không? Học trưởng mơ mơ màng màng, ví tiền bị móc, giấy tờ rơi cũng không phải không có khả năng mà?" Trương Anh Nam nói nhỏ an ủi mình, Tùng Vân ôm cô, người sau đó nhịn không được oa một tiếng khóc váng lên.

Ân Kiên thở sâu, chứng tỏ hắn sẽ đi một chuyến, mà Ân Lâm, Quản Đồng lại lo lắng đi theo, Tiểu Vân, Ngô Tiến đương nhiên cũng đuổi kịp, cuối cùng, thành viên tổ sản xuất ngược lại không nói gì, Trương Chính Kiệt gật đầu, về công về tư, bọn họ cũng không thể không đếm xỉa đến.

Trong phòng giữ xác nhiệt độ rất thấp, trong không khí tản mát một mùi khô ráo lành lạnh, Ân Kiên cùng một viên cảnh sát thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, sau đó liền rời đi, Quản Đồng lo lắng vội vàng đuổi theo, người còn lại thì chờ ngoài cửa.

"Không có việc gì, không có việc gì..." Trương Chính Kiệt không tự chủ được mà thấp giọng cầu khấn, Hà Bật Học người này ưa gây chuyện lại lơ mơ, nhất định sẽ không là anh ta...

Viên cảnh sát cùng quản lý còn nhỏ giọng nói với nhau, pháp y giám định thì gật đầu, đồng thời tìm ra một túi vật chứng, liếc mắt liền thấy rõ là cái ví tiền Hà Bật Học thường ngày mang bên người, còn có nhẫn bạch kim.

"Mọi người cần chuẩn bị tâm lý... Cũng không phải quá... dễ nhìn." Pháp y tìm một dãy số, dừng lại ở ngăn ướp lạnh, xoay người lại nhìn Ân Kiên, Quản Đồng.

Ân Kiên vô thức mà hít sâu một hơi, Quản Đồng lại gần nắm chặt tay hắn, rất lạnh. Cửa ngăn tủ giật ra, một luồng khí lạnh thoát ra, có một nháy mắt, Ân Kiên chỉ cảm thấy mọi sắc màu trên thế giới đều lui lại, tiếng động cũng không rõ nữa.

Nằm ở bên trong, chính là Hà Bật Học, cậu trai vốn cái mặt tròn tròn, mắt thật to, cười khúc khích thì hai gò má còn có lúm đồng tiền thật sâu, hiện giờ chỉ lẳng lặng nằm bên trong, toàn thân trắng bệch, dấu dao sâu đến có thể thấy tận xương giăng khắp nơi, máu chảy đã khô, chỉ còn lại vết tích nâu sậm hung ác độc địa khắc trên người.

"Cậu ấy... Cậu ấy là chết như thế nào?" Ân Kiên trong tai vang lên ong ong, lại có chút nghe không rõ câu hỏi của chính mình.

"Vết thương trên người cậu ta, mỗi một vết đều là trí mạng, cậu nên hỏi, cậu ta chống đỡ bao lâu mới chết." Pháp y lạnh lùng bình tĩnh trả lời, Ân Kiên liếc mắt ông ta một cái, đèn chiếu sáng đột nhiên loé sáng mấy lần.

"Ân Kiên, đừng hỏi nữa..." Quản Đồng nhỏ giọng ngăn lại, Ân Kiên bóp tay cậu ta, ngón tay từ lâu đã trắng nhợt.

"Cậu ta chống đỡ bao lâu?" Mỗi chữ mỗi câu Ân Kiên nói là miễn cưỡng hỏi, hắn muốn biết chân tướng, mặc kệ cái gì, hắn chỉ muốn biết nhiều hơn một chút chuyện liên quan đến Hà Bật Học.

"Bảy tiếng, cậu ta vật lộn bảy tiếng mới vì mất máu mà tử vong." Pháp y vô cùng lạnh lùng, viên cảnh sát cùng quản lý đều lắc đầu biểu thị tiếc hận, tuy không quen biết, nhưng là ai thấy một người thanh niên vốn tương lai rất tốt bị chết thảm như vậy, đều sẽ biểu hiện sự đồng cảm.

Ân Kiên chỉ là nhìn chằm chằm Hà Bật Học trong ngăn tủ, thật giống như mong chờ người kia đột nhiên tỉnh lại, sau đó treo lên khuôn mặt tươi cười má lúm đồng tiền thật sâu, nói tất cả chỉ là cậu đùa vui mà thôi, duy độc lần này, Ân Kiên thề nhất định sẽ ngoại lệ mà tha cho cậu ta, chỉ là, Hà Bật Học lẳng lặng nằm nơi đó như cũ, cậu là một người bình thường, một người trái ngược với hắn, với Quản Đồng, một người bình thường không thể yếu đuối hơn, cho nên, cậu chỉ có thể nằm nơi đó, sinh mệnh không có cơ hội lặp lại lần nữa.

"Không phải như thế..." Ân Kiên lạnh lùng nói một câu, Quản Đồng lại càng hoảng sợ, những người còn lại không phát hiện ra, nhưng cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất hơi rung động.

"Tôi không muốn như vậy!" Ân Kiên rống giận, đèn bốn phía sáng lên đến cực điểm, sau đó không chịu nổi năng lượng bộc phát mà vỡ vụn, mặt đất bắt đầu rung lắc, viên cảnh sát cùng pháp y ở bên bị doạ giật nảy, mà Quản Đồng vội vã kéo Ân Kiên qua bên.

"Ân Kiên! Anh bình tĩnh một chút!" Quản Đồng vội gọi, cậu ta cuống, là bởi vì cậu ta cảm nhận sự không khống chế được của Ân Kiên, anh ta không như người bình thường, anh ta là một quỷ hồn lai lịch bất minh bị cưỡng ép triệu tới nhân gian, một khi bùng nổ, không rõ phải làm cái gì mới khắc chế được.

"Ân Kiên!" Quản Đồng dưới tình thế cấp bách, đưa tay dồn sức bóp cổ Ân Kiên, đổi người khác mà nói, cố sức như thế sớm đã khiến cổ người ta đứt đoạn, đối với Ân Kiên mà nói, lại chỉ có thể khiến hắn tạm dừng.

Quản Đồng nhìn viên cảnh sát cùng pháp y, lại nhìn Hà Bật Học nằm trong ngăn tủ, thở dài thật sâu, đem Ân Kiên nâng lên, cũng không quay đầu mà rời đi.

Ân Lâm cùng mọi người chờ ngoài cửa vẫn hoảng hồn mất bình tĩnh, thình lình xảy ra địa chấn doạ chết mọi người, Ân Lâm, Tiểu Vân loáng thoáng phát hiên sự tình không phù hợp, nhìn đến Quản Đồng đem Ân Kiên chết ngất khiêng ra ngoài, rất không muốn chấp nhận sự việc, đúng là vẫn xảy ra...

"Đừng!!!!!!!!!!!" Trương Anh Nam không khống chế được hét lên, Tùng Vân ôm chặt cô, hai người ôm nhau khóc rống. Bọn Trương Chính Kiệt cùng Cao Hiểu Hoa còn đang thì thào tự nói, không muốn tiếp thu sự thực như vậy.

"Thực sự.. Thật là cậu ấy?" Ngô Tiến sắc mặt rất trắng, anh ta tuy cùng Hà Bật Học giao tình không sâu, nhưng hai bên đã tạo dựng tình bạn không tệ, cá tính Hà Bật Học rất đáng yêu, gà mẹ lại dễ gây rối, nhưng tóm lại, cậu ấy là người tốt không đúng sao? Người tốt không thể sống lâu trăm tuổi sao?

"Cháu trai..." Ân Lâm yêu thương đỡ Ân Kiên nửa dựa bên cô, nó lần đầu tiên có bạn, thậm chí là tình nhân, lần đầu tiên thể nghiệm làm người bình thường có thất tình lục dục, đối phương lại cho nó một sự tàn khốc như vậy, sinh ly tử biệt.

"Anh ấy không khống chế được..." Quản Đồng chỉ đơn giản giải thích, Ân Lâm hiểu rõ mà gật đầu.

"Hà Bật Học đã chết..." Quản Đồng cuối cùng bổ sung, đơn giản mà dập tắt tia hy vọng cuối cùng của mọi người.

Chuông cửa điện tử vang lên, nhân viên pháp y Tiểu Diệp lẳng lặng đi đến cạnh cửa mở khoá. Với một cô gái mà nói, cô tương đối trầm mặc, bởi vì nghề nghiệp của cô cũng không cho phép có khoảng không nhiều chuyện, thiếu đối tượng.

"Ký một chữ, cậu ta là của cô." Quản lý đẩy thi thể giải phẫu vào, nhỏ giọng pha trò, Tiểu Diệp chỉ đáp trả ông ta một khuôn mặt cười cực xấu xí.

"Tiểu Diệp, vụ án này rất quan trọng." Viên cảnh sát đi theo phía sau nhắc nhở, Tiểu Diệp nhìn anh ta một cái, gật đầu đã hiểu, bọn họ đang theo đuổi một vụ án, ma sát nhân liên hoàn đã truy lùng rất lâu, tất cả nữ sinh được đưa vào đều vô cùng thê thảm, không ngờ lại thêm một cái.

"Hỗ trợ!" Tiểu Diệp vỗ vỗ bàn giải phẫu, viên cảnh sát cùng nhân viên quản lý liên thủ đưa thi thể để lên bàn, người vốn cũng không cường tráng, chết xong không biết vì sao trọng lượng cũng không nhẹ.

Tiểu Diệp kéo túi xác, có một nháy mắt nghĩ cô đang bị đùa, hồ nghi trừng viên cảnh sát, đối phương lại vạn phần chăm chú, Tiểu Diệp cầm lấy cameras bên cạnh, bút ghi âm, bắt đầu ghi chép giản lược.

"Các anh hoài nghi có liên quan đến vụ án trước?" Tiểu Diệp vừa chụp, vừa hỏi.

"Không giống?" Viên cảnh sát kêu sợ hãi, khi bọn họ phát hiện thi thể thì, biết bao người đã buồn nôn.

"Vấn đề giới tính, đối tượng của ma sát nhân liên tục đều là nữ sinh." Tiểu Diệp ghi lại trên giấy, thuận tiện lật xem ghi chép giải phẫu trước đó, đôi bên khác biệt giới tính, cả bọn họ cũng phải thừa nhận, ngoại trừ bất đồng giới tính, thủ pháp này thực sự rất giống cùng một người gây nên.

"... Biến thái..., thật là hắn..." Tiểu Diệp nhìn dấu bầm trên hai cổ tay người chết, cân nhắc thời gian tử vong. Mấy người bị hại trước đều là bị sát nhân giam cầm mấy ngày sau mới từng đao đừng đao hành hạ đến chết, trong đó còn lưu lại rất nhiều vết thương xâm hại cực kì vô nhân đạo, ở trên cái xác này cũng không ngoại lệ.

"Thật là sát nhân kia? Đối tượng của hắn đổi thành nam?" Viên cảnh sát hơi nhíu mày, giọng trầm xuống, bọn họ điều động xem xét rất lâu nhưng không có bất luận manh mối gì, thật giống như có bức tường cao chắn lối từ đầu đến cuối, mặc kệ bọn họ nhận được chứng cứ gì, cuối cùng bao giờ cũng là muộn một bước.

"Sát hại nữ sinh, đó là bởi vì các cô dễ bắt nạt, về phần cả đàn ông cũng không buông tha, tôi chỉ có thể nói... Hắn đã trở nên mạnh hơn chăng?" Tiểu Diệp lạnh lùng bình tĩnh dự đoán, thủ pháp dần thành thạo, tư tưởng cũng dần bình tĩnh, lý do cũng là ma sát nhân càng ngày càng mạnh.

Tiểu Diệp nhẹ bóp miệng người chết, không khỏi a khẽ một tiếng, mấy nữ sinh trước, lúc chết đầu lưỡi bị rút sạch sẽ, trên phố có tung tin vịt nói để không cho những cô bé này đến địa phủ giải oan, cáo trạng, thế nhưng nam sinh này đầu lưỡi còn, Tiểu Diệp liền hoài nghi, lẽ nào có kẻ biến thái vì tin tức kia mà mô phỏng theo vụ án? Người tâm lý không bình thường trong xã hội càng ngày càng nhiều.

"Có chuyện?" Viên cảnh sát vừa thấy sắc mặt Tiểu Diệp không bình thường, hiếu kì hỏi.

"Ừm..." Tiểu Diệp khẽ lên tiếng, chẳng biết cảm thấy cái gì kì quái, cô đưa tay đẩy mí mắt người chết, nháy mắt sợ lui lại một bước nhỏ, cậu ta mất đi, cũng không phải đầu lưỡi cậu, mà là một đôi con ngươi*.

*Con ngươi – con mắt

Gian phòng có chút u ám, Ân Kiên giật giật, mở mắt ra, vốn ghét hai người chen chúc một giường, hôm nay có vẻ vô cùng rộng rãi trống trải. Duỗi người dậy, hơi xoay xoay, có chút đau nhức, cảm giác này rất quái, đau cũng không cổ hắn, mà là trái tim chưa bao giờ từng đập của hắn, hoá ra, đây là cảm giác đau lòng?

"Hắc... Cổ còn đau không? Sorry... Tôi hạ thủ hơi quá chút." Quản Đồng theo ở bên, quan tâm mà nhẹ hỏi, Ân Kiên tùy tiện ừ hử, nhìn bốn phía một chút, gian phòng vẫn có vẻ lộn xộn như cũ, chỉ là tất cả cảm giác đều không còn giống nữa, cả thứ mùi tản mát trong không khí cũng có vẻ không phù hợp, hoá ra, Hà Bật Học trên người vẫn có mùi hương sữa bò, cái tên như xe bus nạp sữa bò, trên người cứ luôn thấm một chút mùi hương.

"Tiểu Vân đâu?" Ân Kiên dậy, ngữ điệu quá mức lạnh lùng bình tĩnh khiến Quản Đồng có chút kinh hãi, người sau đó chỉ chỉ ngoài cửa, Ân Kiên gật đầu tự nhiên ra ngoài.

"Ân Kiên..." Quản Đồng cấp bạc kéo người, Ân Kiên càng bình tĩnh, cậu ra càng thấy sợ, tình cảm con người một khi bộc phát, là ai cũng ngăn không đươc.

"Đừng muốn thay Hà Bật Học báo thù, tôi là Hồ tiên, cả tôi thiếu chút nữa trắc trở, anh đấu không lại hắn đâu." Quản Đồng vội giải thích. Cậu ta bị bắt, là do cậu ta sơ suất, nhưng đối phương cũng không phải đèn tiết kiệm dầu, Ân Kiên đạo thuật nửa vời, anh ta chưa từng nghiêm túc học tập, cứ như vậy liều lĩnh đi báo thù, cậu ta lo Ân Kiên sẽ khó thoát chết, Ân Kiên cũng không phải không chết, dùng đúng cách, đều có thể khiến anh ta hồn bay phách tán.

"Tôi chỉ muốn cùng Tiểu Vân dùng tóc triệu hồn A Học..., cậu ấy ngốc như vậy, tôi sợ cậu ấy tìm không được đường về nhà, không đầu thai được..." Ân Kiên lẳng lặng trả lời, Quản Đồng chỉ có thể buông tay.

Trên hình nhân giấy viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của Hà Bật Học, Ân Kiên thành tâm dâng hương cầu xin, lư hương ở bên cạnh khói trắng nghi ngút, nắm tóc cháy trong lửa một lúc lâu, hình nhân giấy như cũ không chút sức mẻ.

"Cháu trai..." Ân Lâm ở một bên căng thẳng, Ân Kiên tuy gần đây mới chăm chỉ học đạo thuật, nhưng cô tin, trong chuyện này, nó tuyệt đối có thể phát huy thực lực trăm phần trăm, nhưng vì sao vẫn triệu hồi không được?

Lửa trong lư hương nhỏ bốc cao, đó là tức giận của Ân Kiên, cuối cùng rốt cuộc chịu không nổi năng lượng của hắn mà vỡ tan, hắn không hy vọng nhất là xảy ra chuyện, vì sao một chuyện lại một chuyện cứ xuất hiện? Nếu ông Trời thật ghét hắn, sao không hướng qua hắn chứ? Vì sao phải liên luỵ Hà Bật Học?

"...Tôi không tin tìm không được..." Ân Kiên mỗi chữ mỗi câu là nghiến răng nghiến lợi, lập tức nâng người xông vào thư phòng, sau đó bê một chồng sách cổ ném sang một bên, hắn nhớ rõ có quyển "Thuật tìm kiếm linh hồn", hắn không tin triệu hồi không được Hà Bật Học, hắn không tin không thể bắt cái tên khốn kiếp kia trả giá đắt!

"Cháu trai! Cháu không thể dùng đạo thuật nhà họ Ân báo oán riêng!" Ân Lâm đoạt lấy sách cổ, đạo thuật tìm kíêm linh hồn cao thâm ra sao, đừng nói với đạo hạnh hiện tại của Ân Kiên căn bản không thể sử dụng, cho dù có thể, cũng không thể dùng trên người người sống, cái đó và phản hồn chú là cấm chú như nhau, nguy hiểm cực lớn.

"Gia quy, gia quy, gia quy.... Gia quy nhà họ Ân tới địa ngục đi..., uổng cho một thân đạo thuật của các người, lại vì gia quy mà không được đụng đến quỷ linh, người sống, này sao coi là thay trời hành đạo? A Học đã chết, lẽ nào cậu ấy không vô tội? Dù sao tôi cũng không phải người nhà họ Ân, các người cũng không coi tôi họ Ân, thù này tôi nhất định báo! Cô có thể gọi mấy lão già kia đem tôi hồn bay phách tán, tôi-không-quan-tâm!" Ân Kiên oán giận quát một câu, Ân Lâm cố sức tát hắn một cái.

"Cô không cho cháu dùng, là bởi vì cháu không đủ tư cách dùng! Lẽ nào cô không quan tâm A Học? Thuật tìm kiếm linh hồn của sách cổ cũng không đầy đủ, cháu cái đứa ngu ngốc này... Chưa từng có nghiêm túc đọc tử tế, cũng không ngẫm coi mình là thân phận gì, miễn cưỡng dùng chiêu này, không cần đến mấy ông già kia tới thu phục, cháu là tự hồn bay phách tán! Đồ khốn... Lại gào lên với cô mày, đồ xấc láo!" Ân Lâm tức giận muốn tát hắn cái nữa, Quản Đồng lại rất nhạy bén mà chắn phía trước.

"Để tôi giúp..., kẻ kia, rất ma quái, đối phó hắn tôi không định phá luật..." Tiểu Vân yếu ớt nói, hai mắt bắt đầu toả ra hào quang yêu dị.

Hồ tiên không có cái gọi là thuật tìm linh hồn, bọn họ và thiên nhiên cùng sống cùng tồn tại, cho nên có thể mượn dùng năng lượng của thiên nhiên, chỉ là, con người phá hoại tự nhiên, tự nhiên phản công, năng lượng nhóm Hồ tiên còn có thể mượn đến bao nhiêu cũng không biết được.

"Tôi cần có người thay tôi hộ pháp." Tiểu Vân đơn giản nhắc, Ân Lâm gật đầu, cô, Ân Kiên cùng Quản Đồng ít nhiều gì cũng có thể giúp, nếu không đủ, có thể kéo Ân Phong tới góp đủ số.

"Còn nữa, phải tìm một cái cây đủ lớn, chỗ có gió." Tiểu Vân mới nói xong, Ân Lâm không hai lời cho phép Ngô Tiến, bạn trai có biệt thự ngoại thành cuối cùng cũng ra vẻ được một chút rồi!

Hồ tiên Tiểu Vân lẳng lặng đứng giữa sân, Ngô Tiến, Ân Kiên mấy tên đàn ông có chút xấu hổ lui ở bên, cô không nói hoá ra cô thực hiện pháp thuật thì là cởi sạch như vậy! Tuy rằng Tiểu Vân tịnh không thèm để ý, bề ngoài chỉ là xương trắng, túi da, nhưng mà với ngoại hình hoàn mỹ đến gần như có thể coi là cảnh giới kinh khủng mà nói, đối với những gã này chính là quá mức nóng rồi.

Tiểu Vân hai tay đan thành hình chữ thập nhắm mắt trầm ngâm, từng luồng hào quang nhu hoà lan ra từ người cô, sóng nước từng vòng từng vòng, cuối cùng hào quang nhanh chóng loé ra, hào quang vô hạn khuếch tán ra ngoài nhìn không thấy tận cùng.

"Chỉ cần toàn bộ tự nhiên, mặc kệ là không khí hay nước, chị đều có thể lợi dụng, chỉ là... Làm vậy rất tổn hao nguyên thần..." Quản Đồng ở bên giải thích, Ân Kiên cảm kích mà hướng cậu ta cười, đối với tình cảm sâu nặng ghê gớm của chị em này, hy vọng sẽ không cản trở tu hành của bọn họ.

Bỗng nhiên, Tiểu Vân bật ngã về sau, phun một búng máu, bọn Ân Lâm hấp tấp chạy qua, Ân Kiên nhanh chóng cởi áo khoác phủ cho cô, Tiểu Vân níu ống tay áo hắn, hai mắt phát sáng đến kinh người.

"Đối phương bố trí kết giới rất kín, tôi không biết là hắn dùng yêu pháp gì, nhưng có thể tin chắc là,... hắn hành hạ đến chết nhiều người như vậy, giam giữ nhiều linh hồn như vậy, chiếm được năng lượng tương đối cường đại." Tiểu Vân lau miệng, màu đỏ tươi có chút yêu dị, vừa nhắc nhớ, vừa đưa tay chỉ hướng phương xa, ánh sáng tím mơ hồ thẳng nơi chân trời, kết giới cản Tiểu Vân xông vào, nhưng cản trở cũng không ngăn được cô lưu lại dấu vết.

"Nhanh đi! Tôi kinh động đến hắn rồi! Muộn sẽ để hắn chạy thoát!"

Ân Kiên nhận rõ phương hướng, lá bùa hướng lên trời khua trong không trung, vài con đại bàng dẫn đầu mở đường, Ân Lâm cùng Quản Đồng hai mặt nhìn nhau, từ trước, Ân Kiên hết sức chăm chú, niệm chú nửa ngày cũng không chắc có thể khiến hạc giấy của hắn khẽ động, hiện giờ, cả hạc giấy cũng không cần gấp, lá bùa tiện tay quẳng lên giời liền được? Ân Lâm nghĩ, nghĩ có phần không thể tiếp thu.

"Chị..." Quản Đồng nhìn Ân Kiên một chút, lại nhìn về phía Tiểu Vân, người sau đó hiểu mà tươi cười, khoát khoát tay muốn cậu ta cũng theo, đối phương không dễ chọc, có người giúp tốt hơn.

"Tiểu Vân, Ngô Tiến sẽ ở lại chăm sóc cô ấy, tôi cũng đi theo xem một cái, tên biến thái chết toi trời đày, để cho hắn thử ngũ lôi oanh đỉnh nhà họ Ân tôi." Ân Lâm vó túi tắm của mình liền đuổi theo, Tiểu Vân đưa tay ngăn người.

"Tôi giúp Ân Kiên, là bởi vì tôi biết cậu ấy không đếm xỉa gì nữa, thế nhưng nếu cô cũng nhúng tay, này thật là phạm vào môn quy nhà mọi người. Nhà họ Ân vẫn phải có con cháu đời sau, tôi tin cô rõ ràng vì sao, mọi người quen nhau lâu, tôi không hy vọng cô bị trách phạt."

"Phạt thì phạt đi! Cả tôi cũng nghĩ gia quy nhà họ Ân cũng rất vô lý..."

Đại bàng, bay một lèo tận trời, lao thẳng tới chỗ ánh sáng tím, Ân Kiên, Quản Đồng hai người một trước một sau truy đuổi. Ánh sáng tím của Tiểu Vân dẫn dắt bọn họ tìm kiếm địa điểm, Ân Lâm đuổi sau có chút phiền não, mặc kệ là Ân Kiên hay Quản Đồng, đều là bề ngoài tuấn mỹ có chút không giống con người, trên thực tế, bọn họ thực sự không phải con người.

Mấy con đại bàng vọt vào cao ốc, doạ rất nhiều hộ gia đình, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, Ân Kiên, Quản Đồng đi theo sau vút lên tầng. Ngay lúc này, có một luồng áp lực từ trên kéo xuống, con đại bàng đi đầu trong khoảnh khắc liền máu thịt không rõ, rơi xuống đất thì chỉ còn là mảnh giấy nát bấy.

Quản Đồng lòng sinh báo động, đẩy Ân Kiên, một luồng áp lực khác truy kích xuống, như ngàn vạn mũi tên nhọn bắn thẳng đến, phụt một tiếng, Quản Đồng phun một vạt máu.

"Quản Đồng!" Ân Kiên kêu lên sợ hãi, đối phương lắc đầu, chút thương nhỏ như thế, đối với một Hồ tiên năm sáu trăm tuổi mà nói không là cái gì.

"Anh đừng nên liều lĩnh nữa! Tôi không nhiều máu để phun như vậy đâu!" Quản Đồng cười cười, âm trầm nhìn chằm chằm cửa cầu thang, đem Ân Kiên đẩy ra sau, trong miệng lẩm bẩm, một tiếng tru bén nhọn đột nhiên đáp lại, Ân Kiên thấy màng tai đau xót, khó hiểu mà nhìn Quản Đồng.

"Hắn lợi dụng linh lực trời sinh của mấy cô bé bị hành hạ đến chết thay hắn lập kết giới..., cách đối phó với các cô cũng không phải không có, đáng tiếc là tàn nhẫn một chút! Yên tâm, tôi cũng không phải thực sự để các cô tiêu tan thành mây khói, tôi không có bản lĩnh đó, chỉ là tạm thời phong bế các cô mà thôi, thời gian không nhiều lắm, tôi cũng không phải chị, không lợi hại như chị ây!" Quản Đồng kéo Ân Kiên hướng thẳng về phía trước.

Rầm một tiếng cửa sắt phá mở, một bóng người nhanh chóng chạy ra, Ân Kiên không kịp thấy rõ dung mạo đối phương, chỉ có thể ở phía sau đuổi theo, trong nháy mắt khi ngang qua cửa, Ân Kiên không khỏi dừng lại.

"Ân Kiên?" Đuổi hai bước, Quản Đồng khó hiểu mà quay đầu kêu to, Ân Kiên đứng cạnh cửa, hơi nhíu màu trừng mắt bày biện trong phòng.

Đơn giản, phòng khách nhỏ bình thường, tủ TV bày đầy bình sứ trắng tinh, Ân Kiên từ từ tự nhiên vào nhà, nhìn chung quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái hộp sắt nhỏ trên bàn trà, sắc mặt trong nháy mắt nhuốm xanh.

"Ân Kiên!" Quản Đồng gọi, đưa tay cản hắn mở hộp sắt, người sau đó hất tay cậu ta, cắn răng giật khoá, nhìn rõ bên trong có cái gì xong, nháy mắt trời long đất lở...

"Ân tiên sinh?" CK chau đôi mày mảnh hoàn mỹ đã khiến bao người ghen tị. Ân Kiên nhìn cô, sững sờ ở đó, CK? Quán cà phê? Vội vàng quay đầu, liền thấy Hà Bật Học cùng đám nhân viên đang chọn ảnh chụp, trong tay cậu cầm một đống ảnh chụp qủy khéo đến không thể chính xác hơn.

CK cất cao giọng thì, là lúc cô mất hứng, đám nhân viên kia gồm cả Hà Bật Học tự nhiên quay đầu nhìn hắn, mặt tròn tròn, mắt thật to, còn có cái kính đen thực sự rất ngu. Ân Kiên nhìn trái, nhìn phải, hắn đến tột cùng là ở đâu?

"Hiện tại... Hiện tại là lúc nào?" Ân Kiên hồ nghi, quay lại quá khứ? Hắn không tin.

"Buổi chiều ba giờ mười bảy phút." Hà Bật Học nhìn đồng hồ một chút, Ân Kiên chịu đựng cười khổ, đúng thật là Hà Bật Học, đối với cậu ta mà nói, hoàn toàn là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Được rồi, tôi tự giới thiệu, tôi là nhà sản xuất của chương trình này, tôi là Hà Bật Học."

"... Tôi là thiên sư,... tôi là Ân Kiên."

Quay lại lần nữa? Thực sự là tất cả quay lại lần nữa, bắt đầu từ một khắc bọn họ gặp nhau. Ân Kiên hoài nghi, nhưng không cách nào phủ định kết quả này, hắn đoán rằng rất lâu rồi, có lẽ trong hộp sắt kia là oán khí, hắn thực sự không muốn nhớ lại thứ gì đó bên trong, hơn nữa do bùng nổ của bản thân, mới tạo thành cục diện như vậy, cũng có thể, này chỉ là tâm nguyện nho nhỏ của hắn, nên lặp lại lần nữa? Lúc này đây, không thể lại mất đi Hà Bật Học.

"Anh Kiên... Anh làm sao lại đờ ra mãi vậy?" Hà Bật Học duỗi chân đá đá cái ghế của Ân Kiên, mắt to tràn ngập hồ nghi, cậu cùng Ân Kiên hai người tuy rằng tình cảm ổn định, nhưng luôn có chỗ không thích hợp, thật giống như... Đối phương biết bạn lâu rồi, thế nhưng bạn lại xác định là từ lúc các bạn gặp nhau đến lúc mến nhau cũng chỉ mới ba tháng. Mở miệng hỏi, đáp án nhận được đều giống nhau, cậu quá ngố, giải thích cũng vô dụng! Nếu không thì rất có lệ, được rồi! Đúng rồi! Chúng ta kiếp trước thì quen nhao. Số lần càng nhiều, Hà Bật Học nghĩ mình hỏi nữa sẽ là heo.

"Tôi không đờ ra... Tôi đang nhìn cậu." Ân Kiên bình tĩnh trả lời, Hà Bật Học bên tai đỏ lên. Nhìn đi! Rất quái nhỉ? Ân Kiên thường ngày rất ác, ác đến cái kiểu này, chỉ đối với chuyện của Hà Bật Học, bạn sẽ nghĩ người này kiếp trước tám phần mười là thiếu cái bạn mắt to kia rất nhiều tiền.

"Này... Anh... Anh nói như thế... Rất quái đó..." Hà Bật Học lẩm bẩm hai tiếng, máu cậu tuần hoàn vốn cũng tốt, khuôn mặt rất dễ ửng đỏ.

"Không thích nghe?" Ân Kiên dán qua, đưa tay ôm ôm người, cuối cùng hun trộm miếng.

"Này không phải vấn đề có thích hay không,... Anh Kiên... Anh thực sự không có nhân cách phân liệt đó chứ?" Hà Bật Học hỏi vô cùng nghiêm túc, nào có người trước đẹp trai tàn bạo như này, người sau lại háo sắc? Người nọ nghe xong chỉ có thể cúi đầu cười khổ. Hắn không nhân cách phân liệt, chỉ là vốn tưởng mất đi, đột nhiên lại quay lại bên mình, là ai cũng sẽ quý trọng vạn phần.

Quý trọng, Ân Kiên hắn hiểu, không chỉ một mà là vô số lần mất đi, giành lại, lại mất đi, lại lặp lại, thì dù có tinh thần kiên cường hơn sắt thép, cuối cùng sẽ chịu không nổi. Ân Kiên phát hiện, Hà Bật Học mất đi ngọc hồ lô, mạng thực sự so với giấy còn bạc hơn, mà nếu đem ngọc hồ lô trả lại cho cậu, Hà Bật Học sẽ bị đám người cướp ngọc kia hại chết, nói chung bất luận hắn nỗ lực cách gì, cuối cùng đều trốn không được cái chết. Người, sẽ chết, chỉ là Ân Kiên không muốn đối mặt với Hà Bật Học tuổi trẻ chết sớm.

Còn nữa, cái chết của Hà Bật Học, đối với Ân Kiên mà nói như một loại kìm hãm, cuối cùng sẽ gây ra mọi sự tuần hoàn vô hạn, sau đó Ân Kiên liền bị vây ở nơi này, nhìn cậu cười, nhìn cậu gây rối, cuối cùng nhìn cậu chết trước mắt.

"Anh Kiên... Cười cái đi? Anh âm trầm thực sự lợi hại quá." Hà Bật Học đưa tay chọc chọc gương mặt Ân Kiên, đối phương cười đến sáng lạn, tâm tình Ân Kiên càng thê lương, bởi vì này cũng chỉ là mộng đẹp ba tháng, qua cuối tuần này, Hà Bật Học bước ra khỏi cửa, liền không bao giờ trở về nữa, sau đó lại một tuần, rồi chờ hắn là một thi thể băng lạnh, sau đó nữa... Tất cả lại lặp lại.

Lần đầu, Ân Kiên vô cùng nỗ lực ngăn cản mọi bất hạnh phát sinh, gồm cả cái chết của CK, chỉ là khi bạn cải biến một chuyện xong, hiệu ứng dây chuyền lại sản sinh. CK nếu không chết ở thang máy, thì Hà Bật Học qúa mức sơ suất sẽ bị cửa thang máy đột nhiên mở ra hút vào, ai cũng không thể giải thích, vì sao một cái thang máy bình thường ở giờ khắc ấy không nhạy, Hà Bật Học cứ như vậy rơi xuống tầng bỏ mình; lại có khi muốn ngăn cản cái chết thảm của Lily, Ân Kiên báo trước hành vi chệch đường ray của A Joe, Hà Bật Học gà mẹ nhiều chuyện liền lập tức đi báo nguy, kết quả sau khi giao A Joe cho cảnh sát, vừa mới rời khỏi sở cảnh sát thì một chuyện khác đến, Hà Bật Học lại xui xẻo như cũ...

"Này... Cậu còn không đi tắm? Cậu định để mình mốc meo sao?" Ân Kiên cười cười vò vò tóc Hà Bật Học, tóc mái có chút dài, đuôi tóc có chút xoắn, mất trật tự có chút đáng yêu.

"...Anh Kiên..., anh còn âm trầm nữa là biến thành gã trung niên..." Hà Bật Học nói lầm bầm hai tiếng, nhìn người một lúc lâu, len lén hôn một cái, lại đỏ mặt chạy nhanh đến phòng tắm.

Đối với Hà Bật Học mà nói, ngày tốt vô cùng, Ân Kiên là một người tốt tính căn bản là bói không ra khuyết điểm gì, biết mình thích gì, tính nết lại tốt đến chiều theo mình, ba tháng này, Hà Bật Học hạnh phúc đủ, người vốn ưa cười, tràn ngập vui sướng đến sắp bị người ghen chết.

Nhưng tất cả, đối với Ân Kiên mà nói, lại là một cơn ác mộng vĩnh viễn chưa tỉnh lại, hắn làm sao không hiểu Hà Bật Học, hiểu người này, hắn yêu cậu thêm vài phần, thích cậu thêm vài phần, đối mặt với cái chết của cậu, đau lòng liền khắc sâu thêm vài phần...

Mở chai bia, Ân Kiên uống một ngụm, rất đắng, chỉ là phần đắng này, so ra kém với khó chịu nơi ngực hắn, bởi vì hắn hạ một quyết định, mà hắn cho rằng... Sự tuần hoàn này sẽ kết thúc, đến hắn cũng vĩnh viễn không cách quay đầu lại.

"Cô van cháu, cháu trai... Cháu trước đây cũng không âm trầm như vậy, nào có ai nói yêu đương vô dụng như cháu a? Hà Bật Học cũng không phải thần, bởi cậu ta nói đông cháu không dám đi tây sao?" Ân Lâm tự mở cửa vào, nhịn không được điên cùông oán giận. Ân Kiên thường ngày dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng, chỉ gặp Hà Bật Học, thật giống như chuột gặp mèo, Hà Bật Học có bảo bối gì? Được bưng trên tay chiều chuộng bảo vệ như vậy?

"Dù sao cũng không có lần sau..., cháu chịu không nổi rồi..." Ân Kiên uống ngụm bia cười khổ.

"Cháu đang nói cái gì?" Ân Lâm tức giận.

"Nếu như cháu nói, ngày như thế này, cháu đã trải qua không biết bao lần, ngày mai... Ngày mai chỉ cần A Học bước ra khỏi cửa chính, cậu ấy sẽ không trở về... Còn hơn nhìn cậu ấy chết thảm, không bằng để cháu tự tay giết chết cậu ấy, dùng cách của cháu..." Ân Kiên thì thào tự nói.

"Cháu trai... Cháu đang nói cái gì?" Ân Lâm sắc mặt trầm xuống, cô đương nhiên hiểu rõ cái gì gọi là "cách của Ân Kiên", Ân Kiên nếu như thương tổn bất cứ người vô tội nào, kết cuộc của nó nhất định không chỉ là trách mắng một hồi.

"Cô biết không? Cháu thậm chí còn thử qua, không cùng A Học quen biết, kết quả kết cuộc của cậu ấy là bị hai nữ quỷ doạ điên, tinh thần suy sụp ở trong trại an dưỡng, cuối cùng điên đến nhảy lầu tự tử. Cháu thực sự chịu không nổi... Lại thêm một lần nhìn cậu ấy chết thảm nhưng cái gì cũng ngăn không được! Nếu như thật có một người phải xuống địa ngục, cháu đây đi! Cháu sẽ không để hồn phách A Học bị nhốt ở một nơi thống khổ nào đó vĩnh viễn!"

"Cháu trai, cháu... Cháu có phải uống say rồi không?"

"Đại khái thế!... Cô coi như cháu uống say đi!"

"Gì? Cô đâu? Tôi vừa nghe cô nói chuyện mà!" Hà Bật Học lau tóc ướt đẫm, khoác tấm áo choàng tắm liền cọ người Ân Kiên, túm bia lạnh ngửa đầu uống.

"A Học..., cậu có... Hối hận khi quen tôi?" Ân Kiên tựa trên người cậu, mùi hương sữa tắm quýt rất hợp với cậu.

"Hối hận? Hối hận không sớm quen anh một chút có tính không?" Hà Bật Học đôi mắt thật to nhìn người chằm chằm, tiếp theo môi mỏng dò xét nhẹ cọ môi có chút lạnh của Ân Kiên, mùi bia lưu chuyển nơi lưỡi hai người.

Hà Bật Học chỉ khoác một cái áo choàng tắm, tuỳ tiện giật giật, vạt áo mở rộng hơn phân nửa, có thể là cồn phát tác, hoặc là mới vừa tắm xong, hai gò má hơi nhuốm hồng một chút, mắt to tròn tròn sáng sáng, liếm liếm môi nhìn chăm chăm Ân Kiên.

"Chúng ta quen nhau đã bao lâu?" Hà Bật Học uống hết bia, đẹp giai lưu loát mà đem ném vào thùng rác.

"Ba tháng..." Ân Kiên bình tĩnh trả lời, đối với hắn mà nói là một cơn ác mộng đáng sợ, quá trình luôn luôn đẹp đẽ như thế, hết lần này đến lần khác kết cuộc cũng không phải như hắn muốn.

"Ba tháng?" Hà Bật Học giương nụ cười, thuận thế đem người kéo vào phòng, ở trên sô pha mạo hiểm quá lớn, vạn nhất ngã xuống làm sao giờ? Giữa lúc hành động cậu không quên "vừa vặn" đá rơi điện thoại, rơi rồi xem đứa khốn nạn nào có thể gọi đến nữa.

Chỉ cần một cái hôn, Ân Kiên có thể không hề báo trước mà giết Hà Bật Học, nhưng khi môi hai người chạm nhau, hai bên cướp đoạt hơi thở lẫn nhau thì, hắn làm sao hạ thủ được? Khi mi trăm phương ngàn kế muốn dùng nụ hôn giết cậu ra, cậu ta lại đơn giản chỉ là hưởng thụ cái ôm cái hôn của người yêu, hắn làm sao hạ thủ được? Dù cho tim hắn cho tới giờ cũng chưa từng đập, nhưng cá nhân hắn, là con người, có tình cảm, cho nên hắn chỉ là hưởng ứng cái hôn của Hà Bật Học.

"Làm sao vậy?" Hà Bật Học bò lên, cậu dù có trì độn nữa cũng có thể phát hiện Ân Kiên phân tâm.

"Không có gì... Chỉ là nghĩ, cậu sao lại đột nhiên trở nên tích cực thế nên rất kinh ngạc mà thôi." Ân Kiên thấp giọng cười, Hà Bật Học vò vò đầu, cũng là nói, cùng một người đàn ông hôn môi? Cậu trước đây chưa hề nghĩ tới.

"Cũng không phải cái gì tích hay không tích cực! Là đàn ông đều muốn mà... Bởi vì trước đó... Bởi vì..." Hà Bật Học nói nhỏ, len lén ngắm nghía Ân Kiên muốn nói lại thôi.

"Bởi vì sao? Necrophilia rất buồn nôn?" Ân Kiên cười khẽ hai tiếng, Hà Bật Học hiển nhiên đã bị hoảng sợ mạnh mà trừng to mắt.

"Anh như nào biết?" Hà Bật Học kinh hãi nhận ra mình lỡ lời, lập tức che miệng, thế nhưng lại rất hồ nghi nhìn chăm chăm Ân Kiên, cậu nhớ cậu cho tới giờ cũng chưa từng nói qua như vậy.

"Tôi không gì không biết a!" Ân Kiên nhẹ cười có lệ. Lẽ nào hắn phải đáp lại, cậu không biết mấy lần chết thảm trước đã từng nói vậy sao?

"Anh... Sẽ không tức giận chứ?" Hà Bật Học nhỏ giọng hỏi, cậu biết Ân Kiên kì thực rất để ý thân phận mình, anh ta mong muốn lớn nhất là có thể sinh hoạt như người bình thường, vừa ngẫm vừa nghĩ thấy mình đùa cũng quá đáng.

"Sẽ không, cậu nếu nghĩ necrophilia rất bùôn nôn, vậy lật qua là được rồi!" Ân Kiên kéo người lại hôn sâu một cái. Có lẽ là để bù đắp tâm lý, hắn không muốn hai người đến cúôi cùng lại như người xa lạ một chút quan hệ cũng không có, như này, hắn có thể danh chính ngôn thuận khổ sở vì Hà Bật Học, danh chính ngôn thuận cùng cậu đến cõi âm, kiếp sau, kiếp sau sau nữa bọn họ nhất định có thể gặp lại.

Vạt áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh rất rõ rệt, Ân Kiên gặm cắn cái cổ Hà Bật Học, vành tai, nhiệt độ cơ thể lên cao đồng thời sưởi ấm hai người, tim đập kịch liệt đồng thời cổ động đôi bên.

Hà Bật Học động thủ cởi khuy áo cùng thắt lưng Ân Kiên, đột nhiên khẽ run lên, mắt to trừng Ân Kiên, người sau đó đầu lưỡi vừa vặn xẹt qua trước ngực cậu.

"Đừng đè tôi!" Như này rốt cuộc cũng phát hiện tình hình quá xấu của bản thân, cậu mặc ít hơn so với đối phương, lại vừa khéo bị đặt ở dưới, thực sự là lợn cũng nói được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Ân Kiên không có trả lời, cũng không tận lực ngăn cậu giãy giụa, chỉ là cả người dán chặt trên người Hà Bật Học, nếu như có thể, hắn tình nguyện mãi ôm đối phương như vậy, nghe tim cậu đập, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cậu, còn có hơi thở của cậu sát bên cổ mình hơi ngưa ngứa.

"Anh Kiên?" Hà Bật Học giãy giụa hai cái xong, kinh ngạc với sự không phản ứng của Ân Kiên, vỗ vỗ lưng đối phương, tuy không rõ vì sao, nhưng cậu có thể cảm nhận được Ân Kiên tâm hồn mệt mỏi. Hà Bật Học là một người một khi nói đến yêu đương, cũng rất bằng lòng vì đối phương nỗ lực đến có chút ngốc nghếch, phát hiện Ân Kiên khổ cực rồi, cậu sẽ không vì chút việc nhỏ mà tính toán với hắn.

"Tôi chỉ là đang tự hỏi... Nếu như cậu thực sự không muốn, chúng ta cứ như vậy ngủ thẳng đến hừng đông cũng được." Ân Kiên dịu dàng trả lời, hắn mục đích cuối cùng là muốn để Hà Bật Học trong mộng đẹp vui vẻ mà chết, không hy vọng ở một khắc cúôi cùng lại là chính mình khiến cậu bị thương.

"Ân Kiên, anh nghĩ tôi là thánh nhân hả?" Hà Bật Học gương mặt đỏ ửng, lạnh lùng chất vấn, Ân Kiên lâp tức phản ứng mà cười ra tiếng. Hà Bật Hoc là một chàng trai quá mức bình thường, dù cho gọi là thối nát không hơn, nhưng là có sinh hoạt tình dục bình thường, nhưng mà ba tháng này gặp gỡ Ân Kiên, cậu cư nhiên gần như trải qua những ngày cấm dục, quả thực khó bề tưởng tượng đến cực điểm.

"Bạn Hà... Bạn thực sự hào sảng thẳng thắn đến lợi hại a!" Ân Kiên cười giòn, động tay cởi đai lưng áo choàng tắm đối phương, đúng là muốn chết, cậu ta thực sự là không mặc cái gì đã chạy ra rồi.

"Tôi là tám lạng nửa cân đó!" Hà Bật Học treo lên khuôn mặt tươi cười má lúm đồng tiền thật sâu tiến gần. Ngọn lửa chiến tranh, từ một cái hôn bắt đầu châm lên. Hai kẻ tuổi còn trẻ, cơ thể đẹp đẽ quấn quýt, dây dưa, đôi tay chạy trên ngực, trên lưng nhau, nụ hôn của Ân Kiên, một đường từ cổ chậm rãi xuôi xuống dưới thân.

"Chờ... Chờ một chút..." Hà Bật Học thở gấp đẩy Ân Kiên ra, trở mình lục lọi đầu giường, sau đó ném một vật nhỏ cho người kia.

"Lub.(lubricant-chất bôi trơn)? Trong nhà sao lại có?" Ân Kiên vô cùng kinh ngạc trừng mắt cái bình nhỏ trong tay.

"Tôi đi mua... Tôi nghĩ anh sẽ dùng đến..." Hà Bật Học vô cùng ậm ờ muốn lấp liếm quá khứ. Vấn đề này thực sự vô cùng ngu, thằng đàn ông nào nói yêu đương mục đích cúôi cùng lại chẳng phải vì điều này?

"Tôi?" Ân Kiên hú lên quái dị, quá coi thường Hà Bật Học rồi, người này chỉ là bề ngoài trông trong sáng lương thiện mà thôi, dầu hoàn toàn không hiểu được là đang giấu mấy thứ gì.

"Này! Anh giờ là muốn tìm tôi thảo luận cái này? Thuận tiện hỏi giá một chút? Hay là muốn tiếp tục hử?" Hà Bật Học lầm bầm hai câu. Kính nhờ Ân Kiên hơi dòm ra thời cơ một chút nhỉ? Cậu cũng không phải cái xác có thể làm cho tim ngừng đập lạnh tự nhiên được, tự nhiên... Là cậu sắp tự cháy rồi đó!

"Tiếp tục, tiếp tục!" Ân Kiên một mực nhịn cười. Này khẳng định là món quà tốt nhất từ trên trời cho hắn, chính là một khắc đẹp nhất trước khi chết...

Tình yêu, là đẹp mà trường cửu, đối với Ân Kiên mà nói, hắn đã không có ngày mai rồi, khả năng duy nhất giữ chặt chỉ còn đêm nay. Đối với Hà Bật Học mà nói, thì có chút quá tải, cậu cũng không phải Ân Kiên, hút điếu thuốc là có thể hoàn toàn khôi phục, nếu có thằng nào có thể liên tục cao trào ba, bốn lần xong còn giữ được tỉnh táo, thì thằng đó là thần rồi.

Ân Kiên nhìn người, chỉ cần một nụ hôn, hắn có thể kết thúc sinh mạng của Hà Bật Học, khoảng cách đã ngắn như thế này, hắn cũng không dám tiến thêm. Hà Bật Học dụi dụi mắt, má lúm đồng tiền xinh đẹp lấp ló, chủ động lại gần khẽ hôn...

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Ân Kiên trong nháy mắt toàn thân phát lạnh, hắn vừa làm cái gì? Đầu tê rần, vừa sửng sốt, lại thấy Hà Bật Học gãi gãi đầu, kéo chăn lên trùm đầu,... Tên khốn nào vứt điện thoại của hắn đi hả?

"Nhận điện thoại đi! Điện thoại của anh chuông khó nghe quá!" Hà Bật Học rầu rĩ oán giận, Ân Kiên ngạc nhiên nghi ngờ mà nhận điện thoại, Hà Bật Học còn sống? Hắn còn chưa kịp hạ thủ?

"Cháu trai! Cháu trai!" Đầu kia điện thoại là tiếng Ân Lâm gấp gáp kêu to, Ân Kiên âm u đáp lại một câu.

"Cháu trai! Bạn Hà còn đó chứ? Cháu nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!" Ân Lâm như là lo Ân Kiên nghe không rõ chữ, căng họng rống lên, Hà Bật Học miễn cưỡng xoay người một cái bò lên, đưa tay đoạt lấy di động.

"Cô! Cô nhỏ giọng một chút, cả cháu cũng nghe được!" Hà Bật Học thở dài, cậu sắp chết rồi, kính mong ông giời thương xót, để cậu an an ổn ổn mà ngủ một giấc.

"Còn sống là tốt rồi... Cháu trai! Cháu mau tới! Tiểu Vân có việc nói với cháu!" Ân Lâm thở phào nhẹ nhõm.

"Có việc?" Ân Kiên liếc nhìn Hà Bật Học, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với đối phương?

"Cháu là đồ ngốc! Trước khi vội giết Hà Bật Học, sao không đi bắt cái tên biến thái kia! Cháu cũng không phải con gái, chui vào ngõ cụt cái gì? Mau mau qua đây cho cô!" Âm Lâm quang quác một trận loạn xị xong liền ngắt điện thoại, Ân Kiên nhìn di động ngẩn người, hắn có nên thử một lần nữa hay không? Cược xem bản thân có cứu được Hà Bật Học không?

"Cô tìm anh?" Hà Bật Học dụi dụi mắt, nghẹt giọng hỏi, hiện giờ muốn giữ tỉnh táo khó ghê.

"Ừm... Cậu ở nhà một mình được chứ?... Làm cái gì cũng được, chỉ đừng ra ngoài..." Ân Kiên vuốt vuốt tóc Hà Bật Học, dịu dàng yêu cầu, hắn không hạ thủ được, chỉ có thể cược thêm lần nữa.

"Tôi cũng nghĩ thế a... Anh nghĩ tôi là anh á? Hút điếu thuốc có thể sống lại?... Tôi khổ quá đi..." Hà Bật Học rúc vào trong chăn, tuy rằng mi mắt không mở ra được, nhưng cậu lại không phải kiểu cứ ngả đầu là liền ngủ, hết sức chống đỡ mà vẫn nói khẽ.

"Mặc kệ như nào cũng được, đừng ra ngoài." Ân Kiên không ngừng nhắc nhở, lại chịu một lần đả kích nữ, hắn tám phần mười sẽ suy sụp mất.

"Mặc kệ thế nào cũng được?... Thế lần sau đến lượt tôi! Mỗi người một lần mới công bằng!" Hà Bật Học che đầu cười giòn giã xấu xa.

"Ừm.." Ân Kiên nhẹ lên tiếng, nếu như vẫn còn cơ hội...

Phóng ôtô nhanh chóng tới chỗ Ngô Tiến, Ân Lâm vội vàng kéo người vào phòng, Tiểu Vân, Quản Đồng đang chờ ở phòng khách.

"Ân Lâm nói, cậu nhiều lần lặp lại cùng một khoảng thời gian?" Tiểu Vân quan tâm hỏi, chất giọng dịu dàng như một bề trên từ ái trấn an hậu bối đã chịu đủ kinh hãi.

"Cô tin?" Ân Kiên cười khổ, khoảng thời gian này vô căn cứ đến cả chính hắn cũng không thể tin được, Tiểu Vân lại rất dễ dàng tiếp nhận ý kiến của hắn.

"Cậu còn trẻ, chuyện gặp phải còn ít, có kinh nghiệm nhiều hơn, cậu tự nhiên sẽ hiểu rõ, trên đời này không có gì không có khả năng phát sinh..." Tiểu Vân dịu dàng cười khẽ, Ân Kiên lắc đầu, chau mày.

"Vài lần trước, cô cùng Quản Đồng cũng chịu giúp tôi, kết quả cuối cùng đều hại hai người bị đánh quay về nguyên hình, tôi không rõ đối phương vì sao hiểu được nhiều như vậy, gã hình như lần nào cũng có thể tới tìm A Học, mặc kệ dùng cách gì, A Học đều trốn không được kết cuộc chết thảm." Ân Kiên run khẽ, sức chịu đựng của hắn đã tới cực hạn rồi, Tiểu Vân chỉ dịu dàng cầm tay hắn, Ân Kiên lại trấn định rất nhiều.

"Chính là nói điều này, chúng ta dúng sai cách rồi, đối phương hiển nhiên năng lực không thua chúng ta, đá chọi đá ngược lại là chúng ta chịu thiệt." Tiểu Vân nhẹ giọng giải thích, từ ánh mắt của cô nhìn ra, trong dịu dàng mơ hồ bùng cháy tự tin, Quản Đồng vỗ vỗ Ân Kiên muốn hắn yên tâm, Tiểu Vân vị Tộc trưởng đại diện cho Hồ tiên này không thể là đèn tiết kiệm dầu được.

"Nếu như xông vào kết giới của gã là cách đá chọi đá, chúng ta đây phải đổi cách khác công phá tường thành của gã, cậu nên cảm tạ đề xuất quan trọng của Quản Đồng, người trẻ nghiệp dư nghĩ cách chính là không giống." Tiểu Vân nhẹ cười, hai tay tạo thành chữ thập nhắm mắt trầm ngâm, lòng bàn tay mảnh khảng hợp lại hé một khoảng, một con bướm hoa văn sặc sỡ toả ánh sáng tím bay lượn.

"Đây là cái gì?" Ân Lâm hiếu kì, con bướm hoa văn bay vòng quanh cô, trông rất đẹp mắt.

"Đó là linh lực của chị hoá ra bươm bướm, tôi nghĩ, nữ sinh bị tên kia hành hạ đến chết nhiều như vậy, trên người con gái luôn có chút mùi hương, để loại bươm bướm vong linh này đi tìm, nhất định có thể tìm được chỗ gã, ai bảo người bị giết nhiều như vậy chứ." Quản Đồng vừa giải thích, vừa mở cửa sổ, bươm bướm vong linh nhẹ nhàng bay lượn.

"Này chỉ có thể tìm ra vị trí đại khái của gã, bươm bướm không xông vào trong kết giới của gã được, còn lại chỉ có thể dựa vào chúng ta tự tìm, Đồng Đồng, hỗ trợ!" Tiểu Vân khẽ quát một tiếng, Tiểu Vân đang làm phép, trên người còn kiềm hãm ánh sáng đẹp đẽ, từ bi và quyến rũ, xem ra bị Hồ tiên tiểu thư này sắp tu thành chính quả rồi.

Quản Đồng cười cười lấy ra một cái gương, học theo dáng Tiểu Vân hai tay tạo thành chữ thập nhắm mắt trầm ngâm, cái gương bắt đầu hoá sương, sương trắng tán đi xong, cư nhiên hiển hiện cảnh đám bươm bướm vong linh kia đang bay lượn bên ngoài.

"Đây là cái gì?" Ân Kiên hiếu kì, mặc dù có chút không rõ, nhưng vẫn nhận ra được đây là ngoài cửa nhà Ngô Tiến.

"Huyền quang thuật... Cháu cái đồ khốn này, cháu thực sự là hoàn toàn không nghiêm túc học đạo thuật!" Ân Lâm cú đến sắp nổ bùng, cô thề, chờ vồ được cái gã sát nhân xong, cô chuyện đầu tiên là đem Ân Kiên giam lại, buộc nó học đạo thuật, tiểu tử này thực sự quá không ra gì.

"Hử? Ở đây rất quen nhé.." Ngô Tiến vẫn không ý thức được mấy, hiếu kì đánh giá cái gương, tuy rằng nói khu dân cư trông na ná nhau, bất quá nơi này vẫn là càng nhìn càng quen.

"Muốn tới phòng nghiên cứu của Mẫn Hoa nhất định phải qua chỗ này, nhà anh ta ở... gần đây..." Ân Lâm càng nói sắc mặt càng âm trầm, bởi vì cô vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Võ Mẫn Hoa lái xe qua, mà bươm bướm vong linh có vài con rõ ràng đã đuổi theo.

"Cháu trai... Anh ta có biết chỗ các cháu ở không?" Ân Lâm đột nhiên có cảm giác không tốt, Ân Kiên theo đó biến sắc.

"Cháu không rõ lắm, thế nhưng A Học mấy lần chết trước đều dính lấy anh ta..." Ân Kiên hình như lại rơi vào giá lạnh lúng túng.

Cửa đóng kèn kẹt chuyển động mấy tiếng, thật giống như có người muốn lén vào, miu nhanh nhẹn nằm sấp trên sô pha, nó cảm nhận được ngoài cửa có một luồng tử khí nồng nặc, từ vị trí của nó chỉ có thể nhìn thấy, là một người đàn ông, ống quần đen sẫm thẳng thớm hướng vào phòng ngủ của Ân Kiên, trong đó chỉ còn Hà Bật Học ngủ như chết mà thôi.

Miu im hơi lặng tiếng theo sau, chỉ thấy người đàn ông kia đứng bên giường trừng mắt nhìn Hà Bật Học, người sau đó chỉ ngủ đến trời sập cũng không sợ, miu trái tim đánh trống reo hò, nó nhận ra được người đàn ông này, hoá thành tro nó cũng có thể nhận ra người đàn ông này...

Xe một đường mạo hiểm chạy về nhà, lia xe vào góc cuối chỗ đỗ, Ân Kiên cả cửa cũng không quan tâm ném xe bỏ chạy, một đường chạy như điên xông lên tầng, lúc này rất oán hận bản thân sao lại không bay được, sai rồi, là oán giận Quản Đồng, Tiểu Vân hai bạn Hồ tiên kia không bay! Tiểu Vân làm phép, thiếu năng lượng để di chuyển nháy mắt thì thôi quên đi, cái đồ vô dụng Quản Đồng kia, mới dùng một chiêu huyền quang thuật nho nhỏ cũng đã kêu mệt? Đi chết đê!

"A Học!" Vừa thấy cửa chính mở, tim cũng bị doạ ngừng, đợi tí! Tim hắn chưa từng đập cơ mờ.

"A Học!" Ân Kiên chạy ào vào phòng, chỉ thấy Hà Bật Học úp sấp mặt trên giường, ra sức lắc lắc, người sau đó cực kì khó chịu mà vung cho hắn một quyền.

"Làm gì đó?" Hà Bật Học hoàn toàn không tỉnh ngủ, vô cùng không giải thích được có thêm chút tức giận mà dụi dụi mắt, Ân Kiên gần đây không hiểu sao lại cứ thế, vô cùng rách việc! Cả ngủ cũng không được ngủ tử tế.

"Cháu trai! Người còn đó không?" Tất cả đều tới? Hà Bật Học nhìn một phòng toàn người nhàn rỗi chờ quanh, gương mặt có chút nhuốm hồng, thần kinh cậu còn chưa to đến có khả năng không nhìn cảnh này.

"Kịp rồi?" Quản Đồng hú lên xả giận, nhìn Ân Kiên điên cuồng nhấn ga như thế, cậu ta lo lắng sẽ lật xe, sau đó tất cả tèo hết.

"Không... Gã đã tới, rồi đi..." Tiểu Vân nhìn bốn phía một chút, cô cảm giác trong không khí còn sót lại tử khí, Võ Mẫn Hoa giết nhiều người lắm rồi, bất luận gã che giấu thế nào, cũng che không nổi một mùi tanh hôi nồng nặc.

"Cái gì ai tới, sau đó lại đi?" Hà Bật Học khó hiểu mà cào cào tóc, hoàn toàn không ở trong cuộc.

"Đã tới? Thế gã sao lại buông tha Hà Bật Học?" Quản Đồng trừng người, cái tên Hà Bật Học này có gì tốt? Ân Kiên cư nhiên cần cậu ta chứ không cần mình?

"Này! Các người đừng như thế! Tôi căn bản nghe không hiểu các người đang nói cái gì!" Hà Bật Học có chút phát hoả. Ngủ phân nửa bị người lay tỉnh, một phòng người tất cả đều nói tiếng sao Hoả, thảm nhất chính là, cả áo choàng tắm cũng ở quá xa cậu, muốn rời khỏi đâu đến chỗ khác ngủ cũng có chút trắc trở, thật là cái gì với cái gì chứ...

Đảo ngược thời gian quay lại mười phút trước. Võ Mẫn Hoa âm trầm sải bước vào phòng ngủ Ân Kiên, gã nghiên cứu thật lâu, tham khảo sách cổ phương thức tu luyện, gã thu được sức mạnh càng ngày càng lớn, chỉ là sức mạnh càng cao, thì đối với sức mạnh càng khát vọng, gã cố làm vô số thí nghiệm, tuy không rõ vì sao lại thế, nhưng Hà Bật Học linh lực rõ ràng cao hơn hai cô cháu Ân Lâm, vốn mục tiêu của gã là Ân Lâm, nhưng hiện giờ lại chuyển qua cậu thanh niên đơn giản, lương thiện lại quá tốt bụng kia, Hà Bật Học là mảnh cuối cùng ghép thành bức tranh của gã.

Chỉ là có chút vượt quá mong muốn của Võ Mẫn Hoa, gã vốn tưởng Hà Bật Học là thanh niên vô cùng thanh khiết lương thiên, tâm linh không nhơ bẩn là điểm chung của toàn bộ vật hy sinh của gã, người càng tốt đẹp, năng lực phản chiếu càng tinh thuần, gã vốn đoán Hà Bật Học là người như vậy, thế nhưng hiện giờ thấy thế nào cũng như cậu ta đã bừa bãi* cả đêm.

*bừa bãi: ở đây là chỉ chuyện ba trấm chứ ko phải sự bừa bãi luộm thuộm^^

Cảm giác lông tơ kì dị cọ bên chân, Võ Mẫn Hoa cúi nhìn, một con mèo đen im hơi lặng tiếng tự nhiên đến bên cạnh gã nhảy lên giường, mắt to nhuốm ánh sáng xanh yếu ớt nhìn chằm chằm gã, Võ Mẫn Hoa không thích con mèo này, nhất là ánh mắt âm trầm của nó.

Đang do dự có nên hay không mang người trói đem đi, con mèo đen đột nhiên tràn ngập địch ý mà giương nanh múa vuốt, không có đầu lưỡi? Võ Mẫn Hoa quan sát thì cả kinh, có chút thấp thỏm không yên lui về phía sau hai bước, mà Hà Bật Học a một tiếng trở mình, Võ Mẫn Hoa không khỏi lại lui mấy bước, người bị giết nhiều lắm rồi, đây là lần đầu tiên đột nhiên có nghĩ có cảm giác sợ hãi sẽ bị báo ứng, thật giống như trong tăm tối, có một đôi mắt thù hận vẫn rình rập gã...

"Chuyện còn chưa xong, một ngày không bắt được hung thủ, Hà Bật Học vẫn ở trong nguy hiểm." Tiểu Vân đứng bên sân thượng, yếu ớt nhìn xa xa, loại phương pháp tu hành này quá tàn nhẫn, cô không thể không thay trời hành đạo.

"Gọi điện báo cảnh sát! Tên khốn nạn đó..." Ân lâm oán giận mắng một câu. Khiến cho cô bốc lửa chính là, Võ Mẫn Hoa là mù hai con mắt hả? Cư nhiên nhảy qua cô tìm Hà Bật Học? Linh lực nhà họ Ân cô là tuỳ ý cho xem hả? Tuyệt đối phải cho gã biết cái gì gọi là thiên lôi giáng xuống!

"Cô, báo cảnh sát? Bảo cảnh sát đi chịu chết sao?" Ân Kiên hừ lạnh hai tiếng, người này đã ở vào trạng thái lúc nào cũng chuẩn bị lên cơn, Hà Bật Học cũng mau còn ở bên cạnh hắn, nguy cơ giảm hơn nửa, chí ít vài lần trước, cái đồ ngốc này còn không sống được đến giờ, lúc này đây không như thế, hắn có cơ hội báo thù rửa hận tử tế, tuy rằng cái đồ ngốc này còn chưa chết, nhưng mà... Thù này coi như vẫn phải tính!

"Đi! Tôi muốn đích thân đi tính sổ!" Ân Kiên kéo Hà Bật Học, ngu nữa cũng không thể để cậu ta một mình ở nhà.

"Cái này... Tôi cũng không thể tắm trước đã à?" Hà Bật Học nhỏ giọng đặt câu hỏi, tuy không rõ Ân Kiên đang bốc cái gì lửa, nhưng muốn cậu như vậy ra ngoài? Cậu sẽ giở mặt với Ân Kiên trước.

Vừa lên xe, lắc lư hai ba cái xong, Hà Bật Học dựa vào Ân Kiên lập tức ngủ, Quản Đồng lái xe liên tục dòm phía sau, không biết gì thật là hạnh phúc...

"A Học! Bạn Hà!" Ân Kiên lắc khẽ Hà Bật Học, người sau đó ú ớ hai tiếng, chán ghét hướng qua bên kia muốn tiếp tục ngủ. Nghiêm túc mà nói, Hà Bật Học thường ngày thời gian ngủ cũng không dài, nhưng chất lượng nhất định phải tốt, kiểu nhe này không phải một mà một đống lần ồn ào khiến người ta mất giấc, cậu chỉ càng ngủ càng mệt.

"Quên đi! Để cậu ta ngủ trên xe cũng được, đi theo cũng không giúp được cái gì, đánh nhau cũng bất lợi với cậu ta, đừng quên, cậu ta chỉ là người bình thường, cháu bị đánh hộc máu, cậu ta có thể sẽ chia năm xẻ bảy." Ân Lâm lắc đầu, dẫn đầu xuống xe, người phụ nữ này đã sớm ở trong trạng thái chiến đấu, khó có cơ hội để cô thể hiện cái gì gọi là đạo thuật cao minh của nhà họ Ân.

"Thế nhưng..." Ân Kiên nhìn Hà Bật Học ở ghế sau ngủ khò khò, đại khái là bóng ma tâm lý nhỉ? Hắn kiểu gì cũng không an tâm được.

"Đừng lo, có chú ngữ của chị bảo hộ, cái gì yêu ma quỷ quái, quỷ trâu thần rắn gì đều không mở được cửa xe không làm bị thương cậu ta được!" Quản Đồng đẩy đẩy lưng Ân Kiên đẩy hắn lên, hai người theo Ân Lâm xông lên tầng, còn lại Tiểu Vân vỗ nhẹ nóc xe, thấp giọng niệm vào chú ngữ, cũng từ từ đi lên tầng.

Ân Lâm điên cuồng ấn chuông cửa, trên khuôn mặt tươi cười lộ quỷ khí dày đặc, Ân Kiên cùng Quản Đồng đứng ở sau cô nhìn nhau, bà này thật không thể đắc tội được.

"Tiểu Lâm?" Võ Mẫn Hoa rất kinh ngạc trừng mắt Ân Lâm ngoài cửa, giây tiếp theo, biến sắc, một con dao thái sáng choang hướng ngực cô đâm tới.

"Cô!" Ân Kiên cùng Quản Đồng cấp bách lôi Ân Lâm lại, Ân Kiên thậm chí đưa tay đỡ, máu phun có cột ngay tại chỗ liền thầm mắng một câu thô tục, sẽ không chết, nhưng là đau a!!

"Xuống địa ngục đi!" Ân Kiên một lá bùa bắn ra, một con Hoả Long toả ánh vàng vụt lao lên trước.

Thành công? Mới là lạ... Đối diện với con Hỏa Long tỏa ánh vàng trước mắt, Võ Mẫn Hoa giật mình lui về sau mấy bước, kết quả con Hỏa Long kia biến mất trước người gã, một chút thương cũng không có.

"Giả?" Ân Lâm còn giật mình hơn người khác, không thể tin được mà trừng mắt Ân Kiên.

"Cô nghĩ dễ thế à? Cũng không ngẫm lại cô luyện đã bao lâu, cháu mới luyện bao lâu, dọa gã chút cũng tốt." Ân Kiên còn dám cãi, Ân Lâm cú đến muốn giết chết hắn ngay tại chỗ chứ không phải Võ Mẫn Hoa.

"Hừ... Chút tài vặt." Võ Mẫn Hoa hừ lạnh, lấy ra lá bùa hướng lên trời ném, Ân Lâm biến sắc ngay tại chỗ, kia là bùa ngũ lôi oanh đỉnh của nhà họ Ân bọn họ.

"Chạy mau!" Lá bùa bốc ánh lửa, Ân Lâm kéo Ân Kiên muốn chạy, đột nhiên không trung vang lên một tiếng sấm rền, tiếp theo mấy tia sét đánh xuống.

Này chắc chắn là một hiện tượng lạ, sét chém thẳng vào công trình xây dựng của một khu dân cư, Võ Mẫn Hoa đắc ý khoát tay, công lực gã cao hơn cô cháu nhà họ Ân, cùng một chú ngữ lấy ra dùng, uy lực tự nhiên khác nhau. Bụi bặm qua đi, Võ Mẫn Hoa biến sắc, một luồng ánh sáng tím nhu hòa chợt lóe chợt tắt, Ân Lâm bọn họ đương nhiên một chút thương cũng không có, duy độc Tiểu Vân, khóe miệng vương một tia máu tươi.

"Chị!" Quản Đồng vội gọi, vội vàng đỡ lấy Tiểu Vân đang xiêu vẹo.

"Ngũ lôi oanh đỉnh của nhà họ Ân các người thật là lợi hại..." Tiểu Vân cười khổ, nhịn không được mà nôn ra một miệng máu tươi, may mắn chắn chính là cô, nếu là Quản Đồng, hiện tại chỉ sợ liền thành con hồ ly cháy đen thui.

"Mi như thế nào biết chú ngữ của nhà họ Ân?" Ân Lâm giận dữ trừng mắt Võ Mẫn Hoa, cô tuy rằng bận yêu đương, nhưng sự tình như này cô tuyệt đối vô cùng có chừng mực, đạo thuật nhà họ Ân từ trước đến nay không truyền ra ngoài.

"Tôi biết so với cô còn nhiều hơn, bất quá cô cũng không cần dùng, thiếu tiểu tử Hà Bật Học kia, lấy cô cùng Ân Kiên cũng có thể góp đủ số!" Võ Mẫn Hoa hung ác lấy tấm bùa khác, Ân Kiên trừng người, đồ vật bốn phía bắt đầu hơi chấn động, hai người cơ hồ là cùng ra tay, lúc sét giáng xuống, một con Hỏa Long cũng thoát ra.

"Ân Kiên!" Quản Đồng vội bảo vệ Ân Kiên, nhưng tuyệt đại đa số vẫn là nhờ vào hỗ trợ của Tiểu Vân, vị Hồ tiên tiểu thư này hiện giờ hấp hối ngã vào lòng Ân Lâm.

"Đồng Đồng không thể..." Tiểu Vân dốc hết sức lực giữ chặt Quản Đồng đang muốn báo thù, một là lo cậu ta không phải đối thủ; hai, bọn họ là Hồ, tu hành không dễ, rất vất vả thành hình người, tuyệt không thể vì phạm vào chút sai nhỏ mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trên đời này chỉ có người phàm được trời ưu ái, Hồ tiên bọn họ giới luật nhiều lắm, một chút sai lầm nho nhỏ cũng có thể khiến bọn họ bị đánh về nguyên hình.

"Ta cũng không tin... Giết không chết tên biến thái mi..." Ân Kiên lau lau khóe miệng máu, ưu thế lớn nhất của hắn là hắn sẽ không chết, ỷ vào thiên phú cao của mình, đạo thuật nhà họ Ân rõ ràng là vừa học vừa làm, Hỏa Long lần đầu là giả, lần thứ hai chính là thật, cho hắn dùng mấy lần nữa, đừng nói đòi ngũ lôi oanh đỉnh, cho dù đòi trời sụp hắn cũng có thể làm được!

Võ Mẫn Hoa bực mình ôm ngực, Ân Kiên còn mạnh hơn so với tưởng tượng của gã, nhất là linh lực của hắn sẽ theo cảm xúc dao động mà bộc phát.

Đồ vật bốn phía lại hơi chấn động, Võ Mẫn Hoa căng thẳng nhìn chằm chằm Ân Kiên, này có thể là một kích cuối cùng, gã tuyệt đối không thể thất thủ. Ngay sau đó, một cái bóng đen nho nhỏ nhảy lên tủ TV, Võ Mẫn Hoa lòng cả kinh, không kịp ngăn, con mèo đen kia rất nhanh chạy toán loạn, đá đổ rất cả đám bình sứ trắng nhỏ.

"Con súc sinh này!" Võ Mẫn Hoa hét lên một câu, vung tay, miu bị đánh văng vào góc tường, cơ thể nhỏ bé hơi run rẩy.

Không khí bốn phía bỗng nhiên không định hướng điên cuồng nổi lên, tiếng rú rít sắc nhọn như châm chích màng nhĩ mọi người, đột nhiên nhiệt độ hạ khiến mọi người một trận rợn tóc gáy. Cả Ân Kiên cũng không khỏi phát lạnh, tuy rằng mắt thường nhìn không thấy, nhưng cảm giác tựa như có vô số cánh tay túm lấy mình, oán khí từ chui vào từ lỗ chân lông.

"Trời ơi... Mày làm cái gì?" Võ Mẫn Hoa vẻ mặt căng thẳng đánh văng Ân Kiên, một tấm bùa bắn gấp về phía cửa chính, dẫn đến một tiếng thét chói tai, tiếp theo một cước đá văng miu đang chắn trước cửa xông ra ngoài.

"Đừng!" Ân Kiên trầm giọng xót xa nhìn miu đã phẫn hận căm giận đuổi theo.

Võ Mẫn Hoa chạy lên sân thượng tim không ngừng đánh trống reo hò, gã lợi dụng phương pháp tu luyện này, lo lắng duy nhất chính là thứ này, ngày thường gã đương nhiên không sợ, sức mạnh càng cao, kết giới tự nhiên càng mạnh, có kết giới, gã đương nhiên không cần lo lắng oán linh sẽ phản công. Chỉ là ngày hôm nay không giống, gã cùng Ân Lâm, Ân Kiên đấu phép, hơn nữa Tiểu Vân còn nhúng tay giúp, sức mạnh tự nhiên giảm đi, con mèo đen chết tiệt lại đá đổ bình sứ phong bế oán linh, gã còn kém một chút là có thể thành công, chỉ cần giết thêm một Hà Bật Học, sau khi tinh lọc toàn bộ oán linh, gã sẽ không cần phải kiêng dè thứ này, rốt cuộc bây giờ lại thất bại trong gang tấc...

"Thầy Võ..." Tiếng kêu âm u lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, Võ Mẫn Hoa thần kinh rối loạn mà nhìn trái ngó phải.

"Thầy Võ..." Lại một tiếng kêu to, Võ Mẫn hoa quay phắt đầu lại thì, chỉ thấy miu cả người đều là dấu dao sâu đến tận xương ở phía sau gã nhếch miệng cười không ngừng, đầu lưỡi bị rút tận gốc, hé ra một miệng lớn máu tươi.

Võ Mẫn Hoa hít sâu một hơi, cúi đầu vừa nhìn, một con dao bổ dưa cắm thẳng vào ngực gã, sâu nơi hai mắt miu toả ánh sáng lấp lánh, tay dùng sức, con dao chậm rãi đẩy vào.

"Thầy... Em ở trong biển rất lạnh, rất cô đơn..., thầy xuống với em..." Miu từ đầu đến cuối chỉ nhếch miệng cười không ngớt, nhưng giọng nói mỗi chữ mỗi câu rõ ràng là đưa vào tận trong óc Võ Mẫn Hoa, người sau đó vạn phần khiếp sợ thối lui vài bước, vẫn không thể tin được mà nhìn chằm chằm con dao bổ dưa cắm ở ngực mình.

Đột nhiên gió lạnh nổi lên, vô số tiếng kêu gào của con gái hoặc gần hoặc xa truyền đến, Võ Mẫn Hoa không khống chế được mà rút con dao nơi ngực mình khua khoắng, máu tươi điên cuồng phun.

"Võ Mẫn Hoa!" Ân Kiên phá cửa sân thượng vọt vào, chỉ thấy trước ngực Võ Mẫn Hoa một mảng máu lớn, điên cuồng khua dao, Ân Kiên nhận ra con dao này, vừa chuyển đầu, quả nhiên thấy miu oán hận cực độ trừng mắt Võ Mẫn Hoa.

Miu ngấm ngầm hung ác trừng người, rồi đến gần vài bước, tay sau lưng lại rút ra một con dao khác, Ân Kiên nhíu mày, Hà Bật Học đồ khốn này đến tột cùng là đốt bao nhiêu thứ cho nó?

"Miu! Đừng quá đáng, cô còn phải đi đầu thai!" Ân Kiên hiểu rõ miu muốn làm gì, vội ngăn nó lại, tuy rằng giữ cờ lệnh đen có thể ở lại dương gian báo thù, nhưng không có nghĩa có thể không chừng mực, nó là một cô bé tốt, không nên bị thù hận mờ đầu, bị ảnh hưởng rồi kiếp sau nó ra sao?

Ngay lúc mọi người chần chờ, Võ Mẫn Hoa thối lui đến bờ sân thượng, sau đó vô số cánh tay đột nhiên lôi kéo, níu giữ, trực tiếp quẳng xuống tầng, sau đó, bộp một tiếng...

"A Học!" Ân Kiên vọt tới bên sân thượng, nhìn chằm chằm nóc xe bị phá huỷ.

"Ân Kiên!" Quản Đồng chạy tới muộn, mới ào vào thì thấy một màn kinh khủng, Ân Kiên nhảy lầu? Nghĩ cũng không nghĩ nhiều nổi mà nhảy xuống theo.

Đương nhiên, Ân Kiên không thể dùng cách này tìm chết, chỉ là cái cách nhảy xuống lầu này nhanh và tiện nhất mà thôi. Quản Đồng nhảy xuống theo, vừa thấy xe bị đè bẹp, tự nhiên hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Hà Bật Học mạng cũng quá bạc đi, thế nào vẫn không trốn khỏi cái chết? Quản Đồng cũng không hiểu mình thấy vui vẻ hay thương cảm, hẳn là cái sau, vì một tình địch đã chết mới là đáng sợ nhất, bạn chính là sẽ vĩnh viễn nhớ đến anh ta, không thì cái đồ ngốc tới bến như Hà Bật Học này, Ân Kiên hẳn là đã rất nhanh không chịu nổi anh ta, hiện giờ hay rồi, lại chết...

"A Học..." Ân Kiên nhìn chằm chằm một màn này, hắn chỉ cảm thấy cả người mình lạnh run, từ chỗ cao như thế ngã xuống, Võ Mẫn Hoa chết thảm tại chỗ, đây là đáng kiếp gã, đúng người đúng tội. Nhưng kết cuộc không nên là như thế này, xe hầu như hỏng toàn bộ, hắn không dám tưởng tượng Hà Bật Học vốn đang yên yên ổn ổn ngủ trong xe đã bị biến thành cái dạng gì, kết cuộc không nên như thế này...

"Không thể nào... Này cũng không phải sự thật... Này tuyệt đối không phải sự thật!" Ân Kiên không khống chế được gầm lên, Ân Lâm đỡ Tiểu Vân xuống tầng thấy một màn này cũng hét ầm lên.

"Ân Kiên, anh bình tĩnh một chút!" Quản Đồng giữ chặt người, Ân Kiên run đến lợi hại, cậu ta thực sự rất lo anh ta lại bộc phát lần nữa, bi kịch lại tái diễn lần nữa, Ân Kiên sẽ chống đỡ không được bao lâu.

"Tôi không muốn thế này! Đưa A Học ra!" Vốn, hắn cũng không phải người xử trí theo cảm tính, chỉ là đã nhiều lần mất đi, Ân Kiên thực sự không thể nhịn được nữa, ông Trời sao lại thích đùa giỡn hắn thế? Vậy hắn lại nghịch thiên!

"Gọi tôi gì đó?" Hà Bật Học hoài nghi hỏi một câu, gặm bánh mỳ từ từ lắc lư trở về, ngủ no rồi đi mua một đống đồ ăn, có cần phải ngạc nhiên thế không?

"Hà Bật Học?" Quản Đồng thử hỏi một câu, thậm chí còn đưa tay chọc chọc mặt đối phương, người sau đó chán ghét mà gạt tay cậu ta, ghét nhất là người khác chọc má lúm đồng tiền của cậu, cậu cũng không phải trẻ con.

"A Học?? Cậu không sao?" Ân Kiên đem người kéo lại, cẩn thận mà nhìn trái ngó phải, đối phương sắc mặt hồng hào, khí sắc còn tốt hơn mình, tuyệt không giống người chết.

"Cái gì có sao không sao?" Hà Bật Học ăn sạch bánh mỳ, liếm liếm mứt dâu ở ngón tay, tâm trí hoàn toàn ở trên đồ ăn, đáp lại linh tinh.

"... Cậu không có việc gì sao lại tuỳ tiện chạy loạn? Tôi không phải bảo cậu chờ trên xe sao?" Thở dài một hơi xong Ân Kiên đột nhiên lên cơn cuồng nộ, vì sao người này luôn không ngoan? Nhiều lần đều thua bởi cái gọi là "Không biết sống chết" của cậu ra? Tuy những lời này của Ân Kiên thực sự có lý, nhưng người ở bên rất thông cảm, Hà Bật Học người này gặp nguy hiểm, tuyệt đại đa số đều là cậu ta tự tìm.

"Anh bốc lửa mạnh vậy làm gì? Tôi chỉ là đói bụng a! Tôi cả một đêm không ăn cái gì đó!... Gì? Thầy Võ? Oa oa oa! Thầy Võ sao á? Nhanh gọi xe cứu thương a!" Hà Bật Học vô cùng kinh ngạc phát hiện Võ Mẫn Hoa bất ngờ ngã lầu, oa oa kêu loạn muốn gọi điện thoại cầu cứu, Ân Kiên một phát cướp điện thoại của cậu ôm chặt lấy người, doạ Hà Bật Học shock.

"Cậu không có việc gì là tốt rồi..." Ân Kiên thở dài thật dài, sau đó hai chân mềm nhũn khuỵu người xuống.

"Ân Kiên!" Cái này, Hà Bật Học bị doạ còn lợi hại hơn. Vốn Ân Kiên luôn rất mạnh, dùng dao cũng giết không chết, cư nhiên té xỉu, Hà Bật Học ôm chặt người lại oa oa kêu loạn.

Trong phòng yên ắng, Ân Kiên xoay người tỉnh lại, nhìn bốn phía một chút, vắng vẻ có chút lạnh, Ân Kiên kinh hãi bắn ra phòng khách, liền thấy Hà Bật Học ngồi trước TV ăn mì, trên màn hình là thông báo vụ án giết người của Võ Mẫn Hoa.

"A... Có đói không? Tôi úp mì cho anh, cô nói anh mệt mỏi rất nhiều ngày, bảo tôi đừng làm ồn anh, để anh ngủ nhiều chút." Hà Bật Học ngậm mì, nhồm nhoàm nói.

"Cậu thực sự không sao?" Ân Kiên tiến lên trước cậu, trừng người nửa ngày, trừng đến tai Hà Bật Học đỏ lên, có chút xấu hổ đẩy người ra một chút.

"Anh Kiên... Anh gần đây thực sự rất quái, luôn hỏi tôi có sao không? Chết rồi à? Quỷ mới biết anh đang nói cái gì..." Hà Bật Học chau mày, cậu cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, thế nào lại nghĩ hình như mình đã đến sao Hoả, một đám người kia không hiểu nói cái chuyện ma quỷ gì, một câu nghe cũng không hiểu.

"Không có việc gì là tốt rồi..." Ân Kiên thấp giọng cười, giống như Quản Đồng nói, không biết gì là hạnh phúc a!

"Các người rốt cuộc đang làm cái gì hả? Ai cũng đều thần bí, hỏi thế nào cũng không chịu nói, loại hành vi này thực sự khiến người ta ghét!" Hà Bật Học đưa chân đá Ân Kiên, nếu như xảy ra chuyện kinh khủng gì không nói cho cậu, vậy cậu sẽ thực sự trở mặt, cũng không ngẫm coi cậu là làm nghề gì? Chuyện đòi mạng sao có thể bỏ rơi cậu chứ?

"Không phát sinh chuyện gì, ăn mì của cậu đi! Phiền chết được..." Ân Kiên một tay đẩy người. Mấy ngày này, tâm tình luôn chợt cao chợt thấp như vậy, không phải Hà Bật Học còn sống, ngược lại hắn sẽ bị doạ chết trước tiên,cho dù có ngọc hồ lô cùng thuốc lá duy trì, hắn cũng sẽ gục a!

Hà Bật Học bĩu mỏ, bới được hai miếng, đôi mắt to lại nhìn chằm chặp Ân Kiên, rồi như nhớ tới cái gì lại cười váng lên.

"Nà... Anh Kiên, nói là phải giữ lời a!" Hà Bật Học cười hè hè hai tiếng.

"Cái gì nói giữ lời?" Ân Kiên có chút mờ mịt hỏi lại.

"Này! Là anh đồng ý rồi, mỗi người một lần mới công bằng! Sao có thể giả ngu?" Hà Bật Học đá Ân Kiên một phát, cậu hết sức lưu tâm đêm trước, nói cái gì cũng phải hoà nhau a.

Ân Kiên sửng sốt một lát mới phản ứng, cái này có thể tính à? Khi đó hắn cho rằng đã không còn ngày mai nữa rồi, cho nên mới đồng ý a! Bầu không khí này, căn bản là sai mà!

"Này! Lúc ấy giao hẹn sao có thể coi là chắc chắn hả? Cậu nói muốn sao trên trời, tôi cũng sẽ đồng ý hái cho cậu a!" Ý Ân Kiên là, hắn cho rằng hai người chết chắc rồi, cho nên dù Hà Bật Học đòi cái gì, hắn cũng sẽ đáp ứng, không hy vọng khiến Hà Bật Học trước khi chết lại không vui. Nhưng mà những lời này nghe vào tai Hà Bật Học, thực sự nghe dư lào cũng là Ân Kiên đang chơi xỏ...

"Hay cho đồ người chết khốn kiếp Ân Kiên..., đừng tưởng có công phu tay chân rách nát mà kiêu ngạo!" Hà Bật Học ném mì ra sau đầu, cậu giờ ăn no rồi, ngủ no rồi, sức chiến đấu mười phần, cũng không tin không khống chế được Ân Kiên.

"Có bản lĩnh cậu tới a!" Ân Kiên cười vô cùng khiêu khích, mấy lời tự tìm cái chết như thế, hắn sẽ không ngăn Hà Bật Học.

Thể hình hai người tương đương đều thanh niên ăn no uống đủ, nghịch lên thì đương nhiên vô cùng bạo lực, trong không gian giữa tủ TV cùng bàn trà hẹp như vậy, lăn qua lộn lại không ai nhường ai.

"Thú vị quá a..." Quản Đồng nghiêng nghiêng rồi cười giòn một tiếng đột ngột, hai người bị doạ đến bất ngờ tách ra, một người đập vào tủ TV, một người đụng bàn trà, đau đến hai người oa oa kêu loạn.

"Cậu làm sao lại ở đây?" Ân Kiên xoa đầu, vừa nhìn Hà Bật Học một chút, người này luôn rất xui, đụng cái kiểu này chết hắn cũng không ngoài ý muốn.

"Chị quay về chữa thương, tôi rất buồn chán a! Thu nhận giúp tôi đi!" Quản Đồng nở nụ cười hai mắt xếch lên, lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh sợ thiên hạ không loạn.

"Đừng!" Hà Bật Học như đinh đóng cột.

"Tôi cự tuyệt!" Ân Kiên không nể mặt mũi.

"Tôi tra tiền thuê nhà a! Hơn nữa, còn có thể thay anh tìm tài liệu có liên quan đến quỷ quái a! Thu nhận giúp tôi đi!" Quản Đồng nháy mắt mấy cái, hồ ly đều là giảo hoạt a! Rồi thấy hai người nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhìn nhau.

"Tiền thuê nhà gấp đôi!" Ân Kiên cùng Hà Bật Học trăm miệng một lời.

"Duyệt luôn!"

---------

Hết Chương 1 Quyển 2