Phá đám!
Editor: Iris N
Họ không ở trong phần âm của thị trấn à?
A Kiều nhăn mặt: "Nhưng rõ ràng là tôi thấy Tạ Phi và Kha Hựu vào từ đường nhà họ Ngô rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa mà!"
A Kiều chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô còn có hồ chứng (thay cho "nhân chứng") đây này! Cô lôi Hồ Dao vẫn cứ ngủ một mạch từ lúc đi vào ảo cảnh đến giờ ra, Hồ Dao đang mơ đẹp mà lại bị quấy rầy, ngao lên một tiếng phản đối.
Ngô thiếu gia cười: "Tôi không để hai người kia đi vào.
Đợt trước trong trấn khởi công xây dựng, có thứ gì đó đập vào chiếc bảng trên cửa."
Tấm bát quái vốn đã sứt sẹo, lại tạo thành vết nứt mới.
Linh khí bị phong ấn trong đó rò rỉ ra ngoài, vậy nên sương mù trong thị trấn mới càng ngày càng dày, liên tục có người vào nhầm nhưng Ngô thiếu gia toàn đưa họ ra ngoài, thị trấn vẫn là thị trấn đó, những người kia còn tưởng là do sương mù quá dày nên đi lạc.
Người trong trấn bắt đầu treo đèn lồng trước cửa, từ xa nhìn thấy đèn lồng là đã biết sắp về nhà.
Ngô thiếu gia không cần phải nói dối, hắn đã sắp vào Hoàng Tuyền đi đầu thai tới nơi rồi, có cái gì mà phải nói dối chứ.
Mặt Tô Bội Như lại đầy vẻ có lỗi, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Có một người tới, tôi thả ra rồi."
Cô liếc nhìn A Kiều, ban đầu cô định dẫn hồn người sống vào trận, nghe người đàn bà kia bảo, chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận thì có thể phá được trận pháp, phá vỡ cục diện âm dương này.
Người đàn bà kia tới thị trấn bát quái này rồi tìm được Tô Bội Như trước, dường như bà ta đã quan sát rất lâu, xem hết toàn bộ câu chuyện.
Bà ta nói với Tô Bội Như, tấm bát quái bị vỡ, Trấn Âm Dương có hai lỗ hổng.
Chỉ cần dẫn hồn người sống vào trận, dùng tính mạng hai người, một nam một nữ để điền vào lỗ hổng đó là có thể thực sự khởi động bát quái, đảo lộn âm dương, cô có thể quay lại quá khứ.
Giọng nói của người đàn bà kia mềm mại yểu điệu: "Trả thù trong ảo cảnh hết lần này đến lần khác thì có ích gì chứ? Trong lòng cô thực sự thoải mái sao? Mối thù lớn nhất định là phải trả đến cùng!"
Tô Bội Như sao mà có thể không động lòng, nếu đảo ngược thời gian, tất cả quay lại, mọi chuyện sẽ có một cái kết khác.
Nhưng người đàn bà kia đã lầm, Tô Bội Như động lòng thì động lòng thật nhưng cô vẫn có điểm mấu chốt cuối cùng.
Ngày qua ngày, cô chết đi chết lại nhưng cũng sẽ không uống máu người vô tội.
Ngô thiếu gia cảm nhận được sự ngập ngừng của Tô Bội Như bèn nắm chặt tay cô.
Hai người xa cách gần trăm năm, cuối cùng mới có cơ hội nắm nay cùng đi, dù là ai cũng chẳng thể quấy rầy.
Nhân lúc tấm bát quái nứt, có thứ gì đó đã chui vào.
Nhưng nó lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngô thiếu gia không biết vậy mà thứ kia lại đã tìm được Tô Bội Như, suýt nữa đã thành công mê hoặc cô.
Cô giết người nhà họ Ngô thì có thể coi như báo thù, nhưng nếu là giết người xa lạ, thế là đã mắc tội lớn.
Hóa ra trong lúc bọn họ lần mò trong phần âm của thị trấn, Khương Mật đã quay về phần dương của thị trấn.
Lúc này A Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, cô cũng đưa tay ra, nhét tay vào trong bàn tay lớn của Hạng Vân Độc, nhìn Ngô thiếu gia và Tô Bội Như đi vào Quỷ Môn Quan.
Quỷ Môn Quan từ từ khép lại, A Kiều mới "Ai da" một tiếng, chạy tới trước cửa, vội vàng hỏi: "Thế cái kẻ lừa gạt cô là ai?"
Là người? Hay là yêu quái trên núi? Hay là cô hồn dã quỷ? Tự nhiên vô cớ mà làm thế ư? Nhất định là có ý đồ!
Tô Bội Như cũng không nhìn thấy bộ dáng của người nọ, cô nghĩ ngợi rồi nói gì đó.
Bên trong cánh cửa, ma gào quỷ khóc, gió Hoàng Tuyền vừa quét vào người, A Kiều đã giật lùi mấy bước, không nghe được xem cuối cùng Tô Bội Như nói những gì, chỉ thấy cô và Ngô thiếu gia bị quỷ sai bên trong cánh cửa giữ lại, dẫn lên đường Hoàng Tuyền.
Hai con ma vừa đi, ảo cảnh cũng từ từ tan ra.
Trời đã tờ mờ sáng, hai người đứng trước từ đường nhà họ Ngô, cổng chính đóng chặt.
Hạng Vân Độc nói: "Chúng ta cứ ra ngoài trước đã, xem mấy người Khương Mật đã quay về chưa."
A Kiều gật đầu, hai người rón rén nhẹ bước ra ngoài.
Thị trấn cổ đẹp như một bức tranh yên bình, con đường trải đá xanh ướt đẫm, đèn lồng treo trước cửa các nhà vẫn còn chưa tắt, nhìn nơi này giờ đây làm sao có thể nghĩ đến gần trăm năm trước thị trấn này từng xảy ra chuyện thảm khốc như thế.
A Kiều đưa Hạng Vân Độc quay về homestay, đẩy cửa vào, Khương Mật và Kha Hựu đang ngồi đó, mắt Khương Mật đỏ hoe, nhìn qua đã biết là vừa mới khóc.
Cô vừa nhìn thấy A Kiều đã bật dậy: "Em chạy đi đâu? Sao không bắt máy!"
Cô nói rồi nắm chặt tay A Kiều, cô lo muốn chết đến nơi, điện thoại A Kiều không gọi được, gọi cho Hạng Vân Độc, điện thoại Hạng Vân Độc cũng không gọi được.
Khương Mật còn chạy ra ngoài đi tìm một vòng nhưng chẳng có cách nào.
Cuối cùng, ông cụ ở homestay ngăn cô lại, chỉ nói với cô rất đơn giản, "Đợi đến bình minh là ổn thôi."
Đêm qua sương mù còn dày hơn đêm trước.
Sương mù dày đặc đến mức người ta chẳng thể ra ngoài, chiếc đèn lồng trước cửa chỗ trọ lại chẳng thấy đâu, đèn pin họ mang đến căn bản chẳng có tác dụng gì.
Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Đừng nói mấy người Khương Mật, đến cả bà chủ chỗ trọ lớn đến từng này rồi mà cũng chưa từng gặp sương mù dày như vậy bao giờ.
Khương Mật không biết làm cách nào, còn gọi điện thoại cho em trai, bảo cậu nghĩ cách liên lạc với Hạng Vân Độc.
A Kiều mất tích, đương nhiên là phải bảo với anh, để anh tới đây cùng nhau tìm kiếm.
Không ngờ trời vừa sáng người cần tìm đã quay về, đằng sau còn có cả Hạng Vân Độc đi theo.
A Kiều cũng giữ chặt lấy cô: "Chị đi đâu thế? Em ra ngoài tìm chị!"
Lúc Khương Mật quay về là buổi tối ngày hôm qua.
Tùng Tĩnh bảo muốn đi ra ngoài dạo vòng vòng, rõ ràng mới chưa đi được bao lâu nhưng đến lúc cô hoàn hồn nhận ra thì trời đã tối rồi.
Tùng Tĩnh trở nên ương bướng một cách kì quái, kéo Khương Mật, không cho cô về, sau đó các cô liền lạc đường trong thị trấn.
Tuy vậy Tùng Tĩnh lại chẳng hề nôn nóng, đi rất chậm chạm, bảo là cô ấy biết đường, cơ mà bọn họ càng đi càng xa.
Khương Mật vẫn ghi nhớ lời bà chủ chỗ trọ nói, phải nhận đúng đèn lồng trước cổng.
Có mấy lần Tùng Tĩnh định đưa cô vào nhà người khác, cô đều lắc đầu, chỉ và đèn lồng trước cổng rồi nói: "Không phải là đèn lồng của homestay." Vòng đi vòng lại mấy lần liền trên đường lớn, cô vẫn một lòng đi tìm chiếc đèn lồng ấy của homestay.
Cô còn tưởng Tùng Tĩnh sốt cao nên không tỉnh táo, cực kỳ nhường nhịn Tùng Tĩnh, nhưng Tùng Tĩnh lại trở nên vô lý, chẳng khác gì trở thành một người hoàn toàn xa lạ, nhất định phải kéo Khương Mật vào phủ Trạng Nguyên.
Còn chưa vào cổng phủ Trạng Nguyên, Tùng Tĩnh lại nổi cơn sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Khương Mật mới nhận ra trên đường có mấy người đi lại, trời đã sắp tối tới nơi rồi, cô nhờ người khác giúp mình đỡ Tùng Tĩnh về.
Một lát sau, Kha Hựu cũng đỡ Tạ Phi quay về.
Cả hai người đều hơi kì lạ, bà chủ lại nấu canh gừng, đút cho hai người uống xong rồi mới nói với bọn họ: "Ở lâu trong sương mù quá nên bị mất hồn đây mà, uống một ít canh gừng cho ra mồ hôi."
Bọn họ lớn như vậy rồi mà từ trước tới nay còn chưa nghe tới chuyện đi một lúc trong sương mù là có thể bị mất hồn, cuối cùng bà chủ cũng phải nói thật với họ: "Từ lúc thay đổi bố cục phong thủy trong trấn thì những việc lạ này mới bắt đầu xảy ra."
Nhưng chỉ cần có thể ra khỏi sương mù, uống bát canh gừng cho đổ mồ hôi là khỏe ngay, hai người này sợ là người xứ khác nên tình trạng mới nghiêm trọng như vậy.
Mấy sinh viên lại tiếp tục hỏi cái gì gọi là bố cục phong thủy.
Lúc này bà chủ mới nói với bọn họ, có công ty xây dựng từ bên ngoài tới, định khai thác bất động sản ở thị trấn này, do vô ý, lúc định mở đường thì phá hỏng một đền thở ở cửa thị trấn.
Cả Ngô Trấn có tám cửa lớn nhỏ, cửa nào cũng có một đền thờ, không lớn thì nhỏ, đền thờ kia vừa bị phá, người già trong thị trấn lập tức làm ầm lên.
Công ty xây dựng vốn cũng không định phá hỏng thị trấn này, chỉ mong muốn sửa lại để khai thác, dù sao bảo trì nguyên trạng mới có thể làm du lịch được, nên bảo sẽ xây cho bọn họ một cái mới để đền bù.
Đền bù thì đền bù rồi nhưng từ sau lần ấy, trong trấn liên tiếp có chuyện lạ xảy ra, ví dụ như đột nhiên nhìn thấy học sinh thời dân quốc, đột nhiên thấy nhìn người người thân đã chết của mình.
Bà chủ nói đến đây, ông cụ liền ho khan mấy tiếng, không cho con gái nói tiếp.
Khương Mật cũng không tin những chuyện này, nhưng sương mù dày thế này, cô không tìm được A Kiều, A Kiều là cô bé yếu ớt như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao bây giờ?
Không ngờ A Kiều lại đi ra ngoài với Hạng Vân Độc.
Khương Mật không giận A Kiều, nói cho cùng cô vẫn còn nhỏ, nhất thời ham chơi quên về là bình thường, nhưng Hạng Vân Độc không nên không biết suy xét như thế.
Mặt cô đầy vẻ phẫn nộ, lườm Hạng Vân Độc một cái, hỏi A Kiều: "Em đói rồi đúng không?"
Nói rồi cô kéo A Kiều vào nhà, cô cũng đã bị đói cả một ngày, còn phải nấu ít cháo cho Tùng Tĩnh và Tạ Phi ăn.
Hạng Vân Độc:...!
Anh chưa kịp nói được câu nào đã bị oán trách.
Trước khi đi A Kiều còn nhìn anh cười đắc ý.
Hạng Vân Độc cũng cười theo, cuối cùng cô cũng cô bạn là người.
Theo dự định, chiều nay họ sẽ quay về.
Cuối cùng cũng tìm được người, bà chủ cũng rất vui, nếu người ở trong homestay của bà liên tiếp mất tích thì bọn họ làm sao làm ăn nổi nữa.
Bà chủ chuẩn bị gà quê cá tươi, nấu một mâm thức ăn.
Lúc Tùng Tĩnh và Tạ Phi đi từ trên tầng xuống, hai người đền tỏ ra uể oải, căn bản không nhớ mình từng kéo người khác ra khỏi homestay, chỉ cảm thấy mình vẫn đang bị sốt, cứ nghĩ rằng đó là mơ.
A Kiều ăn bánh mật đường đỏ, không nói lời nào.
Hạng Vân Độc biết cô đói nên gắp thức ăn cho cô.
Bà chủ lau tay, nói: "Tiếc là hôm nay mọi người phải đi rồi, thực ra ngày mai có lễ tế tổ, đã mời đoàn múa rồng múa sư tử gì đó, chắc đông vui đấy."
A Kiều đặt đũa xuống: "Mọi người ở đây vẫn thường tế tổ à?"
"Cũng chỉ mấy năm nay thôi, gia phả đã được làm mới, từ đường cũng phải sửa lại, từ đường kia ấy mà, đến xà nhà cũng mục ruỗng cả rồi." Mấy năm gần đây, những hoạt động như thế này mới dần dần được triển khai ở thị trấn.
Trong từ đường còn mở lớp nữ đức gì đó, trong trấn có rất nhiều người tới nghe, còn có tổ huấn nữa, chẳng biết lấy từ đâu ra, trong đó có hơn một trăm điều, còn in thành sách để phân phát khắp nơi.
Ông cụ vẫn đang ngồi phơi nắng chẳng nói lời nào bỗng nhiên mở miệng, hàm răng chẳng còn mấy chiếc: "Tế cái gì mà tế, một đống xương người chết, thắp hương cái gì."
Bà chủ hơi ngượng: "Bố tôi cứ toàn thế này đấy."
Trước mặt ông cụ là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một chiếc bát to, trong đó có thịt hầm như, bên cạnh là rượu lâu năm, một ngụm rượu lại một miếng thịt, ngồi ăn một mình như rất vui vẻ.
Hai ngày nay, Kha Hựu đã thăm quan khắp các ngóc ngách trong homestay, cậu hỏi: "Trước đây cụ là hồng quân phải không ạ? Cháu thấy dưới tấm kính dày trên bàn phòng khách còn có cả bằng khen của cụ nữa."
Kha Hựu còn chụp ảnh lại, vốn đang định nói chuyện với ông cụ nhưng rồi nhiều việc quá, thị trấn này đúng là thị trấn lạc đường, cậu suốt ngày bận bịu chuyện tìm người, căn bản chưa kịp hỏi han.
Ông cụ nhìn cậu, mỉm cười gật đầu: "Cách mạng chính là cần những người như vậy đó."
"Bố! Bố xem bố lại nói chuyện này rồi, giờ làm gì có ai muốn nghe cơ chứ."
Ông cụ tức giận, bưng bát đi vào phòng khách, lúc đi còn nạt con gái: "Nói cả đời!"
Bà chủ nhẹ nhàng giải thích với bọn họ: "Bố tôi năm nay chín mươi mấy rồi, khó tránh thích kể chuyện cũ, toàn là chuyện từ lâu rồi, những người trẻ tuổi như các cô các cậu chắc là không thích nghe."
Mọi người đều kinh ngạc, vốn trông ông cụ cũng chỉ tầm hơn 80, ai ngờ ông cụ lại thọ như vậy, lớn tuổi thế rồi mà đi lại còn nhanh nhẹn như vậy, vốn định chúng ông cụ sống lâu trăm tuổi, nhưng nghe thấy ông cụ đã chín mấy tuổi, đổi sang chúc ông cụ khỏe mạnh.
A Kiều càng nhìn càng thấy ông cụ nảy rất quen.
Cô đặt bát đũa xuống, nhân lúc ông cụ đang ăn uống vui vẻ, cô đi vào phòng khách, đến bên cạnh ông cụ, gọi ông cụ một tiếng: "A Đại?"
Thịt đã hầm nhừ, ông cụ ngồi nhai ngon lành.
Nghe thấy hai chữ này, ông cụ đột nhiên nhìn về phía A Kiều, quan sát cô một hồi rồi cười vang.
A Kiều cũng cười, đôi mắt cô đảo quanh, nghĩ ra một ý kiến hay.
Cô sẽ đi phá đám, khiến bọn họ không tế tổ được..