A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 50: A Kiều hôm nay ngây thơ vô số tội không?




Ngây thơ chứ!

Editor: Iris N

A Kiều trợn trừng mắt, cô vốn cho rằng bà cụ nhà họ Bạch là người vợ cả bị bắt nạt, còn định làm chỗ dựa cho bà ta, nhưng bà cụ nhà họ Bạch vừa lên tiếng, A Kiều lập tức nhớ tới bà ngoại [1].

[1] Bà ngoại của A Kiều là Đậu hoàng hậu của Hán Văn Đế, có thể coi là nữ chính trị gia thời Hán, vừa kiếm soát hậu cung vừa có ảnh hưởng đến ba đời vua nhà Hán.

A Kiều vừa co đầu rụt cổ, Tiền Nhị đã lập tức bước lên. Gã đến nhà họ Bạch, nhận tiền của nhà họ Bạch, người gã cần giúp là bà cụ nhà họ Bạch, Ngọc Đường Xuân là cái gì, nào đã nghe ai nói đâu.

Tiền Nhị đưa tay ra, đỡ bà cụ nhà họ Bạch ra khỏi quan tài, nói với bà ta: "Bà là cụ... Bạch đại nãi nãi phải không, chúng cháu được con cháu bà mời tới đây."

Tiền Nhị vốn định gọi bà ta là cụ Bạch nhưng tuy giọng nói của bà ta rất già nua, vẻ bề ngoài lại rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng cùng lắm chỉ hơn hai mươi, chữ "cụ" này Tiền Nhị không gọi nổi, gã trình bày: "Ban đêm ngôi nhà này không được yên ổn, họ mời chúng cháu tới là để..."

Bà cụ nhà họ Bạch phẩy tay: "Biết rồi."

Bà ta thẳng lưng, bước khỏi quan tài, đi ra phòng chứa củi, liên tục quan sát ảo cảnh mà Ngọc Đường Xuân đã làm ra.

Bà cụ nhà họ Bạch sống đến chín mươi sáu tuổi. Bà ta vốn phải ở bên Mỹ nhưng lại muốn lá rụng về cội nên vẫn trở lại ngôi nhà nhà họ Bạch ở Giang Thành để vượt qua quãng thời gian cuối cùng, cũng trút hơi thở cuối cùng ở phòng chính trong ngôi nhà nhà họ Bạch này.

Lúc ra đi, con cháu tụ họp, thật sự là người sống thọ và chết tại nhà

Vốn dĩ qua đêm thứ bảy hồi hồn, tạm biệt con cháu xong, bà ta sẽ đi theo Đầu Trâu Mặt Ngựa về Địa Phủ, đi Âm Ty vào luân hồi nhưng nhất thời không cẩn thận, bị Ngọc Đường Xuân dùng chuyện cũ kéo vào ảo cảnh.

Không ai biết tên thật của Ngọc Đường Xuân là gì, cái tên này vẫn là do Bạch đại gia đặt cho cô ta. Nghệ danh của cô ta là Ngọc Đường Xuân, trong đó có một bộ Lan, đặt tên là Phinh Chi, có chữ Chi, ý nói cô ta là như lan như chi.

Đây vốn dĩ là điều khiến cô ta đắc ý nhưng bị bà cụ nhà họ Bạch nghiến răng nghiến lợi gọi như thế, cô ta lập tức tức giận, toàn bộ nhà tổ nhà họ Bạch đều chấn động, từng tiếng vang lên như sắp phá rách màng nhĩ mọi người: "Mụ già kia, tôi muốn bà đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!"

Bà cụ nhà họ Bạch đi một lúc đã tới được sảnh chính, thấy trước mắt vẫn toàn đèn đỏ nến đỏ, bà ta đã biết là giả, bật cười một tiếng: "Dựa vào cô? Làm được chắc!"

A Kiều thấy ảo cảnh này lại hơi dao động, lập tức hiểu ra: "Tôi biết rồi, chúng ta không phá được ảo cảnh thì khiến cho cô ta tự lộ sơ hở, kích thích cô ta thêm nữa đi, bắt cô ta hiện hình!"

A Kiều suy nghĩ, điều cô vợ bé ngu ngốc kia liên tục lải nhải chính là "họa mi lang", vì thế cô nói với bà cụ nhà họ Bạch: "Cô ta vẫn luôn đợi họa mi lang."

Nhắc tới họa mi lang, A Kiều nhớ tới Hạng Vân Độc. Không biết anh đang bị nhốt lại ở chỗ nào trong ngôi nhà này rồi. Bà cụ nhà họ Bạch kích thích ma nữ, cô nhân lúc ma nữ không thể phân tâm để đi tìm Hạng Vân Độc.

Bà cụ nhà họ Bạch nhìn về phía A Kiều, tỏ ra rất tôn trọng cô. Nếu chẳng phải A Kiều gọi bà ta từ trong quan tài tỉnh dậy, bà ta thực sự đã cho rằng mình đang nằm trong quan tài, im lặng chờ đợi người của Địa Phủ tới dẫn bà ta về Âm Phủ, thế thì chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa.

A Kiều đi tìm Hạng Vân Độc, Tiền Nhị lại bắt đầu do dự, vừa nãy còn nói bản thân mình chỉ có một bà cô là cô thôi nhưng nhìn thấy bà cụ nhà họ Bạch ở đây chẳng khác nào nhìn thấy cả đống vàng đụn bạc hiện ra trước mắt mình, thế nào cũng không nỡ đi.

Nhưng A Kiều là người, bà cụ nhà họ Bạch là ma. A Kiều nhìn thấu sự luyến tiếc của Tiền Nhị, nhếch miệng cười với gã: "Làm sao mà ông biết chứ? Nói cho cùng ông cũng chỉ là người thôi mà."

Đầu gối Tiền Nhị mềm nhũn cả ra, chẳng mấy chốc đã không thấy A Kiều đâu nữa.

Bà cụ nhà họ Bạch nhìn một lượt khắp sảnh đường đầy khách khứa, biết Tạ Phinh Chi vẫn còn chìm đắm trong cái ngày khiến cô ta hãnh diện nhất trong cuộc đời mình bèn cười nhạo cô ta: "Họa mi lang của cô đã quên tiệt cô từ lâu rồi. Lúc cả nhà rời Thượng Hải đi Hongkong, tôi đã hỏi ông ta thế Phinh Chi có đi cùng chúng ta hay không? Cô đoán ông ta nói gì?"

Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên hiện hình, mặc một bộ áo cưới đỏ thẫm, xuất hiện trước mặt bà cụ nhà họ Bạch: "Bà mà có lòng tốt như vậy, còn nhắc tới tôi à?"

Khách khứa trong sảnh biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại bà cụ nhà họ Bạch trong bộ áo liệm trắng đang giằng co với Ngọc Đường Xuân. Đột nhiên lại gặp kẻ thù cũ, bà ta vẫn chẳng hề sợ hãi, khe khẽ cười nói: "Ông ta hỏi tôi: Phinh Chi nào?"

Ngọc Đường Xuân run lên bần bật, cất giọng the thé: "Bà lừa tôi! Bà lừa tôi!"

"Lừa cô à? Cô với tôi đều chết cả rồi, lừa để mà làm gì? Sau cô có thêm một người tên là Kim Ngọc Nô, sau này nghe hát kịch không còn thịnh hành nữa, ông ta bao một minh tinh điện ảnh, xây nhà hai tầng kiểu phương Tây, mua xe hơi, có nha đầu, mụ tử để sai khiến, chẳng thiếu cái gì, còn vênh vang hơn cô nữa kia."

"Bà nói dối!" Ngọc Đường Xuân kéo tuột khăn voan đỏ của mình xuống, dùng một con mắt nhìn thẳng kẻ thù.

Lần này thì Tiền Nhị hoàn toàn mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất trải gạch xanh, không đứng dậy nổi nữa.

Bạch lão thái thái lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nói tiếp: "Đến lúc ra nước ngoài, ông ta lại đổi khẩu vị, thích tóc đỏ tóc vàng, sau này thì sao, ông ta chết rồi."

Bà cụ nhà họ Bạch càng nói đến đoạn cuối, cảm xúc vui sướng càng không che giấu nổi nữa. Bà ta dung túng cho chồng mình đắm chìm trong sắc đẹp, bào mòn sức khỏe, để ông ta xây hết nhà này đến nhà khác bên ngoài, chính là chờ tới lúc ông ta ốm đau liệt giường.

A Kiều ra khỏi sảnh chính, bay lên mái hiên, nhìn thấy mấy người đạo sĩ và nhóm Lão Tôn, hòa thượng đang đi lòng vòng hai bên tòa nhà, mỗi nhóm một bên. Ngọc Đường Xuân tách những người này ra rồi nhốt lại ở những chỗ khác nhau trong khu nhà, dùng mê hồn trận cản bước bọn họ, khiến bọn họ lòng vòng đến mức sợ hãi.

Đầu tiên A Kiều dẫn đạo sĩ ra trước rồi mới đưa hòa thượng tới sảnh chính. Nhiều người như thế hẳn là đã có thể trấn áp con ma nữ kia một chút rồi, cô còn phải đi tìm Hạng Vân Độc.

Ngọc Đường Xuân sợ quỷ sai, lừa Hạng Vân Độc ra ngoài, để anh đi lòng vòng trong ngôi nhà thật của nhà họ Bạch, chỉ có điều không thể bước vào ảo cảnh. Một khi anh không đi vào, cô ta sẽ không sợ chiếc xích bắt ma của anh nữa.

Hạng Vân Độc đi mấy vòng xung quanh tòa nhà nhưng đến nửa con người cũng chẳng thấy đâu. Bóng đêm vẫn đen đặc như cũ, anh lại quay về khu trước của tòa nhà. Theo sự quan sát của anh, sắp xếp ở nơi này là giống với ảo cảnh nhất, muốn tìm được chỗ đột phá ở nơi này. Tìm kiếm trong sân, dưới chân bỗng vang lên tiếng động, chiếu đèn vào, anh thấy thì ra là một miếng giấy gói kẹo bóng kính.

Loại kẹo mút mà A Kiều thích ăn nhất chính là dùng loại giấy gói kẹo này, có thể cô ở ngay gần đây.

Ngọc Đường Xuân bị mấy người bao vây tấn công, sự dao động của ảo cảnh càng lúc càng lớn, A Kiều nghe loáng thoáng thấy tiếng Hạng Vân Độc, đi tới trước mặt Hạng Vân Độc. Hai người rõ ràng đối mặt với nhau nhưng lại không nhìn thấy người kia.

Hạng Vân Độc vươn tay, sờ soạng trong không khí, khe khẽ gọi tên A Kiều.

A Kiều cũng sờ soạng trong ảo cảnh, nhân lúc ảo cảnh vỡ tan, cô ló nửa người ra, vừa chui ra đã lao vào ngực Hạng Vân Độc, bị Hạng Vân Độc ôm vào lòng.

A Kiều ngẩng đầu lên thấy đó là anh liền vô cùng kinh ngạc và vui mừng, lắc lư mấy cái: "Hạng Vân Độc, em tìm được anh rồi!" Nghĩ tới chuyện mình vừa trốn học vừa trốn nhà, thấy hơi chột dạ, cô mau chóng nói: "Em thấy anh làm chú rể, em lo chết đi được."

Hạng Vân Độc vốn định răn dạy cô mấy câu, chẳng nói chẳng rằng gì tự nhiên lại chạy tới một nơi như thế này nhưng lại nghe cô nói như vậy, mặt mày xấu hổ, sợ cô nhìn thấy cô dâu kia chính là cô do ma nữ biến thành.

Ảo cảnh phía sau liên tục dao động. Đã tìm được cửa vào, anh phải hoàn thành chức trách của mình, bắt ma nữ về. Anh vuốt đầu A Kiều rồi nói: "Em ở đây chờ tôi, đừng vào nữa."

A Kiều chớp mắt: "Nhỡ đâu anh lại đi làm chú rể thì sao?" Ban đầu Ngọc Đường Xuân thực sự tính toán như thế đấy, cô đã ôm được Hạng Vân Độc rồi thì nhất định không chịu buông tay. Đây là nhà vàng của cô. Đừng ai mơ tưởng cướp đi được!

Hạng Vân Độc không gỡ cô ra được, gió đêm thổi qua khiến mặt anh nóng bừng, trước sảnh nhà họ Bạch im ắng không tiếng người nhưng tim anh lại đập mạnh đến mức còn to hơn cả tiếng côn trùng kêu vang: "Em ngoan ngoãn chờ ở đây, nghe lời được không?"

A Kiều nhắm mắt lại lắc đầu, bám chặt trên người anh không chịu buông ra, ôm eo anh: "Không được, không được, anh không được làm chú rể của người khác."

Tim Hạng Vân Độc nhảy mạnh lên, suýt nữa đã đồng ý với cô nhưng anh nuốt lại lời nói của mình vào trong họng: "Được rồi, thế chúng ta cùng vào." Anh vỗ nhẹ lên tay cô, bảo cô mau buông anh ra.

Thế này thì A Kiều vui rồi, thoải mái buông tay ra, Hạng Vân Độc lại vẫn cảm thấy trên eo mình vẫn còn cánh tay mềm mại của cô, vươn tay ra. Hai người nắm tay nhau đi vào ảo cảnh.

Bên trong ảo cảnh, lều cưới đã sập, khách khứa tán loạn, trên sân khấu kịch không còn tiếng đàn tiếng trống nữa, ánh đèn đỏ loang lổ, ánh trăng trong đêm xuyên thấu qua ảo cảnh chiếu vào trong.

Ngọc Đường Xuân đang gào thét thảm thiết trong sảnh: "Nhiều người như thế bà đều có thể bao dung, vì sao lại cố tình phải hại tôi!"

Mặt mày bà lão nhà họ Bạch vẫn luôn nghiêm nghị, mãi đến lúc này giữa đôi mày mới hiện ra vẻ đau khổ, bà a lên một tiếng, mỉm cười: "Xem ra, cô không nhớ rõ... Trăn Nhi của tôi."

Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên nhớ tới cô cả nhà họ Bạch, thân mình khựng lại, còn lui ra sau nữa bước: "Chuyện đó... Đó là lúc đưa đi bệnh viện đã không còn kịp nữa rồi."

"Không còn kịp nữa rồi à?" Bà cụ nhà họ Bạch bước lên phía trước từng bước một, ép Ngọc Đường Xuân tới cạnh cửa, "Vốn là đưa đến Thượng Hải xem tây y nhưng vì sao lại bị trì hoãn chứ?"

Lúc ấy bà cụ nhà họ Bạch có thai sắp sinh, không thể động đậy, chồng bà đưa con gái đi Thượng Hải xem tây y. Đến Thượng Hải, chồng bà lại có chuyện làm ăn đột suất phải đi Hongkong gấp, bèn giao chuyện này cho Ngọc Đường Xuân.

Ngọc Đường Xuân còn đang bận mở tiệc, uống rượu, may sườn xám, xem phim, đi công ty bách hóa mua âu phục, giày da, trẻ con sốt thì có gì đâu, cùng lắm thì đắp chăn giữ ấm, toát mồ hôi là tốt rồi, ai ngờ cô bé lại yếu ớt như thế, chịu đựng được hai ngày, đến lúc đưa tới bệnh viện đã không còn kịp nữa rồi.

Bà cụ nhà họ Bạch thấy cô ta nói không nên lời, khẽ gật đầu: "Xem ra cô cũng nghĩ ra rồi, nói thật cho cô đi, chuyện cô và sư huynh của cô là do tôi làm, tôi sai người liên tục đưa vàng bạc tiền tài cho sư huynh cô, nói cô phụ tình cũ, hối hận không thôi, vẫn muốn nối lại duyên xưa, do đó hắn ta mới quay lại tìm cô."

"Cũng chính là tôi nhân lúc các người hẹn họ, mời Bạch Bác Hàng tới, họa mi lang của cô à? Ai mới là họa mi lang của cô?"

"Ban đầu ông ta nói nhốt cô lại trong phòng chứa củi, để cô tự sinh tự diệt nhưng làm sao tôi có thể để cô chết thoải mái như thế được? Trăn Nhi của tôi sốt cao mà chết, con bé nhất định rất đau."

Sư huynh của Ngọc Đường Xuân thấy chuyện đã bại lộ bèn cầm vàng bạc đào tẩu, cuối cùng không quay lại tìm sư muội của hắn ta nữa. Còn Bạch Bác Hàm khám phá ra gian tình, sai mấy người hầu tra tấn Ngọc Đường Xuân ngày đêm, làm cho mặt cô ta bị bỏng.

Ảo cảnh dần dần sụp đổ, thân hình bà cụ nhà họ Bạch dần dần già đi, tóc đen trở thành bạc trắng, lộ ra hình dạng lúc chết. Trên khuôn mặt già cả có sự tĩnh lặng an tường: "Mấy người các người, tôi không buông tha cho bất cứ kẻ nào hết."

Bạch Bác Hàm cũng đã chết hơn bốn mươi năm rồi. Con trai cả vừa mới có thể tiếp nhận công việc kinh doanh của gia tộc, ông ta đã chết, chết vừa đúng lúc. Nghĩ đến điệu bộ đau khổ khẩn cầu lúc Bạch Bác Hàm cắm ống thở, muốn xin bà rung chuông nhưng bà không hề động đậy kia, bà cụ nhà họ Bạch cảm thấy mỹ mãn.

Mãi cho đến cuối cùng, bệnh viện cũng cho rằng ông ta chết là vì bị nhiễm trùng sau phẫu thuật.

Ngọc Đường Xuân vươn móng vuốt ma ra, ngón tay bỗng dài ra, không hề giả làm cô dâu yếu ớt nữa, cô ta lao tới, bị đạo sĩ dùng kiếm chắn một cái, Ngọc Đường Xuân cười khành khạch quái dị: "Ông vẫn tưởng rằng tôi thật sự sợ ông à?"

Móng tay vạch lên, ánh sáng lạnh lẽo sắc lẽo, thanh kiếm kia của đạo sĩ bị cô ta dùng móng tay cắt đứt.

Tiền Nhị vừa thấy vậy lập tức trở nên hèn nhát, chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn cho nhanh, vừa nhìn thấy đèn đỏ bên ngoài đã biến thành đèn trắng, biết là đã trở về hiện thực, mau chóng chạy ra nhưng cố gắng thế nào cũng bị ma nữ đánh tới, đành phải quay về.

"Vô lượng Phật vô lượng thọ, đạo trưởng còn cách nào khác không?" Vừa nói xong gã lại quay về phía Đại hòa thương, "Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, Bồ Tát nào tới cứu con với?"

Thanh kiếm của đạo trưởng đã gãy, chỉ có thể tay không ra trận. Hòa thượng dùng Phật châu làm vũ khí nhưng móng tay của ma nữ đúng là có thể chặn đứng sự tấn công của bọn họ, cướp được Phật châu, ném thẳng vào đầu hòa thượng, khiến hòa thượng hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Đường Xuân đã không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa, để lộ ra hình dạng khi chết của cô ta, quần áo cưới rách nát nhàu nhĩ, đầu tóc rối bù, móng tay toàn là máu đọng.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đàn ông đều là hạng không có tim gan, để tôi mổ ra xem thế nào." Ngọc Đường Xuân vươn móng vuốt ra, bắt được kẻ vô dụng nhất trong mấy người là "người câm", định bắt đầu từ anh ta, móng tay chạm vào máu lại dài ra hai tấc.

Một cơn gió mạnh mẽ cuốn lên phía sau, đập thẳng vào lưng cô ta, đẩy cô ta ngã về phía trước mấy bước, suýt nữa hất tung "người câm" ra nhưng móng tay dài vẫn bấu chặt, xoay người lại bèn thấy Hạng Vân Độc và A Kiều đang đứng ở cạnh cửa.

Ngọc Đường Xuân thấy hai bên mình đều là địch, còn có cả quỷ sai, biết dùng "người câm" không dọa được bọn họ, thấy Hạng Vân Độc bảo vệ A Kiều sau người bèn vung tay ném "người câm" về phía Hạng Vân Độc.

Hạng Vân Độc vung tay lên đỡ. Nhân khoảnh khắc này, cô ta lao về phía A Kiều, định lột da cô, khoác lên người mình.

A Kiều ngã người về phía sau, cô đã quen với kỹ thuật này lắm rồi, còn điều chỉnh tư thế sao cho đẹp như nữ hiệp trong phim kiếm hiệp. Cô lùi về sau, móng vuốt ma không đụng tới được làn da của A Kiều nhưng lại kéo được huyết ngọc cô đang đeo trên cổ.

Móng tay chạm vào huyết ngọc đã đâm thủng một lỗ trên huyết ngọc, ánh sáng từ huyết ngọc tỏa ra rực rỡ đến mức cả phòng tràn ngập trong sắc đỏ, khiến cho mấy người hòa thượng, đạo sĩ không mở mắt ra được.

Đoạn móng tay của ma nữ vừa chạm vào huyết ngọc đã bị khí đen làm cho tan chảy. Thấy sương đen sắp bao phủ lên tay mình, ma nữ đành phải bỏ móng lấy người, biết A Kiều là người mà cô ta không thể trêu vào bèn quay người định chạy trốn, ẩn nấp vào ảo cảnh trong ngôi nhà này. Miễn là cô ta không ra ngoài thì những người này cũng chẳng thể tìm thấy cô ta.

Nhưng cô ta vừa định lao ra cửa, cổ đã bị xích sắt cuốn lên, kéo tuột cô ta về phía sao, lôi qua cánh cửa khắc hoa. Chỉ trong nháy mắt, ma nữ đã ngã xuống đất. Cô ta đã dùng ảo giác để lừa Hạng Vân Độc một lần, dùng trò cũ cũng không có tác dụng gì nữa. Biết mình không chạy thoát nổi, cô ta chỉ vào bà cụ nhà họ Bạch: "Bà ta làm nhiều việc ác, sao anh không bắt lấy bà ta chứ?"

Bà cụ nhà họ Bạch đứng dậy, tự đi tới trước mặt Hạng Vân Độc, hành lễ theo kiểu cũ: "Xin nhờ quỷ sai đại nhân dẫn độ tôi đi."

Rồi bà ta nói với Ngọc Đường Xuân: "Bản thân tôi làm việc ác, tự tôi hiểu rõ trong lòng." Bà ta biết thể nào cũng có ngày ngày, những việc bà ta đã làm có thể giấu giếm được mọi người nhưng lại không thể lừa gạt được lương tri, không thề lừa gạt được trời đất. Bà ta không muốn cầu xin Âm Ty trừng phạt đôi nam nữ chó má này, lúc bà ta còn còn sống, bà ta muốn họ phải bồi thường.

Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều, rồi lại nhìn thấy đạo sĩ vẫn còn tỉnh táo trong sảnh, nói với A Kiều: "Em chờ tôi ở đây đi."

Anh dùng xích sắt kéo Ngọc Đường Xuân, đưa cô ta vào khu nhà trong, bà cụ nhà họ Bạch cũng đi theo. Hạng Vân Độc mở Quỷ Môn Quan, đưa hai người bọn họ đi vào.

Tiếng gào thét của ma quỷ trong cánh cửa khiến đạo sĩ bị chấn động, ngã xuống đất, cố gắng lắm mới mở mắt ra được. Ông ta thấy A Kiều vẫn bình tĩnh, lấy gì đó trong túi ra, nhét vào miệng, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một que kẹo.

A Kiều vừa bóc kẹo mút vừa kiểm tra huyết ngọc của cô, dùng thần thức hỏi thăm Sở Phục: "Ngươi sao rồi?"

Hồi lâu sau, trong huyết ngọc vẫn không có ai trả lời, A Kiều nghĩ là Sở Phục bị thương, móng vuốt của ma nữ kia lại còn lợi hại như thế à? Cô lặng lẽ đốt một nén hương bồi bổ cho Sở Phục.

Hạng Vân Độc quay lại liền nhìn thấy A Kiều biến thành cô bé ngoan nhất trên đời chỉ trong một giây đồng hồ, ngoan hiền đứng đó, trong tay còn cầm một cái kẹo mút, hỏi anh: "Anh ăn kẹo không?"