A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 31: A Kiều, hôm nay trốn học không?




Trốn chứ!

Editor: Iris N

Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều, hỏi cô: "Vì sao không được đồng ý?"

A Kiều cứng đờ người, đưa mắt nhìn Hạng Vân Độc, không nói nên lời, đương nhiên là bởi cô sợ anh tiếp xúc với nhiều việc ở Địa Phủ quá, biết có Ty Giải Mộng, hiểu được thân phận của cô.

Một khi anh biết nhà vàng dùng để làm gì, dù có cho cô thì cũng không linh nghiệm nữa. Cô còn muốn ở dương gian tròn một năm cơ mà, ăn hết những gì cần ăn, chơi hết những gì cần chơi rồi đi đầu thai mà không còn gì hối tiếc nữa.

Hàn Cương cho rằng cô đang lo lắng cho sự an toàn của Hạng Vân Độc, cười tươi an ủi cô: "Yên tâm đi, tuy là làm quỷ sai tạm thời nhưng cũng có pháp khí như những quỷ sai khác, yêu ma quỷ quái bình thường không thể đến gần, chỉ có điều công việc sẽ bận rộn hơn một chút."

Cơ hội này là do Hàn Cương lấy về cho Hạng Vân Độc. Làm quỷ sai tạm thời là một việc tốt có thể tích lũy được công đức. Hạng Vân Độc sinh ra đã có mệnh cách quý nhân, nếu tích lũy thêm công đức thì đã quý lại càng quý hơn, sẽ còn may mắn hơn hiện giờ rất nhiều.

Hạng Vân Độc nghe Lão Hàn nói xong, bật cười: "Thế thì là trợ lý cảnh sát rồi."

Nói như thế kể ra cũng không sai, tính chất công việc thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy. Sau khi quỷ sai trước từ chức, trợ lý của anh ta cũng không làm nữa, Lão Hàn không thể không tự tuyển trợ lý cho mình.

Cả Giang Thành rộng lớn mà chỉ có một mình anh ta làm quỷ sai, thật sự quá bận rộn.

Ngoại trừ những nhiệm vụ hằng ngày, cứ lúc nào dưới kia yêu cầu tuần tra đột suất, anh ta lại càng làm không hết việc, những chuyện tốt như thế này đương nhiên không thể để cho nước phù sa chảy ra ruộng ngoài được.

A Kiều lắp bắp mãi không nói nên lời, Hạng Vân Độc nói với Lão Hàn: "Thế này đi, để em cân nhắc đã, sau này em làm sao mới tìm được anh bây giờ?"

Đúng là anh cần phải cân nhắc thật, cần tìm hiểu nhiều hơn, còn phải xem có thể làm được "công việc" này hay không. Ngoài ra còn có mấy lời anh không muốn hỏi trước mặt Lão Hàn, mấy cô gái nhỏ hay nghĩ ngợi, không biết lần này là vì sao đây.

"Lần sau không cần phải tới tận nhà gõ cửa, cậu cứ ở nhà lẩm nhẩm tên anh mấy lần là anh nghe thấy ngay." Lão Hàn dứt lời, nắm chặt xích sắt trong tay, mở cửa Hoàng Tuyền rồi kéo lệ quỷ vào bên trong.

Lão Hàn đi rồi, Hạng Vân Độc mới nhìn A Kiều, thấy cô vẫn đang nhíu mày, cắn môi, mặt đầy vẻ khó xử. Anh hỏi cô: "Em nói xem, tại sao không được đồng ý?"

A Kiều không biết phải nói sao, đánh nói dối: "Quá nguy hiểm, lệ quỷ hung dữ lắm."

Hạng Vân Độc biết cô đang nói dối nhưng không vạch trần cô. Anh nghĩ ngợi rồi nói: "Cứ như bây giờ chẳng lẽ không nguy hiểm sao?"

Để anh lựa chọn một vạn lần thì một vạn lần vẫn sẽ phải đối diện với hiểm nguy, dù biết hay không biết cũng thế thôi.

A Kiều biết anh nói đúng, anh còn đang nằm trên giường bệnh kia kìa nhưng cô vẫn rầu rĩ không vui. Ngày mai cô nhất định phải tới tìm Liễu Vạn Thanh. Nhỡ đâu nhà vàng của cô thực sự khó mà giữ nổi, Liễu Vạn Thanh còn phải nghĩ cách chứ!

Cô tức giận không chịu nói chuyện với Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc dỗ dành cô hồi lâu cũng chẳng thể khiến cô vui lên được, thế nên anh cũng hết cách, từ trước đến giờ anh đã dỗ dành cô gái nào bao giờ đâu.

"Thế này đi, đợi đến khi vụ án của Trương Phong kết thúc, tôi đưa em đi công viên giải trí được không?" Chọn một ngày đi làm, công viên ít người, anh sẽ đưa cô đi chơi hết những gì đáng chơi.

A Kiều nghe thế còn tức giận hơn, lần trước anh đã bảo sẽ đưa cô đi công viên giải trí, hai việc khác nhau mà anh chỉ dùng một cái công viên giải trí mà muốn qua mặt cô hay sao.

A Kiều tức giận đến mức nằm lên ghế sô pha, quay lưng về phía Hạng Vân Độc, chẳng nói với anh câu nào.

Anh cứ cho rằng hôm sau cô sẽ không giận nữa, kết quả là người ta dậy đi học từ sáng sớm, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh cái nào. Hạng Vân Độc dặn dò với theo mấy câu, thấy cô ra khỏi cửa phòng bệnh, bản thân anh cũng treo một cánh tay quay về cục cảnh sát.

Thấy vẫn còn sớm, anh nhân tiện mua đồ ăn sáng cho mọi người. Hôm qua xảy ra việc lớn như thế, nhất định đa số mọi người còn đang tăng ca. Có khi sau khi mọi việc xong xuôi, tuyên dương và phê bình sẽ tới cùng một lúc.

Cũng may mà tin tức còn chưa bị lộ ra ngoài, nếu như người ngoài biết chuyện tội phạm bị truy nã lại đào tẩu lần nữa thì hẳn sẽ có một đợt khủng hoảng.

Khương Thần ngâm mình trong phòng thẩm vấn cả đêm. Câu cầm một chiếc cốc ra ngoài, định pha cà phê, ngáp dài một cái đã thấy Hạng Vân Độc: "Anh Hạng, sao anh lại tới đây, sao không nghỉ thêm mấy ngày nữa?"

Hạng Vân Độc đưa đồ ăn sáng anh mang tới cho cậu: "Tôi không yên tâm, tới đây xem thế nào. Sao rồi? Có tiến triển gì không?"

Khương Thần lắc đầu, đầu tiên Trương Phong giả ngây giả dại, cứ như không biết nói, không chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào, sau đó lại như mới bừng tỉnh cơn mơ, vừa khóc vừa cười, mãi tới tận giờ mới nói được như bình thường.

Nếu chẳng phải đã qua một thời gian dài như thế, mọi người thật sự sẽ nghĩ là gã vừa hít ma túy.

"Đến giờ vẫn chưa chịu khai à?"

"Cung Luật đích thân thẩm vấn kia kìa, anh ta bảo mọi người phân tích con đường chạy trốn của Trương Phong." Khương Thần vừa nói vừa chỉ lên bàng trắng, trên đó có vẽ những địa điểm mà Trương Phong từng đặt chân tới. "Lần theo con đường này, căn cứ theo thông tin về những vụ mất tích mà cảnh sát địa phương đã nhận được gần đây, mọi người đang thẩm tra đối chiếu rồi."

Tiêu chí lựa chọn nạn nhân đầu tiên là phụ nữ trẻ, sau đó căn cứ vào các đặc điểm của ba nạn nhân kia, họ tìm ra vài người tương tự nhưng vẫn chưa thể loại trừ khả năng là nạn nhân không có trong danh sách, có thể là do chưa có ai báo cảnh sát nên dù thế nào cũng phải cạy miệng Trương Phong bằng được.

Nghe tới đó, Hạng Vân Độc cũng không nói thẳng, bảo Khương Thần chia đồ ăn sáng cho mọi người. Anh tới đọc hồ sơ mấy vụ án được gửi tới, rút hồ sơ của nạn nhân thứ tư ra, chỉ vào đó rồi nói: "Tôi thấy người này giống với ba nạn nhân trước nhất."

Khương Thần lại ngáp cái nữa, gật đầu: "Được ạ, chút nữa em sẽ đưa hồ sơ vụ án vào trong, tập trung vào điểm mấu chốt này."

Bên nền tảng livestream trên Internet cũng đã trả lời, ban đầu họ còn vòng vèo trốn tránh, không chịu cung cấp thông tin liên hệ, giờ có chuyện lớn xảy ra, đơn vị cảnh sát đầu ngành mới nói chuyện thẳng với người quản lý bên nền tảng này.

Kẻ này cũng biết sợ, không đòi hỏi bên nào phải ra công văn, ngoan ngoãn trình thông tin liên hệ của chủ weibo lên.

Từ sáng sớm Khương Thần đã liên lạc, bảo bọn họ tới, mấy người đó còn cho cậu là kẻ lừa đảo. Mãi đến khi cậu liên hệ với trường học, bọn họ mới biết phen này mình gặp rắc rối thật, đang trên đường tới đây.

"Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự tìm đường chết mà."

Hai cậu sinh viên tới căn nhà xảy ra án mạng làm livestream tới cục cảnh sát mới biết hôm đó bọn họ suýt nữa đã mất mạng, ngoan ngoãn ngồi đó, phối hợp với cảnh sát, cung cấp lời khai.

Một người trong số đó còn hỏi: "Bọn em có thể đưa chuyện này lên trên mạng không?" Vụ việc này rất có tính thời sự, như thế sau khi hết hạn block bọn bọ đưa lên sẽ có thêm rất nhiều fan đấy, mấy cái livestream vớ vẩn khác làm sao so sánh với loại trải nghiệm này được cơ chứ.

Khương Thần trừng mắt lườm bọn họ: "Không được!"

Hai người nọ nhìn nhau, một chuyện như thế này làm sao có thể không đem ra khoe, ít nhất thì cũng phải đưa lên vòng bạn bè mới được.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, Khương Thần đặt bút xuống, nhìn bọn họ chằm chằm rồi nói: "Chuyện hai người các cậu phá hỏng hiện trường vụ án còn chưa truy cứu đâu đấy."

Lúc này hai người mới thành thật, tiếp tục ngoan ngoãn cung cấp lời khai để cảnh sát ghi chép lại, thảo nào hôm đó họ lại nghe thấy nhiều âm thanh kỳ quái đến vậy, cả hai đều sợ gần chết.

Người can đảm hơn một chút bị người nhát gan kìm chân lại. Nếu như hôm đó hai người bọn họ nhất quyết phải tìm hiểu tới cùng, kiểm tra từng phòng một trong căn nhà xảy ra án mạng đó thì có khi phải ở lại đó rồi.

Khương Thần càng nghe càng cảm thấy hai người này thật hết chỗ nói: "Có chuyện như thế xảy ra, tại sao không báo cảnh sát?"

Kết quả là hai người này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Như thế chẳng phải là ma ám sao ạ? Tuy hai bọn em không tới tìm cảnh sát nhưng mà đi thắp hương rồi." Cũng coi như đã báo với cơ quan có liên quan.

Vốn đang cho rằng thắp hương thiêng thật, vừa thắp xong thì không đau đầu, cũng không mơ thấy ác mộng nữa, ngủ rất ngon là đằng khác.

Khương Thần càng không còn gì để nói, phê bình giáo dục một hồi rồi phất tay bảo hai người họ ra về: "Đi đi đi, về sau không có việc gì đừng có làm mấy việc chả ra đâu vào đâu này nữa. Học hành cho chăm chỉ vào!"

Nói đến cuối, cậu gần như quát lên nhưng hai người này vẫn chẳng nghe vào, cứ như chẳng hiểu gì. Nhìn điệu bộ của họ, sau lần này, bọn họ vẫn sẽ còn tiếp tục "tìm đường chết" nữa.

Hạng Vân Độc cầm hồ sơ vụ án đi tới phòng thẩm vấn, viết một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi tên họ và một vài đặc điểm nổi bật của nạn nhân thứ tư, nhờ người mang tờ giấy vào phòng.

Cách một lớp kính, anh có thể nhìn thấy tất cả mọi hành động của Cung Luật. Cung Luật nhận tờ giấy, vừa mở ra xem đã nhận ra đây là chữ của Hạng Vân Độc.

Rồng bay phượng múa, nét bút dường như sắp xuyên qua tờ giấy.

Anh ta không thể hiện biểu cảm gì trên khuôn mặt, gập tờ giấy lại, vẫn tiếp tục thẩm vấn Trương Phong theo trình tự ban đầu. Biết Trương Phong sẽ không dễ dàng chịu gánh mạng người thứ tư trên lưng, anh ta sử dụng biện pháp vu hồi [1], lặp đi lặp lại các câu hỏi về một vấn đề.

[1] Đây là một chiến thuật quân sự, tấn công đối phương từ nhiều hướng. Chiến thuật này sử dụng một/nhiều cánh quân được tách ra từ quân chủ lực để vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng địch.

Anh ta cũng có đủ kiên nhẫn, nhắc đi nhắc lại, đào sâu về từng nạn nhân, và chi tiết về việc họ bị hại như thế nào.

Trương Phong bị lệ quỷ bám vào người. Tuy gã đã quên những gì mình đã trải qua lúc bị bám vào, cũng chẳng nhớ rõ được những gì đã gặp phải khi bị đưa xuống Hoàng Tuyền nhưng đầu óc vô cùng mệt mỏi, choáng váng vì hàng loạt câu hỏi của anh ta.

Cung Luật lại không hề để gã được thư giãn một giây nào, dùng đèn chiếu vào mắt, ép gã phải ngẩng đầu lên, bắt hắn nhắc đi nhắc lại những chi tiết phạm tội của mình, nắm bắt mọi sơ hở để liên tục ép hỏi.

Lúc tinh thần Trương Phong suy sụp, anh ta đột nhiên hỏi gã: "Nhậm Hiểu Thần thì sao? Anh vứt xác nạn nhân ở Thanh Thành chỗ nào rồi?"

"Trong khe núi cạnh đường quốc lộ ở Vương Gia Cương." Trương Phong dứt lời, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, mãi đến khi cảnh sát đang ghi chép lời khai bên cạnh dừng lại, Trương Phong mới ý thức được mình vừa nói gì.

Khai rồi.

Hạng Vân Độc vẫn luôn chờ đợi giờ phút này, mãi đến lúc Trương Phong khai ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cung Luật nắm chặt tờ giấy kia trong lòng bàn tay, tiếp tục tra hỏi chi tiết. Đồng thời, anh ta cũng bảo cấp dưới báo cho cảnh sát Thanh Thành tới khu vực lân cận quốc lộ Vương Gia Cương tìm thi thể nạn nhân.

Hạng Vân Độc vừa xong việc đã nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp: "Phụ huynh của Trần Kiều phải không ạ? Chào anh. Hôm nay Trần Kiều không tới trường phải không? Có phải em ấy vẫn còn mệt không? Nếu em ấy không được khỏe thì đợi đến lúc đi học bổ sung giấy xin phép sau cũng được."

Trịnh An Ni đã xin nghỉ một tuần, hôm nay Trần Kiều lại không đi học, chủ nhiệm lớp nghĩ ngợi hồi lâu, cho rằng vẫn cứ nên gọi điện hỏi một câu, cho dù xin nghỉ thì cũng phải có giấy xin phép.

Hạng Vân Độc "À" một tiếng, lấp liếm cho cô: "Vâng, cô bé hơi mệt, nhất định sẽ bổ sung giấy xin phép sau."

Tới lúc gác máy, anh mới nhíu mày. Chạy đi đâu rồi? Sẽ không bỏ nhà đi chứ?

Hạng Vân Độc cắm tay vào túi quần. Nếu không thì dỗ vậy?

Anh vẫy tay, gọi Tiểu Chu và Bàn Tử đến, hỏi bọn họ: "Hai người các cậu có biết cách nào để dỗ con gái không?"

Tiểu Chu và Bàn Tử nhìn nhau, Hạng Vân Độc lại xua tay, chẳng hiểu sao anh lại hỏi hai người này nữa không biết. Nghĩ ngợi một chút, anh liền gọi điện thoại cho A Kiều, điện thoại thông thì thông thật nhưng đầu dây bên kia căn bản không ai nhấc máy.

Bởi vậy, anh quyết định nhắn tin, cân nhắc hồi lâu vẫn cứ xóa tin nhắn hỏi cô vì sao hôm nay không đi học đi, nhỡ đâu cô biết chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới lại tức giận hơn thì làm sao bây giờ.

Hạng Vân Độc suy nghĩ hồi lâu mới nhắn một tin nhắn, hỏi cô hôm nay đi học thế nào, chờ cô tự nói thật ra, cuối cùng tin nhắn chẳng khác gì đá chìm đáy biển, cô căn bản không trả lời anh.

Cứ một lúc Hạng Vân Động lại giở di động ra xem một lần, A Kiều vẫn không trả lời. Tiểu Chu và Bàn Tử thì thầm bàn tán: "Có phải đội trưởng Hạng làm Khương Mật tức giận rồi không nhỉ?" Theo suy nghĩ của họ, Hạng Vân Độc hẳn là đang yêu đương với Khương Mật.

"Lúc có vụ án lớn cũng chẳng thấy đội trưởng Hạng lo lắng như thế bao giờ, đúng là yêu vào là khác ngay." Bàn Tử kết luận.

Lúc này, A Kiều đang đeo ba lô với số tiền khổng lồ tới hai vạn đồng, đứng trước cửa Văn phòng giải mộng, trên cửa có treo một tấm biển ghi "Toàn thể nhân viên công ty đang tiến hành đào tạo nghiệp vụ. Mọi thắc mắc xin liên hệ đường dây nóng 400888000".