A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 132: 132: A Kiều Hôm Nay Tìm Được Kẻ Thù Không






Tìm thấy rồi!
Sở Phục vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, không biết phải làm sao, nàng ta nhìn chằm chằm con ma trong quan tài, hỏi nàng: “Ngươi là người phương nào?”
Vẻ mặt vui mừng của con ma trong quan tài hoàn toàn biến mất, chân mày nhíu lại, đập tay đánh rầm một cái vào quan tài: “Là ta đây, Sở Phục, ngươi lú lẫn rồi sao?”
Dưới Âm Ty, Sở Phục đã luôn ở bên cạnh A Kiều, đương nhiên là biết từng điệu bộ cử chỉ của cô, con ma này bắt chước được giống như thế, nếu lần này nàng ta chỉ đến một mình, có lẽ đã bị lừa.
Nhưng nàng ta tới đây cùng với nương nương cơ mà, trên kia đã có một nương nương rồi, sao dưới này lại còn một nương nương nữa.
“Yêu vật từ nơi nào tới mà cũng dám giả mạo nương nương.”
Sở Phục giơ tay lên, sát khí màu đen hóa thành một lưỡi dao sắc, bắn từ lòng bàn tay ra, đâm thẳng vào mặt con ma trong quan tài, cứ tưởng lần này thể nào nàng cũng chạy trốn, ai ngờ nàng lại “Ai da” một tiếng rồi rúc vào quan tài.
Nàng ta còn đóng nắp quan tài lại, nói vọng từ trong ra: “Ngươi không phải Sở Phục của ta, ngươi đi đi!”

Sở Phục đứng yên bất động, âm điệu lúc nói chuyện, giọng điệu đều y hệt nương nương, ngay cả lúc tức lên đuổi người cũng giống.
“Nói cho cùng ngươi à ai?” Sở Phục đi tới cạnh quan tài, giơ tay trái lên niệm thần chú, tay phải nhẹ nhàng đặt lên nắp quan tài, rồi đột ngột đẩy ra, ai quan tâm nó là cái gì, dám giả mạo nương nương, vậy thì một đao giết chết.
Con ma trong quan tài nhắm chặt mắt lại, Sở Phục dùng lưỡi dao đâm thủng quần áo, lại nghe thấy tiếng lục cục, đưa mắt nhìn lại liền thấy nửa người của nàng là trông như người nhưng dưới váy lại là… gỗ.
Sở Phục lại dừng tấn công lần nữa: “Nói cho cùng ngươi… Nói cho cùng ngươi là cái gì?”
Vậy mà con ma trong quan tài lại khóc ầm lên, nàng vừa khóc vừa ho khan, A Kiều cũng thế, đau lòng mà khó lại khó thở, thế nào cũng phải có người vỗ lưng xoa ngực cho cô, ban đầu người này là Sở Phục, giờ đã đổi thành Hạng Vân Độc.
Sở Phục nắm chặt hai tay, nhất quyết không đưa tay ra dỗ nàng.
Con ma trong quan tài khóc một mình một hồi, đến thở cũng uể oải, nàng nằm trong quan tài, nửa người là gỗ, căn bản không thể động đậy, ngoạc miệng ra khóc: “Là ta mà.”
Sở Phục vén váy nàng lên, nàng cũng chẳng ngăn cản, nửa người phía dưới bên dưới váy toàn là gỗ, cẳng chân đầu gối, đến cả móng chân cũng được điêu khắc sinh động như thật.
Ngón tay Sở Phục run lên, nàng ta lập tức nắm lấy tay con ma trong quai tài, thăm dò thần thức của nàng ta, thần thức của nàng ta thiếu hụt, nhưng hơi thở thần hồn này đúng là của A Kiều, không còn nghi ngờ gì nữa.

Lật ra xem, trong lòng bàn tay nàng là một tấm gỗ khắc chữ, không chỉ nửa người nàng là gỗ, nàng chính là một con rối khắc bằng gỗ.
Sở Phục vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Là kẻ nào đã hại người!”
“A Kiều” trong quan tài khóc ầm lên, rúc vào trong quan tài khóc đến mức thở hổn hển.
Sở Phục tiến thoái lưỡng nan nhưng lại cực kỳ nghi ngờ, sao có thể thế chứ? Sao có nàng ta ở đó mà lại có người dám dùng chú thật để hại nương nương? Vậy mà sao nàng ta lại không phát hiện ra?
Nhưng thần hồn của nó là của A Kiều thật, con rối bằng gỗ này cũng xuất phát từ tay Vu tộc.
“Ngươi cởi váy áo ra, để ta nhìn lưng ngươi.” Chú ngữ thường khắc sau lưng con rối, chỉ cần xem một lần là có thể biết nói cho cùng là loại chú gì.
Rối gỗ thế nào cũng không chịu, nàng kéo chặt váy áo lại khóc ầm lên, nàng đã ở đây cả hơn ngàn năm rồi, dựa vào một phách vẫn chưa tiêu tan trên người, dần dần có thần trí, nàng vốn là người nhưng giờ không phải người cũng chẳng phải ma, cứ nằm ngàn năm như vậy.
“Vậy ngươi đồng ý theo ta ra ngoài sao?” Sở Phục hỏi.
Rối gỗ mím môi, gật đầu một cái, nó chỉ có một nửa người là động đậy được, bèn mở cánh tay ra, để Sở Phục bế nó từ trong quan tài đỏ ra ngoài.
Sở Phục vươn tay ra ôm nó vào ngực, hỏi nó: “Ngươi có biết cung Lưu Tiên không?”
Rối gỗ vươn tay ôm cổ Sở Phục, gác mặt lên vai Sở Phục: “Biết.” Nhưng chỉ nói một chữ biết, không nói thêm gì nữa, chôn mặt vào ngực Sở Phục: “Sở Phục, ta nhớ ngươi quá.”
Tim Sở Phục chấn động nhưng lại bình tĩnh lại đưa nàng ra khỏi nơi này.
Họ vừa ra khỏi mộ, quạ đen trên ngọn cây đã vẫy cánh bay vụt lên.
Đã ngàn năm rồi rối gỗ chưa thấy ánh mặt trời, lại là vật âm, trên cao nguyên cây cỏ điêu tàn, đến chỗ che nắng cũng chẳng có, Sở Phục dùng phép thuật, biến sát khí thành một chiếc ô, dùng sát khí dày đặc để giúp nàng cản ánh sáng mặt trời.
A Kiều ngồi trong xe chờ đợi đến phát chán, vừa quay đầu ra đã thấy Sở Phục bế ngang một người ra ngoài.
Cô nhảy từ trong xe ra: “Thế nào? Có phải mộ ta không?”
Sở Phục không biết nói thế nào, A Kiều lại hỏi tiếp: “Thế này là ngươi đem cả… thi thể ra theo sao?”
Làm sao cô cũng không thể nói ra bốn chữ “thi thể của ta”, nói xong liền thấy người trong ngực Sở Phục ngẩng đầu lên, vật mà lại là vật sống! Sống thì thôi, còn có một khuôn mặt giống hệt cô như thế.
Rối gỗ ở trong quan tài quần áo như mơ, vừa ra khỏi lòng đất đã rách nát rơi rụng, biến thành màu đen tơi tả, cơ thể nó bằng gỗ, không ăn không ngủ cũng có thể sống ngàn năm, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời lại vẫn mừng rỡ như điên.

Hai tay ôm cổ Sở Phục xoắn đi xoắn lại, lúc nhìn bầu trời, lúc lại nhìn mặt đất, nàng lẩm bẩm tự nói: “Đúng là mùa đông thật.”
Dưới mộ không có bốn mùa, nhưng nó có thể cảm giác được nước xối trôi cát trên mặt đất, đã lâu lắm rồi không mưa, bên ngoài đúng là mùa đông thật.
“Đây… Đây là thứ gì?” A Kiều lui ra phía sau một bước, cô nhìn chằm chằm người trong lòng Sở Phục, “Ngươi… là ai?”
Rối gỗ nhìn thấy A Kiều, bật khóc nức nở, nó mím môi, đến cả chính mình cũng mắng: “Ngươi là đồ ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Sở Phục vừa bị sốc một lần, bình tĩnh hơn A Kiều nhiều, nàng ta nói với A Kiều: “Nương nương, chúng ta đem thứ này về đi, trong đó có một phách đúng là mang hơi thở của nương nương.”
Nó có một khuôn mặt giống hệt mình, lại còn biết nói, có thần thức, đúng là không thể mặc kệ nó trong quan tài được.

A Kiều cẩn thận đưa tay ra thăm dò.
Sở Phục lui ra đằng sau một bước, bảo vệ con rối trong ngực: “Nương nương, người phúc đức thâm hậu, không thể đụng vào nó.”
Ánh sáng vàng công đức lấp lánh trên người A Kiều, từ dưới nhìn lên cao nguyên, trông chẳng khác gì ánh mặt trời rực rỡ.

Rối gỗ dù có linh thức nhưng vẫn là vật âm, A Kiều chạm vào nó một chút là đủ lấy mạng nó rồi.
A Kiều rụt tay về, rối gỗ không nói một lời, quay mặt vùi mặt vào người Sở Phục, không thèm để ý tới A Kiều.
Sở Phục ôm một người trong lòng, trước mặt lại một người đang đứng, nàng ta cũng chẳng còn cách nào: “Chuyện này có vấn đề, rối gỗ hình người là pháp thuật của vu tộc, năm đó có người yểm hại nương nương.”
Về phần người kia là ai, phải hỏi con rối gỗ này.
Thảo nào ban đầu A Kiều làm ma đã yếu ớt, hóa ra là linh hồn không đầy đủ, những con ma bình thường đều có thể sống dưới Địa Phủ như khi còn sống, cô lại thường ngủ một giấc là ngủ rất lâu, rất ít khi tỉnh táo.
A Kiều lại bay xe về khách sạn nhưng làm sao để vận chuyển con rối gỗ này lên vẫn khiến con ma là cô cũng phải khó xử, chuyện này dù sao cũng quá đáng sợ.


Cuối cùng con rối gỗ hừ một tiếng, biến thành bản thể, chui vào cái ba lô hình con thỏ của A Kiều.
Vào phòng, A Kiều lấy nó từ trong ba lô ra, cẩn thận nhìn nó chằm chằm, lúc nó biến hóa thì biết nói, biết cử động, quay về bản thể chỉ là một con rối gỗ hình người.
Chôn dưới đất đã lâu mà thân con rối vẫn như vừa mới khắc.
Tóc tai, váy áo mọi thứ đều tinh xảo, giữa mày còn có một chấm màu máu.

Sở Phục cầm một sợi tóc của nó lên, lại xin A Kiều nhổ một sợi tóc của mình.
Lửa ma trơi trong tay bùng lên, hai sợ tóc vốn nằm yên trên bàn bỗng đứng thẳng dậy, quấn lấy nhau, kết thành một bó, bị ma trơi đốt cháy, hóa thành một sợi khói mỏng.
Đến tóc cũng là của A Kiều.
Chuyện đã cách đây cả ngàn năm, A Kiều rùng mình, tóc da trên cơ thể đều là cha mẹ cho, từ khi sinh ra A Kiều chưa từng cắt tóc, huống hồ là một sợi dài như thế.
Sợi tóc trên con rối này đương nhiên không phải cắt từ trên đầu cô xuống mà là có người tính toán cẩn thận, tích cóp tóc của cô từng sợi từng sợi một, dùng chúng để đưa lên người rối gỗ.
Sở Phục trấn an A Kiều: “Nương nương đừng sợ, thứ này không thể hại người nữa.”
Người cũng chết rồi, còn có gì mà hại với không hại.
Sở Phục cởi váy áo trên người rối gỗ ra, lật lại, thấy trên lưng có chữ đỏ, đây là một đoạn trấn hồn chú.

Ngực Sở Phục thắt lại, trên đó viết sinh thần bát tự của A Kiều, dựa theo ngày hoàn thành mà tính, là từ hồi A Kiều mới lấy chồng.
Khi đó Sở Phục còn chưa ở bên cạnh A Kiều, một phách này bị rút từ cơ thể ra, cũng không làm người ta chết ngay lập tức, nhưng ba hồn bảy phách không được đầu đủ, thời gian càng dài, bị hại càng nhiều.
Ví dụ như người có linh hồn đầy đủ mới có thể tạo ra sinh mạng mới, nương nương cầu con không được, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng, là bởi thần hồn không đầy đủ.
Thảo nào, thảo nào càng về sau nương nương càng hỉ nộ vô thường, đó là bởi một phách đã rời khỏi người quá lâu.
Trong lòng Sở Phục cũng đã đoán ra, nàng ta nhìn A Kiều rồi nói: “Đây là bút tích của tư vu.”
Ngoại trừ tư vu, ai còn có thể tạo ra được rối gỗ tinh xảo như vậy, điểm đỏ giữa trán rối gỗ là lấy máu của A Kiều kết hợp với linh sa, để chấm lên đầu rối gỗ.
Rối gỗ càng mạnh, A Kiều sẽ càng yếu.

A Kiều suy nghĩ đến xuất thần: “Tại sao tư vu lại làm thế?”
Đạo thuật đi xuống, tuy tư vu không còn được trọng dụng như xưa nhưng cầu mưa cầu phúc vẫn nằm trong những quyền lực và trách nhiệm của bà ta, bà ta không chỉ có ruộng có đất, ra vào cung đình còn được mọi người tôn trọng.
Từ trước đến nay A Kiều vẫn luôn tôn trọng tư vu, xưa nay chưa từng đắc tội bà ta, vì cầu con mà còn từng tới gặp tư vu, bảo bà ta dùng vu thuật giúp mình cầu con, vì sao bà ta lại phải hại cô như thế?
“Còn có thể là ai hại ta chứ!” Rối gỗ đột nhiên lớn lên, nó nhìn A Kiều chằm chằm, ngàn năm hận ý bùng lên, “Ngươi là đồ ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Đột nhiên một nỗi tức giận bốc lên trong lòng A Kiều, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt trong phế phủ, nỗi tức giận xông thẳng lên trán, nỗi tức giận tới quá bất ngờ, cô giơ tay lên đầu, một nỗi đau đớn bùng lên, đè nỗi tức giận xuống.
Giữa lúc vừa đau vừa giận lại nhớ tới Lưu Triệt, nỗi hận cũ trong lòng cuồn cuộn, hận không thể cắn nuốt máu thịt hắn.
Ý niệm này vừa dâng lên, ánh sáng vàng cả người đột nhiên lóe sáng, ép cho Sở Phục phải lui về phía sau vài bước, ngay cả rối gỗ cũng không dám lại gần A Kiều nữa.

A Kiều ổn định thần hồn, nỗi đau đớn đã biến mất, cô lại nhìn về phía rối gỗ.
“Là Lưu Triệt hại ta sao?” Cô muốn hỏi cho rõ.
Nhưng lúc mới lấy nhau, hai người cũng từng có một quãng thời gian vui vẻ, khi ấy Lưu Triệt mới lên làm Thái tử, có rất chuyện chính sự phải học, ngày nào cũng bận đến mức chẳng thấy đâu, làm sao có thể phân thần ra hại cô?
Rối gỗ mất một lúc mới khôi phục được, nàng nhìn A Kiều: “Đương nhiên không phải Lưu Triệt, khi ấy hắn còn chưa nghĩ được xa như thế.”
Có lẽ sau này hắn mới cảm thấy bị cản trở nhưng khi ấy hắn còn đang dựa vào thế lực các nơi để lên làm thái tử.
“Thế là ai?”
“Đương nhiên là người mợ hiền hòa nhất, người mẹ chồng dễ gần nhất của ngươi, Vương Hoàng Hậu.” Rối gỗ khẽ đáp, nghiến răng nhấn từng chữ.
Trở mặt vô tình! Lấy oán trả ơn!
Cùng với sự tức giận của rối gỗ, đầu A Kiều lại bắt đầu đau, lần này cô lập tức ngăn chặn, hít một hơi, bình tĩnh lại.
Nhưng mà quãng thời gian ấy là lúc Vương Hoàng Hậu tốt với cô nhất, cô vừa mới lấy Lưu Triệt, Vương Hoàng Hậu chăm sóc cô rất chu đáo.
Ăn, mặc, ở, đi lại hoàn toàn do một tay bà ta chuẩn bị, A Kiều còn cảm thấy biết ơn, bà ngoại cảm thấy thế là chuyện đương nhiên, còn từng bảo với A Kiều: “Nàng ta mà dám can đảm đối xử không tốt với con thì con tới nói cho ta.”
Khi ấy A Kiều còn hết lời nói tốt cho mẹ con nhà kia, không ngờ chăm lo chuyện ăn chuyện mặc cho cô là để lấy tóc cô..