A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 112: 112: A Kiều Hôm Nay Chơi Mạt Chược Không






Chơi rồi!
Khương Thần cau mày: “Cô Chương, cô phải biết về chuyện này cô không thể giấu giếm.” Cứ coi như cô ta chỉ nói cho mình Giang Manh thì Giang Manh cũng phải nói ra.
Giang Manh nhìn về phía Chương Địch, Chương Địch nhướn mày, đồng ý để Giang Manh nói ra.
Giang Manh đỏ bừng mặt nói: “Video sex.”
Thì ra là thế.
Lúc nói đến những này, Hạng Vân Độc quan sát biểu hiện trên khuôn mặt trợ lý Tiểu Diêu, khi cô này nghe tới video sex cũng không tỏ vẻ kinh ngạc là mấy, rõ ràng là cô này đã biết nguyên nhân Chương Địch bị tống tiền từ trước.
Chương Địch liếc cô này một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Đi ra ngoài.”
Theo phản xạ có điều kiện, Tiểu Diêu đứng dậy, mặt cố căng ra thành một cười, xấu hổ nói: “Ba vị cảnh sát muốn uống gì không? Tôi chuẩn bị cho mọi người một ít.”
Không đợi mọi người trả lời, cô này đã ra khỏi phòng khách, nhìn thế này thì có vẻ trong một khoảng thời gian ngắn, cô này sẽ không quay lại.
Mặt Giang Manh đỏ bừng, cô hít một hơi cho bình tĩnh rồi hỏi tiếp: “Như thế có thể là do bên kia quay lén không? Rồi dùng để tống tiền cô?”
Chương Địch lắc đầu: “Không đâu.”
Giọng điệu Giang Manh trở nên nghiêm túc: “Cô Chương, đây là thông tin rất quan trọng, cô cần phải nói cho chúng tôi biết người bên kia là ai, anh ta có khả năng tham dự lần tống tiền này.”
Chương Địch khẽ bật cười: “Không ai cả.”
Cả phòng trầm mặc một lúc, Chương Địch gỡ rính râm xuống, điểm xuất sắc của cô ta chính là đôi mắt này, thứ được các đạo diễn ưu ái cũng là đôi mắt này.
Một đạo diễn nổi tiếng đánh giá thế này, có một đôi mắt biết biết kể chuyện là đã vượt qua tất cả rồi.
Diễn viên có thật sự từng trải hay không không quan trọng, phải tỏ ra là từng trải, vậy là có chiều sâu rồi.
Chương Địch lại nhìn một lượt ba người một lần nữa, ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở chỗ Hạng Vân Độc, đôi môi đỏ hé mở ra: “Trong video chỉ có mình tôi, không có ai khác.”
Cô ta cười, giải thích ngắn gọn: “Tôi bận quá, không có thời gian tìm đối tượng quan hệ.” Nhưng cô ta có nhu cầu, lúc tự mình giải quyết lại bị quay lén.
“Thế… Thế có đối tượng nào khiến cô nghi ngờ không?” Giang Manh kinh ngạc mãi mới hoàn hồn được, nói tiếp.

Chương Địch lại lắc đầu lần nữa, nói rất dứt khoát: “Không có.”
Giang Manh nghi hoặc hỏi: “Những người vào được phòng ngủ của cô chỉ có nhân viên thân cận thôi mà, sao lại không có đối tượng nào khiến cô nghi ngờ chứ?”
Chương Địch liếc mắt rất nhanh về phía Giang Manh, ánh mắt ẩn giấu nụ cười: “Không phải ở phòng ngủ,”
Giang Manh không kiềm chế nổi, cô thầm chửi bậy trong lòng, hỏi một câu đáp một câu, miêu tả vụ án chẳng khác gì bóp tuýp kem đánh răng sắp hết.

Lần đầu tiên phá án cô đã gặp phải loại người này, không chịu phối hợp như thế, bây giờ phải làm sao chứ.
“Thực sự không có sao?” Hạng Vân Độc hỏi.
Vừa ra khỏi phòng, Chương Địch đã đặt lực chú ý ở chỗ Hạng Vân Độc, cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác không thể bỏ qua, vậy mà ánh mắt người đàn ông này nhìn cô ta lại chẳng khác gì lúc nhìn Tiểu Diêu.

Điều này khiến cô ta cảm thấy hơi hứng thú.
“Không có.” Cô ta tiếp tục phủ nhận.
Trực giác mách bảo cho Hạng Vân Độc cô ta vẫn đang giấu giếm điều gì bèn tiếp nhận quyền chủ động, anh tự đặt câu hỏi, Giang Manh chuyển sang ghi chép.
“Lần cô thanh toán hai ngàn vạn cho đối phương cách đây bao lâu rồi?”
“Nửa năm trước.” Gần một năm nay, Chương Địch sống cực kỳ không suôn sẻ, dính phải đủ loại scandal, mấy nhãn hiệu lớn đồng loạt hủy bỏ hợp đồng đại diện với cô, vai diễn trong phim mới bị đối thủ cướp mất, giữa lúc này, kẻ kia lôi video ra, dù có hét giá cao đến đâu cô ta cũng phải mua bằng được.
“Lần này vẫn là kẻ tống tiền lần trước sao?”
Cuối cùng Chương Địch cũng chịu nói nhiều hơn một chút: “Vụ lần trước đã mua đứt rồi, làm những vụ thế này quan trọng nhất là phải dùng tiền một lần, bịt miệng vĩnh viễn.”
Những scandal đó nhất định sẽ không thể dùng để tống tiền lần thứ hai, cũng chính vì mất tiền một lần là có thể mua được sự thanh tịnh, vậy nên mới có thể làm ăn được.

Loại “làm ăn” này cũng giống như những vụ làm ăn bình thường, quan trọng nhất là chữ tín.
“Cô Chương, nếu cô cứ tiếp tục nói dối, che giấu sự thật, vậy thì chúng tôi không thể phá án được.” Mặt Hạng Vân Độc lạnh lùng, nói với Giang Manh, “Kết thúc công việc.”

Cô ta vẫn liên tục nói dối, trước sau mâu thuẫn, lúc thì nói là dùng video sex tống tiền cô ta, lúc lại nói kẻ kia nhận tiền là mua đứt, dùng nguyên tắc giao dịch một lần.
Nếu như dùng nguyên tắc giao dịch một lần thì vì sao lại tới tìm cô ta lần thứ hai? Lần trước cô ta dứt khoát dùng tiền mua luôn, sao lần này lại dứt khoát báo cảnh sát?
Giang Manh làm động tác nhận mệnh lệnh, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra về.
Mặt Chương Địch cuối cùng cũng biến sắc, cô ta nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, thu hồi cái điệu bộ vờ như không thèm để ý của mình, giọng điệu cũng từ ôn hòa trở nên trầm trầm, mặt cô ta đanh lại: “Tôi không thể chắc chắn có phải người lần trước hay không, nhưng tôi cảm giác là không phải.”
Cô ta lấy di động ra, bật một đoạn ghi âm lên, âm thanh đã qua xử lý, kẻ kia vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu, một trăm triệu để mua mọi thứ của cô ta, tình yêu, sự nghiệp, danh tiếng và tính mạng.
“Đoạn ghi âm này là chuyện từ bao giờ? Ngoài đoạn ghi âm này, cô còn phát hiện gì khác lạ nữa không?” Chỉ dựa vào loại ghi âm này, không có tính thương tổn thực chất, kẻ ngốc cũng không chi một trăm triệu ra.
Chương Địch lại trầm mặc, Giang Manh đã bực lắm rồi, nhưng cô nhìn Hạng Vân Độc rồi lại nhìn Khương Thần, biết chuyện này phải do cô xử lý, cô hỏi, giọng điệu chậm lại: “Cô Chương, cô phải phối hợp với chúng tôi, chúng tôi mới có thể điều tra vụ án.

Thông tin mơ hồ không rõ ràng thế này thực sự quá mông lung.”
Chương Địch thở hắt ra: “Tôi có thể hút một điếu thuốc không?”
“Đương nhiên là có thể, đây là nhà cô mà.”
Chương Địch châm điếu thuốc, hút mấy hơi, cảm xúc mới được thả lỏng, cô ta nói: “Đây là đoạn ghi âm từ một năm trước, khi ấy đúng là tôi không tin.”
Nếu đến cái loại cuộc gọi này mà cũng phải trả tiền, thế thì cô giải nghệ quách cho xong.
Ai cũng coi cuộc điện thoại này như trò cười, nhưng lại chính từ cuộc điện thoại này, cô ta bắt đầu gặp phải vận rủi.
Sự nghiệp xuống dốc, đủ loại scandal có thật có giả bị phơi bày, cô ta và người đại diện bắt đầu tranh cãi, bất hòa, đến người bạn trai làm đạo diễn cũng chia tay với cô ta.
Cô ta gần như chẳng có phim nào để quay cả, bởi lo âu mà dẫn tới mất ngủ, tối nào cũng phải uống thuốc ngủ liều cao mới có thể ngủ được, trạng thái tinh thần càng ngày càng kém, lại càng không thể ra ngoài đóng phim.
“Thế thì những scandal đó toàn là bịa đặt à?” Giang Manh hỏi.
Chương Địch lại châm một điếu thuốc nữa, cô ta gần như trợn trắng mắt, không thèm trả lời câu hỏi của Giang Manh.

Sau đó cô ta lấy đoạn ghi âm thứ hai ra: “Đây là ngày hôm qua.”
Giá tăng lên vòn vọt, từ một trăm triệu biến thành ba trăm triệu, người kia hỏi cô ta, lần này thì cô Chương đã biết là hắn ta nói thật rồi đúng không, tiền quan trọng hay là mạng quan trọng, hắn ta sẽ còn gọi lại.

Cả phòng lại im lặng lần nữa, Khương Thần là người lên tiếng trước: “Cô cho rằng kẻ tống tiền cô đã làm hết tất cả những chuyện này à?”
Khiến cô ta mất đi sự nghiệp, mất đi danh tiếng, mất đi tình yêu, cuối cùng còn muốn cả mạng sống của cô ta.
Lần này Chương Địch thực sự trợn trắng mắt, cô ta lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
“Cô ấy cho rằng kẻ tống tiền cô ấy biết được sự thật.” Hạng Vân Độc nói.
Chương Địch nhìn Hạng Vân Độc đầy vẻ tán dương, người kia nói thẳng ra là muốn lấy tính mạng của cô ta, cô ta cũng lén điều tra rồi nhưng căn bản không điều tra được gì, hoặc nói cách khác là điều tra ra quá nhiều.
Nhân lúc cô ta không thể làm việc, thật sự có quá nhiều người lao vào tranh giành miếng bánh ngọt là cô, đám thủy quân tung scandal đó gần như nhà nào cũng thuê, dồn hết sức lực muốn đẩy cô ta xuống bùn đen.
Đây cũng là thủ đoạn thường gặp trong cái ngành sản xuất này, kịch bản dùng để bôi đen một nữ minh tinh cũng giống như cách người ta bôi đen những người phụ nữ khác, rải tin ra rằng cô ta có quan hệ với nhiều đàn ông là được.
Mọi người sẽ tin điều đó, nói càng bẩn, bọn họ lại càng tin đó là sự thật.
Với sao nữ trẻ thì nói cô ta bán mình từ lúc vị thành niên, lớn hơn một chút thì bảo cuộc sống cá nhân của cô ta thối nát, chen chân vào gia đình người khác, chiêu này lúc nào cũng bách phát bách trúng.
Giang Manh đưa ra kết luận sơ lược: “Cô Chương cho rằng có người dùng thủ đoạn đặc thù nào đó làm sự nghiệp của cô sa sút, tình yêu không suôn sẻ, danh tiếng hao tổn, cuối cùng còn đòi lấy tính mạng của cô đúng không? Mà kẻ tống tiền biến sự thật, có cách ngăn kẻ kia lại nên cô báo cảnh sát, muốn chúng tôi tìm ra kẻ tống kiền?”
Cô muốn hỏi Chương Địch một câu xem cô ta có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý không.
Cuối cùng Chương Địch gật đầu.
Khương Thần liếc nhìn Hạng Vân Độc, ý là vụ án này còn làm tiếp được không?
Hạng Vân Độc hơi gật đầu, làm, làm dựa theo quy trình của các vụ án cũ.
Khương Thần nói: “Nhờ cô giao đoạn ghi âm cho chúng tôi, chúng tôi sẽ về phân tích kỹ thuật, còn cả mấy phong thư này cũng phải đưa về phân tích.”
Về lý thuyết, từng đó tiền là vụ án lớn, nhưng mà… cho tới giờ ngoại trừ hai cuộc điện thoại và mấy phong thư, kẻ kia chưa làm bất cứ điều gì.
Giang Manh lấy vân tay của Chương Địch và Tiểu Diêu.
Trước khi đi, Hạng Vân Độc quan sát cả căn nhà lần cuối, cuộc điện thoại tống tiền như thể trò đùa này không phải là giả, đúng là có người muốn lấy tính mạng Chương Địch nhưng trước mặt mấy người Khương Thần, anh không thể biểu hiện ra điều gì.
Hạng Vân Độc để số điện thoại lại: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô Chương phát hiệu ra điều gì khác lạ có thể trực tiếp báo cảnh sát hoặc gọi cho tôi.”
Chương Địch nhân lấy, Hạng Vân Độc lại hỏi tiếp: “Cô Chương không nghĩ tới chuyện đi chùa khấn vái một lần sao? Cho giải đen ấy?”

Khương Thần còn tưởng rằng Hạng Vân Độc đang trào phúng nữ minh tinh này, trí tưởng tượng phong phú quá, có thể quay được cả bộ phim kinh dị, là phim kinh dị Thái Lan là đằng khác.
Chương Địch cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, cô ta lạnh lùng nói: “Cảm ơn đề nghị của anh, tôi là người theo thuyết vô thần.”
Đường dưới chân đều là do mình đi từng bước một, cầu thần bái phật thì có ích gì.
Mãi đến khi bọn họ sắp về, Tiểu Diêu mới đem trà và bánh trái đã chuẩn bị ra, Chương Địch xoay người quay về phòng, Tiểu Diêu tiễn họ ra cửa, Hạng Vân Độc hỏi: “Ở đây chỉ có cô ở lại với cô Chương à?”
Tiểu Diêu khẽ gật đầu: “Vâng, gần đây cô Chương làm việc không suôn sẻ, có thể là sắp hủy hợp đồng với công ty nên cũng chỉ để lại mình tôi.”
Ba người vừa ra khỏi cửa, Khương Thần nói luôn: “Nữ minh tinh này có phải có vấn đề không bình thường không? Cô ta còn không biết xấu hổ, nói mình là người theo thuyết vô thần.”
Giang manh nhìn vật chứng trong tay: “Vụ này phải điều tra thế nào…”
“Điều tra từ các mối quan hệ xã hội.”
“Vụ này có liên quan tới quá nhiều quan hệ lợi ích, còn có lời nói cuối cùng của Tiểu Diêu, Chương Địch sắp hủy hợp đồng với công ty, cô ta cố ý đúng không?” Giang Manh hỏi.
“Cô ta biết vụ video sex, nhưng cô ta phủ nhận.” Hạng Vân Độc nói, “Cứ bắt đầu điều tra từ những người thân cận nhất với Chương Địch trước đã, sau này vụ án này do tôi phụ trách.”
Khương Thần liếc nhìn Hạng Vân Độc: “Anh Hạng, anh còn theo cả minh tinh cơ à?”
Hạng Vân Độc không nói gì, anh cũng không muốn phụ trách, nhưng một người theo thuyết vô thần như Chương Địch mà trong nhà nặng nề tử khí như thế khiến anh rất chú ý, một nữ minh tinh suốt ngày ru rú trong nhà, vậy kẻ kia sẽ làm cách nào để hại được cô ta đây?
Hạng Vân Độc còn chưa mở cửa nhà đã nghe thấy tiếng mạt chược bên trong, anh vừa mở cửa ra đã thấy phòng khách thay hình đổi dạng, đồ đạc trong nhà toàn đồ mới.
Sô pha bọc vải, chụp đèn ren, toàn bộ đồ đạc theo phong cách châu Âu, đến đèn cũng đã được thay, sô pha có một chiếc chăn hoa, trên mặt đất còn trải thảm mới.
Hạng Vân Độc muốn lùi ra ngoài xem có phải anh vào nhầm nhà rồi không.
Trong phòng khách đặt một bàn mạt chược.

Bà Bạch Mỹ Lan hẹn các chị em tới nhà chơi mạt chược, trong tay còn ôm một thứ lông xù.
Hồ Dao mặc váy ren, đầu đội vương miện pha lê, bị bà Bạch Mỹ Lan kẹp dưới cánh tay, trông đúng kiểu sống chẳng còn gì luyến tiếc, bà bốc mấy quân, còn tiện tay lấy miếng thịt bò đút cho Hồ Dao ăn.
Thi thoảng bà lại vuốt lông cô: “Cục cưng nhà chúng ta ngoan quá.”
Hạng Vân Độc hít một hơi, A Kiều ngồi trước bàn, đang học chơi mạt chược với bà Bạch Mỹ Lan..