QLý Nhuận Phúc uống xong ly rượu, các đào hát lại rối rít rót đầy chén mới, ngược lại kính A Hạnh. Nói thật ra thì các đào hát phục A Hạnh đến sát đất. Trong đầu của nàng luôn nghĩ ra những thứ bọn họ chẳng bao giờ ngờ được, mà những suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi này lại luôn có tác dụng như vậy. Hơn nữa, nàng cư xử đầy nghĩa khí, ở lúc rạp hát nguy nan nhất nàng không để ý tới bản thân mà xuất đầu lộ diện, nếu không thì bọn họ có thể bị Trương Thanh Vân lừa, đến giờ còn không biết ở nơi nào!
Quan trọng nhất là nàng còn hào phóng, đối với bọn họ chưa bao giờ keo kiệt, bây giờ thu nhập một tháng của bọn họ nói ra đủ để cho rất nhiều người đỏ mắt mà nhìn. Nếu như rạp hát cứ hưng thịnh như vậy, không bao lâu, mỗi một người đều có thể mua nhà ở Tấn Thành, lấy vợ sinh con, cả đời sống an an ổn ổn. Thu nhập của bọn họ bây giờ cao như vậy, chung quy cũng không thể thiếu công A Hạnh.
Nghĩ tới đây người người cũng cảm thấy tương lai tràn đầy hi vọng. Mà những thứ này cũng là do hai vị chủ nhân rạp hát mang đến cho bọn họ, trong lòng của bọn họ tràn đầy cảm kích.
Lâm Hải cầm chén rượu đứng lên đi tới bên cạnh A Hạnh nói: “A Hạnh cô nương, bọn họ sợ cùng nhau đường đột mời rượu ngươi là thất kính cho nên phái ta tới đại diện nói mấy câu. Chúng ta đều là kẻ thô thiển, không biết nói chuyện, nhưng mà A Hạnh cô nương ở trong lòng mọi người giống như tiên tử, chúng ta đầy tôn kính và cảm kích đối với ngươi, quả thực không biết dùng lời gì để diễn tả, chúng ta tự cạn một chén, coi như là biểu đạt lòng cảm kích”. Vừa nói xong liền hảo sản uống một ngụm, mọi người sau lưng cũng giơ rượu trong tay lên.
A Hạnh có chút ngượng nói: “Ta không uống được rượu, nhưng một chút chắc không sao...” Đây chính là rượu trắng nóng hừng hực, chén lại không nhỏ, một ly thôi nàng bảo đảm mình sẽ lập tức gục xuống.
Mọi người liền vội vàng nói: “Không sao, A Hạnh cô nương cứ tùy ý.”
A Hạnh uống một hớp nhỏ, sau đó để ly xuống nói với mọi người: “Rạp hát có thành tựu của ngày hôm nay, không thể không nói đến cố gắng của mọi người, cũng không phải công lao của bất kì ai! Đây chỉ là bắt đầu, tương lai rạp hát dựa vào sự cố gắng của mọi người sẽ còn hưng vượng hơn! Mỗi một người có mặt ở đây tương lai không lâu nhất định có thể có nhà của mình, có xe ngựa của mình, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực xuất hiện ở trước mặt mọi người.”
” Được! A Hạnh cô nương nói rất hay! Chúng ta tin A Hạnh cô nương!” Một người cao giọng hô, người còn lại cũng hoan hô theo, trong chốc lát trong hậu viện vui mừng la hét rung trời.
Những người làm việc vặt khác của rạp hát, các nữ đầu bếp đứng ở một bên, thấy tình cảnh này len lén lau nước mắt. Rất nhiều người trong bọn họ đều đã sống ở rạp hát rất nhiều năm, nhìn rạp hát lên xuống biến động, thời điểm gian nan nhất lương tháng cũng không phát ra được, đến giờ rốt cục rạp hát lại vào quỹ đạo, hơn nữa càng hưng vượng hơn nhiều lần so với trước kia, trong lòng dĩ nhiên là cảm khái vô cùng. Xem ra việc đời không có gì là tuyệt đối cho nên vĩnh viễn cũng không thể nản lòng.
Kế tiếp các đào hát cụng rượu lẫn nhau, bắt tay rồi kéo Lăng Tử Phong mời rượu, nói gì mà nữ chủ rạp không uống, nam chủ rạp uống nhiều một chút, ép Lăng Tử Phong uống mấy chén rượu sau đó phải kiên quyết nói bản thân không uống nổi nữa mới chạy ra khỏi vòng bao vây của mọi người.
Bên kia Lưu Quế Hoa thấy Lý Nhuận Phúc ngồi một mình uống rượu, thì ngồi vào bên cạnh ông, cùng ông uống rượu nói chuyện phiếm, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ông.
” Lý đại ca, ta thật hâm mộ ngươi, có một đứa con gái tốt như vậy.”
” Hâm mộ ta làm gì? Vân Đóa của ngươi cũng là một khuê nữ tốt.”
” Vân Đóa của ta rất hiếu thuận nhưng không có có bản lãnh như A Hạnh của ngươi.”
Lý Nhuận Phúc thở dài nói: “Cô nương có bản lãnh cũng không biết có phải chuyện tốt hay không, ta cũng không biết việc đồng ý cho nàng ở lại rạp hát rốt cuộc là có đúng hay không, ngộ nhỡ sau này không có nam tử nào chịu nàng, không phải do lỗi của ta sao?”
Lưu Quế Hoa vừa rót rượu cho ông vừa nói: “Dáng dấp A Hạnh xinh đẹp, lòng dạ lại tốt làm sao có thể không được nam tử yêu mến? Ngươi cứ việc yên tâm là được rồi, nói không chừng a~, sau này còn nhiều nhà tốt ngưỡng mộ đi cầu lấy nàng, đến lúc đó ngươi còn phiền lòng vì không biết chọn ai! A Hạnh thì ngươi không cần lo lắng nữa! Ngược lại là ngươi...” Lưu Quế Hoa đã có mấy phần men say, mặt hồng hồng, sóng mắt như nước liếc về phía Lý Nhuận Phúc: “Ngược lại là Lý đại ca ngươi, thê tử đã qua đời nhiều năm như vậy, con gái cũng lớn, tương lai nếu như tìm người tốt xuất giá, ngươi không sợ sẽ tịch mịch vắng vẻ sao? Ngươi chưa từng cân nhắc qua chuyện tái giá sao?”
Lý Nhuận Phúc uống một ngụm rượu, ông cũng uống nhiều rượu rồi, đầu có chút cháng váng. Ông quay đầu nhìn về phía Lưu Quế Hoa, lời nói có chút nhíu lại: “Sao lại liên quan đến việc ta tái giá, ta cũng đã nói không tái giá rồi, con gái của ta nói nàng muốn tìm con rể, đến lúc đó ta sẽ không tịch mịch hiu quạnh, hơn nữa, một kẻ như ta, có cô nương nào nguyện ý gả cho ta.”
Lưu Quế Hoa cúi đầu, trên mặt đỏ hơn, đôi mắt len lén nhìn ông, nhẹ giọng nói: “Sao lại không có, chỉ cần ngươi chịu lấy, lập tức sẽ có người nguyện ý gả cho ngươi...”
Lúc bà nói chuyện vừa đúng lúc những người bên cạnh cụng rượu thua, kêu to lên, Lý Nhuận Phúc không nghe rõ, nhích tới gần một chút hỏi: “Vương tẩu, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hôm nay Lưu Quế Hoa thừa dịp có không khí, mượn cảm giác say vất vả lắm mới nói lời trong lòng ra với Lý Nhuận Phúc, không ngờ đối phương một chữ cũng không có nghe rõ, nhưng lúc này đôi mắt Lý Nhuận Phúc nhìn chằm chằm bà, làm cho tâm tình bà khẩn trương, về điểm tình cảm dịu dàng mật ý đã sớm bay đến ngoài chín tầng mây, lặp lại lần nữa hoàn toàn không làm được, bà vừa xấu hổ vừa tức vừa giận, hung hăng trợn mắt nhìn đám ngươi ồn ào bên cạnh một cái, sau đó đứng lên, nhìn Lý Nhuận Phúc sẳng giọng: “Đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Vương tẩu!” Bà giậm chân một cái, giận dỗi rời khỏi.
Lý Nhuận Phúc đối với việc bà đột nhiên tức giận không nghĩ ra, nhìn về phía bóng lưng của bà lớn giọng gọi: “Vương tẩu, ngươi làm gì đi mất thế, không uống rượu cùng ta nữa à!”
Lưu Quế Hoa giận đến chạy nhanh hơn.
Một đào hát bị Lưu Quế Hoa trợn mắt nhìn, gãi đầu không hiểu nói với người ngoài: “Chị dâu Quế Hoa sao thế? Rượu uống nhiều quá chăng? Vừa rồi nàng trừng ta một cái giống như là hận không thể bóp chết ta tại đây, quá đáng sợ...”
A Hạnh và ba nữ đào hát ở bên nhau. Mọi người cũng không có tửu lượng gì, uống rượu cũng không nhiều nhưng gió đêm vừa thổi, liền có một chút gì đó trào lên, ngả ngả nghiêng nghiêng.
Ngọc Mai kéo tay của A Hạnh, ha ha cười: “Sáu mươi lượng bạc, A Hạnh, ngươi biết không, lúc ta còn là tiểu thư thương gia, tháng chỉ được có năm lượng bạc mà thôi...” Nàng quay đầu hỏi Tĩnh Nhàn: “Còn ngươi, ngươi thật giống như là tiểu thư nhà quan, bạc hằng tháng người được bao nhiêu?”
Tĩnh Nhàn khoát khoát tay, cười nói: “Phụ thân ta là một quan nhỏ, hơn nữa ta chỉ là con thứ, có thể có bao nhiêu? Cũng nhiều hơn nha hoàn chút thôi! Ba lượng bạc! Ta xem ba người chúng ta thì Xảo Oánh chắc là có nhiều nhất! Xảo Oánh, ngươi cũng nói một chút xem, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta, ta rất muốn biết tiểu thư đại quan tam phẩm có bao nhiêu bạc mỗi tháng!”
Xảo Oánh khẽ mỉm cười, mi sao khóe mắt lộ ra một chút đắc ý: “Ta được mười lượng!”