Thẩm Nguyên Phong đứng ở đó, dáng người cao ráo, mắt xanh tóc nâu, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp dị thường. Mọi thứ phía sau hắn giống như phông nền, càng làm tăng thêm vẻ phong thần tuấn lãng của hắn.
Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh tâm bất cam tình bất nguyện quỳ dưới đất, ánh mắt liếc về phía hắn mang theo chút oán trách, vẻ mặt trách móc kia của nàng làm cho khuôn mặt vốn nghiêm túc trở nên sinh động hơn, lập tức làm cho tim của hắn khẽ động.
Hắn cười nói: "Được rồi, đều đứng lên đi, không cần đa lễ!" Mọi người chậm rãi đứng dậy. Chỉ là vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tam công tử.
Thẩm Nguyên Phong nói với Lăng Tử Phong ở đằng trước: "Hôm nay ta tới là có chuyện muốn bàn bạc với A Hạnh cô nương." Mặc dù hắn không câu nệ tiểu tiết, tính tình tùy hứng nhưng cũng sẽ không ở ngay trước mặt mọi người ra vẻ cực kỳ quen biết với A Hạnh.
Vẻ mặt A Hạnh đầy nghi ngờ nhìn về phía hắn, thật sự là có chuyện tới tìm nàng sao? Sẽ không phải vì không có chuyện gì làm nên muốn giết thời gian chứ?
Thẩm Nguyên Phong giống như là cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu lại mỉm cười, nụ cười nở rộ như Bạch Liên Hoa, làm cho hai tiểu cô nương một bên len lén nhìn hắn không tự chủ được đỏ mặt.
Nghĩ lại thì cho dù hắn tới tìm nàng giải khuây nhưng hắn đã tìm tới cửa, nàng có thể trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt hắn sao? Ai bảo thân phận hắn tôn quý chứ?
A Hạnh đi tới bên cạnh Lăng Tử Phong, nói một tiếng với ông rồi đến trước mặt của Thẩm Nguyên Phong.
Thẩm Nguyên Phong nói: "Ở đây quá nhiều người, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện." Nói xong xoay người, A Hạnh không thể làm gì khác hơn là đi ở phía sau hắn.
Những người còn lại vẫn ngoái cổ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong lòng vô cùng tò mò. Một người trong đó nói: "Tam công tử tìm A Hạnh cô nương có chuyện gì đây?"
Tên còn lại nói: "A Hạnh cô nương của chúng ta dáng dấp xinh đẹp như vậy, tựa như tiên nữ, Tam công tử không phải là coi trọng nàng chứ!"
" Nói hưu nói vượn, Tam công tử là người thế nào? Muốn dạng mỹ nữ nào mà không có, còn không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư mặc hắn chọn lựa, A Hạnh cô nương dù xinh đẹp hơn nữa nhưng sao có thể lọt vào mắt của hắn?"
Người nọ không phục: "Ngươi mới là nói bậy, thiên kim tiểu thư thì thế nào? Ta thì chưa từng thấy qua thiên kim tiểu thư nào đẹp hơn A Hạnh cô nương!"
Người kia hừ lạnh một tiếng, trả đũa: "Nghĩ lại đi, ta biết cả gốc lẫn rễ của ngươi, ngươi thấy được bao nhiêu vị thiên kim tiểu thư ta không rõ sao, đừng có tự dát vàng lên mặt mình!"
" Ngươi...!"
Mắt thấy hai người sắp cải vã, Lăng Tử Phong tới chỉnh đốn bọn họ, quát lên: "Được rồi! Im lặng hết cho ta! Chuyện của quý nhân người như các ngươi có thể nghị luận được sao? Muốn rước họa vào thân à? Mọi người chỉ để ý tập kịch, những chuyện khác không được bàn nữa!" Lăng Tử Phong vẫn là chủ của rạp hát vẫn rất uy nghiêm, lời ông vừa nói ra, mọi người một tiếng cũng không dám càn rỡ nói thêm.Diệp Gia Quán
Lăng Tử Phong nhìn về phía A Hạnh rời đi, cũng không khỏi thắc mắc: Tam công tử tìm A Hạnh rốt cuộc là có chuyện gì đây?
A Hạnh đi theo Thẩm Nguyên Phong ra khỏi rừng cây tùng đi đến một chỗ yên tĩnh, Thẩm Nguyên Phong chợt dừng bước xoay người lại.
A Hạnh giật mình thu chân, thiếu chút nữa đụng vào trong ngực của hắn, nàng miễn cưỡng ổn định cơ thê. Ngẩng đầu lên nhìn hắn cau mày nói: "Dừng lại cũng không nói một tiếng! Thiếu chút nữa thì đụng phải rồi!"
Lời này thật rất vô lễ nhưng Thẩm Nguyên Phong nghe xong thì mặt mày hớn hở: " Nghe ngươi nói như vậy vẫn cảm thấy thật thoải mái."
A Hạnh bật cười, nghĩ thầm, Tam công tử, đây có tính là phạm lỗi hay không?
A Hạnh nhìn xung quanh, nơi này là một góc yên tĩnh của rạp hát, tường rào đá xanh, bên ngoài tường rào chính là đường cái náo nhiệt, bên trong tường rào có trồng vài cây trúc, trên đất có vài bụi cỏ dại, hiển nhiên là ít có người tới.
A Lực đứng ở một bên thỉnh thoảng nhìn trộm bọn họ, thấy A Hạnh quay lại nhìn mình thì lập tức quay đầu nhìn về phía nơi khác, có lẽ là cảm thấy động tác của mình quá mức rõ ràng, lại quay đầu lại, gãi đầu nhìn A Hạnh cười khà khà.
Thẩm Nguyên Phong thấy người hầu của mình mất thể diện như vậy cười mắng: "A Lực, ngươi ở đó cười ngốc cái gì. Mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết! Còn không mau tránh xa một chút cho ta!"
A Lực lại cười khà khà hai tiếng xoay người lui ra đi hai bước lại quay đầu lại nhìn công tử nhà mình cười nói: "Công tử, người muốn đuổi ta đi thì cứ việc nói thẳng, ta có thể hiểu được, nhất định đi đến nơi không thấy được cũng không nghe được!" Khi hắn nói lời này làm động tác bịt lỗ tai, che hai mắt, dáng vẻ thực sự rất buồn cười.
Thẩm Nguyên Phong bị hắn nói trúng tim đen, trên mặt có chút xấu hổ, lúc này giật lấy ngọc bội bên hông làm ám khí phi ngọc bội thẳng về phía A Lực. Không ngờ A Lực thoạt nhìn kịch cợm nhưng thân thủ lại bén nhạy dị thường, đưa hai ngón tay ra bắt lấy ngọc bội dễ dàng như giữ một chiếc lá: "Công tử, đây chính là ngọc bội Vương phi ban thưởng, cũng không thể làm hỏng được! Được rồi, ta đây đi liền, ngươi cũng đừng đánh ta!" Vừa nói liền cười nhanh chóng rời đi.
Trên mặt Thẩm Nguyên Phong có chút nóng lên, hắn nhìn A Hạnh, vẻ mặt mất tự nhiên, úp mở nói: "Hắn nói hưu nói vượn, ngươi chớ để ở trong lòng!"
A Hạnh cười: "Chủ tớ các người thật là hiểu nhau." Đều không biết trên dưới, không phân lớn nhỏ.
" A Lực và ta cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng ta học nghệ, xông xáo giang hồ, người khác xem chúng ta là chủ tớ, nhưng trên thực tế chúng ta càng giống như huynh đệ, người thân hơn, nếu như nói trên đời này có một người có thể không chút do dự vì ta mà chết, người này trừ A Lực ra không còn có thể là ai khác."
" Có một người bạn như vậy thật là phúc khí của ngươi!" A Hạnh hâm mộ nói.
Thẩm Nguyên Phong ngước mắt nhìn nàng. Ánh mặt trời màu vàng nhạt lọt qua khe lá trúc chiếu xuống người hắn, phủ lên màu sắc đẹp lạ thường. Một phần chiếu trên tóc hắn, phản xạ ra một mảnh ánh vàng rực rỡ, mà đôi mắt màu lam kia tựa như càng trong suốt hơn, càng rực rỡ hơn. Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán. Lúc này sóng mắt hắn như lam bảo thạch lưu chuyển chăm chú nhìn A Hạnh, làm cho nàng như lâm vào mộng cảnh màu xanh da trời, cảm giác hư ảo.
A Hạnh thầm dời mắt đi.
Giọng nói của Thẩm Nguyên Phong ở bên tai nàng nhẹ vang lên: "Cũng chỉ có ngươi nói như vậy, người khác đều nói ta không có quy củ, nhìn cũng chướng mắt."
Cũng đúng, ở nơi này cái gì cũng lễ phép quy củ, Thẩm Nguyên Phong không thể nghi ngờ chính là kẻ khác biệt, nếu như không phải Tấn vương hết mực sủng ái hắn, hắn làm sao có thể tự tại như bây giờ? Nhưng ngược lại mà nói, nếu như hắn không phải con trai của Tấn vương, thiếu niên tựa thần tiên, tiêu diêu tự tại trong giang hồ có cần bị quản giáo bằng những thứ quy cũ kia không?
A Hạnh nhìn hắn mà không kìm lòng thở dài một cái.
" Đúng rồi, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thẩm Nguyên Phong tiện tay giật xuống một chiếc lá trúc, cầm trong tay nói: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngươi sao?"
" Ta cũng biết là như vậy!" A Hạnh có chút tức giận: "Tam công tử, ta không giống ngươi. Ngươi có thể thanh nhàn tự tại, không cần lo chuyện gì đương nhiên có thời gian chơi nhưng ta rất bận rộn, bây giờ mỗi ngày ta đều phải tập diễn kịch mới cho bọn họ, mỗi người chúng ta cũng rất cố gắng, cho nên xin ngươi sau này không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy ta có được không!"
Thẩm Nguyên Phong thu lại nụ cười, dung mạo tuấn mỹ lộ một tầng băng sương nhàn nhạt: "Ở trong mắt của ngươi ta chính là công tử quần áo lụa là, du thủ nhàn rỗi vô sự, hằng ngày không có chuyện làm sao?" Đây mặc dù là hắn cố ý tạo ra nhưng lời như thế phát ra từ miệng nàng làm cho lòng của hắn giống như có gợn sóng sôi trào khó chịu.
A Hạnh lời vừa ra khỏi miệng thì cảm giác mình có chút quá đáng, Thẩm Nguyên Phong đối xử với nàng cũng coi là không tệ, giúp nàng không ít việc, cho tới bây giờ cũng không bắt tội mình, huống chi mỗi người đều có cuộc sống của riêng họ, mình dựa vào cái gì chỉ trích hắn như vậy?
Nàng cúi đầu nhẹ giọng: "Thật xin lỗi, ta không nên nói như vậy, không cần để ở trong lòng."
Thẩm Nguyên Phong lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút cô đơn.
" A Hạnh, ta chưa từng thấy qua cô nương nào như ngươi, trên người ngươi phảng phất dũng khí và sự kiên cường vô hạn, ngươi dám đối mặt với những người mà ít ai dám đối mặt, dám làm chuyện mà ít ai dám làm, giống như lần trước rạp hát gặp chuyện không may, ngươi biết rõ mình sẽ gặp nguy hiểm nhưng vì để cho mọi người không rơi vào bẫy ngươi vẫn dũng cảm đứng ra, mặc dù ta cảm thấy ngươi làm như vậy rất nguy hiểm, thậm chí là có chút không tự lượng sức, nhưng mà..." Hắn cười nhẹ một tiếng: " Ta rất tán thưởng dũng khí của ngươi lúc đó, không có bất kì kẻ nào có phần kiên định dứt khoát này như ngươi, ngươi lúc nào cũng đều có chủ ý của mình, hơn nữa còn có thể kiên trì theo đuổi, bất kể con đường phía trước mong manh thế nào vẫn cắn chặt răng mà bước tới!"
Hắn nói đến đây, ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt xanh như biển rộng, sâu không thấy đáy, lại mang theo sự nghiêm túc dị thường: "Ngươi như vậy thì dĩ nhiên là nhìn không vừa mắt thứ người như ta, ở trong mắt của ngươi, ta không có mục tiêu không có dự tính, cả ngày lười nhác mà sống có đúng không? Nhưng ngươi có nghĩ tới ta như vậy, thật ra thì cũng không phải thật sự là ta? Cho nên, xin ngươi không cần nhanh như vậy đã phủ nhận ta."
A Hạnh biết Thẩm Nguyên Phong là thiếu niên cà lơ phất phơ, tình cách làm việc không kềm chế được, nhưng là hôm nay hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, thâm trầm như vậy, cũng làm cho nàng có loại cảm giác không biết làm sao.
" Thẩm Nguyên Phong..." Nàng lẩm bẩm một tiếng nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Mặt nàng thật giống như bạch ngọc không tỳ vết, trên má lộ ra ửng đỏ nhàn nhạt, một đôi mắt trong suốt như nước mùa xuân lộ ra chút hốt hoảng, vẻ mặt này của nàng càng chân thật, càng sinh động, làm cho lòng của Thẩm Nguyên Phong cảm thấy ấm áp.
Thẩm Nguyên Phong đột nhiên bật cười, nụ cười này giống như ánh sáng mặt trời đuổi đi âm u, toát ra tia sáng chói mắt.
" A Hạnh, nét mặt bây giờ của ngươi thật thú vị! Ngươi nên đi soi gương đi!"
Mặt A Hạnh trầm xuống, xoay người rời đi: "Đùa bỡn ta vui lắm sao? Ta không tiếp nổi, tự mình chơi đi!"
Thấy A Hạnh tức giận, Thẩm Nguyên Phong vội đuổi theo ngăn nàng, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Được rồi, không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Cần gì tức giận như vậy? Ngươi đừng đi hôm nay ta tới tìm ngươi thật sự có chuyện."
Thấy hắn nói như vậy, A Hạnh dừng bước, thu hồi tức giận: "Thật sự có chuyện? Chuyện gì?"
" Cuối tháng này là sinh thần của Vương phi, nghe tin kịch nói của các ngươi mới lạ thú vị, cho nên đặc biệt mời rạp hát các ngươi đến vương phủ biểu diễn vào hôm đó! A Hạnh, đây chính là cơ hội tuyên truyền kịch nói của các ngươi, chờ qua ngày hôm đó, ta dám cam đoan, kịch nói của các ngươi sẽ vang dội khắp thành, lấy được sự thừa nhận của tất cả mọi người!"