A Hạnh

Chương 53: Chọn vai




Ngày tiếp theo, ông chủ Lăng bắt đầu chọn vai cho vở kịch.

Lúc những đào hát khác của rạp hát nghe được Lăng Tử Phong đề cập đến kịch nói thì vẻ mặt mờ mịt. Mọi người từ nhỏ đều học hí kịch, trải qua học tập nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ nghe đến kịch nói, lúc đầu trong lòng của bọn họ vẫn có chút khó chấp nhận nhưng để có thể giữ lại đào hát, hoặc là học nghệ vẫn chưa thành, hoặc là đã sống ở rạp Thính Tùng nhiều năm sinh ra tình cảm sâu đậm với rạp hát này, hoặc giống như Quách Lâm vậy, đã nhận đại ân của Lăng Tử Phong. Hơn nữa tình huống rạp hát bây giờ thì thay vì tử thủ với hí khúc mà kết quả cuối cùng vẫn là trở thành gánh hát lưu động, còn không bằng giống như ông chủ Lăng nói, cứu ngựa chết thành ngựa sống, tìm ra một con đường sống mới. Mọi người vô cùng có lòng tin đối với năng lực và quyết sách của ông chủ Lăng cho nên tất cả đào hát dưới sự khích lệ của Lăng Tử Phong quyết định toàn lực ứng phó!

Chọn vai cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhân vật chính Lưu Tiểu Bảo do người tuấn tú như Lâm Hải diễn. Trước kia Lâm Hải vì kỹ thuật không giỏi cho nên luôn phải diễn vai phụ lần này lại có thể được làm nhân vật chính, dĩ nhiên là trong lòng như hoa nở, vô cùng cao hứng, không còn quá bài xích kịch nói nữa!

Mà một người khác đóng nhân vật Khâm sai là do Mai Hương Hoa thủ vai, Mai Hương Hoa mặt mũi trắng noãn, cả người lộ ra phong độ của người trí thức, diễn nhân vật này lại vô cùng thích hợp. Trước đó Mai Hương Hoa luôn bị Phương Mặc Trúc chèn ép, bây giờ Phương Mặc Trúc đã đi rồi mà hắn lại lấy được nhân vật trọng yếu như vậy trong lòng đương nhiên cũng vui mừng, âm thầm thề phải đem hết toàn lực ra diễn cho được cái "kịch nói" này, nếu như kịch nói thành công, Mai Hương Hoa hắn muốn áp đảo Phương Mặc Trúc cũng không phải là chuyện không thể nào!

Những vai phụ khác cũng chọn rất tốt, bởi vì không yêu cầu hát hí khúc, mà đào hát cũng có nhiều kinh nghiệm, văn hay múa giỏi, chỉ cần tập diễn xuất theo phương thức của kịch nói một chút thì lên đài biểu diễn không có vấn đề gì.

Lăng Tử Phong vô cùng tôn trọng A Hạnh, trước hết chờ nàng đến thì mời vào trong vườn đào, rất kiên nhẫn nói với nàng tình hình chọn vai, đặc điểm của mỗi diễn viên cùng với lý do hắn chọn người.

Thời gian A Hạnh đến nghỉ ngơi ở rạp hát cũng không phải là ngắn, đào hát ở đây trên căn bản nàng đều biết, Lăng Tử Phong vừa nói như thế nàng đã cảm giác thấy mỗi diễn viên đều được sắp xếp rất tốt, làm cho nàng vô cùng hài lòng, càng thêm khâm phục năng lực làm việc của Lăng Tử Phong.

"Còn nhân vật mỹ nhân trong kịch do ai diễn đây?" Nghe xong Lăng Tử Phong giới thiệu các nhân vật nam, A Hạnh không nhịn được hỏi.

Lăng Tử Phong nhíu mày một cái, nói: "Lần trước đã cùng cô nương nói qua chuyện mua nô lệ, lúc đầu ta dự tính chọn một  trong ba cô nương kia diễn nhân vật mỹ nhân này nhưng không ngờ lại xảy ra chút phiền toái!" Nói tới đây, hắn thở dài, cầm ly trà uống một hớp.

A Hạnh liền vội vàng hỏi: "Phiền toái gì?"

Dung Tranh đứng một bên thấy sư phụ đang uống nước nên tiếp lời nói: "Cái cô nương Xảo Oánh đó, nàng có phụ thân trước kia là quan tam phẩm trong kinh thành, trong nhà là Đại tiểu thư, mặc dù xảy ra biến cố nhưng vẫn vô cùng kiêu kì, vừa nghe nói chúng ta muốn nàng diễn kịch thì chết cũng không chịu đáp ứng, nói cho dù chết cũng không cần làm loại việc thấp hèn này, nói tình nguyện làm việc vặt ở rạp hát chúng ta, cũng không muốn lên đài bán nhan sắc!" Dung Tranh từ nhỏ liền theo sư phụ học kịch, mặc dù cũng biết địa vị không cao nhưng bị người khác nói thành thấp hèn như vậy trong lòng vô cùng tức giận, cho nên giọng nói cũng giận đùng đùng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Số nàng cũng tốt thật, được chúng ta mua trở lại, nghe Từ quản sự nói, với loại sắc đẹp này vốn là bị bán vào thanh lâu, đây mới thực sự là thấp hèn! Bây giờ lại còn dám chê chúng ta? Thật đúng là nghĩ mình vẫn còn là đại tiểu thư!" Mỗi lần nói đến hai chữ thấp hèn Dung Tranh đều cắn răng nghiến lợi, có thể thấy được hắn với hai chữ này thống hận dường nào!

A Hạnh hỏi: "Có từng khuyên nàng hay không?"

Khuôn mặt Lăng Tử Phong không chịu nổi: "Tại sao không có, ta và Từ quản sự, còn có mấy đào hát kinh nghiệm phong phú thay nhau khuyên giải nàng, không biết có phải vì cô nương kia tuổi còn nhỏ, tính khí cũng vô cùng cố chấp, náo loạn, đối với sự khuyên nhủ của chúng ta nàng một chút cũng không dao động, bây giờ còn đang tuyệt thực đấu tranh! Cũng đã hai ngày không ăn cơm!" Rạp hát đều là người lương thiện, cho dù là như vậy cũng chưa từng nghĩ tới phải dùng bạo lực bức bách tiểu cô nương.

" Không phải nói có ba cô nương sao? Hai người khác thì sao? Thiếu nàng ta là không được à?"

Lăng Tử Phong nhẹ lắc đầu: "Hai cô nương kia lớn lên mặc dù cũng không kém nhưng so về khí chấn vẫn kém hơn Xảo Oánh rất nhiều. Hơn nữa hai cô nương kia tính tình lại quá nhút nhát, rụt rè, tới lâu như vậy, thấy chúng ta còn phát run, lên đài chỉ sợ còn phải cần một khoảng thời gian rèn luyện, ép buộc các nàng chỉ càng phản tác dụng."

A Hạnh tiếp thu: "Vậy nghĩa là bây giờ không có Xảo Oánh là không thể."

Lăng Tử Phong gật đầu: "Xảo Oánh là thí sinh tốt nhất!"

Dung Tranh khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt không thèm đếm xỉa.

A Hạnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đã như vậy, để ta đi xem nàng một chút! Ta đi khuyên nàng!"

Bởi vì tạm thời A Hạnh không muốn để cho người khác biết nàng là đại lão bản củarạp hát cho nên nàng cũng không muốn bại lộ trước Xảo Oánh.

Dung Tranh theo như sư phụ giao phó, đưa A Hạnh tới trong thư phòng của sư phụ trong sân, để cho nàng ngồi ở sau bàn sách, đặt một bình phong ngăn cản ở trước mặt của nàng.

Sau khi chuẩn bị xong hết, Dung Tranh vốn đang chuẩn bị rời đi nhưng khi đi tới cửalại dừng bước, xoay người, vòng qua bình phong, từ từ đi tới trước mặt của A Hạnh.

A Hạnh thấy hắn trở lại, không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn hắn: "Dung Tranh, còn có chuyện gì sao?"