A Hạnh
Nhóm dịch: Diệp Gia Quán
Chương 178. Thi hội
A Hạnh đã đón ba cái Tết Trung thu ở thế giới này, bầu trời mỗi dịp như vậy đều thật quang đãng, trăng vừa tròn lại vừa lớn. Tết Trung thu năm nay cũng không ngoại lệ. Vầng trăng bạc treo thật cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy thật vui vẻ.
Mỗi khi đến Đoan Ngọ, Trung thu, Tết âm lịch, A Hạnh đều đóng cửa rạp hát, cho tất cả đào kép cùng nhân viên nghỉ làm về nhà đón tết cùng người thân. Có quản sự nói với nàng rằng, nếu đóng cửa thì rạp hát sẽ tổn thất không ít, chi bằng cho đào kép nghỉ thay phiên đi. Nhưng với A Hạnh, kiếm tiền đâu chỉ ngày một ngày hai, nếu một năm có vài ngày hội mà không thể để bọn họ trải qua cùng người nhà, như vậy cho dù cho bọn họ kiếm nhiều tiền thưởng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?
Đối với sự quan tâm của A Hạnh mọi người đều thật lòng cảm kích, bởi vậy càng thêm tận tâm với rạp hát.
Ngày Trung thu, Lý Ngân, Vân Đóa, Tĩnh Nhàn không có người nhà nên cùng nhau làm cơm chiều, mọi người vui vẻ bên nhau. Trong rạp hát đại đa số mọi người đều đi rồi, chỉ có vài người không có cha mẹ, như mấy người Xảo Oánh đã bán mình vào rạp hát. Hàng năm các nàng đều đón tết cùng A Hạnh.
Mỗi khi tết đến, Lý Ngân và A Hạnh sẽ đặc biệt tưởng nhớ cha mẹ của mình, năm nay cũng thế, Lý Ngân nói với A Hạnh: "Đã hai năm không gặp cha mẹ, cả tiểu đệ nữa, cũng hơn một tuổi rồi mà ta còn chưa được gặp!"
Vân Đóa đứng một bên tiếp lời: "Đúng vậy, ngay cả nằm mơ ta cũng nghĩ đến dáng vẻ của tiểu đệ. A Hạnh, năm nay có thể đưa cha mẹ lên kinh thành cùng đón tết âm lịch hay không!"
A Hạnh làm sao không muốn gặp cha mẹ và tiểu đệ chứ? Vân Đóa nói vậy làm cho nàng động tâm, suy nghĩ một chút, lại cau mày nói: "Nhưng kinh thành cách Tấn Thành ngàn dặm xa xôi, tiểu đệ còn nhỏ, không biết có chịu được vất vả trên đường hay không?"
Lý Ngân cười nói: "Tiểu muội quá lo lắng rồi, nhớ năm đó ta đi theo ngươi tới kinh thành, Phấn Đoàn các nàng vẫn chưa được một tuổi! Đến kinh thành không phải vẫn tốt sao!"
A Hạnh cười: "Vậy được rồi, ta sẽ viết thư gửi cha mẹ, hỏi ý kiến bọn họ một chút, để bọn họ còn chuẩn bị sớm!"
Vân Đóa ôm Phấn Đoàn vào lòng, trêu chọc: "Tiểu đệ nhỏ hơn Phấn Đoàn một tuổi, đến lúc đó Phấn Đoàn còn phải gọi cậu nhỏ, nghĩ lại cảm thấy thật thú vị!"
Mọi người cười ha ha, A Hạnh lại phát hiện sắc mặt Xảo Oánh có chút không tốt. Nàng ngồi vào cạnh nàng ta, hỏi: "Xảo Oánh, làm sao vậy, nhớ người nhà sao."
Xảo Oánh quay đầu đi, trong mắt có chút lệ quang, mơ hồ còn lộ ra chút hận ý, A Hạnh không khỏi ngẩn ra. Ngay sau đó, thần sắc Xảo Oánh lại khôi phục như thường, nàng xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nói: "Đúng vậy, lúc này ta thật nhớ cha mẹ."
Tĩnh Nhàn đi tới ôm bả vai Xảo Oánh an ủi: "Được rồi, đừng thương tâm, chúng ta đều là người không cha không mẹ, nhưng hiện tại rạp hát chính là nhà của chúng ta, mấy người A Hạnh chính là người nhà chúng ta, cả đời chúng ta cũng sẽ không cô độc!"
Xảo Oánh cúi đầu, khẽ gật đầu, ai cũng không nhìn thấy miệng nàng nở nụ cười châm chọc.
Mọi người cùng nhau vui vẻ ăn cơm, sau khi ăn xong, các cô nương đều rủ nhau ra đường xem hoa đăng, A Hạnh cũng chuẩn bị đi dự thi hội.
A Hạnh chuẩn bị thỏa đáng cho mình xong, liền cùng tỷ muội Trần thị cùng với Vân Đóa ra cửa. Vân Đóa muốn đi theo, nói muốn biết một chút thi hội Trung thu náo nhiệt thế nào, nhưng A Hạnh biết, nàng lo lắng cho mình, nhất định phải đi theo mình mới có thể yên tâm. A Hạnh biết người tỷ tỷ này nhìn như tùy tiện, nhưng trong lòng vô cùng quan tâm đến mình. Điều này làm cho A Hạnh cảm động vô cùng, cũng dần mở lòng với Vân Đóa.
Dọc theo đường đi, nơi nơi giăng đèn kết hoa, mỗi một con phố đều sáng rực ánh đèn, mọi người đổ xô ra đường, cảnh tượng náo nhiệt khác xa với hội Trung thu ở Tấn Thành.
Nghĩ mọi người ra đường rất nhiều, cho nên mấy người A Hạnh cũng không có ngồi xe ngựa, mà đi bộ. Địa điểm thi hội là ở quán trà lớn nhất toàn thành. Quán trà ở bên cạnh sông Vĩnh Xương, ngồi gần cửa sổ có thể nhìn được cảnh đêm xinh đẹp trên sông. Lúc này trên sông Vĩnh Xương có rất nhiều hoa đăng, ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu sáng mặt nước mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Trên bờ sông đều là những nữ tử ăn mặc xinh đẹp động lòng người, cùng với những nam tử phong độ, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hân hoan.
Mấy người A Hạnh đi vào quán trà, có người ở lầu một tiếp đón các nàng vào. Trong quán trà đã tụ tập rất nhiều người, nam tử người người đều mặc trường sam, đầu đội bố khăn, giống như thư sinh. Nữ tử ăn mặc có vẻ tao nhã, giống như vị Lục tiểu thư kia vừa nhìn thấy các nàng liền nở nụ cười ngạo mạn đi tới, tuy chỉ mặc váy dài màu trắng tao nhã, nhưng trên đầu dùng cây trâm phượng vũ ngọc lưu ly vô cùng diễm lệ, lúc bước đi, ánh sáng lóe ra, bảo châu đung đưa hấp dẫn ánh mắt người khác.
A Hạnh chỉ là người bình dân nên phải hành lễ với Lục tiểu thư. Tuy rằng tỷ muội Trần thị không thích vẻ mặt Lục tiểu thư, nhưng vì không muốn gây phiền toái cho A Hạnh nên dù không cam lòng vẫn hành lễ với nàng ta. Tuy chỉ làm cho có lệ, nhưng tâm tư Lục tiểu thư đều đặt lên trên người A Hạnh, căn bản không quan tâm các nàng lễ nghĩa có chu đáo hay không.
Lục tiểu thư nhìn A Hạnh, hôm nay A Hạnh mặc váy áo màu xanh nhạt tơ lụa mềm nhẹ bao trùm thân hình mềm mại, trên da thịt tuyết trắng thoa một lớp phấn mỏng, khiến khuôn mặt nàng nhìn qua càng thêm mặn mà tinh xảo. Tóc dài đen tuyền tùy ý thả trên vai, hai bên được cố định bằng một cây trâm bạch ngọc đơn giản, nhìn qua rất thanh lệ. Ngược lại, nàng ta cố ý dùng trâm phượng vũ ngọc lưu ly khoe khoang lại có vẻ tục khí.
Lục tiểu thư khẽ hừ một tiếng, Lý Hạnh này khiến mình chán ghét như vậy, nữ tử chỉ cần đứng bên cạnh nàng, sẽ chỉ làm nền cho nàng, rõ ràng là cách ăn mặc mộc mạc nhất, vậy mà lại xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt các tài tử bốn phía không tự chủ liếc nhìn A Hạnh, mà mình giống như không tồn tại, trong lòng Lục tiểu thư càng tức giận. Nàng cười lạnh một tiếng nói với A Hạnh: "Lý cô nương, hân hạnh được đón tiếp!"
A Hạnh khiêm tốn cười một tiếng, thản nhiên nói: "Lục tiểu thư mời, A Hạnh cảm thấy vạn phần vinh hạnh!"
Lục tiểu thư lạnh lùng cười, nghĩ rằng: chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị thi hội cho ngươi, lát nữa ngươi sẽ cảm thấy càng thêm "vinh hạnh"!
Nàng dẫn A Hạnh tới vị trí bắt mắt nhất, để nàng ngồi xuống, bốn phía đều là tài tử nổi danh, cùng với một ít đệ tử tiểu thư quan gia, mà những tài tử tiểu thư môn hộ phổ thông, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí gần chót. Cứ như vậy, A Hạnh lập tức hấp dẫn ánh mắt phần đông mọi người, không ít công tử thiếu gia để ý, tiến đến chào hỏi A Hạnh. Những người này phần lớn là khách quen của rạp hát Thính Tùng, A Hạnh cũng không dám thờ ơ, đứng dậy hàn huyên với bọn họ một lát, trong lúc nhất thời, tựa hồ A Hạnh trở thành người được chú ý nhất trong thi hội.
Lục tiểu thư cùng nhóm quý nữ ở một bên nhìn xem mắt đỏ lên, trong đó có một vị tiểu thư oán hận nói: "Giờ cho nàng ta đắc ý một chút, ngồi ở vị trí kia, xảy ra việc gì xấu cũng là chỗ cho người khác chú ý nhất, trốn cũng trốn không được!"