Lý Ngân mặt không thay đổi ngồi trước nôi của con gái.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng không một tiếng động lặng yên xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng.Trên người nàng phủ một tầng sương trắng thê lương lạnh lẽo.
Một tay nhẹ nhàng phe phẩy nôi, trong miệng hát đứt quãng bài hát ru bình thường nàng vẫn hát cho con gái nghe, nước mắt im hơi lặng tiếng chảy đầy gương mặt. Nàng nhìn trong nôi, bên trong là chăn nhỏ thêu cát tường như ý tự mình làm, trên chăn còn có một bộ quần áo nhỏ mới thay hôm nay. Lý Ngân cầm bộ quần áo nhỏ áp vào mặt vuốt ve, mùi sữa thơm nhàn nhạt thấm vào chóp mũi của nàng, nàng tựa như nghe được tiếng cười khanh khách của con gái. Lý Ngân đau khổ, cầm quần áo thật chặt ôm vào trong ngực, im lặng khóc, nàng đè nén tiếng nấc, nhưng không kiềm chế được đau khổ và áy náy trong lòng, bả vai run run, nước mắt chảy ra không ngừng, thấm ướt áo lót trước ngực.
Muội muội, thật xin lỗi... thật xin lỗi... thật xin lỗi...
Cùng lúc đó, trong thư phòng Hồ Lăng Hiên đang thương lượng chuyện này cùng thị vệ bên người.
Sắc mặt Hồ Lăng Hiên nghiêm túc nói với bọn họ: "Ngày mai các ngươi núp trong sân của Tứ di nương, chỉ cần thấy A Hạnh ăn xong rồi bất tỉnh, lập tức che mặt vọt vào, cướp A Hạnh đi! Hai cao thủ bêncạnh nàng cũng sẽ cùng ăn chung, cho nên sẽ không tạo thành uy hiếp đối với các ngươi! Chỉ cần chuyện này các ngươi có thể làm thỏa đáng cho ta.Tất nhiên sẽ không thiếu bạc củacác ngươi!"
Một người trong đó trả lời: "Hồ thiếu gia yên tâm, lần này nếu như chúng ta còn thất bại nữa, cũng không có mặt mũi tới gặp ngươi!"
Hồ Lăng Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nụ cười chứa mùi vị nắm chắc phần thắng, trong đầu hắn nghĩ: A Hạnh, lần này xem nàng chạy đi đâu!
Sáng ngày thứ hai, A Hạnh ở hậu viện nhìn mọi người tập diễn, có gã sai vặt báo lại, nói có người muốn gặp nàng. A Hạnh trở về thư phòng, kêu gã sai vặt dẫn người vào.
Đi vào là tiểu nha đầu tiểu Hoàn bên người Lý Ngân, là người mọi lần truyền tin tức của Lý Ngân cho A Hạnh.
A Hạnh thấy tiểu Hoàn liền cười nói: "Tiểu Hoàn, là tỷ tỷ ta kêu ngươi tới sao?"
Tiểu Hoàn hướng A Hạnh thi lễ một cái, nói: "Đúng vậy, Tứ di nương bảo ta mời cô nương hôm nay qua phủ một chuyến."
"Tỷ tỷ ta có chuyện gì?"
Tiểu Hoàn là một nha hoàn hạ đẳng, cho nên cũng không rõ ràngchuyện tối ngày hôm qua: "Cái này ta cũng không biết, chắc là Tứ di nương nhớ cô nương!"
A Hạnh nhớ tới cũng rất lâu chưa gặp tỷ tỷ, không biết nàng sống có tốt hay không, trong lòng quả thực nhớ, liền nói: " Được, ngươi chờ ta một lúc, ta sắp xếp một chút rồi cùng ngươi đi!"
A Hạnh, tỷ muội Trần thị cùng tiểu Hoàn ngồi chung lên xe ngựa Hồ phủ.
Xe ngựa lắc lư đi về trước.
Trên xe ngựa, A Hạnh hỏi tiểu Hoàn: "Tiểu Hoàn, gần đây tỷ tỷ có khỏe không? Đứa bé có khỏe không?"
Tiểu Hoàn cười nói: "Cô nương yên tâm, Tứ di nương rất tốt, Ngũ tiểu thư bộ dáng béo tốt vô cùng khỏe mạnh, ngày hôm qua ta còn nhìn thấy nàng. Bộ dáng làm cho người ta thích vô cùng!"
Vốn là A Hạnh có chút kỳ quái tại sao tỷ tỷ đột nhiên phái người kêu nàng qua phủ, phải biết Hồ phủ gia quy sâm nghiêm, bình thời nàng cũng không thể tùy tiện đến gặp tỷ tỷ, hoặc là ngày lễ tết, hoặc là ngày đặc biệt tỷ tỷ mới phái người tới đón nàng, chưa bao giờ giống như hôm nay đột nhiên vội vàng tới đón nàng như vậy. Vừa mới bắt đầu nàng còn nghĩ rằng tỷ tỷ xảy ra chuyện, nhưng nghe tiểu Hoàn nói tỷ hết thảy bình yên, liền yên tâm, có lẽ đúng như tiểu Hoàn nói, tỷ tỷ đột nhiên muốn gặp người nhà.
Đang suy nghĩ, tiểu Hoàn bên cạnh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày một cái nói: "Nhưng mà cô nương hỏi như vậy, đột nhiên ta nghĩ tới một chuyện. Tối hôm qua nha hoàn Thúy Hồng bên người phu nhân đến mời di nương qua, sau đó xảy ra cái gì chuyện ta cũng không biết, bởi vì ta ngủ ở ngoại viện, nhưng mà lúc sáng di nương phân phó ta đi mời cô nương, ta nhìn thấy trên đầu di nương bị thương!"
Nói tới đây, nàng nhìn bên ngoài màn xe, chắc chắn bên ngoài phu xe không nghe được lời của các nàng, mới thấp giọng nói với A Hạnh: "Ta đang nghĩ chẳng lẽ di nương bị ủy khuất ở bên viện của phu nhân, gần đây tính khí phu nhân không tốt, rất có thể là vậy!"
A Hạnh nghe thấy tỷ tỷ bị thương, trong lòng liền có chút lo lắng: "Bị thương có nghiêm trọng không?"
"Nhìn qua thấy không quá nghiêm trọng, cô nương không cần lo lắng."
A Hạnh thoáng an tâm một chút, nhớ tới lời nói mới vừa rồi tiểu Hoàn, liền hỏi: "Phu nhân vì sao tâm tình gì không tốt?"
Tiểu Hoàn nhỏ tuổi, miệng không kín, hơn nữa ngày thường A Hạnh cho nàng rất nhiều tiền, cho nên cũng không giấu giếm A Hạnh, nhỏ giọng nói chuyện Hồ lão gia mới nạp Ngũ di nương, cực kỳ cưng chiều nàng, làm cho uy tín của phu nhân bị tổn hại.
"Từ khi Ngũ di nương vào phủ, đã ba tháng, lão gia cũng không tới thăm di nương cùng tiểu thư một lần nào, nhưng mà không chỉ Tứ di nương, những di nương khác đều như vậy, ngay cả phu nhân đều bị vắng vẻ. Tất cả mọi người người đều không thích Ngũ di nương, nhưng có biện pháp gì chứ? Lão gia đối với Ngũ di nương nói gì nghe nấy, đồ dùng của Ngọc Lan Hiên đều lấy trực tiếp từ chỗ lão gia, hoàn toàn không cần hỏi qua phu nhân! Ngươi nói phu nhân có tức hay không!"
A Hạnh cười một tiếng, có chút vui sướng khi người gặp họa. Hồ phu nhân lần này cũng gặp phải người cao tay hơn, thật đúng là ác nhân tự có ác nhân trị!
Nhưng mà vừa nghĩ tới tỷ tỷ, mặc dù A Hạnh không cho rằng Hồ lão gia háo sắc đó có gì đáng để lưu luyến, nhưng dù sao người ta cũng là phu quân của tỷ tỷ, là cha của hài tử, hôm nay Hồ lão gia đối với tỷ ấy như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ rất thương tâm! Nghĩ như vậy. Tâm tình A Hạnh lại ảm đạm, nói tới nói lui, nguyên nhân Lý Ngân bất hạnh phần lớn là bởi vì nàng...
Xe ngựa dừng ở cửa hông của Hồ phủ, A Hạnh cùng tỷ muội Trần thị đi theo tiểu Hoàn, đi tới sân của Lý Ngân.
Tiểu Hoàn đi tới trước cửa phòng, thông báo một tiếng, "Tứ di nương, A Hạnh cô nương đã tới."
Thường ngày Lý Ngân chỉ cần vừa nghe đến muội muội tới, nhất định sẽ cao hứng cho các nàng đi vào, nhưng hôm nay tiểu Hoàn thông báo hai lần, bên trong cũng không có tiếng động. Đang lúc mọi người đều cảm thấy kỳ quái, màn cửa đột nhiên vén lên, Thúy Liễu từ bên trong đi ra, hôm nay phu nhân phân phó nàng phải phối hợp hành động với Lý Ngân, nàng biết A Hạnh cũng không phải là nữ tử dễ bắt nạt, cho nên trong lòng có chút khẩn trương.
Nàng nhìn A Hạnh, phúc thân chào, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Cô nương vào đi thôi, di nương chờ ở bên trong!"
Mặc dù nàng cố gắng trấn định, nhưng A Hạnh cảm thấy ánh mắt nàng có chút lóe lên không ngừng, không khỏi nhìn nàng nhiều hơn.Thúy Liễu thấy A Hạnh quét ánh mắt tới mình, có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu.
Trong lòng A Hạnh càng cảm thấy kỳ quái, Thúy Liễu là đại nha hoàn, bình thường một mực chèn ép người khác, vì sao hôm nay có chút khác thường?
Nhưng chút nghi ngờ nho nhỏ này rất nhanh lướt qua trong lòng, A Hạnh cũng không để trong lòng.
A Hạnh đi vào, lại thấy Lý Ngân nghiêng người ngồi ở bên cạnh bàn. Khi nàng đi vào Lý Ngân không có nửa điểm phản ứng.
A Hạnh gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Ánh mắt Lý Ngân vô thần nhìn về phía trước, vẫn không có phản ứng.
A Hạnh đi tới, kéo tay Lý Ngân một cái, gọi lần nữa: "Tỷ tỷ!"
Cả người Lý Ngân run lên bần bật, giống như sợ hết hồn. Nàng xoay đầu lại nhìn A Hạnh, trên mặt hiện ra một loại thần sắc bi ai, A Hạnh có cảm giác, giờ khắc này tỷ tỷ giống như là muốn ôm nàng khóc lớn một trận vậy.
Nhưng vào lúc này, Thúy Liễu đột nhiên lên tiếng: "Tứ di nương, hôm nay còn phải chuẩn bị cháo gạo cho Ngũ tiểu thư sao?"
Lý Ngân nghe nàng ta nói, run sợ, sắc mặt phức tạp mới vừa rồi trong nháy mắt biến mất không thấy, trên mặt bình tĩnh giống như mặt hồvậy. Nàng nhẹ nhàng nói: "Không cần, hôm nay không cần chuẩn bị."
Thúy Liễu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng thấy Tứ di nương ưu tư kích động thiếu chút nữa làm hỏng đại sự, mới cố ý nhắc tới Ngũ tiểu thư, nhắc nhở nàng Ngũ tiểu thư vẫn còn ở trong tay phu nhân, cũng may Tứ di nương rất quan tâm an nguy của Ngũ tiểu thư, lập tức bình tĩnh lại, không lộ ra chân tướng.
A Hạnh nhìn vết thương trên đầu tỷ tỷ một chút. Trên trán băng bó vải, mùi thuốc thoang thoảng bay ra, nhìn dáng dấp đã không còn đáng ngại, chẳng qua bên cạnh băng vải có thể nhìn thấy một chút máu ứ đọng, xem ra tối hôm qua bị thương không nhẹ.
A Hạnh có chút đau lòng vì tỷ tỷ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao lại bị thương?"
Lý Ngân sờ vết thương trên đầu một cái, thấp giọng nói: "Tối hôm qua vô tình đụng ngã, đã không sao."
Sau khi gặp phu nhân trở lại thì bị thương, thương thế kia tám phần không thoát được quan hệ với phu nhân, muốn hỏi rõ, nhưng thấy có măt Thúy Liễu lại không tiện mở miệng, bình thường tỷ đã sớm kêu Thúy Liễu đi ra ngoài, hai tỷ muội có thể nói chuyện, nhưng mà hôm nay tỷ tỷkhông giống như vậy.
Nhìn tinh thần tỷ tỷ có chút hoảng hốt, trong lòng A Hạnh tràn đầy nghi ngờ, nàng nhớ tới Tiểu Hoàn nói liên quan tới Hồ lão gia sủng ái di nương khác, trong đầu nghĩ, tỷ tỷ là vì chuyện này mất hứng?
A Hạnh ngồi xuống bên cạnh Lý Ngân, cầm tay Lý Ngân, lại phát hiện tay tỷ tỷ lạnh như băng. Nàng nhíu mày, quay đầu nhìn Thúy Liễu nói: " Di nươngcác ngươi mặc không đủ ấm, tay lạnh như băng, chẳng lẽ các ngươi đều không phát hiện sao?"
Thúy Liễu vội vàng đi tới cạnh tủ, cầm ra một cái áo choàng khoác lên trên người Lý Ngân.
Tay Lý Ngân bị muội muội nắm, tay muội muội mềm mại ấm áp vô cùng, khiến cho tâm đóng băng của nàng tựa như trong nháy mắt sống lại. Có thể quan tâm mình như vậy, trừ muội muội và cha, còn có thể là ai? Nếu nàng làm ra chuyện này, tương đương đồng thời mất đi hai thân nhân! Bọn họ sẽ không tha thứ cho nàng, ngay cả chính nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
AHạnh nhìnThúy Liễu đứng cách đó không xa một chút, sau đó lại đến gần tỷ tỷ một chút, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, ta biết tỷ nhất định là vì chuyện Hồ lão gia mà mất hứng. Nhưng mà tỷ phải nghĩ thoáng chút, Hồ lão gia đã có bốn vị thê thiếp, nạp người thứ năm cũng không có gì hiếm lạ, nói không chừng sau này sẽ còn nạp người thứ sáu, thứ bảy. Tỷ vạn lần không nên vì chuyện này mà khổ sở, đau buồn có thể gây tổn thương cho bản thân, không đáng giá! Tỷ tỷ, lão gia không quan tâm tỷ, cũng không làm sao, còn có cha và ta, cả đời chúng ta chết cũng sẽ không bỏ lại tỷ!"
Lý Ngân nghe muội muội quan tâm nói, nhớ tới việc mình sắp làm với muội muội, trong lòng đau đớn vô cùng, nàng dùng hết tất cả sức lực mới không khóc thành tiếng trước mặt muội muội. Nhưng gương mặt trở nên ảm đạm vô cùng.
A Hạnh tiếp tục nói: "Hơn nữa, tỷ còn có Phấn Đoàn, Phấn Đoàn còn cần tỷ chiếu cố, Phấn Đoàn mới là người chân chính phải quan tâm! Coi như vì Phấn Đoàn thì tỷ cũng phải bảo trọng thân thể mình!" Nói tới Phấn Đoàn, A Hạnh nhìn vào nôi của Phấn Đoàn, ngạc nhiên nói: "Phấn Đoàn đâu? Nhũ nương ôm đi ra ngoài tản bộ sao?"
Nhắc tới con gái, nước mắt của Lý Ngân không nhịn được nữa, liền rơi xuống.