A Hạnh

Chương 152: Đột nhiên biến mất




Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nguyên Phong theo quy định trở về doanh trại. Lúc gần đi, hắn nhờ mẫu phi, nhất định phải cố gắng thuyết phục phụ vương.

"Mẫu phi, bây giờ người là hy vọng duy nhất của con, người nói với phụ thân là ngoại trừ A Hạnh ra thì con sẽ không lấy ai khác! Nếu như phụ thân chịu đồng ý, sau này con nhất định sẽ nghe lời. Con cũng sẽ cố gắng lập công, chắc chắc không làm phụ thân thất vọng. Nhưng mà nếu phụ thân dùng thủ đoạn chia rẽ chúng con. Con...con...cả đời này con sẽ không kính trọng phụ thân nữa."

Tuyết phi thở dài, lòng tràn đầy phiền muộn, bà giơ tay sờ lên đầu con trai, nói: "Con yên tâm, ta còn không hiểu con sao? Ta nhất định sẽ cố hết sức. Chỉ là về phụ thân con cũng không dễ dàng thuyết phục, ta cũng không chắc chắn hoàn toàn."

Thẩm Nguyên Phong cầm chặt tay của mẫu thân, vẻ mặt áy náy: "Đã làm khó mẫu phi rồi, là nhi tử bất hiếu. Để cho người phải lo lắng."

Tuyết phi lắc đầu: "Ta cũng chỉ có một đứa con trai là con, ta không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai? Thật ra vương gia rất thương con, chỉ là cách biểu đạt của ông ấy khiến con khó tiếp nhận mà thôi!"

"Con hiểu, những chuyện khác con có thể tuân theo sắp xếp của phụ vương. Nhưng riêng chuyện này con tuyệt đối sẽ không nghe theo. Nhiều nhất con cũng chỉ đợi ở doanh trại ba mùa trăng. Đúng ba tháng sau, nếu như phụ vương không có tin gì thì con sẽ trở về. Mẫu phi, người nói vơi phụ vương, con sẽ không chờ lâu đâu."

"Tại sao con không tự mình nói với ông ấy, sáng nay con còn không chào tạm biệt phụ vương con."

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu xuống: "Con sợ thấy phụ vương sẽ không nhịn được lại tranh cãi với ông ấy."

Tuyết phi lại thở dài: "Tính cách hai cha con thật sự rất giống nhau... Được rồi, giờ không còn sớm, con lên đường đi, trên đường nhớ cẩn thận."

Thẩm Nguyên Phong gật đầu, ngồi lên lưng Hắc Vân, chờ mẫu thân đi về rồi mới xuất phát.

Buổi sáng, A Hạnh nhận được lời nhắn của Tuyết phi. Người đưa tin là một tiểu nha hoàn trong viện của Tuyết phi, nàng tới rạp hát tìm A Hạnh, nói: "Tam công tử nhờ nương nương đưa tin cho tiểu thư. Tam công tử nói rằng trong doanh trại có việc gấp, cho nên sáng sớm đã đi rồi. Hôm nay không thể đến như đã hẹn, mong tiểu thư không trách."

Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng mà vào trong tai A Hạnh thì lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an. Nàng lấy ra bạc vụn cám ơn nha hoàn, tiểu nha hoàn vui vẻ rời đi.

Vân Đóa ở một bên nghe thấy, nói với A Hạnh: "Tam công tử không thể tới sao? Vốn cho rằng hôm nay sẽ có tin tức tốt!"Trong giọng nói của nàng có chút tiếc nuối.

A Hạnh vẫn đang suy nghĩ, tối hôm qua hắn rõ ràng nói sẽ đề cập chuyện chung thân của họ với Tấn vương. Còn bảo hôm nay sẽ nói kết quả cho nàng, nhưng sáng sớm đã vội vã trở về doanh trại, thậm chí ngay cả thời gian nói với nàng cũng không có. Chẳng lẽ chuyện hắn về doanh trại và chuyện chung thân của họ có liên quan đến nhau?

Trần Tĩnh thấy vẻ mặt nàng lo lắng, an ủi: "A Hạnh, có lẽ hắn có việc gấp, đây cũng là chuyện thường phát sinh, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều."

A Hạnh không muốn làm cho bọn họ lo lắng vì nàng, liền mỉm cười gật gật đầu, nhưng mà trong nội tâm vẫn có một làn khói mù mờ.

A Hạnh thầm cười khổ, nữ nhân một khi động tâm sẽ dễ dàng lo được lo mất, đã mất đi tỉnh táo thường ngày, quả nhiên vẫn là lãnh huyết vô tình thì tài năng mới có thể bất bại.

Trong những ngày kế tiếp, A Hạnh vẫn không có tin tức của Thẩm Nguyên Phong. Mà ngay cả A Lực cũng không xuất hiện. Nàng vốn rất mong mỏi A Lực sẽ mang thư của Nguyên Phong đến như lần trước, nhưng là đến ngày nghỉ của hắn thì vẫn không thấy bóng dáng đâu cả. Cảm giác bất an trong lòng A Hạnh càng nặng hơn, nhưng mà không thể hiện ra bên ngoài, vẫn ngày ngày xử lý chuyện rạp hát như bình thường.

Nếu chuyện vui thì chính là buổi diễn dành riêng cho nữ tử thành công rất lớn. Trước kia là các lão bà bà, lão thái thái đến ngày càng nhiều, mọi người cứ một truyền mười, mười truyền một trăm. Người đến ngày nhiều lên, chuyện này trở thành một chuyện rất bình thường. Bây giờ cũng không ai bài xích nữ nhân đi xem hát nữa. Mà đi xem kịch quả thật là làm phong phú cuộc sống của người già, chẳng những mang đến cho họ tiếng cười mà còn cung cấp một chỗ tụ tập, trao đổi với nhau. Nụ cười các lão thái thái nhiều hơn, thân thể cũng khoẻ lên nhiều hơn.

Chậm dần cũng có tiến triển, con dâu có quan hệ tốt với mẹ chồng thì được dẫn đi xem. Có tiền lệ mẫu thân đi rạp hát xem kịch, các nam tử cũng dần coi nhẹ chuyện này, cũng không phản ứng lớn như trước, lại thêm việc không phải bỏ tiền, buổi diễn dành riêng cho nữ nhân. Tổng kết lại thì hình như cũng không mất mặt mũi của mình, vì vậy các nữ tử trẻ tuổi đến dần dần nhiều lên. Sau đó là các nữ hài tử, cuối cùng là nữ tử chưa lập gia đình cũng nhập cuộc.

Hôm nay, buổi diễn cho nữ nhân đầy ắp người. Mọi người một bên xem kịch, một bên thảo luận sôi nổi. Đến đoạn đặc sắc, họ cũng giống như nam nhân vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Buổi diễn này giống như giúp họ có thời gian thả lỏng bản thân, thoải mái vui vẻ. Khiến áp lực mệt mỏi trong họ được giải toả.

A Hạnh nói với Lăng Tử Phong: "Cứ từ từ các nữ nhân sẽ cảm thấy cuộc sống khi xưa của họ quá mức áp lực, quá buồn chán. Dần dần trong lòng sẽ nảy sinh những suy nghĩ chưa bao giờ có. Hoá ra trong cuộc sống còn có nhiều vui vẻ, hoá ra cuộc sống còn có thể thoải mái như vậy..."

Lăng Tử Phong khó hiểu: "Nhưng thế thì sao?"

A Hạnh cười: "Tạm thời không có gì nhưng chỉ cần họ có suy nghĩ, có can đảm mong đợi. Đã là một tiến bộ lớn."

Lăng Tử Phong lắc đầu cười khổ: "A Hạnh, ta không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Ta chẳng qua muốn để cho nam nhân học cách đối xử với nữ nhân tốt một chút." A Hạnh nhẹ nhàng trả lời.

Muốn cho các nữ nhân cảm nhận được cuộc sống bây giờ của các nàng là cuộc sống không hề bình đẳng, muốn làm cho các nàng dần học được việc không cần phải cúi đầu chịu đựng, có can đảm mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đầu óc nữ nhân cũng không thể khinh thường, khi sự mong đợt trong lòng các nàng càng sâu sắc thì một ngày nào đó họ sẽ muốn thực hiện, nghĩ biện pháp đểthoả mãn mong đợi đó.

Một mình nàng thì không thể làm gì. Nhưng nếu nữ nhân trong thiên hạ đều nghĩ đến việc sửa đổi thì sức mạnh đó cực kỳ đáng sợ!

Sau một tháng, bởi vì lưu diễn cũng nhiều hơn kèm với các xuất diễn đến phủ, thu nhập của rạp hát so với tháng trước tăng mấy lần, tiền thưởng của mọi người cũng tăng theo. Tháng này A Hạnh thu về được hai nghìn lượng bạc lại cộng thêm ông chủ Vương ở kinh thành cố ý cho người đem sổ sách về gặp nàng, xe ngựa và phụ tùng tháng này cũng là hai nghìn lượng. Số tiền này thật sự là, A Hạnh cảm thấy ngoài ý muốn.

Người đưa sổ sách cho A Hạnh là một quản sự của cửa hàng xe ngựa Vương Ký. Người này tầm bốn mươi tuổi. Ông tươi cười nói với A Hạnh: "Kinh thành phồn thịnh thật không thể tưởng tượng. Thành trì lớn như Tấn Thành xung quanh cũng có ba cái, quan lại quyền quý đâu đâu cũng có, xe ngựa bốn bánh của chúng ta vô cùng được hoan nghênh! Khách tới tiệm chúng ta nối liền không dứt. Vì thế nên ông chủ Vương tuyển thêm không ít người làm nhưng vẫn bận không ngơi tay! Ông chủ Vương cố ý để cho ta mang sổ sách tới cho cô nương xem, ông ấy muốn ta chuyển lời rằng ông ấy có thành tựu như ngày hôm nay toàn bộ nhờ vào cô nương giúp đỡ. Ông chủ Vương cảm kích vô cùng, về mặt tiền bạc càng không dám ít đi của cô nương một phần nào."

A Hạnh tiếp nhận sổ sách, xem qua lại, tất cả các khoản và các mục làm rất rõ ràng. Có thể thấy được ông chủ Vương rất thành tâm, lúc này cười nói: "Ông chủ Vương quá khách khí rồi!" Nàng nhớ tới bức thư viết nhờ ông chủ Vương, liền hỏi: "Không biết ông chủ Vương đã nhận được thư ta gửi chưa?"

Vẻ mặt quản sự mờ mịt: "Không có nghe ông chủ nói đến chuyện này, chắc là chưa nhận được." Nói tiếp: "Tấn thành cách kinh thành khá xa xôi, nếu như cô nương gửi qua trạm dịch thì ít nhất phải một hai tháng. Rất nhiều người đều nhờ bằng hữu mang hộ, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."

A Hạnh gật đầu, đoán là khi lo chuyện ở Tấn Thành, ông chủ Vương còn chưa nhận được thư của nàng.

A Hạnh đem bạc đi gửi, số bạc này chính là tiền vốn nàng dùng để lên kinh thành mở rạp hát.


Dần dần, một tháng trôi qua, nhưng thời gian trở về của Thẩm Nguyên Phong đã đến mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. Không có tin tức cũng không có thư gửi, đây là chuyện rất khác thường. Lúc này, ngay cả tỷ muội Trần thị cũng có chút nóng vội. Trần Anh nói: "Ngồi chờ không phải là biện pháp, ta đi đến doanh trại xem có thể gặp Thẩm Nguyên Phong không, hỏi hắn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trần Tĩnh tán thành nói: "Ý kiến này hay, tỷ tỷ, tỷ đi một mình, ta ở lại bảo vệ A Hạnh!"

A Hạnh cũng nóng rột, muốn biết tin của Thẩm Nguyên Phong, lập tức nói với Trần Anh: "Vậy thì xin nhờ tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đường cẩn thận."

Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai của A Hạnh: "Yên tâm đi, bây giờ chúng ta đã ăn hết chân nguyên đan, mỗi người đã tăng thêm mười năm công lực, người bình thường không phải đối thủ của chúng ta đâu."

Trần Anh đắc ý cười.

Xế chiều hôm đó, Trần Anh lên đường tiến về chỗ doanh trại của Thẩm Nguyên Phong. Ngày hôm sau chạng vạng tối Trần Anh mệt mỏi trở về nhà A Hạnh. Mặt nàng đen thui đi vào phòng A Hạnh. Một hơi uống cạn chén nước A Hạnh đưa, thờ phì phì nói: "Ta chạy đến bên ngoài trại lính, nói với thủ vệ là ta muốn gặp Thẩm Nguyên Phong. Thủ vệ vào thông báo, khi quay ra thì nói với ta rằng Thẩm Nguyên Phong bảo bây giờ không tiện gặp ta! Ta nói đủ thứ nhưng binh sĩ kia lại nói rằng Thẩm Nguyên Phong bảo ta về." Nói đến đây Trần Anh tức giận vỗ bàn một cái, bực dọc nói: "Ta cưỡi ngựa ba canh giờ mới đến được đó, hắn lại nói là không tiện gặp ta? Có cái gì không tiện? Kể cả đang tắm hoặc đi nhà cầu thì ta cũng đợi được! Có gì mà không tiện chứ." Trần Anh tức giận vô cùng, khi nói chuyện cũng mất bình tĩnh!

Trần Tĩnh trầm ngâm, lúc này cau mày nói "Cái này rất kỳ quái, theo lý mà nói thì Thẩm Nguyên Phong không có lý gì không muốn gặp chúng ta. Có phải người lính kia nói dối không?"

Trần Anh nhìn muội muội chằm chằm: "Ta không biết người lính kia, hắn nói dối làm gì? Rõ ràng chính là Thẩm Nguyên Phong không muốn gặp ta!" Lời này vừa nói ra, Trần Anh cũng cảm thấy không đúng: "Quái lạ, tại sao hắn không muốn gặp ta?"

A Hạnh yên lặng không nói, nhíu mày, qua một lúc: "Kể từ khi hắn nói muốn báo với Vương gia về hôn sự của chúng ta, chuyện phát sinh tiếp theo thật sự rất kỳ lạ. Ta nghĩ tất cả chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của chúng ta."

Vân Đóa nhìn thoáng qua A Hạnh, thử dò xét hỏi: "A Hạnh, ngươi nói là Vương gia không đáp ứng với chuyện chung thân của các ngươi sao?"

Lời này vừa nói ra, tỷ muội Trần thị đều yên lặng lại, đồng thời nhìn về phía A Hạnh với vẻ mặt an ủi. Hiển nhiên đây cũng là ý họ nghĩ trong đầu.

Trần Anh bĩu môi: "Thẩm Nguyên Phong cũng thật là... Cho dù Vương gia không đáp ứng với hôn sự của các ngươi cũng nên gặp A Hạnh nói rõ ràng chứ! Đây là giấu đầu hở đuôi, khiến cho A Hạnh một mình lo lắng, không giống như tính cách của hắn."

A Hạnh nhìn bọn họ, nhẹ nhàng nói: "Nguyên Phong sẽ không phải như vậy, không phải cứ như thế mà không nhắn nhủ lại. Hắn làm như vậy nhất định có chuyện khó xử. Ta tin hắn sớm muộn cũng sẽ đến gặp ta, ta sẽ chờ hắn."

Trần Tĩnh vỗ vỗ trên bàn tay nàng, nói: "Khó có người tin hắn như thế. Thẩm Nguyên Phong không yêu lầm người."

Nhưng mà chuyện kỳ lạ cũng không phải mỗi chuyện này.

Gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, người tới Lý gia cầu thân ngày càng nhiều lên. Hơn nữa những người này không giống ông lão lần trước. Ai cũng là thương nhân trẻ tuổi tài cao, rất nhiều người là nhà buôn bán có tiếng ở Tấn thành. Càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là đều mang sính lễ muốn lấy A Hạnh về làm chính thất! Đây là quá hiếm thấy rồi, ai cũng biết mọi người coi trọng nhất mặt mũi. Chủ mẫu phải hiền từ thục đức, đoan trang nhã nhặn lịch sự. A Hạnh mặc dù đẹp nhưng mà lại làm việc cùng chỗ với con hát đã ảnh hưởng đến thân phận của nàng. Người bình thường có lẽ sẽ nhận nàng làm thiếp thất, nhưng nhất định không để nàng trở thành chính thất.

Đối với chuyện này, Lý Nhuận Phúc hiểu như vậy. Nên ông vui vẻ ra mặt nói với Lưu Quế Hoa: "Nhất định là bọn hắn thấy chỗ tốt của A Hạnh, sau này có thể giúp bọn hắn một tay, nên mới mặc kệ muốn cưới A Hạnh về, ánh mắt thật tinh tường!" Trong khoảng thời gian này nhiều người đến cầu thân như vậy, cao hứng nhất tất nhiên là ông rồi: "Ta nhất định phải lựa chọn thật tốt, giúp A Hạnh chọn một phu quân." Lý Nhuận Phúc tràn đầy phấn khởi nói.

Lưu Quế Hoa khuyên ông: "A Hạnh là cô nương có chủ ý, chuyện này tốt nhất vẫn nên thương lượng với nàng. Nếu không cho dù ông có chọn tốt đến mấy thì cũng chưa chắc nàng đã đồng ý."

Lý Nhuận Phúc gật đầu: "Nàng nói đúng, vẫn nên thương lượng với A Hạnh."

Lưu Quế Hoa nhịn không được cảm thán: "Nhiều người tới cầu thân A Hạnh như vậy, nhưng Vân Đoá lại không ai hỏi thăm. Nghĩ lại thấy thật buồn, nàng ý cũng sắp cập kê rồi."

Lý Nhuận Phúc ôm bà trong ngực an ủi: "Vân Đóa là cô nương tốt. Nàng đừng nóng vội, tương lai Vân Đoá nhất định sẽ gả được cho người tốt!"

Lưu Quế Hoa khẽ thở dài: "Chỉ hy vọng như thế."

Ngày hôm sau, chờ A Hạnh và Vân Đóa vừa về đến nhà. Lý Nhuận Phúc cầm thiệp ghi ngày tháng năm sinh của nhiều người hưng phấn mang đến thương lượng với A Hạnh. A Hạnh đẩy tập giấy trả về cho ông, nhẹ nhàng nói: "Cha, con tạm thời còn chưa muốn đính hôn!"

Lý Nhuận Phúc khó hiểu: "Vì sao? Trước kia là do tuổi tác lão Vương quá lớn, cho dù con không nói thì ta cũng sẽ không đồng ý. Nhưng mà những người này..." Ông mở hết các tấm thiệp ra trước mặt nàng, lấy tay chỉ chỉ, vui vẻ nói: "Những người này đều là thiếu niên anh tuấn, có gia thế, có địa vị, cũng là người rất tốt. Hơn nữa lại muốn cưới con về làm chính thất, vì sao con không đồng ý? Chẳng lẽ con thật sự muốn chờ khi lớn tuổi đi tuyển rể? Nhưng con phải biết, nam tử chịu về ở rể đều hai bàn tay trắng, không thân phận, không đất đai. Tương lai sẽ bị người khác xem thường, giờ con đến với những người này làm đương gia chủ mẫu, mọi người tôn kính! Con có cái gì để do dự? Nghe cha nói này…cứ từ từ mà chọn!"