Sắc trời dần u ám, mưa vẫn đang rơi. Trên không trung, những trận mưa bụi tựa như bức rèm che giăng dày đặc, tạo thành một mảnh mênh mông. Trong màn mưa bụi màu xám, tất cả đều trở lên mơ hồ.
A Hạnh tựa vào người Thẩm Nguyên Phong, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài đình, trong lòng yên tĩnh.
Hai tay Thẩm Nguyên Phong ôm chặt nàng, cúi đầu xuống, hai má áp vào mặt nàng. Bàn tay mềm mại, lại thêm một tầng lạnh lẽo mỏng manh, trong lạnh lẽo lại lộ ra vô vàn ấm áp, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Có lạnh hay không?"
"Không lạnh." Thân thể hắn tựa như bếp lò đang rực cháy, hơi ấm xuyên thấu qua y phục, làm toàn thân nàng ấm áp lên.
Khi nói chuyện, vài sợi tóc của hắn bay tới trên mặt nàng, chạm khẽ, khiến nàng thấy nhồn nhột, nàng vươn tay nhẹ gạt tóc của hắn ra, thuận tiện chỉnh lại một chút trên đầu hắn, động tác rất nhỏ của nàng lại khiến khóe miệng hắn giương lên ý cười dịu dàng.
"Nguyên Phong. Cám ơn chàng đã làm nhiều chuyện vì ta?"A Hạnh khẽ nói.
Thẩm Nguyên Phong giật mình: "Ta đã làm gì cơ?"
"Ta đã biết tất cả rồi. Vì hối hôn mà chàng phải chịu gia pháp, vì muốn tự chủ hôn bản thân mà từ bỏ cuộc sống tự do tự tại để vào quân doanh, ta biết tất cả đều là vì ta.... Còn có, chàng vì muốn tỷ muội Trần thị bảo vệ ta, mà ngay cả Chân Nguyên Đan nâng cao công lực cũng nhường, chàng vì cứu ta, giúp ta giải mê hương, thiếu chút nữa đã mất mạng. Chàng xem, chàng vì ta làm nhiều như vậy, nhiều đến mức ta cảm thấy áy náy. Vậy mà, ta chưa từng làm gì vì chàng cả!"
"A Lực này, kiếp trước nhất định là người nhiều chuyện!" Thẩm Nguyên Phong bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn nàng, vân đạm phong khinh nói: "A Hạnh, có một số việc nàng không cần quá để ý, ta hồi hôn vì ta không thích Hồ tiểu thư kia, ta đi quân doanh vì ta dần hiểu được đó là việc nam tử hán đại trượng phu cần phải làm, không thể ngây ngô cả đời, còn viên Chân Nguyên Đan kia, nói thật, ta thật sự là khinh thường dùng nó. Công lực của ta sẽ dựa vào chính mình chăm chỉ luyện tập mà có, dựa vào một viên thuốc nho nhỏ thật sự làm nhục gần mười năm ta khổ luyện! Ta thấy tỷ muội Trần thị muốn nên cho các nàng!"
Hắn cúi đầu xuống, áp trán lên trán của nàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ cái mũi của nàng, động tác nghịch ngợm mà vô cùng thân thiết. "Ta làm mọi việc hoàn toàn không phải vì nàng. Vì vậy, nàng không cần đặt nặng chuyện này trong lòng, cũng không cần áy náy. Bây giờ nàngcó thể ở cùng ta như vậy, đối với ta đã là chuyện tốt nhất rồi! Ta rất thỏa mãn, thật sự rất thỏa mãn!"
Giọng điệu khi nói chuyện của hắn làm khiến người khác cảm thấy, hắn làm những chuyện này hết sức bình thường, giống như việc ăn cơm vậy, hoàn toàn không có gì phải để ý. Nhưng A Hạnh biết,chẳng qua hắn không muốn tạo thành gánh nặng trong lòng nàng, mới nói nhẹ nhàng như vậy. Thời đại này hôn nhân đều là chủ ý của cha mẹ và người mai mối, nếu hắn không gặp gỡ nàng – một cô gái trong đầu có rất nhiều ý nghĩ không giống với người thuộc thế giới này, thì hắn cũngsẽ giống như mọi người, nghe theo phụ mẫu mà cưới tiểu thư Hồ gia.
Nhưng, nguyên nhân thực sự khiến nàng cảm động, chính là lúc nào cũng có một nam nhân suy nghĩ cho nàng, không đành lòng để nàng không thoải, nàng còn mong gì đây? Nàng mất đi Kiều Tranh, ở thế giới này lại gặp được Thẩm Nguyên Phong, có phải ông trời bồi thường cho nàng không?
Ý nghĩ trong lòng A Hạnh bùng lên, nàng cầm lòng không được, liền vươn hai tay, gắt gao ôm hắn, thật chặt. Mặc kệ là vì điều gì, nàng đều không muốn buông ra.Trên mặt Thẩm Nguyên Phong tràn đầy biểu cảm ngọt ngào, hắn nhẹ nhắm hai mắt lại, một bàn tay chậm rãi vuốt ve mái tóc dài mềm mại như tơ của nàng.
Sắc trời dần tối, phóng mắt nhìn bốn phía đều là một mảnh tối tăm. Mưa đã tạnh, thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của hai người.
"Nguyên Phong, cũng muộn rồi, chúng ta trở về đi! Muộn quá cha nương ta sẽ lo lắng!"
Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Được, ta đưa nàng về."
Hai người cưỡi Hắc Vân theo đường cũ quay về. Thẩm Nguyên Phong đưa nàng đến cửa nhà. Trước cửa nhà nàng hắn không dám lỗ mãng, nghiêm chỉnh giúp nàng xuống ngựa, chẳng qua, tay dùng sức nắm tay nàng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tay nàng hai cái, động tác vụng trộm khiến A Hạnh cảm thấy ngọt ngào, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười.
Hắn nói: "Ngày mai ta còn ở nhà thêm một ngày, đêm nay ta sẽ cùng phụ thân nói việc này, mai sẽ cho nàng nghe tin tức tốt!"
Nhắc tới chuyện này, trong lòng A Hạnh cảm thấy rất bất an, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài, nàng cười gật đầu.
Thẩm Nguyên Phong lên ngựa, dắt ngựa xoay quanh tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn nàng, sau đó mới lưu luyến không rời.
A Hạnh đứng ở cửa, nhìn ngựa biến mất trong ngõ nhỏ tối đen, nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe được gì nữa, mới xoay người đẩy cửa đi vào.
Trước khi A Hạnh vào cửa, Vân Đóa nhìn thấy Tam công tử, tự nhiên sẽ nói với cha nương, nàng lo lắng không biết nên nói chuyện này như thế nào với cha mẹ. Thật ra, trước khi Vương gia khước từ hôn sự của bọn họ, nàng không muốn để cha mẹ biết việc này, nàng không muốn làm bọn họ hi vọng sau đó lại thất vọng. Đặc biệt là phụ thân, đối với hôn sự của nàng lại vô cùng nhạy cảm, nàng không muốn ông vì chuyện này lại lo lắng.
Nhưng về nhà, A Hạnh thấy cha nương dường như không biết việc này, chỉ đơn giản chờ nàng trở về ăn cơm. Trần Tĩnh nhỏ giọng nói bên tainàng: "Chúng ta biết suy nghĩ của ngươi, không cho Vân Đóa nói ra. Cha nương ngươi còn tưởng chuyện rạp hát nên ngươivề trễ." Vậy thì tốt quá, A Hạnh liên tục nói lời cảm ơn với tỷ muội Trần thị.
Nhưng Vân Đóa có chút mất hứng, buổi tối đi ngủ, nàng bĩu môi nói: "Trước kia ta chỉ là bằng hữu của ngươi, cái gì ngươi cũng không nói với ta thì ta có thể hiểu, nhưng bây giờ ta đã là người nhà của ngươi, vậy mà ngươi cái gì cũng gạt ta! Ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng biết...... Ngươi căn bản không coi ta là người một nhà!"
A Hạnh thấy nàng thật sự tức giận, nhớ tới Vân Đóa từ trước tới nay luôn thật lòngvới mình, nhưng vì thất bại trước kia của bản thân mà điều gì cũng giữ trong lòng. Nàng nghĩ một lát, nói sơ qua chuyện của nàng và Thẩm Nguyên Phong một chút, sau đó giải thích rằng không nói cho nàng và cha nương là vì không muốn khiến mọi người lo lắng, không phải cố ý gạt mọi người, cuối cùng nàng còn dặn Vân Đóa. Trăm ngàn lần không được nói chuyện này nói cho cha nương biết.
Vân Đóa nghe A Hạnh giải thích xong tất nhiên sẽ không tức giận nữa, nàng có chút lo lắng cho A Hạnh: "A Hạnh, Vương gia sẽ đồng ý hôn sự của các ngươi sao?"
A Hạnh lắc đầu: "Không biết nữa." Kỳ thật nàng đã biết đáp án, nhưng bây giờ nàng không muốn đối mặt với điều này.
Vân Đóa thấy A Hạnh không vui, vội vàng an ủi: "Ta nghĩ nhất định sẽ đồng ý, không phải Tam công tử đã nói rồi sao? Chuyện chung thân của hắn, Vương gia sẽ không cưỡng ép hắn. Ngươi không cần lo lắng! Mau ngủ đi, biết đâu sáng mai ngủ dậy, sẽ nhận được tin tức tốt từ Tam công tử!"
A Hạnh miễn cưỡng cười cười, sau đó nằm xuống, nàng quay mặt hướng ra ngoài. Nhìn theo ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ giấy, thật lâu vẫn không nhắm mắt lại.
Bên kia, Thẩm Nguyên Phong kích động trở về Vương Phủ.
Hắn vừa về tới Vương Phủ liền đưa ngựa cho gia đinh giữ cửa, vội vàng đi tìm Tấn vương. Hắn đoán phụ vương sẽ đồng ý việc hôn nhân của hắn và A Hạnh. Hắn biết tìm Vương Phi nói chuyện này cũng vô dụng, vì lần trước hắn không đồng ý việc hôn nhân nên Vương phi nhất định sẽ phản đối chuyện này. Nhưng phụ vương đã từng nhận lời hắn, phụ vương từ trước đến nay là người nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không phản đối chuyện hôn nhân của hắn với A Hạnh.
Trên đường, hắn túm lấy một gia đinh hỏi xem phụ vương ở chỗ nào. Biết được phụ vương đang trong viện của mẫu phi, trong lòng càng vui vẻ. Có mẫu phi ở một bên khuyên bảo, sự tình sẽ nắm chắc!
Hắn tràn đầy hi vọng đi đến việncủa mẫu thân.
Trong Tuyết phi viện, Tuyết phi đang cẩn thận hầu hạVương gia dùng cơm chiều, hai người đang vui vẻ dùng bữa, liền nghe được hạ nhân báo Tam công tử đến. Trong lòng hai người hưng phấn đã rất lâu không thấy nhi tử, tất nhiên vô cùng nhớ thương. Vương gia nói: "Mau cho hắn vào!"
Không lâu sau, Thẩm Nguyên Phong cả người bụi bặm mệt mỏi đi vào. Hắn tiến lên, hành lễ với phụ mẫu.
Tuyết phi thấy trên người nhi tử ướt nhẹp, không khỏi đau lòng: "Trời mưa cũng không biết mặc áo mưa, bây giờ đã vào thu, ngộ nhỡ cảm lạnh thì làm sao?" Nói xong liền phân phó Y Lỵ Toa mụ mụ đi hầm canh gừng mang đến.
Vương gia nhìn nhi tử ở quân doanh một thời gian càng thêm anh khí hiên ngang, dáng người cao ngất rắn chắc, mặt mày ẩn ẩn có một cỗ nhuệ khí, vừa thấy liền biết không phải vật trong ao, trong lòng rất vui mừng, lại càng kỳ vọng vào tương lai của hắn.
Ông ngồi đó, nhìn thẳng hắn, uy nghiêm nhưng không kém phần từ ái, nói: "Phong nhi, Kì tướng quân nói con biểu hiện không tồi, lần trước chuyện hội đèn lồng trung thu con cũng xử lý rất tốt, không để phụ vương thất vọng!"
Thẩm Nguyên Phong được phụ vương tán thưởng, trong lòng tự nhiên vui mừng, hắn thấy bây giờ tâm tình phụ vương rất tốt, biết rõ rèn sắt khi còn nóng, liền vộiquỳ gối trước mặt Tấn vương, nặng nề dập đầu một cái.
"Con rất thích Lý Hạnh ở rạp hát Thính Tùng, cuộc đời này không phải nàng không cưới, cầu xin phụ vương đáp ứng việc hôn nhân của chúng con!"
Tấn vương nghe xong lời của hắn, nhất thời không kịp phản ứng."Phong nhi, con nói cái gì? Ai?Con cùng với ai đính hôn?"
Tuyết phi biết rõ suy nghĩ củaTấn vương, thấy nhi tử lỗ mãng nói ra việc này như vậy, liền biết hỏng bét, lo lắng vội vàng đi đến bên nhi tử, muốn kéo hắn dậy, "Phong nhi, việc này nói sau đi, ngươi về viện đổi bộ quần áo trước đã!"
Thẩm Nguyên Phong đẩy tay của mẫu thân ra, "Không, hôm nay con nhất định phải được phụ vương đồng ý!" Hắn lại hướng Tấn vương, thành khẩn nói: "Phụ vương, A Hạnh mặc dù là dân thường, nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, ổn trọng đoan trang, hơn nữa nàng thông minh tài giỏi, nhiệt tình thiện lương, nàng có rất nhiều ưu điểm! Nàng là cô nương so với những tiểu thư nhà giàu chỉ có hơn chứ không kém. Phụ vương, con cầu xin người đồng ý hôn nhân của chúng con, tới nhà A Hạnh cầu hôn, chờ nàng cập kê liền cho chúng con thành thân!"
Tấn vương buông đũa trong tay ra, nhìn về phía Tuyết phi, nói: "Nguyên Phong năm nay cũng đã mười tám, cũng đến tuổi cho hắn cưới vợ!"
Tuyết phi bồi ở bên cạnh Vương gia hơn hai mươi năm, tất nhiên hiểu biết tính tình hắn, mỗi khi gặp chuyện không hợp ý hắn, vẻ mặt của hắn càng bình tĩnh, nhưng lúc bùng nổ lại càng đáng sợ. Lúc đó Vương gia là đáng sợ nhất, chính nàng cũng không dám tùy tiện lĩnh giáo! Nàng lo lắng nhìn nhi tử, mới lắp bắp trả lời: "Phải..... Đúng vậy......"
Thẩm Nguyên Phong ở bên ngoài nhiều năm, không hiểu rõ tính tình phụ thân như mẫu thân, bây giờ gặp phụ thân liền nói ra chuyện này, nghĩ đến phụ thân đáp ứng yêu cầu của mình, mừng rỡ nói: "Phụ vương, ngài đồng ý với con sao?"
Tấn vương quay đầu nhìn hắn, sắc mặt không tốt, nửa cười nửa không nói: "Con nói là chủ nhân của rạp hát Thính Tùng...... A Hạnh?" Thời điểm nói xong một chữ cuối cùng, giọng nói có chút biến đổi, nhưng mà Thẩm Nguyên Phong đang hưng phấn nên không nghe thấy khác thường.
"Đúng vậy, phụ vương, chính là A Hạnh! Tây Du Ký người thích nhất chính là nàng nghĩ ra được, nàng còn......"
Nét mặtThẩm Nguyên Phong mừng rỡ kể điểm tốt của nàng, bỗng Tấn vương nhấc đĩa thức ăn trước mặt ném về phía hắn! Cơ thể Thẩm Nguyên Phong theo bản năng tránh sang một bên, đĩa thức ăn đến gần người hắn thì rơi trên mặt đất, choang một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ, thức ăn cùng mảnh sứ bắn tung tóe đầy đất, có vài mảnh bắn đến trên mặt và trên tay hắn, cắt thành những vết thương thật nhỏ, ánh ra vết máu nhàn nhạt.
Cả người Tuyết phi kinh hãi, nhào tới bên cạnh nhi tử, xoa nhẹ miệng vết thương của hắn, đau lòng nói: "Nguyên Phong, con có sao không? Nghe lời mẫu phi, đừng nói nữa, về viện bôi chút thuốc đi!"
Thẩm Nguyên Phong không để ý đến mẫu thân, hai mắt thập phần kinh ngạc nhìn chằm chằm Tấn vương, bất giác khẽ gọi một tiếng: "Phụ vương......"
Mặt Tấn vương thay đổi, sắc mặt xanh mét, vẻ tức giận mang theo một tia đáng sợ, ông đứng lên đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên Phong, cúi người nhìn hắn, bừng bừng lửa giận nói: "Nguyên Phong, nếu con có một chút đầu óc, thì con sẽ không nhắc tới chuyện này với ta!" Tay ông chỉ ra hướng ngoài cửa, ngón tay nhịn không được run run, chứng tỏ ông đang cực kỳ phẫn nộ, "A Hạnh! A Hạnh có thân phận gì hả? Dân thường! Không chỉ thế, cả ngày cùng bọn dân đen lẫn lộn một chỗ, đã bước một chân vào hàng ngũ dân đen! Con nghĩ để một nữ nhân như vậy tiến vào Vương Phủ, làm con dâu Tấn vương? Nguyên Phong, con hồ đồ rồi sao!"
Thẩm Nguyên Phong cũng đoán được phụ vương sẽ không dễ dàng đáp ứng, cho nên hắn cũng không nổi giận, hắn níu quần áo phụ thân, ngẩng đầu, vội vàng nói: "Phụ vương, đúng vậy, A Hạnh là dân thường, nhưng nàng là một cô nương tốt, người không biết nàng ấy, nếu người tiếp xúc vài lần với nàng, nhất định sẽ thấy nàng giống như con nói! Phụ vương, cũng không phải không có tiền lệ quý tộc lấy vợ là dân thường, phụ vương, A Hạnh nhất định sẽ không để cho người thất vọng!"
Tấn vương dùng sức rút quần áo từ trong tay hắn ra, ông cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt lại chuyển sang khinh thường, "A Hạnh là cô nương tốt? Con nói nàng ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, ổn trọng đoan trang? Có tri thức hiểu lễ nghĩa hay không ta không nói trước, nhưng nàng cả ngày ở cùng bọn nam nhân, không biết kiêng kị gì, thân là nữ tử không ở nhà thêu hoa làm việc nhà, ngược lại lại chạy đi mở rạp hát, làm buôn bán, nữ tử như vậy thật không biết liêm sỉ, không tuân thủ lễ nghi, thế mà con còn dám nói nàng ổn trọng đoan trang! Nàng cho con ăn mê dược gì, làm cho con không phân biệt thị phi như thế! Chẳng lẽ thật sự là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?"
Lời nói của Tấn vương khiến lòng Thẩm Nguyên Phong lập tức dâng lên một cỗ lửa giận, hắn "hừ" một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, hai mắt nhìn thẳng Tấn vương, trầm giọng nói: "Phụ vương, người không hiểu rõ A Hạnh, vì thế xin người không cần xỉ nhục nàng như vậy. Hơn nữa người không phải cũng rất tán thưởng nàng sao? Người mấy lần mời rạp rát Thính tùng đến Vương Phủ diễn kịch, còn tự tay đề bảng hiệu tặng cho nàng, nếu trong lòng của người thật sự không chứa được nàng. Tại sao người lại kính trọng nàng vài phần?"