A Dưới O Trên

Chương 7: Chương 7





"Người cậu muốn kiện là Hà Thành?"
Editor CO6TINY ????
Nhiếp Tử Hàng thấy người tới cũng không nói gì, cô gái ở quầy lễ tân không quen Dư Cảnh Hiên, nhưng lại biết Thi Chi Nguyên, vẻ mặt phút chốc tối sầm.
Cả cái văn phòng luật này, ai lại không biết Omega của sếp bỏ chạy theo Alpha khác chứ? Nửa tháng nay đến câu an ủi cũng không nói thành lời, chỉ sợ nhỡ đâu đụng phải vảy ngược của ông bố nhà mình.
Khá lắm, tên O này không biết xấu hổ ngang nhiên vác mặt đến đây, còn dám mò đến lúc sếp sắp vào kỳ phát tình nữa cơ đấy.
Cô nàng cảm thấy, cậu ta khẳng định đang có mưu đồ gì đó!
Lập tức, tìm một cây chổi dựng trong góc, quét người ra ngoài.
"Nhường đường, nhường đường! Hết giờ rồi, quét dọn vệ sinh, chúng tôi sắp đóng cửa, tiễn khách!"
Omega lúng túng nhìn Nhiếp Tử Hàng, dứt khoát tiến lên một bước, nắm lấy tay Nhiếp Tử Hàng: "A Hàng, em, em thật sự có chuyện muốn tìm anh...Anh đừng bảo Hề Hề đuổi em đi..."
Hề Hề là tên cô nàng.
Nhiếp Tử Hàng vùng ra, xoay người lấy nước sát khuẩn trong quầy phun lên tay, mặt tràn đầy chán ghét.
"Lúc nãy còn nói đến thăm tôi mà? Thi Chi Nguyên, nhận rõ địa vị của mình đi, ở bên tôi lâu như vậy, tôi là kiểu muốn gì cũng chiều à? Xin về cho, chúng tôi đóng cửa rồi."
Omega thấy không nói được với Nhiếp Tử Hàng, quay lại thấy Dư Cảnh Hiên, sửng sốt một chút mới nhớ tới thân phận của y.
Phút chốc, như thể túm được cọng rơm cứu mạng, kéo cánh tay Dư Cảnh Hiên không buông.
"Cảnh sát Dư, giúp tôi với...!Anh, anh là cảnh sát, anh không thể bỏ mặc tới an nguy của dân chúng được...!Tôi thực sự không còn cách nào khác...!Anh giúp tôi với, xin anh..."
Alpha bị kéo tay, toàn thân lập tức cứng đờ.
Thi Chi Nguyên hôm nay mặc áo sơ mi hồng nhạt phối với quần short jean bó sát.

Không thể không nói, cậu ta rất biết cách tận dụng ưu thế của mình, bộ trang phục này vừa khéo phô ra hết vòng eo nhỏ nhắn, cặp chân dài thon gọn nuột nà của cậu ta, hấp dẫn biết bao là ánh nhìn.
Bây giờ, Omega nhỏ nhắn trêu người này còn đỏ hoe cả mắt, mũi cũng đỏ bừng, tay ôm cứng cảnh sát Alpha, nước mắt chực rơi tới nơi.
Với bộ dáng đáng thương này, đừng nói là cảnh sát, túm đại Alpha nào chuộng chính nghĩa trên đường cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhiếp Tử Hàng thầm cười lạnh một tiếng, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha ở quầy lễ tân, nhàn nhã nhìn xem cậu ta đóng kịch.
Alpha bị túm lấy cụp mắt xuống, siết chặt tập hồ sơ trong tay.


Ngón tay thanh tú xinh đẹp khẽ cong lại.
Một lúc sau, mới mở miệng: "Xin lỗi, hôm nay tôi không đi làm, nếu gặp khó khăn gì, cậu có thể gọi cảnh sát hoặc đến đồn cảnh sát để được giúp đỡ.

Tôi đến gặp luật sư Nhiếp vì lý do riêng, giờ không tiện giúp cậu."
Thi Chi Nguyên nức nở, không dám tin nhìn Dư Cảnh Hiên, có lẽ không ngờ tới mình lại bị người khác từ chối thằng thừng như lúc này.
"Dư, cảnh sát Dư..."
Cậu ta hốt hoảng nắm lấy cánh tay của Alpha, nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng Dư Cảnh Hiên chỉ khẽ giật mình một cái, rút cánh tay mình ra như gặp phải rắn rết.
Nhiếp Tử Hàng nhướng mày, phản ứng này khiến hắn có chút kinh ngạc.

Mặc dù đêm đó rượu xông lên não, lời thật tuôn ra, nói bọn họ với Omega chính là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Dư Cảnh Hiên lại không giống kiểu người sẽ mang yêu thích cá nhân vào chức trách công việc, nhất là khi y còn là cảnh sát, là đầy tớ của nhân dân.
"Cảnh sát Dư." Hắn chậm rãi mở miệng.
Alpha lập tức nhìn về phía hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong mắt người kia lộ ra một tia nhẹ nhõm.
Nhiếp Tử Hàng cố nén cười trong lòng.
Đã ghét Omega như thế, lần trước say rượu còn gối đầu lên chân mình ngủ ngon lành được.
Có điều, nhìn tình hình này, chắc nịch là Dư Cảnh Hiên đã uống đến mất trí nhớ luôn rồi.
Nhiếp Tử Hàng bình tĩnh dời tầm mắt sang Thi Chi Nguyên, trên mặt lộ rõ ​​ý cười, nhưng ánh mắt nhìn Omega lại lăng như băng.
"Cảnh sát Dư có chuyện gì, có thể trò chuyện với lễ tân bên chúng tôi trước.

Tất nhiên, nếu bắt buộc muốn nói 1-1 với tôi, cũng có thể nói trước với Hề Hề, tôi xử lí chuyện riêng xong sẽ qua."
Cô nàng ở quầy tiếp tân nghe lệnh, vội vàng đi tới mời người.
Dư Cảnh Hiên bị dẫn đi, giờ ở đây chỉ còn Nhiếp Tử Hàng cùng Thi Chi Nguyên, Nhiếp Tử Hàng bắt chéo chân lên, từ trên cao nhìn xuống Omega tiền nhiệm của mình.
"Thứ nhất, cậu làm lỡ thời gian tôi nghỉ phép.


Thứ hai, cậu để khách tôi đứng xem trò hề.

Thi Chi Nguyên, cậu bây giờ chả là gì với tôi hết, tôi không cần phải chiều theo ý cậu.

Tôi cũng không phải đám Alpha phóng ra chút pheromone liền yêu chiều bảo vệ cậu.

Nhân lúc tâm tình tôi còn đang tốt, lập tức cút khỏi văn phòng của tôi đi."
Hắn không chuốc phiền phức lên người Omega đã nhân từ lắm rồi, còn không biết thân biết phận lượn đến trước mặt hắn.
Thi Chi Nguyên bị Nhiếp Tử Hàng dọa sợ, ngập ngừng bước tới hai bước, nhưng không dám tiến lên, cài khuy tay áo nói: "Em, em...Hà Thành hình như đắc tội rất nhiều công ty, họ muốn đâm đơn kiện anh ta, đòi lại bồi thường...Nhưng, không có luật sự chịu nhận án...Anh ta uy hiếp em tới đây, hỏi xem anh..."
Nhiếp Tử Hàng gần như tức đến bật cười.
Cẩu nam nhân tiền nhiệm gặp vấn đề không giải quyết được, vậy mà còn có mặt mũi sang đây tìm hắn.
Hai người này quả nhiên không biết chữ mặt được viết thế nào.
"Không có ai nhận án của gã, cho nên sang đây tìm tôi? Mong tôi giúp một tay?"
"Hà Thành nói, là anh ta có lỗi với anh...Nhưng, anh ta bị giam nửa tháng nay, đã bị trừng phạt thích đáng, có thể...cái kia, xóa bỏ ân oán trước đó hay không...Anh ta sẽ không so đo tổn thất anh gây ra nữa đâu, anh cũng đừng...so đo chuyện anh ta cướp Omega của mình nữa...Chi bằng coi đó như quan hệ hợp tác bình thường, giá cả tùy thuộc ở anh...!"
Nói tới cuối, Thi Chi Nguyên cũng lo lắng không thôi, giọng nói yếu ớt hẳn.
"Em thật sự bị anh ta uy hiếp....Anh ta bảo em sang đây nói với anh...A Hàng, anh không muốn nhận thì đừng nhận, em...Em biết mình sai rồi, lúc đó anh ta dùng pheromone, em, em chỉ...em cũng không biết phải làm sao, không phải em tự nguyện đâu, A Hàng, chúng ta bắt đầu lại có được không..."
Nhiếp Tử Hàng đang nghịch bút ghi âm trong tay, đèn đỏ sáng lên chứng tỏ nãy giờ vẫn đang ghi âm.
Thi Chi Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy, sắc mặt phút chốc tái nhợt.
"Thi Chi Nguyên, cậu nói, là Hà Thành dùng pheromone cưỡng ép cậu, không phải do cậu tự nguyện, đúng chứ?" Nhiếp Tử Hàng nói, dứt khoát đập bút ghi âm lên bàn: "Nghĩ kĩ hẵng nói, câu này của cậu rất quan trọng.

Phóng ra pheromone với Omega mà nói, cùng lắm cũng tạm giam phạt tiền.

Nhưng nếu cưỡng bức một Omega chưa đánh dấu, đã vi phạm "Luật hình sự ABO", bản án là 10 năm.


"
Hai chân Omega run lẩy bẩy, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ai có ngờ chỉ nói chuyện một lát với bạn trai cũ, sẽ bị ghi âm làm bằng chứng trước tòa chứ.
Cậu ta hiện tại đứng ngồi không yên, nếu nói phải, lấy tính cách của Nhiếp Tử Hàng, chắc chắn sẽ trình ghi âm lên, tới lúc đó cậu ta với Hà Thành không tránh khỏi việc bị điều tra.
Nhưng nếu nói không phải, vậy cậu ta đã trắng trợn bịa đặt...Nếu truyền ra ngoài...Nếu truyền tới tai Hà Thành....
"Em...em..." Thi Chi Nguyên ngồi xổm trước mặt hắn, khóc thành tiếng: "Anh thật sự muốn ép em tới cùng sao...A Hàng, em biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi..."
Thi Chi Nguyên ở bên này diễn cảnh đau khổ vì tình, đại sảnh bên kia truyền đến tiếng ghế bén nhọn.
"Này này, cảnh sát Dư?" Cô nàng tiếp tân lo lắng kêu lên.
Nhiếp Tử Hàng theo tiếng nói nhìn sang, thấy Alpha sải dài chân, vội vã chạy tới.
Sau đó, chen vào giữa hắn cùng Thi Chi Nguyên.
Ngón tay thon dài, niết lấy tệp tài liệu, gượng gạo đưa tới trước mặt hắn.
"Nhiếp tiên sinh, đây là vụ án tôi muốn ủy thác cho anh." Y nói.
Nói xong chắc là thấy mình cứng nhắc quá, lại nói thêm một câu: "Rất gấp."
Ánh mắt Nhiếp Tử Hàng rơi xuống túi hồ sơ, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng của Alpha có chút ửng hồng.
Trông đơn thuần lại vô hại.
Có điều, lần đầu tiên hắn thấy Dư Cảnh Hiên sốt ruột đến mức này, hoàn toàn mất đi phong thái có chừng mực mọi ngày.
Xuất phát từ tâm lý xấu xa, hắn nhướng mày, quyết định trêu chọc y một chút.
"Cảnh sát Dư, mặc dù anh là khách của tôi, nhưng bây giờ là thời gian tôi giải quyết vấn đề cá nhân.

Hơn nữa, kỳ phát tình của tôi sắp đến, phiền cậu cách xa tôi một chút, tôi hiện giờ không dán miếng ngăn mùi.
Nói xong, đặt hồ sơ lên ​​bàn: "Tôi nói rồi, xử lý xong việc riêng tự khắc sẽ đến tìm cậu.

Nếu cảnh sát Dư không bỏ thời gian chờ được, có thể đi nơi khác."
Alpha mím chặt môi, ánh mắt không ngừng nhìn tập hồ sơ.

Sửng người một lúc, mới giật mình bừng tỉnh, thối lui lại, đảm bảo khoảng cách an toàn: "Xin lỗi."
Nhiếp Tử Hàng gõ ngón tay vào đầu gối: "Thế này đi, cho tôi một lý do để tiếp nhận vụ án của cậu.


Nếu cảnh sát Dư có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ xem xét."
Dư Cảnh Hiên mím môi, nói: "Nhiếp tiên sinh căm thù Alpha đến tận xương tủy, tôi muốn khởi tố bạn trai cũ của mình, khiến anh ta về sau thân bại danh liệt, đây hẳn cũng là chuyện Nhiếp tiên sinh muốn xem chứ."
Nhiếp Tử Hàng cầm tư liệu lên, che khóe môi phì cười.
Nói linh tinh cái gì thế chứ, nếu thật sự ở trên bàn đàm phán, y đã bị khi dễ đến không còn vụn xương rồi.
Nhưng mà, thấy Alpha khẩn trương đến mức liên tục liếm môi, cuối cùng thu lại tâm tư xấu xa của mình, cúi đầu lật tài liệu ra xem.
Mới lật đâu trang đầu, đã cầm không vững, rơi bộp xuống đất.
Bởi vì, ngay trang đầu tiên của tài liệu, một dòng chữ được in đậm, đập ngay mắt hắn: Nội dung đánh giá khởi tố Hà Thành.
Đến cả luật sư Nhiếp từng chứng kiến ​​vô số phong ba bão táp, lúc này cũng không ngồi yên được.
Dư Cảnh Hiên vừa rồi mới nói gì với hắn thế? Muốn kiện bạn trai cũ?
Vậy...!vậy ra, Hà Thành là bạn trai cũ của y? Tên Alpha thứ ba kia, lại chính là bạn trai của Dư Cảnh Hiên???
Đệt mợ......
"Bạn trai cũ mà cậu muốn kiện là Hà Thành?"
Dư Cảnh Hiên bị hắn hỏi có hơi bối rối: "Tôi còn tưởng Nhiếp tiên sinh biết...tôi chính là bạn trai cũ của anh ta chứ."
Nhiếp Tử Hàng: "Tôi làm sao biết được? Cậu cũng đâu có nói..."
Nói được nửa chừng thì im bặt.
Dư Cảnh Hiên từng nói qua, vào cái hôm y say bí tỉ kia...
Vợ anh, bắt cóc Alpha của tôi.
Chồng tôi, bắt cóc vợ anh.
Alpha của tôi, bắt cóc Omega của anh rồi.
Nói tận ba lần.
Nhiếp Tử Hàng còn cho rằng chỉ là lời nói lúc say, không coi đó là nghiêm túc.
Hắn nhìn đống tài liệu rơi trên sàn, lại nhìn Thi Chi Nguyên bên cạnh...
Omega đã ngã quỵ xuống đất, đờ cả người ra.
Nhiếp Tử Hàng:...
Chợt thấy may mắn: Còn may, người muối mặt nhất ở đây không phải mình.
Editor CO6TINY ????