Editor: CO6TINY🍀
Bữa tối kết thúc trong tình cảnh Dư Cảnh Hiên xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ chót như rỉ máu, Nhiếp Tử Hàng vội tạm biệt hai cha, tiếp đó lái xe đưa Dư Cảnh Hiên về nhà.
Ô tô rẽ vào con đường rộng thênh thang trong đêm, đèn đường mờ mờ ảo ảo, chiếu lên cơ thể Dư Cảnh Hiên.
Alpha vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói.
Nhiếp Tử Hàng tập trung lái xe, đánh tay lái chở người về phía Tây.
Đi được nửa đường, Alpha nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhận ra, đây không phải đường về nhà.
"Hả? Chúng ta không về nhà sao?"
Dư Cảnh Hiên quay đầu hỏi hắn.
Nhiếp Tử Hàng nhếch khóe môi: "Đi hồ Hải Cánh, bên kia mới mở vòng quay mặt trời, nghe nói từ trên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố H. Nhân dịp Trung thu, họ treo rất nhiều đèn lồng, dẫn em đi dạo một vòng."
Dư Cảnh Hiên cong mắt: "Được chứ."
Cả hai lái xe đến hồ Hải Cánh, chưa đầy nửa giờ đã tới nơi. Đương tháng 9 tháng 10, từng tốp chim di cư theo đàn bay về phương nam trú đông, nguyên con đường ván gỗ dài ngoằn, chúng làm tổ xây nhà trên đó.
Hai bên đường được kết bằng những ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp.
Để không làm các loài chim di cư trú ngụ ở đây giật mình, đèn được chỉnh thành màu tối dịu hết mức, chỉ có mấy ngày Trung thu này mới thấy.
Vị trí của hồ Hải Cánh hơi xa, du khách tới chơi lễ phần lớn đều chọn đến những cảnh điểm nổi tiếng khác ở thành phố H, thế nên hiện giờ không có mấy bóng người qua lại.
Nhiếp Tử Hàng đậu xe xong, nắm tay Dư Cảnh Hiên, dẫn y đi trên đường ván gỗ.
Nhiệt độ mấy hôm nay giảm xuống, tối, trời bắt đầu trở lạnh.
Gió từ hồ thổi qua, mang theo hơi nước man mát.
Nhiếp Tử Hàng cởi áo, khoác lên người Dư Cảnh Hiên, hỏi: "Có lạnh không?"
Bị Dư Cảnh Hiên đẩy ra, lại mặc trở vào cho hắn: "Em là Alpha, nhiệt độ cơ thể trời sinh cao hơn Omega một chút, không sợ lạnh. Anh mặc vào đi, đừng để bị đông cứng."
Nhiếp Tử Hàng nắm lấy bàn tay của Alpha, xác định trên tay đối phương âm ấm, mới đành thôi.
Hai người đi trên con đường lát ván, một bên là bãi cỏ đầy hoa bươm bướm nở nộ, một bên là hồ nước rộng tít tắp không thấy điểm dừng.
Lúc này, đàn chim di trú đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn nghe thấy từng đợt sóng xô đập vào bờ.
Cách đó không xa, có tiếng côn trùng vo ve thoang thoảng.
Cứ thế, giống như bất kỳ cặp đôi yêu nhau nào, họ nắm tay nhau đi trên con đường ván gỗ thơ mộng.
Từ lúc quen nhau đến giờ, còn chưa tới hai tháng, ngay cả khi hai bên gắn kết với nhau ngỡ đâu đều do pheromone trời sinh giữa AO buộc lại, nhưng Nhiếp Tử Hàng lại cảm thấy, giống như đã qua rất lâu rồi. Lâu đến mức, tựa đâu đã dự tính mọi thứ cho tương lai vài năm tới thậm chí là mấy chục năm, hay tận mười mấy năm liền.
Họ quen thuộc nhau tới nỗi, gần như ngấm sâu vào máu thịt.
Con đường ván gỗ rất dài, đi bộ cũng mất khoảng 20 phút, mới đến dưới chân vòng quay mặt trời khổng lồ.
Người xếp hàng vào chơi cũng thưa thớt, chỉ lác đác vài ba mống, đều là những đôi yêu nhau cả.
Phía trước có hai cậu nhóc, một người là Alpha còn lại là Beta, bọn họ nắm tay thật chặt. Dáng người Alpha không cao, gần như mềm nhũn nhào vào lòng nam sinh Beta kia, làm nũng với đối phương: "Gần đây tớ mệt chết được ấy, nhiều môn cần phải thi, còn phải giải đề thi ôn luyện nữa cơ, tớ đột tử mất..."
Beta siết chặt tay cậu, chà xát tay cho đối phương, cười nói: "Không phải tớ lựa hết mấy câu không ra thi cho cậu rồi à? Bận thế kia, tối qua còn chơi game."
"Ơ kìa! Tớ đây gọi là kết hợp giữa học và chơi nhé! Học hoài học mãi chắc tớ phát điên luôn mất!"
"Rồi rồi, học chơi song hành, Mộc Mộc nhà chúng là lợi hại nhất."
"Chứ sao. Bài trắc nghiệm thi đấu lần trước, tớ lại đứng thứ hai đấy nhá!"
"Uhm, sắp vượt mặt tớ luôn rồi."
Rõ ràng là một A, một B, nhưng mối quan hệ dường như bị đảo ngược hoàn toàn.
Alpha thích làm nũng, còn Beta nuông chiều đối phương cực kì.
Nhiếp Tử Hàng bình tĩnh siết chặt tay Dư Cảnh Hiên, ghé sát vào bên tai y, thấp giọng nói: "Alpha nhà chúng ta, lúc nào có thể thẳng thắn làm nũng với chồng đây hửm?"
Dư Cảnh Hiên phát hờn, liếc mắt nhìn qua.
Nhiếp Tử Hàng biết ai kia da mặt mỏng, không trêu y nữa.
Đợi xếp hàng xong, nhân viên công tác hướng dẫn họ ngồi lên, "bộp" một tiếng khép cửa buồng lại.
Phút chốc, chỉ còn lại hai người họ trong không gian chật hẹp.
Một giọng nữ robot ngọt ngào vang lên, trên đỉnh đầu cả hai: "Các du khách thân mến, hoan nghênh các bạn đến với vòng đu quay mặt trời tại hồ Hải Cánh. Đây là vòng đu quay lớn nhất thành phố H, từ đây mãi về phía Tây có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ cảnh hồ Hải Cánh, những con sóng sủi bọt nhấp nhô ngoài kia, cùng với tiếng chim hót líu lo nơi xa. Nhìn về phía đông, có thể nhìn thấy trung tâm thành phố phồn hoa nhất, nơi ánh đèn rực rỡ, các bạn có thể thỏa thích thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên cùng sự tráng lệ của toàn thành phố. Có máy lọc pheromone đặt sẵn bên trong buồng, nếu cần có thể mở ra, không khí bên trong sẽ được lọc sạch trong vòng 1 phút, nhưng vui lòng giữ cho bên trong buồng của mình sạch sẽ, chân thành cảm ơn các bạn. Toàn bộ hành trình của vòng đu quay sẽ mất khoảng 30 phút, chúc bạn có một chuyến đi thú vị."
Sau đó, khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có.
Bên trong buồng của vòng quay rất lớn, có thể chứa tới sáu người. Vòng quay rất ổn định, vừa đi được một quãng ngắn, Nhiếp Tử Hàng chuyển sang ngồi cùng bên với Dư Cảnh Hiên, trong lúc đó hầu như không làm nó bị nghiêng hay rung lắc trong quá trình di chuyển.
Dư Cảnh Hiên thấy hắn đi tới, xấu hổ dời tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiếp Tử Hàng cố ý nắm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng ấn ngón cái lên mạch đập của y.
Trông Alpha có vẻ bình tĩnh, nhưng tim đập thình thịch như trống bỏi.
"Cá nhỏ."
Hắn thì thầm, nâng cằm Dư Cảnh Hiên qua.
Từ trong khoang mũi Alpha phát ra tiếng "Uhm..." mềm nhũn.
Ngoan ngoan lại dịu dàng hết mực.
Chỉ cần nhìn vào đấy thôi, không khỏi muốn hôn y một ngụm.
Đầu ngón tay Nhiếp Tử Hàng nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của y, thấp giọng nói: "Có phải em luôn cảm thấy, cho dù ở trước mặt Alpha hay Omega, chính mình đều không thu hút như Omega?"
Bờ mi Alpha khẽ run lên.
Rõ ràng, trong ánh sáng lờ mờ như thế, mọi thứ đều mơ hồ nhập nhòe, vốn không tài nào nhìn rõ.
Nhưng Nhiếp Tử Hàng lại cảm thấy, bé Cá của hắn mỏng manh vô cùng, giống như một chú bướm nhỏ vừa chui ra khỏi kén, ngay cả đôi cánh be bé ấy cũng không nhấc lên được.
"Cục cưng, nói thật với anh, có phải thế không?" Nhiếp Tử Hàng nhẹ nhàng trấn an Alpha đang bồn chồn không yên, thấp giọng dẫn dắt: "Anh và em yêu nhau, không thể cứ luôn ôm đồm hết tất thảy, giữ khư khư trong lòng được, chính bản thân em cũng mệt mỏi, biết không."
Ngón tay thanh tú của Alpha móc lấy quần chính mình, siết thật chặt.
Trên bề mặt vải bằng phẳng bóng loáng kia, nhăn hết lại.
Nhiếp Tử Hàng đau lòng nắm lấy tay y, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết chai mỏng trên đó.
Alpha gần như theo bản năng co rụt lại, thấp giọng nói: "Đừng..."
"Hửm?"
Dư Cảnh Hiên rụt đầu ngón tay lại, nói: "Ráp lắm...sờ vào không thoải mái..."
"Nói bậy."
Nhiếp Tử Hàng thấp giọng trách, dùng đầu ngón tay vuốt ve từng vết chai mỏng kia.
Cuối cùng, nâng lòng bàn tay y lên, nhẹ nhàng hôn khẽ lên đó.
"Rất đẹp. Sờ chỗ nào của bé Cá nhà chúng ta, cũng dễ chịu hết."
Dứt lời, trở tay nắm chặt lấy lòng bàn tay Alpha, chậm rãi cọ xát khóe môi y.
"Cục cưng Cá nhỏ của chúng ta, đã rất mềm mại rồi. Tự tin lên, nhé, so với Omega, pheromone của em mới càng thu hút anh hơn. Em cứ luôn miệng nói Omega thơm này thơm nọ, em là Alpha, tất nhiên ngửi thấy thơm rồi. Anh cũng không phải Alpha, pheromone Omega chẳng là gì trước mặt anh hết, hiểu chưa?"
"Đừng nghĩ lung tung nữa, anh cảm thấy, bé Cá nhà chúng ta mới là thơm nhất. Cứ phải để ca ngày nào cũng bắt nạt em đến khóc, mới yên tâm cơ à? Anh lại nghĩ khác đấy, bé Cá của anh có chịu nổi không mới nói?"
Vừa dỗ vừa trêu, cuối cùng Dư Cảnh Hiên khẽ nhoẻn miệng cười.
Sau đó, ngồi thẳng về phía hắn, ngượng ngùng vươn tay ra, kéo nhẹ lấy góc áo.
Nhiếp Tử Hàng hiểu ý, trực tiếp ôm người vào lòng.
Lúc này, hộp đu quay đã lên đến điểm cao nhất, ánh mắt hai người giao nhau, một bên là mặt hồ tĩnh lặng, một bên là ánh đèn rực rỡ, phản chiếu cả bầu trời đêm.
Dư Cảnh Hiên nhẹ nhàng chớp mắt, nói: "Nhiếp tiên sinh, hồ Hải Cánh lớn thật ấy. Trời hơi tối, nếu có thể ngắm vào lúc hoàng hôn, chắc chắn sẽ rất đẹp."
Nhiếp Tử Hàng cười, hôn lên vành tai y, nói: "Vậy lần sau, ca dẫn em đi ngắm mặt trời lặn."
"Uhm, em muốn đợi đến mùa đông, sau khi tuyết rơi lại quay về đây."
"Được."
"Xuân đến, lúc hoa vừa nở rộ, cũng có thể tới..."
"Được."
Alpha rời mắt khỏi cửa sổ, cụp mắt xuống, lặng lẽ ngắm hắn.
Nhiếp Tử Hàng nhếch mép, lặng lẽ nhìn y.
Nhìn qua nhìn lại, hai người đồng thời bật cười.
Alpha cúi đầu hôn lên chóp mũi hắn. Sau đó, từ từ di chuyển xuống, dán lên cánh môi.
Cả hai quấn chặt lấy nhau.
Bịn rịn, dây dưa không dứt.
Hương hoa lan tràn ra sau gáy, ngọt dịu như tẩm mật.
Hơi thở của biển ca, cẩn thận bao lấy pheromone của Alpha, nhẹ nhàng trấn an đối phương.
Ngoài kia, từng đóa bọt sóng dạt vào bờ, lại cuồn cuộn đi ra.
"Nhiếp tiên sinh."
"Hửm."
"Tiên sinh..."
"...Dư Tiểu Hiên, sao em không dè dặt hơn chút nữa? Cái tên lỗi thời này ở đâu đây? Ca không nghe, gọi thẳng ra. Gọi chồng ơi cái nào."
"Anh dữ với em."
"??? Dư Tiểu Hiên, em lặp lại lần nữa? Như anh mà gọi là dữ à?"
"Anh lại thế kìa?"
"...Vợ ơi, anh sai rồi...Trở về anh quỳ bàn phím nhé."
Cằm Alpha tựa vào vai hắn, hai cánh tay quấn chặt lấy bên hông không buông.
Một lúc sau, mới thủ thỉ vào tai hắn: "...Tiên sinh."
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ nghiêng đầu, hôn lên tóc mai của y: "Chậc, thật là... cái tính sĩ diện cho tới chết này của em, thôi quên đi."
Editor: CO6TINY🍀