A Đào

Chương 23: Tin tưởng




Qua một đêm say rượu, đầu choáng váng não trướng đau, Kỷ Vô Ưu thật vất vả mới mở được mắt ra, thấy A Đào nằm trước ngực hắn, hai mắt long lanh, hàng lông mày nhạt nhăn lại, vẫn là khuôn mặt đầy sầu não ấy.

Đầu óc hắn còn chưa tỉnh táo, chỉ nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?” Thường thì khi hắn ngủ dậy, nàng và chiếc xe ba gác đã rời khỏi hẻm nhỏ.

A Đào giật nhẹ khuỷu tay, thật lâu sau mới nói, “Ta……”

Vừa rũ mắt xuống, một cơn ớn lạnh ầm ầm nhảy vào đầu hắn, Kỷ Vô Ưu sợ đến nỗi tóc gáy dựng ngược, da gà da vịt nổi khắp người, cứ như gặp ma vào ban ngày, không thể tin, cũng không dám tin.

Hai tay hắn đang ôm chặt nàng, còn nằm chung một cái giường?

Mặt hắn tái đi, đẩy nàng ra, “Ngươi đang làm cái gì?”

A Đào ngồi dậy, vội vàng giải thích, “Tối qua chúng ta đều uống say.”

Giọng Kỷ Vô Ưu lớn hơn, xen lẫn bực bội, “Ta biết, ta hỏi ngươi đang làm cái gì?”

Hai người không hẹn mà cùng kiểm tra áo quần trên người, ngoại trừ nếp nhăn thì không có dấu vết của một đêm điên cuồng.

Kỷ Vô Ưu lại thở dài.

A Tài từ chân giường bò tới, nhiệt tình cào vào chăn bông, hoàn toàn không cảm nhận được không khí gượng gạo của hai vị chủ nhân.

Lát sau, nó vô tư chạy ào ra sân, tốc độ nhanh như mũi tên, chưa đến một phút lại lao về, tuyết dưới chân nó in thành những vết mờ trên nền đất.

Kỷ Vô Ưu ngồi yên trên giường, bên tai là tiếng nữ nhân kia quét dọn trong con hẻm nhỏ, nơi này tuyết rơi nhanh mà tan cũng nhanh, lớp tuyết đọng trên nhánh cây ngô đồng đã kết thành băng, đầu nhọn rũ xuống đất. Ông lão ở đối diện mở cửa ra, tiếng gà vừa gáy vừa đập cánh trong nhà ông ấy chậm rãi truyền tới.

“A Đào, quét tuyết sớm vậy, hôm nay không đi bán hả?”

“Dạ…… Tối qua có hơi đau đầu nên thức dậy muộn ạ.”

Trong tiếng nói chuyện từ đầu hẻm đến cuối hẻm, có người ra cửa tạt nước, lào xào như đang có mưa to.

Kỷ Vô Ưu nhìn ra cửa sổ, thấy phía xa trắng toát vô tận. Không mặt trời, không mây, chỉ có màu trắng. Hình như ở chợ có ai đó đang hét, nhưng vì quá xa nên không nghe được, cả nhịp tim của mình hắn cũng không nghe được, ở cái sân xấu xí này, mọi thứ đương nhiên đến khó tin.

A Tài lại từ bên ngoài chạy ào vào, sức lực dồi dào của nó làm người ta hâm mộ.

Tiếng quét rác đột nhiên ngừng, tiếng bước chân nhè nhẹ lướt trên phiến đá xanh, chẳng mấy chốc phụ nhân kia sẽ xuất hiện ở ngoài cửa. Hắn thu mắt, thất thần lau sạch trường kiếm sáng bóng.

A Đào đi vào phòng, giọt mồ hôi lấm tấm trên trán bốc hơi ngay lập tức, nàng rùng mình, vòng qua nam nhân đi vô bếp.

Một con quạ đen đậu trên cành cây ngô đồng, há miệng kêu ‘quác quác’. A Tài dừng chân, nghiêm túc nhìn nó, trông nó như đang né tránh thứ gì đó, vỗ nhẹ cánh bay sâu vào hẻm tối, ẩn mình trong một cái lỗ trên bức tường nào đó.

Kỷ Vô Ưu đứng dậy, nhìn trời, nhưng không thấy gì, không có đôi cánh màu đen, không có sương mù mờ mịt, hết thảy đều yên ắng.

Trong phòng đã hết than đốt, Kỷ Vô Ưu bắt đầu thích nhóm lửa, cả ngày làm ổ trong bếp, tiêu xài củi gỗ cho qua mùa đông.

Cơ thể của hắn đang hồi phục rất tốt, thỉnh thoảng khi đang đi bộ, hắn sẽ quên mất vết thương trên người, chỉ khi khom lưng lên giường hoặc cúi người mang giày cơn đau như kiến cắn mới toát ra.

Có điều bệnh nứt da là nỗi lo mới của hắn. Đêm đến, khi chuẩn bị vào mộng đẹp, nó sẽ xuất hiện, tra tấn hắn, làm hắn đau đớn, mất ngủ. Chỉ có lòng bàn tay chai sần của nữ nhân kia mới có thể an ủi nó. Hai chân hắn bị nó cắn xé, nhưng chỉ cần ngón tay lạnh băng ấy ấn vào, hợp lại với những kẽ ở ngón chân, mọi khó chịu sẽ biến mất.

Hắn không thể không thừa nhận, đây là chỗ tốt duy nhất của nàng.

***

Lúc A Đào đẩy xe ba gác ra chợ, bánh xe không may mắc vào lưới đánh cá của Lưu Tứ.

Ở góc đường này, mùi tanh luôn luôn tỏa ra, vẩy cá dính đầy dưới đá lát đường, đủ màu đủ sắc phát sáng, óng ánh, mỗi lần bánh xe đi qua, tiếng lạo xạo của vẩy cá bị nghiền nát vang lên không ngừng, chuyện này khiến nàng ảo giác rằng không có gì trở ngại.

Anh em bà con xa của Lưu Tứ là Lý quân gia đang đừng chọn một con cá lớn, trên lưng con cá chép to kia có vài vết đốm phức tạp, như bị cái giũa khắc lên. Tuy hương vị không khác gì, nhưng gã khá thích mấy món đồ mới lạ, cho nên định bắt lên xem, còn chưa lấy ra, lưới cá đã bị lật nghiêng, con cá nhảy ào xuống bồn nước cạn, vẫy đuôi, xoắn thành một cục tròn.

“Thực xin lỗi.” A Đào vội vàng nâng xe lên, cố gắng lấy lưới cá ra khỏi bánh xe.

Lý quân gia phủi vệt nước bắn lên vạt áo, phun nước bọt ra, mắng: “Thật là đen đủi.”

Lưu Tứ đứng yên một bên, sắc mặt u ám, thấy hắn không tới giúp đỡ, Lý quân gia khá bất ngờ, “Sao vậy cà, nàng không phải tình nhân của người ư?”

Nghe vậy Lưu Tứ rất tức giận, “Nói hươu nói vượn.”

Lưới đánh cá quấn chặt trong bánh xe, không thể cởi ra ngay, nàng sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột, mấy con cá còn dính trong lưới điên cuồng giãy đành đạch, tập hợp thành một lực mạnh mẽ, lôi kéo với nàng.

Xe ba gác của nàng không chỉ mắc vào lưới đánh cá còn chắn cả lối đi của người khác, dần dần có tiếng mắng chửi vang lên, “Đừng chắn đường chứ, mau tránh ra coi.”

A Đào nhỏ giọng nói xin lỗi, nhưng nàng vừa bất lực vừa yếu ớt, làm sao cũng không thể thoát khỏi tình trạng khó khăn.

Có kẻ lớn tiếng trêu chọc, “Cắt lưới đánh cá đi.” Lại có kẻ cười nói: “Đó là chén cơm của người ta đấy, có giỏi thì ngươi tới cắt đi.”

Mọi người nhao nhao kêu la, người xem náo nhiệt cũng nhiều lên, con đường cũng tắc nghẽn hơn.

Lý quân gia lạnh mặt nhìn nàng loay hoay hồi lâu, trong lòng bực bội, quay đầu nói với Lưu Tứ, “Huynh đệ, muốn ta giúp nàng không?”

Lưu Tứ vốn không muốn gây chuyện thị phi, nhưng sợ nàng ở đây sẽ bị người khác bàn tán, liền gật đầu.

Lý quân gia cầm đao đi tới, trong tiếng hô hoán của đám người, không nói không rằng chặt đứt càng xe, xe ba gác lập tức đổ sập, lồng hấp cũng đổ ầm xuống đất, sương mù bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngọt ngào của bánh hoa quế tản ra.

“Ôi chao.” Có người lắc đầu than nhẹ, đi ngang qua người nàng, đế giày dẫm lên một cái bánh hoa quế lấm bẩn, người ở sau thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, những miếng bánh ngọt màu trắng cuối cùng lại thành nước bùn dưới chân bọn họ.

A Đào ngẩng đầu, lùi qua một bên nhường đường cho họ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, hy vọng tìm được một người chịu giúp nàng nhấc phần còn lại của xe ba gác lên, nhưng ai cũng biết đạo lí ‘nước xa không cứu được lửa gần.’

Nàng cúi đầu, khiêng lồng hấp qua bên đường trước, chiếc xe ba gác thiếu một bánh bỗng biến thành một mớ củi nặng nề và vô dụng, nhưng dù nàng có dùng hết sức ở vai, chiếc xe vẫn không thể di chuyển.

Lý quân gia lại tìm được con cá chép đốm kia, gã cười to, “Ta lấy con cá này về trước đây, lần sau sẽ trả tiền cho ngươi.” Gã vòng qua sạp bán cá, tàn nhẫn đá văng cái bánh xe chắn đường, còn cố ý quét đuôi cá tanh tưởi nhớt nhợt qua sống lưng của nàng.

A Đào cũng không biết mình đã mất bao lâu mới kéo được chiếc xe đến một nơi có thể dung thân, đây là nơi tập trung của các sạp bán gia súc sống, bọn họ đào một cái hố to để tiện xử lý lông gà, da thỏ, lòng ruột, máu tiết đều vứt xuống đó, chỉ sau khi tan chợ mới có người tới dọn dẹp.

Xe hỏng rồi, bánh không có, nàng cũng không biết nên đau lòng cái nào, nơi này cũng không phải chỗ để nàng khóc lóc kể lể, chỉ đành cắn răng mang từng cái về nhà trước.

Kỷ Vô Ưu đang ở trong sân vung kiếm luyện vài chiêu đơn giản thì thấy nữ nhân kia mặt xám mày tro trở lại, đặt xong cái lồng hấp to ở góc tường rồi vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau thì mang về một cái trục bánh xe. Lần thứ ba có hơi lâu, qua giữa trưa mới nghe thấy tiếng thở hồng hộc của nàng.

Hắn tò mò đi qua nhìn, chiếc xe ba gác bị hỏng nằm ngã nghiêng ở ngạch cửa, mặt trên rất lộn xộn, lông chim, vết máu, còn loáng thoáng bốc mùi hôi thối.

Nàng ủ rũ ngồi bệch trên ngạch cửa, quần áo rách toạc vài chỗ, búi tóc lỏng lẻo, đôi giày vải cũng lấm lem bùn đất.

“Ngươi bị cướp?” Hắn hỏi.

A Đào lắc đầu, không nói gì, ngồi nghỉ một lát thì đứng dậy, bả vai gầy gò cong lên, cố sức nâng xe ba gác vào trong.

Cất xong đống đồ kia vào một góc tường, nàng mới đóng cửa lại, đi thẳng xuống bếp.

Thật lâu sau, có tiếng khóc truyền ra, mới đầu còn tưởng là mèo nhà ai đang đánh nhau, sau đó A Tài chạy vào bếp, sủa theo tiếng nức nở kia, ngay lập tức, âm thanh thảm thiết lan theo bức tường thấp ra tận bên ngoài.

Hắn chậm rãi đi đến phòng bếp, nữ nhân kia ngồi trên ghế con khóc thút thít. Tình cảnh này quá kì lạ, hắn sợ hàng xóm xung quanh đến đây hóng chuyện, chỉ phải nén cơn bực bội, hỏi: “Hỏi ngươi đấy, ngươi có phải bị cướp không?”

A Đào ngẩng đầu lên, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, hốc mắt đỏ hoe đầy bất bình, “Bọn họ chém đứt xe của ta.”

Bọn họ? Đương nhiên không phải một người, chứng minh nàng thật sự bị cướp. Nhưng kẻ nào lại muốn cướp đồ của nữ nhân nghèo kiết xác này? Trừ mớ bánh hoa quế, nàng cũng đâu có thứ gì đáng giá?

Hắn cười nhạo, “Sao ngươi không tìm quan binh?” Trở về khóc lóc có ích lợi gì, cho rằng có người sẽ giúp nàng?

A Đào quệt nước mắt, “Hắn chính là người chém.”

Lời này khiến hắn thấy hứng thú, “Ồ? Vì sao bọn họ muốn chém xe ngươi? Thấy ngươi là quả phụ nên ăn hiếp?”

A Đào không muốn giải thích quá nhiều, cũng không muốn nhìn gương mặt giậu đổ bìm leo của hắn, “Bánh xe của ta mắc phải lưới đánh cá, ta không cố ý.”

Kỷ Vô Ưu nghĩ một lát, “Lưới đánh cá? Là tên bán cá kia à?” Hèn gì, hắn lắc đầu, tựa vài vào khung cửa, tuy chuyện này chả liên quan gì đến hắn nhưng hắn vẫn nhịn không được mà gằn giọng, “Muốn ta đến đập nát sạp bán cá của hắn?” Nếu hắn là người chặt đứt đường tài lộ của nàng trước, thì không ai có tư cách đến kiếm lời nữa!

A Đào nào có can đảm đi trả thù, nàng thấy buồn lo mà thôi, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện bồi thường.

Hôm trước uống say nên nghỉ bán, hôm nay lại bị ăn hiếp, sỉ nhục, xe ba gác cũng bị người ta chém hư, không có tiền mua thuốc mua thức ăn, nàng cảm thấy bản thân y hệt cây lục bình, chưa được trải nghiệm cuộc sống phiêu đãng bốn phương đã cảm nhận được thế gian hiểm ác.

Bên cạnh còn có một con chó nhỏ, một nam nhân cộc cằn cần nàng chăm sóc, dù cho mọi hy sinh đó sẽ không được hồi báo.

Càng nghĩ càng chua xót, nước mắt lại chảy xuống dưới. Khó trách nữ nhân luôn thích than mình mệnh khổ, không phải khổ mà là quá khổ.

Nàng khóc đến nỗi thở hổn hển, khóc ra hết những uất ức, khó chịu suốt mấy tháng qua, như mưa dầm dề, tí tách tí tách không ngừng.

Kỷ Vô Ưu đứng ngơ ra, theo lý thuyết, nữ nhân này mà khóc nháo lên, hắn sẽ thấy phiền chán, như cuộc cãi lộn vô cớ ngày ấy, nháy mắt là có thể khơi dậy cơn tức giận trong lòng hắn.

Nhưng hôm nay, khi nghe thấy tiếng khóc này, trong lòng hắn bỗng thấy khó xử, tuy giữa bọn họ chẳng có tình nghĩa gì, nhưng nói thế nào cũng là người sống chung một mái hiên với nhau, khoanh tay đứng nhìn không phải chuyện một người nam nhân nên làm.

Hắn thất thần nghĩ đến đôi tay đầy vết chai vuốt ve chân mình hằng đêm, năm ngón tay thô ráp mang cho hắn cảm giác run rẩy và thoái mái khó nhịn, mà lúc này, đôi tay kia ở ngay trước mắt hắn, cuộn tròn trong ống tay áo, chới với giữa làn nước mắt, tái nhợt nhỏ gầy, như một đứa trẻ không nơi nương tựa.

Hắn nghĩ, nếu không thương xót nữ nhân kia, thì cũng nên thương xót đôi tay này.

Ý nghĩ kì cục đó làm hắn quả thực muốn sỉ nhục chính mình.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói, “Ngươi tìm một miếng gỗ to ra đây.”

Hắn xoay người ra ngoài, cẩn thận đánh giá lỗ thủng giữa bánh xe và trục xe, lặng lẽ tính toán kích thước của gỗ để hai bên được đối xứng.

Có gỗ, hắn rút thừa ảnh kiếm ra, mũi kiếm uyển chuyển gọt vót miếng gỗ thô, dưới ánh sáng xanh thẳm, vụn gỗ chất chồng lên nhau. Một trong những vũ khí nổi tiếng nhất ở Ly Châu, giờ phút này lại thành công cụ tu sửa xe ba gác.

Nữ nhân ôm chó, ngồi xổm một bên, nhìn hắn không chớp mắt, chính xác là đang nhìn cái gậy gỗ trong tay hắn.

Nàng trong mắt có hy vọng, có tín nhiệm.

Tín nhiệm? Thật ư? Sao nàng có thể đặt niềm tin ở hắn? Đặt niềm tin cho kẻ hủy hoại cuộc sống bình yên của nàng, mang cho nàng đau khổ và tủi nhục?
***Xót tay trước đi rồi xót người sau nha anh…. chán Kỷ =))))