A Đào

Chương 11: Hủy diệt (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Mạt đi tới ven đường, ngồi xuống một ụ cỏ lớn, thở ra một hơi rồi nói: “Bằng không dựng trại dưới chân núi, sáng mai liền tấn công.”

“Không được.” Trương Úc Bạch tiếp tục khuyên: “Trong khe núi là chỗ nguy hiểm nhất, nếu đang ngủ bị đánh lén……”

Còn chưa nói xong, Lưu Mạt đã không kiên nhẫn cắt ngang, “Trương đại hiệp, ta biết ngươi võ nghệ cao cường, có chút tiếng tăm, ta kính trọng ngươi, coi ngươi là bằng hữu mới cho phép ngươi ở đây nói nhảm, nếu ngươi có tâm giúp ta, hãy ở lại chiến đấu với ta, nếu không, nhân lúc còn sớm trở về chờ tin tốt của ta đi, đừng ở đây làm ta cụt hứng nữa.”

Trương Úc Bạch thấy gã chấp mê bất ngộ, trong lòng nôn nóng, không biết phải khuyên thế nào mới tốt. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, các binh lính đang nghỉ ngơi, hoặc ngồi hoặc nằm, hoàn toàn không hề có kỷ luật, mới được một nửa lộ trình mà tinh thần đã suy sút như vậy rồi, nếu thật sự phải giao chiến, liệu có còn sức để thắng?

Lưu Mạt thấy hắn đứng đó, lo lắng nhìn xung quanh, nhịn không được trêu chọc, “Trương đại hiệp để ý chuyện này như vậy, hẳn là muốn cùng ta đi diệt thổ phỉ đúng không? Đây là một cơ hội tốt để lập công ghi danh, ngươi phải nắm chắc vào.”

Trương Úc Bạch tức giận trả lời: “Danh lợi với ta mà nói không quan trọng.”

Lưu Mạt cười, “Là do ngươi chưa nếm thử mùi vị của danh lợi đó thôi, danh xưng thiếu niên hào hiệp nổi tiếng ở thành Đông Hồ đã sớm bị huynh đệ tốt của ngươi – Kỷ Vô Ưu chiếm mất rồi còn đâu.”

Giọng Trương Úc Bạch không khỏi trầm xuống, “Thì sao, chúng ta là huynh đệ đồng môn, vinh nhục nhất thể.”

Nghe vậy, Lưu Mạt cười khúc khích, lắc đầu thở dài: “Vinh nhục nhất thể cái gì? Hắn là người thừa kế của Bắc Nguyệt sơn trang, đáng mặt công tử quyền quý, ngươi chỉ chiếm được cái danh sư huynh của hắn mà thôi, vinh nhục nhất thể với hắn, ngươi xứng sao?”

Trương Úc Bạch dần dần có chút tức giận, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Lưu Mạt thấy sắc mặt hắn khó chịu, nụ cười chế nhạo trên khóe miệng càng thêm càn rỡ, “Ta chỉ bất bình thay ngươi mà thôi, ngươi nhìn xem, cùng một thầy dạy, cùng một võ nghệ siêu quần, nhưng ở thành Đông Hồ, số người biết tới ngươi chẳng có bao nhiêu, hắn thì khác, dòng dõi quyền quý, hưởng thụ vô độ, mà ngươi chỉ có thể làm việc vặt giúp người khác mà sống……” Nói xong còn chậc lưỡi, ánh mắt dán chặt vào bộ đồ vải thô trên người hắn.

Trương Úc Bạch vung ống tay áo, sắc mặt tái nhợt: “Ta kiếm sống bằng chính sức lực của mình, sống quang minh lỗi lạc.”

Lưu Mạt nói: “Vâng vâng vâng, ngài quang minh lỗi lạc, nhưng chúng ta tốn công tốn sức đọc sách học võ là vì cái gì? Còn không phải vì hai chữ ‘danh lợi’ sao? Ta nghe nói, năm đó khi ngươi giết thổ phỉ ở Tây Lĩnh, bị bọn chúng bao vây đánh cho tơi bời, nếu không phải Kỷ đại công tử đến cứu, ngươi đã sớm mất mạng.”

“Nói bậy.” Trương Úc Bạch tức giận cực kì, hắn phản bác, “Năm đó, ta đã xông thẳng vào sào huyệt của bọn chúng bằng chính sức lực của mình, tự tay giết hết một nửa ổ tặc, nếu không phải bị tiểu nhân ám toán thì sao có thể mắc bẫy?”

Thấy hắn cãi đến đỏ mặt, Lưu Mạt mới biết mình đã đụng vào điểm yếu của hắn, gã vội vàng tranh thủ thời cơ, cười giả lả, “Ta đương nhiên biết tất cả đều là công lao của ngài, nhưng ta biết thì có ích gì, cái danh kia còn không phải bị Kỷ Vô Ưu chiếm mất sao? Vả lại ta còn nghe người giang hồ truyền tai nhau, nói ngươi, nói ngươi…” Tới đây, gã cố ý dừng lại, trực tiếp dẫn dụ Trương Úc Bạch hỏi thăm.

Trương Úc Bạch quả nhiên trúng kế, hắn hỏi: “Nói cái gì?”

Lưu Mạt sờ cằm, bày ra bộ dạng khó mà mở miệng, sau một hồi ngượng ngùng mới nói: “Bọn họ nói Kỷ Vô Ưu và ngươi là đoạn tụ, cho nên cái gì cũng sẽ giúp đỡ ngươi.”

Trương Úc Bạch xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, hắn gắt lên, “Nói hươu nói vượn.”

Lưu Mạt nói: “Đương nhiên là nói hươu nói vượn, nhưng muốn lấp kín miệng của đám người đó, ngươi nhất định phải tự tay bắt được thành tựu mới được, chẳng lẽ ngươi muốn bị oan uổng mãi sao?”

Lí trí của Trương Úc Bạch đã sớm mất hết, trường kiếm trong tay vang lên khanh khách, sao hắn có thể không nghĩ tới việc đạt được thành tựu chứ? Đáng tiếc thế sự quá vô thường, cùng một thứ, trong khi mình nỗ lực hết sức mới lấy được, thì có người không cần tốn nhiều sức cũng có thể có được.

Hắn luôn coi hai câu ‘bảo kiếm phong tòng mĩ lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (*)’ là chân lý, cực kì tôn sùng, nhưng giờ đây nó cũng chỉ giống một lời nói dối an ủi người ta mà thôi.

(mang ý nghĩa ẩn dụ, giáo dục mọi người rằng họ cần phải rèn luyện để đạt được thành công)

Hắn hoảng hốt nhớ lại chuyện năm đó ở sư môn.

Năm ấy hắn xuất sư bất lợi, sau khi trở về thì đóng cửa luyện kiếm, thề rằng nếu không luyện đến mức cao nhất sẽ không xuống núi nữa. Nhưng hắn càng sốt ruột, tinh thần càng không thể tập trung, những tâm pháp, khẩu quyết vẫn hay đọc thuộc bỗng lộn xộn như hồ nhão.

Để tránh bị tẩu hỏa nhập ma, hắn chỉ phải đi dạo giải sầu khắp đạo quan.

Không ngờ, trong một lần đi dạo, lại tới đúng chỗ sư phụ bế quan, khi hắn đang định rời đi thì bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng nói chuyện.

Hắn nhất thời tò mò, liền leo lên nóc nhà, xốc một miếng ngói, lặng lẽ xem sao.

Nhà ở có hai người, một người là sư phụ, người kia là trang chủ của Bắc Nguyệt sơn trang – Kỷ Quân, họ đang nói đến chuyện diệc tặc lần trước, hắn nín thở, nghiêm túc nghe hết.

Sư phụ nói: “Lần này ít nhiều có Bắc Nguyệt sơn trang ra tay, Úc Bạch mới có thể an toàn trở về.”

Kỷ Quân nói: “Bọn họ là huynh đệ, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”

Sư phụ nói: “Vô Ưu quả là nhân tài hiếm thấy, tuy còn kiêu căng, nhưng khi gặp chuyện lại rất bình tĩnh, cư xử có mức độ, sau này nhất định có thể đạt được nghiệp lớn. Mà Úc Bạch, tư chất bình thường, tính tình lỗ mãng, chung quy là vô nghiệp, về sau e là Bắc Nguyệt sơn trang phải cho nó miếng cơm manh áo.”

Kỷ Quân khiêm tốn nói, “Đâu có đâu có, là chuyện nên làm.”

Hắn đần độn mà đứng dậy, cũng mặc kệ mái ngói bên dưới có phát ra tiếng vang hay không, ngự khinh công chạy về tiểu viện của mình.

Lời sư phụ như một con dao, đâm xuyên qua da thịt của hắn.

Trong lòng hắn vốn có một cây gai, cư xử không bằng Kỷ Vô Ưu, gia thế không bằng Kỷ Vô Ưu, đây là số trời định sẵn nên hắn cũng chỉ hơi thất vọng, chỉ có võ nghệ là hắn không muốn thừa nhận mình yếu hơn kẻ khác, hắn cực kì dụng tâm, không giống Kỷ Vô Ưu đánh cá ba ngày, phơi nắng hai ngày, tuy nhiên, dù có nỗ lực thế nào, kết quả vẫn uổng công.

Kỷ Vô Ưu có gia thế, có danh tiếng, thậm chí còn được tiểu sư muội ái mộ.

Cùng là con người, vì sao trời cao lại bất công như thế?

Lần đầu tiên hắn cảm thấy ghen ghét Kỷ Vô Ưu, lòng hắn giờ như núi lửa cuối thu, một khi châm lửa sẽ bùng cháy mạnh mẽ, cả người cũng nóng lên.

Lưu Mạt ở bên cạnh bỗng cắt ngang suy nghĩ của hắn, “Trương đại hiệp, rốt cuộc ngươi có ý gì? Ta đang thực lòng mời ngươi.”

Trương Úc Bạch ngây ngốc nhìn gã, “Cái gì?”

Lưu Mạt đứng dậy, chụp lấy bả vai hắn, “Ngươi làm quân sư của ta đi, nếu thắng, công lao sẽ là của hai chúng ta, đến lúc đó, nha môn sẽ dán cáo thị, ai ai trong thành Đông Hồ cũng biết ngươi là đại anh hùng diệt tặc cho dân, không cần đứng sau lưng Kỷ Vô Ưu, cũng không sợ người ta dùng lời lẽ ô uế xoi mói nữa.”

Trương Úc Bạch trong lòng biết không ổn, vốn định cự tuyệt, nhưng không biết tại sao lại im lặng, lần trước là hắn quá mức lỗ mãng, bị bọn chúng bao vây, tiêu hết thể lực nên mới thất bại.

Hiện tại phía sau hắn có một ngàn người, lấy sức lực của một ngàn người áp chế những tên cường đạo kia, tự hắn đấu với Chu Mậu, chẳng lẽ còn không thể thành công?

Lưu Mạt sai người dắt ngựa tới, vái chào Trương Úc Bạch, “Trương đại hiệp, ta phải tiếp tục lên đường, nếu ngươi muốn, có thể đuổi theo, ta sẽ đợi.”

***

Trương Úc Bạch lòng đầy tâm sự quay về Bắc Nguyệt sơn trang, lúc này, Kỷ Vô Ưu đang ở thư phòng cầm bản đồ nghiên cứu những con đường vận chuyển trà sang Tây Vực.

So với đánh đấm, hắn muốn làm một thương nhân thành công hơn.

Trương Úc Bạch vén trường sam đi vào, hắn ở Bắc Nguyệt sơn trang với danh nghĩa là khách, nhưng trên thực tế, hắn được đãi ngộ không khác gì chủ tử, mọi việc diễn ra rất suông sẻ, không một trở ngại.

Hắn vừa vào cửa lại hỏi: “Việc này đệ thấy thế nào?”

“Hả?” Kỷ Vô Ưu mặt đầy nghi hoặc, sau một lúc lâu mới nhớ ra hắn đang hỏi chuyện ở Tây Lĩnh, liền trả lời: “Lưu Mạt chỉ là một tên ham mê tửu sắc, sao có thể làm ra đại sự.”

Trương Úc Bạch nói: “Thì sao, chỉ cần lãnh đạo thích đáng, hẳn là không khó thành công.”

Kỷ Vô Ưu nghe vậy ngẩng đầu lên cười: “Có ý gì? Huynh muốn làm quân sư cho gã?”

Trương Úc Bạch không tỏ ý kiến.

Kỷ Vô Ưu đứng dậy, cố ý rót một chén trà đặt xuống trước mặt hắn, sau đó khuyên nhủ, “Sư huynh, đừng tùy tiện hành sự, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn.”

Trương Úc Bạch nghiêm nghị nói: “Ta đã nghĩ rồi, chỉ cần để bọn họ đối phó với đám đạo chích kia là được, còn ta sẽ tự đối phó với Chu Mậu.”

Kỷ Vô Ưu cười nhạo, “Huynh trông cậy vào một ngàn người kia sao, cầm chiêng gióng trống đẩy lui kẻ địch?”

Bây giờ Trương Úc Bạch chỉ có một quyết tâm: “Dù sao đi nữa, đây cũng là cơ hội tốt để ta rửa nhục.”

Kỷ Vô Ưu biết hắn bướng bỉnh, không tiện phân tranh với hắn, chỉ phải nghiêm mặt nói: “Nếu huynh phải đi, ta sẽ đi với huynh.”

Trương Úc Bạch từ chối, “Không cần, một mình ta là đủ rồi.”

Kỷ Vô Ưu nói sâu xa, “Chu Mậu là kẻ cực kì xảo trá, huynh lại quá ngay thẳng, luận mưu lược huynh không phải đối thủ của hắn ta, sao huynh biết Lưu Mạt kia sẽ nghe huynh sắp xếp, sẽ không bỏ rơi huynh?”

Thật ra Trương Úc Bạch cũng băn khoăn chuyện đó, nhưng suy nghĩ không cam lòng kia cứ quấy phá trong đầu, nhất thời chẳng thể xua tan, hắn bực bội đấm vào mặt bàn, làm ấm trà rung lên, “Dù bọn họ vô dụng, nhưng cũng có thể giữ chân một lúc cho ta.”

Kỷ Vô Ưu bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Huynh quá tự tin rồi, Lưu Mạt kia ngông cuồng như vậy, sao có thể răm rắp nghe lời người khác.” Hắn bước tới trước, vỗ nhẹ vào lưng y, “Sư huynh, chúng ta là tình đồng môn, chẳng lẽ không đáng tin bằng người ngoài sao?”

Trương Úc Bạch khó chịu tránh né, “Không phải ta không tin đệ, ta chỉ muốn chứng minh, không có đệ giúp đỡ ta cũng có thể làm được việc.”

Kỷ Vô Ưu chậm rãi buông tay, lui ra sau nhìn chằm chằm cây lan quân tử (*) bên ngoài cửa sổ, tuy thời kì nở hoa đã hết, nhưng trải qua bàn tay chăm bón cẩn thận của nông dân chuyên trồng hoa trong sơn trang, vài nụ hoa nho nhỏ vẫn e ấp hé mở, màu cam tươi sáng kia không hề xứng với khung cảnh mây yên gió nhẹ trước mắt.

(hoa lan quân tử/ huệ quân tử)

b6fbb5abe5e487b

Hắn nói: “Vậy để đệ phái một đoàn người đi theo.”

Trương Úc Bạch vẫn khéo léo từ chối, “Ta nói rồi, mình ta là đủ.”

Sắc mặt của Kỷ Vô Ưu hơi trầm, “Sao huynh cứ khăng khăng làm theo ý mình vậy, huynh quên lần trước mình bị bao vây thế nào rồi sao?”

Lời này là tâm ma trong lòng Trương Úc Bạch, y đứng dậy, trong giọng nói tràn đầy mạnh mẽ: “Đệ yên tâm, lần này ta sẽ không khinh địch nữa, nhất định hiểu rõ tình thế rồi ra tay. Dù lần này có thất bại, đó cũng là số mệnh của ta, không liên quan tới đệ.”

Kỷ Vô Ưu cười khổ, “Sư huynh, huynh chính là chấp niệm quá sâu, thỉnh thoảng phải rộng lượng một chút, bằng không sẽ sống rất mệt.”

Trương Úc Bạch nói: “Cũng không hẳn là chấp niệm, ta chỉ là không muốn thua thiệt kẻ khác, ta là sư huynh của đệ, dù võ công không bằng đệ, vẫn nên có thành tựu cho riêng mình.”

Kỷ Vô Ưu duỗi tay vịn vào khung cửa sổ, ánh mắt có chút dao động: “Huynh biết không, ta không hề muốn tranh cao thấp với huynh, ta có thể cho huynh bất kì danh tiếng gì, ngay cả vinh hoa phú quý này, nếu huynh muốn, ta cũng có thể chia cho huynh, huynh cũng biết…… Ta… thật ra ta…”

Trương Úc Bạch càng nghe càng hận, quát nhẹ một tiếng chặn miệng hắn, “Không cần, ai cũng có số mệnh riêng, đệ là công tử của Bắc Nguyệt sơn trang, còn ta chỉ là một kẻ vô cố vô thân mà thôi.”

Kỷ Vô Ưu hít sâu, tiếp tục khuyên bảo: “Sư huynh, hiện tại không phải lúc tranh cãi.”

“Không cần nói nữa, chuyện của ta, ta tự làm chủ.” Vừa dứt dời, Trương Úc Bạch đã phất tay áo mà đi, cánh cửa bị gió thổi qua phát ra tiếng kẽo kẹt, Kỷ Vô Ưu quay đầu nhìn bóng lưng y, đứng bất động thật lâu.


* Ý, suýt tỏ tình cmn rồi… làm hết hồn à ಠ◡ಠ