A Châu

Chương 2




[A Châu] Hồi 2

A Châu đến Nhạn Môn quan chính vì để tìm Tiêu Phong.

Tuy nói đã chuẩn bị kỹ càng nhưng Tiêu Phong xuất hiện lúc này thực sự nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng không hề bình tĩnh như mình tưởng, tất cả nhớ nhung, đau xót trong lòng cứ thế bộc lộ hết ra ngoài.

Dáng vẻ ấy trong mắt Tiêu Phong lại hóa ra kì lạ.

Chàng nghĩ ngợi, chắc chắn mình chưa từng gặp cô gái này. Tuy rằng nàng giỏi cải trang, giả vờ nhưng khi thấy người Liêu vô tội gặp nạn vẫn ra tay cứu giúp, chứng tỏ không có ý xấu. Hơn nữa chàng đã thăm dò võ công của nàng, thấy cũng rất bình thường, không có gì đáng ngờ, chỉ là có vẻ đã từng đến nơi này rồi.

Tiêu Phong ôm quyền: “Cô nương quả là có lòng hiệp nghĩa.”

A Châu sững sờ, hít sâu một hơi coi như thu lại tất cả cảm xúc, nàng đáp lễ, nói với Tiêu Phong: “Đa tạ… đại hiệp đã giúp đỡ.”

Tiêu Phong cười: “Không cần cảm ơn. Vậy ta đi trước đây.”

“Đại hiệp khoan đã. Tiểu nữ đến đây để tìm bang chủ Cái bang Kiều Phong, đại hiệp có từng gặp không?” A Châu gọi với theo.

Quả nhiên Tiêu Phong dừng bước, chàng nghĩ kĩ lần nữa, đúng thực mình chưa từng gặp nàng bao giờ, không biết nàng tìm mình có chuyện gì. Chàng hỏi: “Cô nương quen Kiều Phong sao?”

“Tiểu nữ chỉ nghe đại danh của Kiều bang chủ, chưa từng… chưa từng gặp.”

“Vậy cô nương tìm Kiều Phong có chuyện gì?” Tiêu Phong thấy A Châu khẽ nhíu mày, bèn nói: “À, ta chính là Kiều Phong.”

A Châu ra vẻ kinh ngạc, khẽ ngừng lại rồi nói: “Tiểu nữ có một phong thư muốn đưa cho Kiều bang chủ, hiện thư đang ở Lạc Dương.”

Tiêu Phong nghĩ, chẳng lẽ cô gái này đến Nhạn Môn quan là vì muốn đưa bức thư cho mình? Không biết thư ra sao mà lại để ở Lạc Dương? Tuy chàng lẽ người thô lỗ nhưng suy nghĩ rất cẩn thận, chỉ huy Cái Bang nhiều năm, tất không phải hạng lỗ mãng. Đáng tiếc, Tiêu Phong há có thể lường được A Châu trước mắt chính là người chàng yêu tha thiết ở kiếp trước. A Châu không có thân thích ở Lạc Dương, nói vậy chỉ vì không đành lòng để Tiêu Phong biết chân tướng ngay lúc này.

Tiêu Phong là người lỗi lạc, A Châu đã nói vậy, chàng chỉ bảo: “Giờ ta cũng định về Lạc Dương, cô nương cứ đưa đến tổng đà của Cái Bang là được.”

A Châu hiểu rõ tính cách Tiêu Phong, nàng nói ngay: “Kiều bang chủ, đây là một bức thư rất quan trọng, tiểu nữ chỉ muốn cho một mình ngài biết. Tuy võ công tiểu nữ không bì được với Kiều bang chủ nhưng cũng không đến mức liên lụy đến ngài.”

Bị A Châu nói thế, Tiêu Phong không khỏi nghĩ ngợi, cô nương này ngàn dặm xa xôi đến đưa tin mà chàng lại bảo người ta mang đến tổng đà thì đúng là thiếu cân nhắc. Chàng nói: “Cô nương hiểu nhầm rồi, chỉ là ta và cô nam nữ khác biệt, nếu đi cùng nhau sợ có điều bất tiện.”

“Kiều bang chủ yên tâm, tiểu nữ sẽ cải trang thành nam, sẽ không để Kiều bang chủ phải phải khó xử.”

Tiêu Phong thầm nghĩ, cô gái này đúng là xảo quyệt, rõ ràng hiểu ý chàng mà vẫn cố tình nói vậy. Lần này quay về chàng không có chuyện gì khẩn cấp, nếu nàng luôn miệng nói thư kia quan trọng thì đi cùng nàng cũng không sao.

A Châu tìm đến vách đá trên Nhạn Môn quan mà Tiêu Viễn Sơn khắc năm xưa, cố ý sao chép lại. Tiêu Phong thấy hành vi kì quặc của nàng nhưng chàng không hiểu chữ Khiết Đan, cũng không hỏi nhiều.

Hai người trở thành bạn đồng hành.

Kiếp trước A Châu cũng cùng chàng đi từ Nhạn Môn quan đến khắp nơi tại Trung Nguyên nhưng hiện giờ không giống như vậy.

Khi đó chàng là một đại anh hùng gặp phải biến cố. Tuy bị người khắp thiên hạ hiểu lầm nhưng chàng vẫn luôn thẳng lưng, kiêu ngạo, là một anh hùng mang lòng báo thù. Chỉ là khi ấy họ không giống người xa lạ như bây giờ.

Tiêu Phong mua hai con ngựa, lúc trả tiền bị A Châu ngăn lại, nàng tự trả tiền phần mình.

Mỗi khi A Châu nghĩ đến việc cha ruột mình là tên đại ác trước đây thì cực kỳ buồn khổ. Cũng bởi vậy mà nàng luôn kiềm chế mình, tuy đi cùng Tiêu Phong nhưng trước sau vẫn như người lạ.

Tiêu Phong thấy vậy cũng không tỏ thái độ gì.

Trái lại, biểu hiện của A Châu khiến chàng phải nhìn bằng con mắt khác.

Chàng vốn tưởng đi cùng con gái sẽ có nhiều phiền phức nhưng không ngờ cô gái này đơn giản, phóng khoáng, hơn nữa còn rất xa cách, nếu không phải thấy nàng luôn yên lặng đi cùng đường với mình, chàng sẽ nghĩ mình vẫn đơn độc như trước.

Hai người không kịp đến quán trọ trên trấn thì trời đã đổ mưa to, bèn vội vàng tìm sơn động để tạm lánh.

Cả hai ngồi lặng yên bên đống lửa hong khô quần áo, Tiêu Phong nhìn sang, thấy A Châu cúi đầu, gương mặt trắng trẻo vương vài sợi tóc ướt, nhìn rất đẹp. Chàng nhanh chóng quay đi, bước đến cửa động rồi lấy rượu bên hông ra uống vài ngụm.

A Châu cũng đi đến, đứng cạnh Tiêu Phong.

Tiêu Phong là người phương Bắc, cao to lẫm liệt, A Châu lại là con gái Giang Nam, nhỏ bé, mềm mại. Hai người đứng cạnh nhau càng khiến A Châu trông nhỏ nhắn hơn.

Giữa hai người vẫn có khoảng cách khá xa, gió đêm thổi tay áo bay phấp phới.

Dù vậy, Tiêu Phong vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

Đột nhiên A Châu nói: “Ngày mai trời sẽ nắng.”

Tiêu Phong tò mò nhìn nàng: “Sao cô nương biết?”

“Tiểu nữ vừa bấm ngón tay tính ra như thế.” Nàng cười khẽ. Tiêu Phong nghĩ, nhiều ngày qua rất ít khi thấy nàng cười, bây giờ nàng mới giống thiếu nữ mười lăm, mười sáu. A Châu nói tiếp: “Trước giờ tiểu nữ vẫn chưa hỏi Kiều bang chủ, ngài có cảm tưởng thế nào với chuyện quân Tống hiếp đáp tù binh người Liêu hôm ấy?”

Tiêu Phong uống thêm hớp rượu: “Những quan quân kia quả thực không nên như vậy.”

“Đúng vậy, người Tống là người, chẳng lẽ người Liêu không phải người sao?” A Châu than nhẹ: “Vạn vật là một, chúng sinh ngang hàng. Thánh hiền, loài vật, nào khác gì nhau…”

Từ nhỏ Tiêu Phong đã biết phải giết người Khiết Đan, bảo vệ quốc gia, nghe A Châu nói vậy tuy cũng có ít cảm xúc nhưng chàng không để tâm, chỉ nghĩ cô gái nhỏ thấy tình cảnh hôm ấy nên khó tránh khỏi suy nghĩ. A Châu lại hỏi: “Kiều bang chủ, ngài cảm thấy thế nào?”

Tiêu Phong lắc đầu, cười: “Cô nương nói có lý. Chỉ là người Khiết Đan bản tính hung tàn, đã giết hại không ít con dân Đại Tống. Tất nhiên không nên hại phụ nữ, trẻ em tay không tấc sắt nhưng không phải người Khiết Đan nào cũng không đáng chết. Còn đạo lý cô nương nói, nếu người trên đời ai cũng hiểu thì sao lại có giết chóc giữa người Hán và Khiết Đan?”

A Châu thầm nghĩ, quả thực nếu ai cũng hiểu đạo lý này thì sẽ không có vòng tròn giết chóc vô tận, Tiêu đại ca cũng sẽ không phải nhận hết thảy nghi ngờ. Nàng khẽ đồng tình rồi quay người đi vào sơn động. Tiêu Phong đứng tại chỗ, uống hết rượu mà vẫn thấy chưa đã, nơi hoang vu này cũng không tìm được chỗ mua rượu. Chàng rầu rĩ xoay người, thấy A Châu đã dựa vào vách đá thiếp đi.

Chàng bèn ngồi luôn ở cửa động, không hề đi vào.

Tiêu Phong bị tiếng nói mớ của A Châu đánh thức. Củi lửa trong động đã cháy hết, trời còn đang tối, mưa gió chưa ngừng. Gương mặt A Châu vừa nhỏ vừa trắng, nàng đang không ngừng nói gì đó. Tai Tiêu Phong rất thính, tuy ở xa nhưng vẫn nghe thấy nàng lúc thì gọi cha mẹ, lúc lại gọi Tiêu đại ca. Chàng quay lại nhìn, vẻ mặt nàng vô cùng đau khổ, mắt nhắm nghiền mà lệ rơi lã chã. Tiêu Phong chỉ lặng lẽ đứng dậy, thêm củi, đốt lửa.

Ngày hôm sau quả nhiên trời nắng.

Hai người tiếp tục xuôi về nam, trên đường vô tình gặp Đàm công, Đàm bà.

Vợ chồng họ là bạn cũ của Tiêu Phong, vừa thấy mặt bèn ra hiệu ra quán rượu gần đó. Hiện tại A Châu mang dáng vẻ một người bình thường, Đàm công, Đàm bà thấy nàng còn trẻ, tướng mạo cũng không xuất chúng, nếu không phải do đi cùng Tiêu Phong thì họ đã không chú ý đến. Lẽ ra hiện giờ phải theo lễ chào hỏi một tiếng nhưng suốt đường đi Tiêu Phong chưa hề hỏi tên nàng, nhất thời sững ra: “Ta thực sự không biết người anh em này tên gì.”

A Châu chỉ cười, nói thản nhiên: “Tại hạ họ Nguyễn.”

A Châu không nói tên là vì sợ gặp phải kẻ địch của nhà Mộ Dung, như thế sẽ phức tạp.

Đàm công, Đàm bà thấy thế chỉ nghĩ là tiểu bối không lễ phép, hơn nữa thấy Tiêu Phong đến tên nàng cũng không biết thì đúng không quen biết gì mấy, càng không để ý đến. Chỉ có Tiêu Phong cảm thấy con gái người ta không tiện nói khuê danh, có thể hiểu được.

Chàng thích nhất là rượu, lần này đi cùng A Châu tuy uống thoải mái nhưng không có người người uống cùng cũng hơi chán. Nay có Đàm công, Đàm bà ở đây, đúng là không gì tốt hơn. Đàm công, Đàm bà biết tính tình Tiêu Phong, ba người gọi liền mấy vò rượu, không nâng ly cạn chén gì mà cứ thế lấy bát uống, sảng khoái nói chuyện. A Châu ngồi cạnh, chỉ yên lặng không lên tiếng. Rượu uống chưa đã, Đàm bà hỏi Tiêu Phong: “Kiều bang chủ, ta thấy vị tiểu ca họ Nguyễn đây không chung đường với cậu, sao lại đi với nhau thế?”

“Ha ha, người chung đường đấy, bọn tôi đi cùng nhau từ Nhạn Môn quan đến đây.” Tiêu Phong kính Đàm bà một chén, đang định kể chuyện ở Nhạn Môn quan thì A Châu đột nhiên ho một tiếng, mọi người nhìn sang, lại thấy nàng chỉ vào điểm tâm trên bàn, hóa ra là bị sặc. Ai nấy lắc đầu, bật cười. Đàm bà cũng không hỏi nữa. Không phải A Châu lo Tiêu Phong nói ra chuyện bức thư với Đàm bà, chàng là người biết phân rõ nặng nhẹ, nếu ban đầu đã không nhắc đến thì sau cũng sẽ không nêu ra. Nàng chỉ sợ chàng nói ra chuyện ở Nhạn Môn quan, sau này nhỡ bị người khác đơm đặt lại thành mấy chuyện không đâu.

Tiêu Phong rót cho nàng một chén rượu: “Ăn chậm thôi.”

A Châu chỉ nhấp một một ngụm nhỏ, vốn nàng không bị sặc bánh nhưng giờ lại sặc bởi rượu cay, thành ra ho thật. Tửu lượng của nàng ở mức vừa phải, thỉnh thoảng cũng thích ủ rượu làm vui nhưng những loại rượu nàng ủ đều dùng hoa là chủ yếu nên khá nhẹ, xưa nay cũng toàn uống rượu nhẹ, sao so được với rượu mạnh phương Bắc? Thấy mắt nàng hơi đỏ, Tiêu Phong mới giật mình nhận ra người bên cạnh mình không phải nam nhi hành tẩu giang hồ mà chỉ là cô gái yểu điệu. Chàng vội vàng rót trà đưa qua: “Là ta không phải.”

A Châu vội vàng xua tay, nàng đâu dám trách chàng? Nàng sẽ tổn thọ mất.

Sau khi uống chén trà, A Châu thấy đỡ hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Đàm công, Đàm bà vừa kinh ngạc lại vừa có phần khinh thường. Sau cùng Tiêu Phong cười to, nàng cũng cười theo: “Khiến Kiều bang chủ bị chê cười rồi.”

Tiêu Phong uống rượu cùng Đàm công, Đàm bà rất hào hứng nên nán lại thêm một lát.

Tối đó, hai người nghỉ lại một quán trọ bên cạnh quán rượu. Tiêu Phong nhận được tin gấp từ tổng đà, không kịp chào Đàm công, Đàm bà mà chỉ sang gõ cửa phòng A Châu. Mãi sau mới thấy nàng ra mở cửa, ăn mặc chỉnh tề, còn tẩy sạch son phấn. Tiêu Phong nói ngay: “Ta nhận được tin gấp, phải mau chóng về Lạc Dương, cô nương có đi cùng ta luôn không?”

A Châu đáp ứng không chút do dự.

Trên đường, Tiêu Phong thấy A Châu có vẻ hốt hoảng, tưởng do nàng không được nghỉ ngơi tốt nên có phần tự trách.

Lúc gần đến Lạc Dương, A Châu bỗng nhiên không đi nữa, nàng nói với Tiêu Phong: “Kiều bang chủ, tiểu nữ đã nói dối ngài, lá thư vốn không ở Lạc Dương mà vẫn luôn bên người tiểu nữ.”

Tiêu Phong hơi ngạc nhiên, nói nhanh: “Vậy cũng không sao, đằng nào ta cũng phải về Lạc Dương cả.”

“Kiều bang chủ, tiểu nữ giao thư cho ngài, ngài có thể đồng ý với tiểu nữ một chuyện không?”

Tiêu Phòng cảm thấy cô gái này suy nghĩ quá sâu xa, chỉ nói: “Cô cứ nói xem. Nếu là chuyện ta không làm được thì e không thể đồng ý.”

“Ngài có thể làm được.” A Châu nghĩ đến khi Tiêu Phong đọc di thư của Uông Kiếm Thông sẽ biết được thân phận thực sự của mình, biết cha ruột nàng là kẻ thù giết cha mẹ chàng, trong lòng buồn bã vô cùng, nàng không khỏi rơi nước mắt.

Tiêu Phong sững sờ, chàng không muốn thấy nhất là con gái khóc, suốt khoảng thời gian ở cạnh nhau chàng mới chỉ thấy A Châu khóc một lần. Dáng vẻ đau khổ của nàng khi ấy còn hiển hiện trong đầu, chàng im lặng, chờ A Châu mở miệng.

A Châu lấy ra một phong thư được dán kín: “Đại ca đứng đầu trong thư là cha ruột tiểu nữ, từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa từng gặp mặt nhưng ân sinh thành tiểu nữ không dám quên. Chỉ mong sau khi Kiều bang chủ biết chân tướng có thể chờ một thời gian hẵng đi tìm đại ca đứng đầu báo thù, để tiểu nữ làm vài việc cho người nhà.” Nàng còn có em gái là A Tử, đứa em gái ở tận phái Tinh Túc xa xôi, nàng muốn đi tìm A Tử rồi đưa con bé về với cha bé, sau đó… mới thay cha đền mạng. Cha nợ con trả vốn là chuyện hiển nhiên. Kiếp này, cuối cùng Tiêu đại ca có thể biết chân tướng sớm hơn, không đến nỗi trở tay không kịp. Dù chàng giết nàng thì cũng chỉ là một người không liên quan, sẽ không khổ sở nữa.

Tiêu Phong nhận được thư, mở ra xem thoáng qua thì cực kỳ kinh ngạc. Chàng nương theo ánh lửa, đọc kĩ bức thư mấy lượt. Chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đến đáng sợ, khiến A Châu phải lùi lại mấy bước. Chàng quát: “Thư này cô lấy từ đâu?”

“Ở Hà Nam ta bắt được một tên trộm, thư lấy từ người hắn.”

“Cô còn dám gạt ta?”

Đôi mắt chàng trừng trừng, trán nổi đầy gân xanh, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế.

A Châu lùi lại, có phần sợ hãi.

Tiêu Phong thấy thế, nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, không cho phép nàng thối lui nửa bước, sau đó nghiêm nghị nói: “Tên trộm ấy lấy trộm thư của Mã phó bang chủ có lợi lộc gì? Lúc cô giao thư cho ta, dấu sáp vẫn còn, chưa xem nội dung thư làm sao cô biết có liên quan đến ta?”

“Được, cứ cho là tôi nói dối đi. Ngài mau buông ra…” A Châu cố gắng đẩy tay chàng ra nhưng không được, vội vàng nói: “Tôi có thể giả mạo chữ viết của Uông Kiếm Thông sao?”

Nghe nàng gọi thẳng tên ân sư, Tiêu Phong khẽ nhíu mày. Nhưng nàng nói đúng, tuy chàng không giỏi chữ nghĩa nhưng vẫn nhận ra chữ viết của ân sư. Ân sư nói chàng là người Khiết Đan, sợ một ngày nào đó biết được thân thế sẽ gây hại cho Cái Bang và võ lâm Trung Nguyên nên mới bảo Mã phó bang chủ giám sát. “Không phải tộc ta, lòng ắt nghĩ khác.” Tiêu Phong nhíu chặt mày, một tay nắm bức thư, tay kia giữ A Châu. Lòng chàng đang trăm mối ngổn ngang, ân sư chắc hẳn sẽ không kết luận bừa nhưng một cô gái không quen biết có được di thư của ân sư, thư còn viết chàng không phải người Hán mà là người Khiết Đan, chàng làm sao tin được đây?

Tiêu Phong nheo mắt, kéo A Châu đến trước mặt mình: “Cô vừa nói, đại ca đứng đầu là cha ruột cô. Từ lúc nào mà hòa thượng của Thiếu Lâm tự có thể lấy vợ sinh con? Rõ ràng cô đang lừa ta!”