9527

Chương 8




'MỘ CỦA BIA MỘ.'

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
"Đuổi tà á?" Không nhịn nổi, Hứa Thanh San ôm bụng, bò ra quầy phá lên cười chẳng buồn kiêng dè.
Để đuổi con quỷ này, Kiều Mộ cứ đứng ở cửa còn hiệu quả hơn bất cứ vị thần nào ấy.
Ngước mắt thấy bóng dáng khựng lại ngoài cửa, đáy mắt Kiều Mộ ánh lên tia lạnh giá, "Tao nói thật đấy! Gần đây chả biết chọc phải thứ gì không sạch sẽ, hôm nào cũng xui xẻo."
Bên ngoài cửa, nhận ra sự tức giận trong lời nói của cô, Tiêu Trì khẽ cười một tiếng. Anh vòng qua đầu xe, đường hoàng nhìn thẳng sang, bốn mắt giao nhau trong một giây, sau đấy anh cúi đầu ngồi vào ghế phụ.
Nhìn chiếc xe đi xa, Kiều Mộ lặp lại lần nữa với Hứa Thanh San vẫn cười mất hết cả hình tượng: "Phải vẽ cho tao đấy!"
"Kiều gia à, mày tha cho tao có được không!" Hứa Thanh San ngừng cười, nhoài người trên quầy, nhịp thở vẫn hổn hển, đôi mắt sáng rỡ: "Chạm vào mấy phút?"
Kiều Mộ nghiêng đầu làm bộ nghiêm túc nhớ lại, nửa ngày mới hời hợt phun ra hai từ: "Chưa chạm!"
Hứa Thanh San không tin, cũng ngoẹo đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộ.
Một lúc sau, cô bạn đứng dậy, cạn lời nhún vai: "Chán thật! Mày vén xuống tẹo thì mất mát gì đâu."
Đáy mắt Kiều Mộ lộ nét cười, không dám gật bừa với cách nói của Hứa Thanh San.
Tán gẫu một hồi, Lí Thành An đã cởi bỏ quần áo y tá, dắt xe đạp đi ra. Thấy Hứa Thanh San cũng ở đây, hắn ta gãi đầu, cười nói: "Tôi bảo sao hôm nay thời tiết đẹp thế, hóa ra thần tiên tỷ tỷ đến chơi. Buổi tối ăn bữa cơm chứ?"
Hứa Thanh San cúi đầu lườm một cái rồi lại ngẩng lên, toét miệng tươi như hoa: "Đi ăn ở đâu? Từ khi Kiều Mộ về nước đến giờ, hình như anh còn chưa mời đấy nhá!"
"Thần tiên tỷ tỷ nhắc đúng lắm." Lí Thành An trèo lên gióng xe đạp, tầm mắt xoay chuyển, đoạn dừng trên mặt Kiều Mộ: "Muốn đi ăn ở đâu nào?"
"Tôi phải ăn cơm với ông nội." Kiều Mộ ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên: "Hai người muốn ăn thì cứ đi đi!"
Lí Thành An cười gượng gạo: "Không sao, anh đi nói với thầy. Ông sẽ hiểu cho thôi. 2 năm nay em ra nước ngoài hôm nào ông chả ăn cơm một mình."
Đáy mắt Kiều Mộ thêm vài phần nghiêm nghị, lời còn chưa ra khỏi miệng thì tay của Hứa Thanh San thình lình đưa qua, đụng vào má cô, léo nhéo: "Cũng hơn nửa tháng rồi mà sao mặt mày vẫn chưa trắng lại thế?"
Dứt lời, cô nàng quay đầu mỉm cười với Lí Thành An: "Tôi biết có bộ sản phẩm làm trắng da cực kỳ hiệu quả, phải cái hơi đắt tí."
Khóe môi Lí Thành An co rút, không nói tiếp chủ đề Hứa Thanh San vừa đưa ra mà lần nữa quay về chủ đề đi ăn.
Hứa Thanh San 'chậc' một tiếng, tỉnh bơ ngắt lời hắn: "Khỏi mời đi! Tối nay tôi ở đây ăn cơm, ông tôi cũng sang. Chẳng phải anh hết giờ làm rồi à, đi nhanh đi!"
Vẻ mặt Lí Thành An ngượng ngùng. Hắn ta nói lời tạm biệt mang theo chút không cam lòng, cúi đầu dắt xe đạp ra khỏi cổng lớn.
Hứa Thanh San khẽ 'xí' một tiếng khinh miệt, nhẹ nhàng cất bước theo sau. Thấy hắn ta đã đạp xe đi xa, bấy giờ cô nàng mới đứng thẳng người nguýt dài: "Mỗi tháng ông nội Kiều trả lương cho hắn không ít, xe đạp đáng bao nhiêu tiền, vậy mà hắn còn chiếm cả chiếc xe đạp công cộng làm của riêng, cũng chẳng buồn mua lấy một cái."
Kiều Mộ tiếp lời cô bạn, giọng điệu thờ ơ: "Tao không phụ trách chuyện tài chính, cũng chưa hỏi bao giờ, chắc cũng kha khá."
Trước giờ luôn là ông nội quản lý thu nhập của phòng khám. Ông rất thoải mái về tiền bạc. Hàng xóm xung quanh đều biết ông hào phóng.
Một số người nợ tiền mấy năm mới nhớ ra mang đến gửi trả, bấy giờ ông mới nhớ. Bình thường nhà ai có khó khăn, đến đây nhờ vả, chỉ cần có đều sẽ cho vay.
Dì Lưu tới giúp việc cơm nước quét dọn đã làm nhiều năm nay, ví thử tiền công ít thì phỏng chừng sớm đã không vui rồi. Tuy Lí Thành An là đồ đệ, nhưng cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học hẳn hoi, chắc chắn ông nội sẽ không để hắn phải thiệt. Bạc đãi với bác sĩ, đương nhiên bác sĩ cũng bạc đãi với bệnh nhân, đây không phải vụ mua bán đứt đoạn một lần.
"Vậy sao hắn bủn xỉn thế, có tố chất lo xa à?" Hứa Thanh San bĩu môi mỉa mai.
Kiều Mộ nhún vai, ngẩng đầu nhíu mày hoài nghi: "Tối nay ở đây ăn cơm thật không đấy?"
"Tao chọc hắn thôi. Con người này lòng dạ bất chính, mặt mũi cũng khó ưa, còn chẳng bằng cái gã 'hư nhược không được' ban nãy." Hứa Thanh San cúi xuống, nhìn Kiều Mộ với đôi mắt mờ ám: "Lần sau anh ta đến để mày sờ mó nữa, tao xem cho mày có phải hoa đào nát không nhá."
"Lương tâm của mày không áy náy à?" Kiều Mộ vươn tay đẩy mặt cô bạn ra, chẳng hề hứng thú.
Hứa Thanh San lại cười bò. Cười đủ rồi, cô nàng miễn cưỡng làm ra vẻ nghiêm túc, vặn eo đi vào bên trong. Đôi giày cao gót giẫm trên nền đá xanh, gõ cộp cộp cộp. "Tối nay ăn cơm thật, có điều không phải ở nhà mày! Tao đi tìm ông nội Kiều đây!"
Lúc sau, ông nội và Hứa Thanh San vừa nói vừa cười cùng đi ra.
"Một chiếc xe là xong." Hứa Thanh San nghiêng đầu, nháy mắt với Kiều Mộ, mang theo nụ cười sâu xa. Kiều Mộ nhíu mày, ra khỏi quầy, theo sau khóa cửa lại.
Đi xuống bậc thềm, đúng lúc ông nội Hứa ra khỏi cửa. Hai ông già đứng cạnh chiếc xe hàn huyên đôi câu, rồi chia nhau ngồi lên ghế sau.
Kiều Mộ vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ, cúi đầu thắt dây an toàn.
Hứa Thanh San khởi động xe. Nhìn hai ông cụ qua gương chiếu hậu, lông mày cô bạn cong lên, hi hi cười đùa: "Ông ơi, hai ông đừng dọa người ta nhé. Chị hai khó khăn lắm mới kể về đối tượng này, cất giấu không nỡ phơi bày ra ngoài ánh sáng suốt đấy ạ."
"Cháu chỉ lắm chuyện thôi, lái xe cho tử tế đi!" Ông cụ Hứa khẽ mắng, rồi quay sang chuyện trò với ông cụ Kiều.
Kiều Mộ và Hứa Thanh San nhìn nhau cười, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bàn ăn vẫn đặt ở tầng ba của Phẩm Thúy Trai.
Lên đến tầng hai, chị hai Hứa Thanh Sương khoác tay vị hôn phu Kỷ Cảnh Hoán đứng ngoài cửa, nhã nhặn nghênh đón họ.
Kiều Mộ và Hứa Thanh San đi sau, lịch sự chuyện trò với chị hai và anh rể đôi câu, bước vào phòng bao.
Tối nay không tính là buổi gặp mặt của bề trên. Bố mẹ Hứa ở bên ngoài chưa về, để ông nội 'kiểm tra' trước. Anh rể tương lai có lẽ nhút nhát nên gọi hai người đi cùng, một trong số đó là Tiêu Trì. Người kia, Kiều Mộ chưa từng thấy, nên không quen.
Mọi người ngồi vào chỗ. Bên phải Kiều Mộ là Tiêu Trì, bên trái là Hứa Thanh San, hai ông cụ ngồi vị trí chính, bên kia là chị hai và anh rể, kế tiếp là vị khách lạ mặt nọ, hình như tên là Lâm Tùng.
Ghế trống được dời đi, cái bàn liền rộng rãi hơn nhiều.
"Bên nhau mấy năm rồi nhỉ. Cậu làm nghề gì?" Ông cụ Hứa lên tiếng, đôi mắt sắc bén quét qua từ khuôn mặt của cháu rể tương lai, thoáng dừng trên mặt Tiêu Trì rồi quét ngược trở về.
Ánh mắt ông nhìn người khác đặc biệt dễ sợ. Kiều Mộ hãi từ khi còn nhỏ. Sợ nhất là ông nhìn xong còn rờ cằm thủng thẳng buông một câu: "Lại tướng đoản mệnh."
Mọi người đều không chuyện trò trong một lúc, phòng bao có vẻ lặng đi, không nghe thấy được cả tiếng hít thở.
Sau khi ông cụ Hứa nhìn rồi thì tiếp đến ộng cụ Kiều, vẫn là đôi mắt sắc bén quét một vòng, tiếp đó khẽ gật đầu.
Cánh tay buông thõng của Kiều Mộ bị Hứa Thanh San nắm lấy. Cảm nhận được lòng bàn tay của cô bạn đã ướt mồ hôi, trong mắt Kiều Mộ bỗng nhiều thêm ánh cười.
Có phải là mày dẫn người tới ra mắt bề trên đâu, hồi hộp cái rắm ấy.
"Ông ơi..." Hứa Thanh Sương thấp giọng trách cứ, huých bạn trai một cái: "Cảnh Hoán, anh nói đi!"
Kỷ Cảnh Hoán lấy lại tinh thần, mang theo vẻ căng thẳng. anh mở miệng: "Cháu là bạn cùng đại học với Thanh Sương, tốt nghiệp được hai năm mới quen biết, đến giờ đã yêu nhau bốn năm, cháu làm việc cho một công ty ạ."
Ông nội Hứa 'Ờ' một tiếng, lại lia mắt sang Tiêu Trì, cười bảo: "Ăn cơm thôi! Lần sau đợi bố mẹ Thanh Sương về, cậu cũng mời bố mẹ cậu tới đi, hai nhà cùng ăn bữa cơm."
Điều này có nghĩa là đã qua cửa... Hứa Thanh Sương thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ửng lên nét cười nhàn nhạt, ngọt ngào trao đổi ánh mắt với Kỷ Cảnh Hoán.
Bầu không khí dần trở nên ấm áp, hai ông cụ đều không ham hố uống rượu, nên làm chủ được 'tửu lượng'.
Giữa bữa cơm, Kiều Huy gọi điện thoại tới, Kiều Mộ đành cáo lỗi đứng dậy tránh ra ngoài phòng để nghe máy. Anh ấy vừa mới ra khỏi phòng thì nghiệm, đang ở cạnh chị dâu, quan tâm hỏi thăm mặt em gái thế nào.
"Vẫn thế ạ. Cơ mà ông nội nguôi giận rồi, đã đồng ý để em giúp việc trong phòng khám." Đi tới khu nghỉ ngơi đầu bên kia hành lang, Kiều Mộ khom người chống tay lên lan can, nét vui vẻ ánh lên trong mắt: "Anh không cần lo chuyện tiền bạc đâu. Ông không trả lương cho em, em cũng có tiền tiêu."
"Chăm sóc bản thân với ông nội thật tốt nhé!" Kiều Huy dặn dò câu này, sau đó cúp máy.
Sắc đêm mông lung, hoa nở đầy bồn cây dưới tầng, những bông hoa gạo màu đỏ chót rơi khắp trên đất. Kiều Mộ ngắm một chốc rồi ngẩng đầu nhìn đằng xa, cô định qua lúc nữa mới quay vào.
Từ khi lỡ tay làm mặt bị thương, Kiều Mộ không biết cười, không biết biểu cảm sợ hãi ra sao, buồn rầu là thế nào. Tất cả hỉ nộ ái ố đều biến mất khỏi khuôn mặt, giọng nói cũng gần như đều đều. Chốn đông vui kiểu này, cô ở lại quả tình là mất hứng.
"Nghĩ gì đấy?" Tiêu Trì từ từ cúi người, mùi rượu thở ra phất qua mặt Kiều Mộ, mang theo chút độ ấm.
Thu lại tầm mắt, Kiều Mộ dửng dưng liếc anh một cái, chẳng nói năng gì. Nom anh mặc đồ đứng đắn cũng ra dáng phết, cấp độ đẹp trai tăng vọt, riêng vẻ ngoài này thì chưa đến nỗi khiến người ta mất đi khẩu vị.
Tiêu Trì khẽ cười, rút bao thuốc trong túi áo, mở ra lấy một điếu đưa đến bên miệng, cầm bật lửa châm. Anh thoải mái rít một hơi, chậm rãi nhả vòng khói: "Ai hư nhược ghê gớm?"
Khói thuốc bốc lên, mặt anh phủ trong làn khói nên không thấy rõ biểu cảm
"Ai hỏi, nói ai?." Kiều Mộ khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi về phòng bao.
Tiêu Trì duỗi tay tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cô nhấn trở lại trên lan can khu nghỉ ngơi dễ như bỡn. Anh cúi xuống, đôi chân mạnh mẽ rắn chắc đè hai chân cô lại. Khói thuốc trong miệng phun ra từ từ lướt qua tai cô, giọng anh khàn khàn: "Em thử xem!"
Bị ép ngẩng đầu, đôi mắt đen với lòng trắng lòng đen rõ ràng của Kiều Mộ dường như hút hết ánh sáng từ trên đầu rọi xuống vào một chỗ, hờ hững phản chiếu gương mặt của Tiêu Trì.
Bầu không khí trở nên im lặng. Tiêu Trì lại rít thuốc, có phần ác ý, dán sát tai cô nhả khói: "Tên em là chữ Mộ nào?"
"Mộ của bia mộ." Cùng lúc Kiều Mộ trả lời, tay cô chạm tới bụng dưới của Tiêu Trì, lưu loát cởi dây lưng của anh.
"Gấp rồi?" Tiêu Trì đè tay cô lại, nghiêng người dụi điếu thuốc vào trong thùng rác, "Dây lưng đàn ông chớ có cởi bừa, súng cũng không thể sờ bừa đâu."
"Vậy á?" Kiều Mộ nhướng mày, cánh tay trái nắm lấy cơ hội, vòng qua. Cách lớp vải quần áo, bàn tay cô chạm vào vết thương trên hông anh, hơi dùng sức nhấn xuống: "Thế, ở đây thì sao?"
Tiêu Trì cau mày, anh thoáng thả lỏng, mồ hôi rịn trên trán.
Kiều Mộ cong hàng mày, thản nhiên lấy tay trái của mình về, đồng thời rút dây lưng của anh, nhẹ nhàng vung một cái.
Chiếc dây lưng đen vẽ nên một đường màu đen trong không trung, rơi xuống bồn hoa dưới tầng, phát ra tiếng động nhỏ.
"Vứt đồ lung tung không phải thói quen tốt." Tiêu Trì từ từ đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn bày tay trắng nõn mảnh khảnh kia, nhếch khóe môi nghiền ngẫm: "Hôm qua sờ chưa đủ à?"
"Ngại bẩn." Kiều Mộ phủi phủi tay, coi như chẳng có chuyện gì, quay người rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Đi được vài bước, đằng sau chợt vang lên một tiếng 'bốp', cô lập tức dừng chân theo phản xạ có điều kiện, hấp tấp ngoảnh đầu lại.