9527

Chương 63





Dịch: Nguyễn Hạ Lan


"ĐỢI CHÚT! CHỊ CÓ MẤY CÂU MUỐN NÓI VỚI EM!'

***
Vào khu nhà số 6, Ngân Kiều đến trước Kiều Mộ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nghiên cứu flycam cùng một đồng chí cảnh sát thực tập, Trương Dương thì đang thu dọn hành lí trên lầu.
Kiều Mộ khẽ gật đầu với Ngân Kiều rồi đi thẳng lên cầu thang.
Cửa phòng Trương Dương khép hờ, tiếng huýt sáo vô tư lự từ trong vọng ra, thi thoảng xen lẫn tiếng kéo khóa.
Kiều Mộ gõ lên cánh cửa, nghe Trương Dương đáp 'mời vào', cô mới đẩy cửa vào phòng, vẻ mặt thản nhiên: "Tốc độ nhanh quá đấy!"
"Em đến đây cũng không mang nhiều đồ, cho hết vào một balo là xong!" Trương Dương gãi đầu cười hì hì: "Chị đi thăm Hoàng Viện rồi ạ. Em ấy thế nào hả chị, có giận không ạ?"
Kiều Mộ mỉm cười gật đầu: "Giận thì không, con bé cũng muốn về cùng em lắm, nhưng chị không đồng ý!"
"Em chỉ về hai hôm thôi! Đợi nhận được giấy thông báo trúng tuyển cái là em quay lại ngay." Trương Dương xách ba lô áng chừng rồi đeo lên lưng, "Đi luôn bây giờ hả chị?"
"Ăn cơm trước đã, chị cũng chưa ăn cơm này!" Kiều Mộ quay gót ra khỏi phòng.
Trương Dương lại mỉm cười, rảo bước đuổi kịp cô.
Giống lần trước, cơm tối do nhà bếp của viện điều dưỡng chuẩn bị, thực đơn khá phong phú.
Kiều Mộ chỉ ăn mấy miếng, đoạn cô buông đũa đứng dậy sang phòng khách, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường đến đây không có ai bám theo, nhưng trên đường về rất có khả năng sẽ bị chặn lại.
Từ viện điều dưỡng tới Lâm Châu có một đoạn phải đi qua rừng cây, Trương Lương Nghiệp muốn bắt người giữa chừng thì đây chính là điểm tập kích tốt nhất.
Lão có thể sắp xếp người chuyển lời cho Trương Dương, đương nhiên cũng sẽ biết cô đến viện điều dưỡng sớm hơn một ngày.
Đứng một chốc, Trương Dương đã ăn xong, cậu chàng đeo ba lô hớn hở từ phòng bếp đi tới.
Kiều Mộ quay lại, mỉm cười với cậu ấy: "Đi thôi!"
Trương Dương đáp vâng, rồi đi mở cửa trước.
Kiều Mộ cố tình đỗ xe ở chỗ xa. Người phụ trách đi cùng đợi Trương Dương lên xe mới nhỏ giọng nói: "Không có gì lạ, yên tâm!"
Kiều Mộ nhướng mày, nổ máy cho xe chạy.
Ra khỏi viện điều dưỡng, Trời đã tối hẳn. Qua gương chiếu hậu nhìn thấy rõ hai xe đằng sau, đều không phải xe của tổ trọng án.
Chạy được một quãng, sau khi chiếc xe bảo vệ họ xuất hiện, Kiều Mộ tăng tốc đột ngột, rẽ vào đường quốc lộ. Tới điểm dừng trong kế hoạch, cô gọi Trương Dương xuống xe, đổi cho Ngân Kiều và đồng chí cảnh sát thực tập tiếp tục lái về phía trước.
Chiếc xe bám đuôi họ vẫn đuổi theo thẳng một mạch, chẳng hề phát hiện cô và Trương Dương đã xuống xe.
Đợi khoảng 5 phút, Quan Công lái một chiếc xe thương vụ tới đón họ. Quay xe ra khỏi đây, lên đường cao tốc tiến về Lâm Châu.
"Bố em đã phạm pháp thật hả chị?" Trương Dương chau mày, nghiêng đầu nhìn Kiều Mộ đang ngồi cạnh: "Bác sĩ Kiều, chị đừng giấu em!"
Kiều Mộ khẽ vỗ vai cậu ấy và đáp: "Những người đó có khả năng là kẻ thù của bố em! Em chớ cả nghĩ, đến Lâm Châu chị đưa em đi gặp ông ấy."
Trương Dương mấp máy môi, nhưng rốt cuộc lại nín thinh.
Qua gương chiếu hậu, Quan Công liếc cậu ấy một cái, rồi nhấn chân ga.
Trong xe yên lặng hẳn. Di động của Kiều Mộ bỗng nhiên có cuộc gọi, vẫn là số máy lạ. Cô nhìn màn hình chốc lát mới nghe máy: "Sao gọi điện thoại cho tôi trước thế này, sợ tôi nuốt lời hay thay đổi ý định à?"
Bên kia, Trương Lương Nghiệp siết chặt khẩu súng, cơ thịt nơi khóe mắt giần giật dữ dội, "Chiều mai, cô không cần dẫn nó tới nhà thờ, tôi đợi cô ở lối vào đường cao tốc."
Ông ta cố tình bố trí người thành hai nhóm, định bụng cướp người trên đường, thế nhưng chẳng ngờ vồ hụt cả.
Kiều Mộ không đáp lời. Cô hắng giọng, quay sang nói với Trương Dương: "Trương Dương, mở hộ chị chai nước."
Hẳn lão ta đã nhận ra, cô và Trương Dương không ở trên chiếc xe đàn em lão bám theo, kế hoạch cướp người giữa đường thất bại, đành phải tính toán cách khác. Trong tay lão giữ Tiêu Trì làm con tin, chỉ cần lão ra khỏi Lâm Châu, tổ trọng án khó mà tóm được.
Chắc chắn lão đã chuẩn bị hộ chiếu giả từ sớm, miễn sao thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát thì trốn sang nước ngoài dễ như bỡn.
"Nước tinh khiết hay nước khoáng ạ?" Trương Dương giơ tay kéo thùng các tông để dưới ghế ngồi, cong mày cười hỏi: "Em có trà xanh đấy chị!"
"Nước khoáng!" Kiều Mộ cũng cười. Đợi cậu ấy mở nắp chai, cô nhận lấy uống một hớp, tiếp tục cuộc gọi cùng Trương Lương Nghiệp: "Vừa rồi ông nói gì nhỉ, nói lại lần nữa đi!"
Trong ống nghe im im! Hồi lâu, giọng của Trương Lương Nghiệp mới lại truyền tới: "Tôi đợi hai người ở nhà thờ."
"Một lời đã định!" Kiều Mộ gác máy, bình tĩnh đưa mắt sang Trương Dương ngồi bên.
Ban nãy Trương Lương Nghiệp hơi chần chừ, không khăng khăng gặp nhau tại đầu đường cao tốc, chứng tỏ sâu trong lòng lão, Trương Dương mới là điều quan trọng nhất, tự do cùng với những thứ khác đều chẳng là gì cả.
Về tới Nhân Tế Đường đã gần 10 giờ tối, Kiều Mộ thu xếp cho Trương Dương đi ngủ, sau đó dắt Liệt Phong xuống lầu nói chuyện với Quan Công.
Trương Lương Nghiệp biết Trương Dương và cô đã về Lâm Châu, đêm nay chưa biết chừng sẽ có kẻ đột nhập, quả tình cô cứ lo lo.
"Đã bố trí xong hết! Cho dù bọn chúng vào được cũng chẳng ra nổi đâu." Quan Công nhỏ giọng, giơ tay chỉ chỉ lên lầu: "Sao tổng giám đốc Tần vẫn ở đây?"
"Anh ấy bay chuyến sáng mai." Kiều Mộ nhếch mày, nâng cổ tay xem đồng hồ: "Anh ngủ trên lầu hay trong phòng trị liệu?"
Quan Công sờ sờ cằm, gọi Liệt Phong tới, gã đáp: "Tôi canh chừng dưới này, bên ngoài cũng có người của chúng tôi! Chị yên tâm lên lầu nghỉ ngơi đi!"
Kiều Mộ cũng không khách sáo với gã nữa, cô đứng dậy về phòng.
Một đêm trôi qua bình yên. Sáng ra, Tần Bân tự bắt taxi đến sân bay, Kiều Mộ đưa Trương Dương về trường.
Theo quy trình xét tuyển, giấy báo đỗ đại học của Trương Dương phải thứ Bảy mới có, nhưng đoán chừng bọn Tiêu Trì đánh đòn tâm lí với Trương Lương Nghiệp nên gửi giấy báo tới trường trước.
Nhận được thông báo trúng tuyển, Trương Dương kiểm tra mấy lần cho chắc. Cậu chàng vui sướng chỉ thiếu nước muốn lăn lộn trên đất, mặt mũi đỏ bừng.
Xuống lầu, cậu ấy chạy quanh sân thể dục một vòng, hét vang.
Dựa vào thân xe, Kiều Mộ lặng im đợi cậu chàng nổi điên, trên môi thấp thoáng nụ cười.
Trương Dương gào to một hồi thì dừng lại cạnh Kiều Mộ, móc di động trong túi quần, phấn khởi tới độ nói năng cũng không mạch lạc: "Em phải báo cho bố em biết tin tốt trong ngày trọng đại này. Bố em bảo ông sắp về rồi, phải chúc mừng em ra trò."
Kiều Mộ thờ ơ nhướng mày, chẳng hề ngạc nhiên khi cậu ấy có thể liên lạc với Trương Lương Nghiệp.
Điện thoại mau chóng kết nối, Trương Dương hớn hở thông báo kết quả thi, giọng nói rõ ràng đang run: "Khi nào bố về Lâm Châu, bố hứa phải đi ăn một bữa hoành tráng nhé."
Không biết Trương Lương Nghiệp nói gì với Trương Dương mà cậu ấy chợt nghiêng đầu nhìn qua, đáy mắt viết đầy vẻ thích thú: "Con đang ở bên bác sĩ Kiều đây. Vậy, buổi tối con nhờ chị ấy đưa con qua đấy."
Mí mắt Kiều Mộ nhảy lên, cô cảm thấy không yên tâm cho an nguy của Tiêu Trì một cách lạ lùng.
Chiều hôm qua khi thay thuốc cho anh, Trương Lương Nghiệp bảo trước khi chưa trông thấy Trương Dương, cô cũng không được gặp anh nữa.
Còn cách thời gian gặp mặt tối nay hơn 10 tiếng, chẳng hay anh có thể trốn thoát thuận lợi không.
Đang ngẩn người, Trương Dương đã kết thúc cuộc gọi, gộp ba bước thành hai đi tới, cười tươi rói: "Chị Kiều ơi, chị em mình về thôi! Bố em bảo tối nay bố em trở lại."
Kiều Mộ chớp chớp mắt, môi lộ nét cười, cô quay người mở cửa lên xe.
Trương Dương ngồi ghế phụ, cảm xúc phấn khởi vẫn chưa vơi, khua tay mua chân gọi điện thoại khoe với Hoàng Viện.
Tiếp đó cậu chàng gọi điện cho bạn thân, thậm chí còn gọi mấy cuộc liền. Cuối cùng, Trương Dương cũng bình tĩnh lại, ngả vào lưng ghế thở phì phò.
"Bố em có nói tối nay sẽ gặp em ở đâu không?" Hai tay Kiều Mộ đặt trên vô lăng, giọng điệu tán gẫu: "Khoảng mấy giờ để đến lúc đó chị sắp xếp."
"Bố em bảo ở nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối, 7 giờ tối." Dứt lời, Trương Dương như sực nhớ ra điều gì, bèn cầm di động chụp lại giấy báo trúng tuyển, đăng lên vòng tròn bạn bè.
Khóe mắt Kiều Mộ lướt qua cậu ấy, cảm giác bồn chồn càng thêm mãnh liệt.
Trương Dương đã nói dối. Chỗ Trương Lương Nghiệp hẹn cậu ấy không phải nhà thờ mà là một nơi khác.
Về nhà, xuống xe, vào cửa một cái là Trương Dương lên lầu luôn, bảo rằng muốn gọi điện cho Hoàng Viện.
Kiều Mộ để mặc cậu ấy, cô sang phòng khách nói với Quan Công điều mình nghi ngờ, tiện thể bật TV.
"Lão chạy không thoát đâu. Bên ngoài chỗ nào cũng là người của chúng tôi," Nói vậy, song Quan Công rốt cuộc vẫn không yên tâm. Gã gọi Liệt Phong ra ngồi dưới mái hiên trước cửa phòng thuốc để đề phòng Trương Dương lẩn đi.
Suy cho cùng họ là cha con, Trương Dương không biết chuyện Trương Lương Nghiệp phạm tội, có khả năng lão nói gì cậu ấy cũng sẽ tin hết.
Ngồi trong phòng khách một lúc, Kiều Mộ tắt TV lên lầu.
Chừng nửa tiếng sau, phòng khách im ắng hẳn. Cho đến tận bữa trưa Trương Dương cũng chưa rời đi.
Lúc ăn cơm, cậu chàng có vẻ chịu đả kích nặng nề, vẻ tươi cười trên mặt biến mất sạch. Trực giác Kiều Mộ mách bảo có liên quan tới Trương Lương Nghiệp, nhưng cô không chủ động hỏi.
Ông nội cũng không hỏi. Ăn xong, ông dắt Liệt Phong sang phòng khách pha trà.
Kiều Mộ dọn dẹp phòng ăn sạch sẽ. Mấy tiếng đồng hồ còn lại bắt đầu trở nên gian nan, nhiều lần cô không kìm lòng nổi muốn gọi điện, gửi tin nhắn cho Tiêu Trì.
Cô muốn biết anh đã trốn thoát chưa.
Một buổi chiều trôi qua chẳng lấy gì làm dễ dàng, Trương Dương uể oải ăn cho xong bữa tối rồi thừ người ngồi vào xe.
Kiều Mộ cũng nuốt không trôi. Cho Liệt Phong ăn xong, cô dẫn nó lên xe cùng.
Đúng 6 giờ 30 chiều, Kiều Mộ lái xe từ Nhân Tế Đường tới Lão Bách Hối. Liệt Phong nằm bò trên ghế sau, thè lưỡi thở hừ hừ. 5 giờ chiều, Trương Lương Nghiệp gọi cho Kiều Mộ, tỏ ý không thay đổi địa điểm, vẫn gặp nhau tại nhà thờ.
Lái ra khỏi ngõ An Cư, Trương Dương bỗng mở miệng: "Chị Kiều ơi, em có mấy lời muốn nói về bố em!"
"Em nói đi!" Kiều Mộ nhếch khóe môi để lộ nụ cười nhàn nhạt.
"Em luôn nghi ngờ ông ấy có can hệ tới vụ án của Sang Thiên nhưng ông không thừa nhận." Trương Dương ảo não nhắm mắt, giọng chua chát: "Thực ra em sợ lắm, sợ bạn học nói con trai của kẻ phạm tội không xứng làm cảnh sát."
Bàn tay nắm trên vô lăng của Kiều Mộ siết chặt, cô lặng thinh.
"Ông cứ coi em là trẻ con, cơ mà em đã không còn nhỏ nữa. Sau khi Hoàng Viện mất tích thì đột nhiên bị nghiện, em với chị suýt bị bắt cóc, hai chuyện này không phải trùng hợp." Lòng bàn tay Trương Dương che lên đôi mắt, tiếng cậu ấy nhỏ dần: "Sau hôm ấy, hình như những người em gặp đều là cảnh sát."
"Ông ấy có phạm tội không, tốt nhất em giáp mặt hỏi ông ấy đi!" Kiều Mộ thoáng nhìn Trương Dương, cất lời xoa dịu cậu ấy: "Những phân tích của em toàn dựa vào cảm giác, không có bằng chứng xác thực hết thảy chuyện này."
Chẳng biết đáp sao, Trương Dương bèn lặng im.
Khi chuyện trò xe cũng đã chạy tới trước cửa nhà thờ. Kiều Mộ dừng xe, đi xuống, cùng Trương Dương bước lên thềm, đưa tay đẩy cửa lớn của nhà thờ ra.
Trong phòng cầu nguyện đang bật đèn, Trương Lương Nghiệp mặc áo linh mục, ánh mắt chiếu thẳng về phía họ.
Kiều Mộ nhìn quanh một lượt, không thấy Tiêu Trì, tức thì cô sầm mặt kéo Trương Dương lại: "Đợi chút, chị có mấy câu muốn nói với em!"