9527

Chương 5




'CHƠI VUI KHÔNG?'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tiêu Trì đè chặt hai kẻ tình nghi dưới thân mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói.
Ánh sáng chói mắt của đèn xe chỗ xa sau lưng cô rọi tới, bóng hình mảnh mai hiện ra đường nét rõ ràng. Ánh đèn chiếu sáng chiếc ô màu đen che trên đầu cô, nước dọc theo chóp ô rỏ xuống, che khuất khuôn mặt như chạm khắc trong bóng tối, vẫn duy trì biểu cảm vạn năm không đổi.
Không phải Kiều Mộ thì còn ai vào đây.
Tiêu Trì gắng gượng mở to mắt, nở nụ cười cực kỳ vô lại: "Bác sĩ Kiều, có duyên thật đấy, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Kiều Mộ cụp mi, khuôn mặt sương giá chăm chú nhìn anh một lúc. Liếc thấy có người từ dưới cầu vọt tới, cô liền xoay gót quay về xe.
"Dẫn hết cả đi! Con mẹ nó, đám cháu chắt ba ba này chạy được, đánh được đấy."
"Đội trưởng? Ông ổn chứ?"
Giọng nói phía sau trộn lẫn tiếng mưa vang lên rất rành rọt. Kiều Mộ thoáng dừng bước. Cô nghe thấy tiếng hô chói tai của người nọ: "Mau gọi xe cấp cứu, đội trưởng Trì ngất xỉu rồi!"
Bàn tay đã chạm tới cửa xe của Kiều Mộ rụt về, cô quay đầu chạy lại, bình tĩnh đưa ô cho người vừa kêu to kia: "Cầm lấy!"
Dịch Tiêu Trì vào dưới ô, Kiều Mộ nhanh chóng kiểm tra chỗ chảy máu. Không chút do dự, cô cởi quần áo trên người anh, điềm nhiên bảo: "Hộc để đồ trước ghế phụ có hòm thuốc, mang hộ tôi qua đây, mau lên!"
Quan Công thoáng sửng sốt rồi ném ô cho Tam Nhi, lao vào trong màn mưa.
Vết thương cũ của Tiêu Trì toác ra, phải cầm máu ngay lập tức, đề phòng vết thương bị nước mưa bẩn gây viêm nhiễm.
Nhận được hòm thuốc, Kiêu Mộ xử lý đâu ra đấy xong xuôi thì xe cấp cứu vừa vặn đến nơi. Quần áo trên người cô cũng đã ướt đẫm.
Xác hòm thuốc, dõi theo Tiêu Trì được khiêng lên xe cấp cứu, cô để lại số di động của mình cho hai gã tên Quan Công và Tam Nhi kia. Cầm lại ô rồi bấy giờ Kiều Mộ mới trông thấy ba chiếc xe cảnh sát đỗ dưới cầu. Nhớ tới thứ đã chạm phải ở quán rượu, Kiều Mộ khẽ nhấp môi, thoáng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Bác sĩ Kiều, cảm ơn cô! Lát nữa anh ấy tỉnh, tôi sẽ bảo anh ấy đích thân cảm ơn cô!" Quan Công nghĩ lại còn rùng mình. Gã lau nước mưa trên mặt, cười hề hề, "Cảm ơn cô nhiều lắm!"
"Gặp phải người khác, tôi cũng sẽ cứu thôi. Còn nữa, tôi không quen anh ta." Kiều Mộ bỏ lại cây ấy, đoạn xách hòm thuốc quay gót đi về phía xe mình.
Nụ cười trên mặt Quan Công cứng ngắc, gã thúc khuỷu tay vào Tam Nhi đang ở bên cạnh, lặng lẽ thấp giọng, hỏi: "Tôi nói gì sai à?"
"Hình như vậy." Tam Nhi nhún vai. Thấy Kiều Mộ đã cho xe chuyển bánh, hắn bèn kéo Quan Công đi lấy xe: "Đã xong, bắt hết không chừa một mống."
Đi được vài bước, Quan Công không kìm nổi, lại ngoảnh đầu nhìn theo hướng chiếc xe của Kiều Mộ chạy, gã lắc đầu khó hiểu. Sao cô ấy có thể không quen biết Tiêu Trì chứ. Không phải mà, rõ ràng hôm đó ở nghĩa trang Tiêu Trì tự giới thiệu rồi còn gì.
Khi Kiều Mộ về đến nhà, ông nội đã ngủ say. Mưa to như trút.
Tắm xong, cô cho quần áo vào máy giặt. Như thường lệ, Kiều Mộ giở cuốn ghi chép của Kiều Huy cho, vừa đọc vừa so sánh với luận văn tốt nghiệp của Mạnh Trường Phong, lại lấy kim châm lên mặt mình.
"Shhhh...", cô hít một hơi, nhìn khuôn mặt dửng dưng trong gương, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ bản thân khi mỉm cười. Lúc châm kim vào các huyệt vị trên mặt đau hơn so với các huyệt vị khác. Nhưng ngoài đau ra, chẳng có cảm giác nào khác.
Cũng sắp nửa tháng rồi mà vẫn chưa có hiệu quả. Trái lại, Mạnh Trường Phong cách ngày thì gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Kiều Mộ cảm ơn, từ chối ý tốt của anh ta. Anh ta có thể đưa luận văn cho cô là cô đã cảm kích rồi. Mặt do cô tự châm hỏng, ông nội muốn cô chữa khỏi mặt cho mình, chẳng có gì sai hết.
Sau 3 ngày mưa tầm tã, cuối cùng Trời cũng hửng nắng. Theo đó, tháng Năm cũng đến gần, thời tiết dần dần trở nên oi bức.
Cục Công An thành phố ra thông cáo, vụ ẩu đả dẫn đến án mạng xảy ra vào sáng sớm ngày mùng 8 tháng 3, mới đây đã được phá. Thủ phạm chính đã bị bắt giữ, với gần 20 tên tòng phạm, sẽ sớm chuyển giao cho viện kiểm sát.
Kiều Mộ tắt kênh tin tức, tháo tai nghe đi xuống lầu. Nắng mới sau cơn mưa, không khí vẫn hơi ẩm ướt, có điều trong lành hơn khi trước rất nhiều.
Hoa đỗ quyên nở đầy một vạt trong giếng trời. Cây hoa quế cũng nhú lên không ít những chồi non, những giọt nước long lanh trên những chiếc lá sen trồng trong chậu, tỏa sáng lấp lánh đón chào ánh Mặt Trời.
Dì Lưu đã chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Kiều Mộ cất tiếng chào hỏi bà rồi làm hít thở sâu. Thấy ông nội đang luyện quyền ngoài sân, cô lặng lẽ tiến lên luyện cùng ông.
Cơn giận của ông đã nguôi ngoai. Tuy vẫn không cho phép cô châm kim, nhưng ông đã đồng ý để cô ở bên quan sát.
"Nghe Kiều Huy nói, bản lĩnh của cháu cũng mất gần hết rồi." Ông nội Kiều chẳng buồn liếc cô lấy một cái, giọng nói lộ vẻ không vui: "Về sau, tối muộn cháu với con bé Thanh San ấy bớt ra ngoài đi! Gặp kẻ làm xằng làm bậy sẽ chẳng nương tay vì các cháu là phụ nữ đâu."
"Cháu biết rồi ạ." Kiều Mộ lanh lợi đáp lời.
Từ nhỏ ông nội đã dạy hai anh em bát cực quyền, chú trọng vào việc tự vệ, chạy thoát thân dưới tình huống bình thường chỉ là chuyện nhỏ.
Cuộc sống không phải phim ảnh, an ninh trong nước cũng tương đối tốt, không xảy ra nhiều những vụ đánh lộn, đâm chém, cho nổ tung, hay đua xe như vậy.
Kiều Mộ quả thực chẳng để tâm, cô chỉ coi đây là vận động cho thân thể khỏe mạnh, có thời gian thì mới luyện, bận rộn hầu như chẳng rờ đến. Đụng phải mấy tên lưu manh vớ vẩn, chắc chắn có thể chạy thoát. Ví thử gặp phải Tiêu Trì, đoán chừng chỉ có thể cầu khẩn số mình đủ tốt.
Sau bữa sáng, Kiều Mộ ra mở cửa lớn, rồi vẫn như ngày thường, đến phòng thuốc chuẩn bị bút mực, kiểm tra các gói kim.
Làm xong, nghe thấy cửa phòng khám vang lên tiếng chuyện trò của ông nội với ai đó, Kều Mộ hơi nhíu mày. Hàng ngày, Lí Thành An đến đúng 9 giờ, chưa bao giờ sớm hơn hay chậm hơn 1 phút. Sớm thế này không biết ai tới nhỉ?
Đã sang phòng trị liệu, hình như ông nội dẫn người nọ đi về bên này. Tiếng nói sang sảng thấp thoáng ý cười: "Thằng ranh cậu có con mắt tinh đời lắm. Ta phải giả ngốc, bảo là Long Tỉnh Tây Hồ lần trước không tệ, ta xem khi nào cậu lại mang cho ta nữa."
"Thoải mái ạ!"
Nghe thấy giọng quen thuộc, Kiều Mộ sầm mặt. Người đã vào phòng, bên tai truyền vang lên tiếng ông nội nửa như ra lệnh: "Kiều Mộ, cháu qua đây!"
Kiều Mộ quay người, thờ ơ bước tới: "Ông nội!"
Ông cụ Kiều chỉ vào Tiêu Trì và bảo: "Đi lấy kim bạc của ông ra đây, thằng nhãi này da dày."
Kiều Mộ đáp 'vâng', rồi giơ tay vén tấm rèm bằng hạt treo trước cửa phòng trị liệu, sang phòng thuốc lấy gói kim. Bộ kim bạc ấy là ông nội của ông nội để lại, xem như vật gia truyền. Tên lưu manh Tiêu Trì kia ghê phết, thế mà dỗ được ông nội dùng bộ kim này để chữa bệnh cho anh cơ đấy.
Tiêu Trì nghiêng đầu, thản nhiên ngó chằm chằm theo bóng lưng cô. Nét cười không dễ thấy lướt qua khóe môi, cho đến khi cô đi xa không thể trông thấy nữa anh mới ngoan ngoãn nằm xuống giường đợi.
Kiều Mộ lấy gói kim trở lại phòng điều trị, ông nội đã châm đèn cồn, đang ngồi trên giường bắt mạch cho Tiêu Trì. Cô đặt gói kim lên cái giá ở bên cạnh, vừa định lui ra thì ai dè ông nội bỗng gọi lại: "Đâm kim một tấc rưỡi dưới huyệt ủy trung*. Hai mươi phút sau đổi huyệt hậu khê**, sâu một tấc."
(*Huyệt ủy trung: Huyệt nằm ở giữa nếp gấp nhượng chân, đóng vai trò là huyệt vị quan trọng để trị liệu những cơn đau vùng thắt lưng.)
(**Huyệt hậu khê: Nằm ở đầu nếp ngang thứ hai (phía sau) của khớp xương bàn tay và ngón tay út, khi bàn tay hơi nắm lại)
"Dạ", Kiều Mộ mở gói kim, rút kim bạc ra hơ trên ngọn lửa đèn cồn để khử độc.
Ông cụ Kiều hơi chếch đầu, liếc cô cháu gái với cái nhìn không rõ ý tứ, rồi dừng trên mặt Tiêu Trì: "Ta đi kê đơn thuốc cho cậu! Vết thương ở thắt lưng không chữa cho tử tế, mai sau cậu chỉ có nước khóc thôi!"
"Cảm ơn cụ Kiều ạ." Tiêu Trì nói lời cảm tạ. Đợi ông cụ đi ra, anh đưa mắt nhìn Kiều Mộ, khẽ cất tiếng cười: "Có cần cởi quần không?"
Kiều Mộ lấy kim bạc xuống, khuôn mặt sau khẩu trang lờ mờ phủ lớp băng lạnh, cô bình thản phun một từ: "Có!"
Tiêu Trì nhướng mày, lề mề cởi quần dài ngay trước mặt cô.
Trước kia, những chỗ châm kim cũng đều là huyệt vị, mỗi lần anh đều cố ý mặc thêm một cái quần đùi để tránh xấu hổ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kiều Mộ nhìn anh đăm đăm, đáy mắt không chút gợn sóng.
Đợi anh diễn cho đã rồi dừng hẳn, cô mới cầm kim tới, cúi người nhéo chân anh, chuẩn bị châm kim.
Tiêu Trì nằm bò trên giường, vóc người anh quá cao lớn, giường trị liệu không đủ dài, bắp chân anh treo tòn ten ra ngoài cả một khúc. Khi tay Kiều Mộ nhấn xuống, đúng lúc anh toan nhấc chân lên, đầu kim sượt qua da, hơi nhoi nhói.
Anh ngoảnh đầu, ánh mắt sâu xa quét một vòng trước ngực cô, từ từ di chuyển thấp xuống, đoạn dừng trên cổ chân trần.
Kiều Mộ cao, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, đôi chân vừa dài vừa thẳng. Cô mặc bộ đồ y tá, dẫu trên mặt lanh tanh, nhưng cũng có sức hấp dẫn khiến con người ta muốn rơi vào cảnh giới hư ảo.
Nằm tử tế lại, ngửi thấy mùi thuốc đông y nhàn nhạt trên người cô, cơ thể anh liền thả lỏng.
Kiều Mộ đợi một chốc, tay trái ấn chân anh, tay phải cầm kim từ từ đâm vào huyệt vị.
Hai chân Tiêu Trì đã châm xong, cô cất gói kim, tiện thể tắt đèn cồn, cúi đầu thu dọn các dụng cụ khác.
Thu dọn đâu vào đấy, cô giơ tay xem đồng hồ. Lúc đi qua giường, bàn tay phải buông thõng bất ngờ bị anh bắt lấy, ngón cái thô ráp vuốt ve cổ tay lành lạnh của cô. Thân nhiệt nóng bỏng, xúc cảm lạo xạo hệt cát sỏi, xuyên qua da truyền tới, chẳng khác gì đốm lửa rơi xuống đống cỏ, chốc lát đã bốc cháy dữ dội.
Kiều Mộ nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống anh trong vài giây, hờ hững nhếch môi: "Bỏ ra!"
Tiêu Trì nắm cổ tay cô không buông, anh híp mắt, cợt nhả nhìn cô, toét miệng cười để lộ hàm răng trắng dễ ưa, chẳng nói chẳng rằng.
Căn phòng bỗng chốc trở nên im ắng, mùi thuốc súng như ẩn như hiện trong không khí.
Kiều Mộ cau mày, đôi con người đen láy yên tĩnh hệt một đầm nước tù, không thể nhìn thấy gợn sóng lăn tăn.
Cô tiến lên trước hai bước, tay anh càng tăng thêm lực, vẫn cố ý không thả. Kiều Mộ dừng trước thắt lưng Tiêu Trì, túm lấy cái áo phông của anh, nhịp nhàng vén lên. Tấm lưng dày rộng màu lúa mạch hiện ra.
Trên lưng là vô số những vết sẹo dọc ngang chồng chéo. Bàn tay trái với móng tay đã được giũa tròn vẽ vài nét lên những vết sẹo ấy, men theo cột sống, từng tấc từng tấc dạo chơi xuống dưới.
Tiêu Trì phát ra một tiếng thở dài khoan khoái, anh gập khuỷu tay kia, thong thả chống dưới cằm, hơi cong lưng. Bàn tay đang nắm cổ tay cô siết chặt, ánh mắt anh ghim trên mặt cô với vẻ rất thích thú.
Kiều Mộ không dừng động tác, cũng chẳng nhìn Tiêu Trì. Qua một chốc, cảm giác được dây thần kinh của Tiêu Trì đang căng chặt, Kiều Mộ cố ý dừng lại, ngón tay giơ cao, bụng ngón tay dán sát xương cụt của anh, vẽ vòng vòng bằng lực tay rất nhẹ.
"Bác sĩ Kiều?" Tiêu Trì ngẫm thấy có gì đó sai sai, đáy mắt nổi lên một thoáng âm thầm chịu đựng, yết hầu lăn trượt theo bản năng.
"Chơi vui không?" Kiều Mộ lia mắt ra ngoài cửa, giọng điệu đều đều: "Bác sĩ quen thuộc nhất với cơ thể con người! Tôi không thích sự quấy rối của anh, lần này là cảnh cáo!"
Giọng nói rét căm, đôi con người đen láy nheo nheo, ánh sáng lạ thường lưu chuyển nơi đáy mắt, ngập tràn ác ý. Tiêu Trì bị nghẹn nước bọt. Anh thả tay cô, tiếp đấy đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng, ai biết tay cô lại tiếp tục đi xuống, tức thì anh càng ho tợn.
Bầu không khí tế nhị.
"Không nói à?" Kiều Mộ hé môi lần nữa, lạnh lùng: "Vậy ý là tiếp tục hử?"