Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'SAO EM KHÔNG NÓI GÌ? BỊ THƯƠNG Ở ĐÂU RỒI?'
***
Kiều Mộ để di động ra xa chút, đoạn quay đầu nói vài câu với đồng nghiệp, sau đó cô đi ra ngoài: "Em đừng cuống, trước hết nói chị nghe rốt cuộc là sao?"
Hoàng Viện mất tích, ông nội nhất định gọi cho cô đầu tiên, giờ này Nhân Tế Đường chỉ mới mở cửa chưa lâu, sẽ không có mấy người tới.
Trừ phi, cô bé gặp chuyện bên ngoài Nhân Tế Đường.
"Chẳng phải đợt trước em tham gia cuộc thi nhiếp ảnh tự động ạ, em mang quà về cho em ấy. Em ấy bảo lâu rồi chưa ăn món chân gà trộn, bọn em ra ngoài mua. Em đi xếp hàng thanh toán, ngoảnh lại đã không thấy em ấy đâu." Trương Dương thở hào hển, phỏng chừng cậu ấy đang hoảng sợ, "Em gọi thì di động em ấy tắt máy, người cũng chưa về."
"Em tìm thử lần nữa xem! Trên đường đông người như vậy, sẽ luôn có ai đó nhìn thấy con bé thôi!" Trấn an Trương Dương xong, Kiều Mộ nói tìm bạn mình giúp đỡ, rồi cúp máy. Quay lại phòng làm việc, cô mở túi xách, đổi điện thoại, gọi cho Tiêu Trì.
Trương Lương Nghiệp vẫn không biết Hoàng Linh có một cô em gái đang học tại Lâm Châu. Sau khi Khương Bán Hạ chết, lão sai người đến chỗ cô ấy thuê trọ ban đầu nhưng về sau đã để lại cho một mình Hoàng Viện ở, mục đích là muốn lấy lại cái thẻ nhớ kia.
May thay, hôm ấy Hoàng Viện vắng nhà. Sau đó, chắc lão biết đến sự tồn tại của cô bé khi đi tìm người thân của Khương Bán Hạ. Trước mắt, Hoàng Viện mất tích, không loại trừ khả năng lão muốn dùng cô bé làm con tin, đúng lúc chặt đứt ý nghĩ muốn ở lại trong nước của Trương Dương.
"Anh sẽ kiểm tra camera gần quanh khu vực xảy ra chuyện, có tin tức sẽ báo cho em ngay! Bên đó, nếu em có tin của cô bé cũng thông báo kịp thời nhé!" Giọng Tiêu Trì truyền tới, cắt ngang những suy tư của Kiều Mộ. Cô đáp "Giữ liên lạc", tiếp đấy kết thúc cuộc gọi. Kiều Mộ gọi lại cho Trương Dương bằng điện thoại mới.
Hoàng Viện vẫn chưa về Nhân Tế Đường, di động vẫn tắt máy.
Mím môi trở lại phòng trị liệu, Kiều Mộ cảm thấy bồn chồn không yên.
Giờ nghỉ trưa, Kiều Mộ về nhà, bên Tiêu Trì vẫn chưa có tin tức, Hoàng Viện cũng chưa thấy bóng. Trương Dương đã báo cảnh sát, sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo lửa, đang đi đi đi lại trong hành lang gấp khúc.
Kiều Mộ bước tới, nghiêm túc hỏi cậu ấy tóm lại hai đứa có cãi nhau không?
"Không thật mà, em thề!" Vành mắt Trương Dương đỏ hoe. Ngồi xuống chiếc ghế dưới mái hiên, cậu chàng buồn bực kéo tóc mình: "Chị Kiều ơi, chị bảo em ấy sẽ đi đâu ạ? Bố em với giúp việc nhà em cũng biến mất, em ấy cũng biến mất."
"Ăn cơm trước đã! Đã báo cảnh sát rồi, sẽ mau chóng tìm được cô bé thôi!" Sắc mặt Kiều Mộ trở nên nặng nề.
Hoàng Viện rất vâng lời. Chí ít, ở trước mắt cô, con bé vô cùng ngoan ngoãn. Trong mấy ngày nghỉ hè này, sáng nào cô bé cũng dậy rất sớm, luyện quyền và tản bộ cùng ông nội, chăm sóc Liệt Phong.
Dì Lưu chịu trách nhiệm quét dọn Nhân Tế Đường, tưới cây, mua thức ăn, nấu cơm. Nhưng dọn dẹp vệ sinh lầu trên hầu như do một tay cô bé làm. Quần áo của ông nội cũng là cô bé giặt, không để người khác nhọc lòng tẹo nào.
"Chị Kiều ơi, em thật sự sợ lắm..." Trương Dương buồn bã khóc ra tiếng. Cậu ấy khom sống lưng, hai tay ôm lấy mặt, đôi vai gầy nhô cao, "Em sợ em ấy bị kẻ xấu bắt nạt, sợ em ấy lại đàm đúm với những người kia."
"Không đâu, con bé sống ở đây vẫn luôn rất ngoan." Kiều Mộ thở dài, ngồi xuống cạnh Trương Dương, nhấc tay vỗ nhè nhẹ lên vai cậu ấy.
Đến cùng Hoàng Viện đã đi đâu, nửa ngày trôi qua không có lấy một chút tin tức, hệt bốc hơi khỏi nhân gian.
Đang đau đầu thì di động cũ có cuộc gọi, biết là Tiêu Trì, Kiều Mộ bèn ra xa hơn mới nghe máy: "Sao rồi anh?"
"Camera gần chỗ xảy ra vụ việc đã bị người ta "động tay động chân"! Tạm thời vẫn chưa có tin tức." Giọng Tiêu Trì khàn khàn, anh ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Trương Dương đang ở chỗ em à?"
Kiều Mộ nghiêng đầu, tầm mắt rơi trên người Trương Dương. Đi thêm mấy bước nữa, cô khẽ đáp: "Vâng! Bọn anh cần phải làm gì, em sẽ hết sức phối hợp."
"Thế này! Em dẫn Trương Dương ra ngoài tìm Hoàng Viện đi, đến ngã tư Thắng Lợi ấy. Tụi anh ở đây quan sát qua camera." Tiêu Trì rõ ràng thở phào một hơi, anh dịu giọng: "Chú ý an toàn! Nên chạy thì chạy em nhé!"
Kiều Mộ đáp "vâng" rồi gác máy. Đúng lúc di động của Trương Dương cũng đổ chuông. Cậu ấy nhận cuộc gọi, nói xong câu "xin chào" liền kích động đứng bật dậy, "Tôi tới ngay! Cảm ơn ạ!"
Dứt lời, cậu chàng chạy về phía Kiều Mộ, mặt mũi đỏ bừng: "Chị Kiều ơi, có người đã thấy em ấy ở ngã tư Thắng Lợi."
Kiều Mộ vỗ vai Trương Dương "Chị cùng em đi tìm! Em ra phòng khám đợi chị! Chị nói với ông một tiếng đã!" Cô quay gót đi sang phòng trị liệu.
Trương Dương gật đầu, lau qua quýt nước mắt vương trên má, xoay người chạy về phía phòng khám bên kia.
Kiều Mộ chậm bước, vào phòng trị liệu thưa với ông nội, sau đó khẽ vỗ đầu Liệt Phong, đoạn cô ra ngoài theo lối cửa nhỏ.
Ngã tư Thắng Lợi cách tiệm chân gà mà hai đứa trẻ đến mua khá xa, đây là làng tập trung những dãy nhà cho thuê trong thành phố, trị an tương đối hỗn loạn. Ban ngày còn đỡ, tối đến thường xuyên có đám say rượu sinh sự đánh nhau, và cũng là một trong những khu vực, đồn công an gần đó không muốn tiếp quản nhất.
Lái xe gần tới nơi, tìm chỗ đậu xe xong, hai chị em đi xuống. Mặt mũi Trương Dương vô cùng căng thẳng, cậu ấy vào một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường mua hai chai nước, đưa cho Kiều Mộ một chai.
Kiều Mộ nhận lấy, trầm lặng đi về phía trước. Nắng hơn suốt nửa tháng qua, ánh Mặt Trời chói chang, nhiệt độ trên nhiệt kế liên tục tăng cao, khí nóng vây bọc, đi chưa được vài bước thì đã mướt mải mồ hôi.
Trên phố, hễ gặp ai, Trương Dương cũng ngăn họ lại để hỏi đối phương có từng thấy Hoàng Viện không.
Kiều Mộ cũng ra vẻ làm theo, lòng cô có phần không nắm chắc rốt cuộc bọn Tiêu Trì đang muốn làm gì.
Đã đến gần ngã tư, Trương Dương có điện thoại. Sau khi bắt máy, giọng cậu ấy cất cao mừng rỡ: "Bố ạ, bố đang ở đâu?"
Dứt lời, một chiếc xe cá mập rách nát không biển số đột nhiên dừng lại ven đường. "Roạt" một tiếng, cửa xe mở ra, mấy người bịt khẩu trang từ trên xe lao xuống, mục đích rành rành nhắm thẳng vào Trương Dương.
"Các người là ai?" Bản năng cảnh giác của Kiều Mộ dâng lên. Cô ngăn hai tên trong số đó, tóm ngay lấy cánh tay Trương Dương, kéo cậu ấy ra sau lưng mình.
"Chị... chị Kiều, họ là ai thế ạ?" Mặt Trương Dương trắng bệch, run rẩy cầm điện thoại, hét to: "Bố ơi, có người muốn bắt con."
Giây tiếp theo, di động của Trương Dương bị đánh rơi. Kiều Mộ nhấc chân đá văng cánh tay đang toan chộp lấy Trương Dương. Mặt toát lên vẻ giận dữ, cô lôi Trương Dương chạy về đằng trước.
Chạy chưa được 5 mét, phía trước lại có người xông ra, lăm le cản đường hai chị em. Kẻ cầm đầu cầm một ống tuýp sắt, đập nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay kia, nhếch khóe miệng đầy ngông nghênh: "Chạy đi đâu?"
Ngoảnh đầu, mấy tên ban nãy tính cướp người đã vây tới, bịt kín đường lui.
Hai chị em bị ép vào góc chết. Kẻ cầm đầu thu lại nụ cười, ánh mắt bỗng trở nên hung ác, thái độ dữ tợn: "Lên xe! Bằng không đừng trách bọn tao không khách sáo!"
Kiều Mộ đầm đìa mồ hôi, cứ giữ chặt lấy Trương Dương, nghiêng đầu khẽ nói: "Tìm cơ hội tự mình chạy trốn được không?"
"Chị Kiều, còn chị thì sao!" Mặt Trương Dương đã tái mét, hai chân sắp mềm nhũn không thể đứng vững, lưng dán sát vào bức tường loang lổ, mồ hồi theo ngón tay nhỏ xuống từng giọt.
"Chị chạy thoát ngon ơ! Đợi chị ra tay thì em chạy nhé!" Kiều Mộ cau mày, thở gấp.
Những kẻ này không giống như Tiêu Trì bố trí. Bầu không khí oi bức, trên đường rất vắng, thỉnh thoảng có mấy người đi qua, trông thấy cảnh này liền sợ hãi lùi lại, co cẳng chạy biến.
"Không đứa nào chạy thoát nổi đâu." Tên đàn ông cầm đầu cười lạnh, đón lấy di động của Trương Dương từ tay của kẻ bên cạnh, thấy điện thoại vẫn đang kết nối, y cười nói: "Tổng giám đốc Trương, con trai ông hiện đang ở trong tay chúng tôi, biết là ý của ai rồi nhỉ!"
"Thả nó ra! Tôi hứa sẽ không hợp tác với cảnh sát!" Trương Lương Nghiệp giận dữ gầm lên, "Thả nó ra!"
"Chỉ có người chết mới không hợp tác với cảnh sát thôi! Một tiếng sau, tôi hy vọng có thể nhìn thấy xác của ông!" Tên đó cười khẩy một tiếng, ra lệnh: "Dẫn hết về!"
Dứt lời, y ngắt máy, tiện tay bỏ di động của Trương Dương vào túi quần mình, xoay người cất bước.
Trong khoảnh khắc hắn quay lưng, Kiều Mộ liếc thấy chuôi dao dắt trên eo hắn, cô thầm kêu khổ. Những kẻ này thật sự không phải do Tiêu Trì sắp xếp, nếu đoán không nhầm chắc chúng là người của Quách Bằng Hải.
"Trương Dương, chốc nữa nhất định phải chạy! Chạy nhanh được bao nhiêu thì chạy, đừng để ý tới chị!" Kiều Mộ nhỏ giọng nhắc. Mắt thấy đám lâu la xông tới bắt người, cô nghiến răng ra đòn.
Quật ngã được hai tên, đám còn lại nhao nhao rút dao lao lên. Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hai chiếc xe phòng chống bạo động đột nhiên xuất hiện, hàng loạt những đặc cảnh như từ trên Trời đáp xuống, nòng súng đồng loạt nhắm chuẩn qua đây.
Kiều Mộ đạp ngã một tên đang lao vào Trương Dương. Cô thở phù một hơi, nghĩ lại hãy còn rùng mình. Tầm mắt xuyên qua cửa kính xe, đối diện với ánh nhìn của Tiêu Trì, tức thì Kiều Mộ cảm thấy an tâm hẳn.
Tất cả những kẻ đến bắt Trương Dương đều bị tóm. Kiều Mộ và Trương Dương ngồi xe khác, cùng về đội hình cảnh.
"Chị Kiều ơi, bố em..." Trong giọng nói khàn đi của Trương Dương trộn lẫn một thoáng run rẩy không che giấu nổi, "Có phải bố em là tội phạm không chị?"
"Đừng nghĩ lung tung!" Vỗ vỗ vai cậu ấy, Kiều Mộ an ủi: "Khả năng là cửa hàng của nhà em chặn đường làm ăn của người khác, nên những tên đó cố ý kiếm chuyện."
Trương Dương cắn môi, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay, cũng không biết có nghe lọt những lời ấy không nữa.
Cứ lặng im như thế cho đến khi tới đội hình cảnh của cục. Làm xong ghi chép trước, Kiều Mộ ra ngoài. Nhận được tin nhắn của Tiêu Trì, cô khẽ nhấp môi đi về phía phòng vệ sinh.
Đi qua trước cửa một trong số các phòng làm việc, một cánh tay bỗng đâu thò ra từ bên trong, kéo cô vào rõ mạnh, cửa bị đóng sầm lại.
"Em không bị thương chứ?"
Kiều Mộ mím môi, ôm lấy anh không trả lời, tim cô đập như gõ trống.
Những cảnh cô ngỡ rằng chỉ thấy được trên phim ảnh, nay diễn ra chân thực trước mắt, thật khó bề tưởng tượng, anh phải đối diện với những kẻ liều mạng ấy gần như mỗi ngày.
"Sao em không nói gì, bị thương ở đâu rồi?" Tiêu Trì hoảng, anh cúi người kiểm tra cẩn thận. Trương Lương Nghiệp đã cử hai vệ sĩ bí mật bảo vệ Trương Dương, do đó người của Quách Bằng Hải mãi mà không có cơ hội tóm được cậu ấy, đành phải bắt Hoàng Viện đi, muốn dụ Trương Dương đến nơi dễ chạy thoát để ra tay.
Anh biết không nên để Kiều Mộ mạo hiểm, nhưng Trương Dương ở lại Nhân Tế Đường còn nguy hiểm hơn. Ông nội đã già, không thể chịu nổi kinh hãi như vậy.
"Em không sao." Nắm lấy tay Tiêu Trì, Kiều Mộ ngẩng đầu chăm chú nhìn anh giây lát rồi kiễng chân, kề môi anh.
Sau thoáng chốc sửng sốt, Tiêu Trì dịu dàng đáp lại.
Dọa đến cô thật rồi...
Hôn xong, đi động Tiêu Trì có cuộc gọi, anh nghe máy nói một câu, "tôi tới ngay!", và cúp máy. Anh ôm cô, bảo: "Đã phát hiện dấu vết của Hoàng Viện! Trước tiên, em cứ ở đây đợi Trương Dương hoàn tất ghi chép, xong việc về nhà ăn cơm chờ điện thoại của anh!"
"Vâng, anh chú ý an toàn nhé!" Kiều Mộ hãy còn thở gấp.
Tiêu Trì nhéo má cô. Lúc mở cửa, anh lại không dằn lòng nổi mà hôn lên trán cô một cái, đoạn lết cái chân bị thương chạy như bay về phía đầu hành lang bên kia.
Sau khi nhịp thở đã trở lại bình thường, Kiều Mộ thản nhiên đi ra ngoài, tiện tay khép cửa vào.
Đợi Trương Dương hoàn thành việc ghi lời khai, lão Lục đến đưa chìa khóa xe cho cô, song không nói câu gì. Kiều Mộ cũng không hỏi, cô dẫn Trương Dương xuống lầu, lấy xe về Nhân Tế Đường. Ông nội đã ăn trưa và dẫn Liệt Phong lên lầu nghỉ trưa rồi. Phòng bếp lầu dưới vẫn bật quạt trần, đồ ăn vẫn bày trên bàn.
Gắng ăn cho xong bát cơm, nom Trương Dương chẳng hề muốn động đũa, Kiều Mộ đang khó xử thì Quan Công chợt xuất hiện.
"Tôi ở đây với cậu ấy, chị cứ đi làm đi!" Quan Công mỉm cười với cô, gã kéo ghế ngồi xuống cạnh Trương Dương.
Kiều Mộ thở dài, nâng cổ tay xem đồng hồ, cô đặt bát đũa, đeo túi đến bệnh viện.
Thay xong quần áo, vào phòng làm việc. Mạnh Trường Phong đứng bật dậy, vội vã rời khỏi chỗ chạy ngay tới, lo lắng nắm chặt hai vai cô: "Kiều Mộ, em không sao chứ?"
"Em thì có chuyện gì được?" Kiều Mộ kinh ngạc.