9527

Chương 45








Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'THEO TAO THẤY CŨNG CHỈ CÓ LƯU MANH MỚI TRỊ ĐƯỢC MÀY'
***
Kiều Mộ đứng ngoài hành lang trò chuyện điện thoại với Kiều Huy. Đang nói, trông thấy Trương Lương Nghiệp đi ra, sau thoáng ngạc nhiên, cô bình tĩnh gật đầu coi như chào hỏi. Sắc mặt lão rất tệ, đoán chừng vẫn chưa có tin tức của Trương Dương.
Trương Lương Nghiệp mỉm cười, đi thẳng xuống lầu.
Nhìn theo cho đến khi bóng hình lão ra khỏi tầm mắt, cô nói chuyện với Kiều Huy một lúc rồi cúp máy, trầm tư trở lại phòng bao.
Tần Bân và Bành Văn Tu đang tán gẫu. Hứa Thanh San nhàm chán cầm di động chơi game. Hứa Thanh Sơn kiệm lời, thi thoảng mới chêm vào một đôi câu, nhưng đa phần đều nói trúng trọng điểm, cho nên bầu không khí cũng không tẻ nhạt lắm.
Kiều Mộ ngồi xuống. Bành Văn Tu lấy khăn giấy thong thả lau mồm, bàn với Tần Bân chuyện đi Ma Cao chơi.
"Công ti bên kia còn nhiều việc, tôi không đi Ma Cao đâu. Cậu mang thần tài theo, đảm bảo cậu thắng chắc." Tần Bân chỉ chỉ Hứa Thanh San ngồi bên cạnh Bành Văn Tu, nói đùa: "Thanh San không có vận hên cờ bạc, nhưng 'đỏ' cho người khác lắm! Thật đấy!"
Hứa Thanh San lườm Tần Bân một cái, ngả đầu dựa vào vai Kiều Mộ, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Ông kễnh này bản lĩnh 'thuận cọc mà leo' khá gớm..."
Kiều Mộ gật đầu phụ họa, ngăn Hứa Thanh San không để cô nàng nói thêm.
Ăn uống xong, xuống lầu thanh toán, thế nào lại vừa đúng gặp phải Ngân Kiều và Mạnh Trường Phong.
Đôi bên chào hỏi. Phát hiện Ngân Kiều cứ nhìn Tần Bân chằm chằm, Kiều Mộ dửng dưng, chẳng hề có ý buông tay anh ta ra.
"Sớm biết mọi người cũng ở đây, nên ghép làm một bàn mới phải!" Mạnh Trường Phong trêu, ánh mắt chiếu thẳng vào Kiều Mộ, "Không giới thiệu chính thức thức chút à?"
Môi Kiều Mộ lộ ra nụ cười: "Giới thiệu thì miễn, hai người lại chẳng phải không quen biết. Có điều, thân phận của Tần Bân đã thay đổi, giờ anh ấy là bạn trai em!"
"Chuyện trước đây, thật ngại quá! Tôi cũng là nóng lòng muốn giúp khôi phục mặt của cô ấy!" Tần Bân duỗi tay, mỉm cười áy náy với Mạnh Trường Phong: "Mạnh sư huynh đừng để ý nhé!"
"Không đâu, không đâu!" Khẽ bắt tay cùng Tần Bân, Mạnh Trường Phong quay đầu nói với Ngân Kiều tính tiền chung luôn.
Tất nhiên Tần Bân không đồng ý. Hai người tranh nhau một lúc, Mạnh Trường Phong liền bị Ngân Kiều lôi đi, đanh giọng: "Anh cả Mạnh à, bạn trai bác sĩ Kiều muốn mời khách, anh đừng khách sáo nữa!"
Ngân Kiều nhấn mạnh hai từ 'bạn trai', sao Kiều Mộ không hiểu chứ.
Cô khẽ gật đầu cho phải phép rồi kéo Hứa Thanh San đi lấy xe trước.
Lần này, Tần Bân không mang theo trợ lý. Thanh toán xong bước ra, anh ta lên xe Kiều Mộ, cùng về Nhân Tế Đường.
Kiều Mộ im lặng suốt đường đi. Đến nhà, cô dẫn Tần Bân sang phòng khách anh ta ở hồi nhỏ, dặn dò một lượt. Sau đó, cô quay đầu đi báo cho ông nội biết, rồi dẫn Liệt Phong xuống lầu gặp Hứa Thanh San.
Còn một tiếng rưỡi nữa cô phải trở lại bệnh viện trực ban.
"Mày đã chọc phải phiền toái đúng không, ấy vậy mà cần ông kễnh này giúp cơ đấy." Ra khỏi cửa nhỏ, Hứa Thanh San quét sạch vẻ nói cười xinh đẹp ở Xuân Bốn Mùa, ngồi xuống với nét mặt lạnh te.
"Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc thôi!" Kiều Mộ bỏ lại một câu, quay lưng đi vào viện trong.
Hứa Thanh San nhún vai, nhưng rất tán thành cách làm của Kiều Mộ. Người như Tần Bân thì phải lợi dụng.
Lát sau, Kiều Mộ trở ra, cầm theo một túi vải ướp lạnh, thản nhiên ngồi đối diện với Hứa Thanh San: "Mày muốn đi Ma Cao cùng Bành Văn Tu thật hả? Cẩn thận mất 'người' lại mất cả trái tim!"
"Loại chuyện 'lật thuyền' này không xảy ra với tao đâu! Đến lúc đó khả năng còn có người khác đi cùng, tao vừa khéo nghỉ bù mùng 1 tháng 5, đi hai hôm rồi về." Hứa Thanh San lấy một quả vải, bóc vỏ, cho vào miệng. Thái độ không hề đùa giỡn, cô nàng hỏi: "Kiều Mộ, mày với Tiêu Trì nghiêm túc chứ?"
"Thận anh ấy tốt!" Kiều Mộ tránh trả lời vào ý chính câu hỏi.
"Làm sao mày biết thận anh ấy tốt? Tao nhớ mày bảo thận anh ấy 'không được' cơ mà!" Hứa Thanh San không chấp nhận đáp án của Kiều Mộ.
Kiều Mộ cúi đầu, nhếch môi, cầm quả vải đưa lên miệng: "Tao từng thăm mạch cho anh ấy, đương nhiên biết thận anh ấy tốt rồi!"
"Chỉ vậy?" Hứa Thanh San lườm cô bạn một cái, vẻ 'Tao ít đọc sách, mày đừng lừa tao' viết rành rành trên mặt cô nàng, "Kiều Mộ, tình bạn của tao với mày không phải ngày một ngày hai, mày không thể nói thật à?"
"Nói thật chính là tao vẫn không chắc mình có thích anh ấy không." Nuốt quả vải xuống, Kiều Mộ bóc vỏ quả nữa, bỏ vào mồm: "Nhưng có lẽ tao sẽ sinh con trước!"
Bị sặc quả vải, Hứa Thanh San ho một chốc mới nén cảm giác đau buốt nóng rát trong cổ họng xuống.
Không chắc thích người ta mà đã muốn sinh con... Có phải cách nghĩ của Kiều Mộ vượt quá mức quy định rồi không...
Hứa Thanh San lắc lắc đầu. Cô nàng nhìn Kiều Mộ bằng ánh mắt xa lạ trong giây lát, đoạn nhận thua hoàn toàn: "Mày xác định mày không thích anh ta thật?"
"Không chắc." Kiều Mộ khẽ nhấp môi, nhíu mày: "Sẽ nóng ruột nóng gan vì anh ấy, sẽ nhớ anh ấy, nhưng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Không hề cảm thấy thiếu mất người này thì mình chẳng thể sống tiếp được."
Hứa Thanh San trầm lặng, ánh mắt cô nàng nhìn Kiều Mộ càng thêm tinh tế, "Tình yêu ơi, chả lẽ mấy năm mày học đại học, rồi ra nước ngoài học chuyên sâu, đều không yêu đương gì hết à?"
Kiều Mộ hầu như không kể về chuyện tình cảm với Hứa Thanh San. Nhưng cô nàng biết rõ, trên người Kiều Mộ có thứ từ trường khiến con người ta muốn tới gần, sao không có ai theo đuổi.
"Hèm, hèm..." Kiều Mộ hắng giọng, giơ tay chỉ lên lầu: "Mày cảm thấy ông kễnh kia sẽ để người ta lại gần tao chắc?"
Hứa Thanh San chớp chớp mi, bật cười thích chí. Cô nàng bò ra bàn đá, cười rung cả bả vai.
Nói đến điều này, Hứa Thanh San sực nhớ hồi lớp 11, lớp bên cạnh có một nam sinh học rất giỏi, ngày ngày đợi Kiều Mộ cùng tới lớp, còn đưa thư tình cho cô.
Kết quả lúc nghỉ hè, không biết thế nào mà vừa nghỉ liền nằm viện hẳn nửa tháng. Khai giảng năm lớp 12, hễ trông thấy Kiều Mộ, cậu chàng như gặp bệnh dịch lây lan, né thật xa.
Về sau, Kiều Mộ đỗ đại học Y, Hứa Thanh San vào đại học B. Cô nàng bất ngờ gặp được cậu chàng học sinh giỏi kia, sau khi nghe ngóng mới biết hồi đó cậu ấy bị người ta đánh.
Không cần nói ra, khẳng định kẻ này chính là Tần Bân luôn.
"Mày vẫn còn lòng dạ mà cười! Vốn tao muốn ra nước ngoài hai năm, anh ta lớn tuổi, dựa vào tính tình bố mẹ anh ta, chưa biết chừng đã bắt anh ta kết hôn. Ai dè vừa về thì anh ta lại theo tới!" Kiều Mộ xòe hai tay, "Giờ mày biết tao phiền với anh ta bao nhiêu rồi đấy!"
Hứa Thanh San cười đến gập cả bụng, mất một lúc cô nàng mới ngừng được: "Mày rõ thật đáng thương! Nói thế nào tao cũng đã qua lại với ba, bốn chàng! Không tính là thiệt!"
"Ba, bốn chàng của mày: chàng thì ngày ngày để 'đánh bóng' cho kẻ nổi tiếng trên mạng xã hội, chàng làm lốp xe dự phòng của mày, chàng khác thì hệt hoa đỗ quyên trên núi của một kẻ đa tình." Kiều Mộ cất giọng mát mẻ: "Gần đây là Bành Văn Tu nhỉ! Thận 'hư' nặng, có một dãy bạn gái cũ."
"Nói như mày, xem ra Tiêu Trì đạt yêu cầu đúng không?" Hứa Thanh San tức thì tóm gọn trọng tâm trong lời Kiều Mộ. Ánh mắt cô nàng nhìn Kiều Mộ thêm mờ ám: "Vậy mày dạy tao đi, làm sao để chọn được người vừa đẹp trai vừa dùng tốt ấy!"
"Mày còn phải cần tao dạy chuyện này á, đùa tao hả." Kiều Mộ chẹn họng cô bạn: "Anh cảnh sát giao thông bé nhỏ trước Bành Văn Tu rất được, cơ mà mày lại chê người ta 'xấu mã'. Đâu ra mấy anh vừa đẹp trai, thận tốt lại giữ mình trong sạch. Mày tìm thử cho tao xem, tao cũng muốn đây."
Hứa Thanh San toan lấy Tiêu Trì để 'chỉnh' Kiều Mộ thì cô đã tự nói trước: "Tiêu Trì chính là một gã lưu manh!"
Hứa Thanh San trợn mắt, đáp: "Theo tao thấy cũng chỉ có lưu manh mới trị được mày!"
Kiều Mộ nhướng mày, xem đồng hồ đeo tay: "Không 'buôn' với mày nữa! Mày rảnh thì ở bên hai ông nhiêu hơn nhé! Tao đi trực ban!"
Hứa Thanh San vẫy vẫy tay, túm hết món vải còn lại lên, vừa đi vừa ăn.
Kiều Mộ dẫn Liệt Phong tới gara, rồi xoa đầu nó, bảo nó lên lầu với ông nội.
Liệt Phong ve vẩy đuôi nhìn cô lên xe, sau đó chạy lên lầu.
Kiều Mộ buồn cười lắc đầu, lái xe ra ngoài.
Đến bệnh viện giao ban xong, cô bận rộn tới gần rạng sáng, trung tâm chỉ huy 120 đột nhiên gọi tới.
Xưởng dược của Sang Thiên xảy ra hỏa hoạn, cứu hỏa đã xuất phát, các bệnh viện trong toàn thành phố phải sẵn sàng, một khi xuất hiện tình trạng bỏng trên diện rộng, nếu bệnh viện gần đấy không thể tiếp nhận điều trị hết thì các bệnh viện khác phải kịp thời dẹp bỏ tất cả qua một bên, làm tốt công tác ứng cứu.
Nghe đồng nghiệp truyền đạt xong, mới chuẩn bị báo tin lên trên, điện thoại của viện trưởng liền gọi tới, yêu cầu họ theo hai chiếc xe đầu tiên, đến hiện trường đợi lệnh.
Dưới trướng Sang Thiên có tổng cộng 5 nhà máy dược phẩm, nằm rải rác trong nội thành. Xưởng dược xảy ra tai nạn cách nội thành cũ khá xa. Khi đến nơi đã có 6, 7 xe cấp cứu ở đó chờ chỉ thị, xe cứu hỏa đang phun nước dập lửa.
Đám cháy dữ dội lạ thường, ánh lửa xé rách màn đêm, chiếu rọi khu xưởng lân cận đỏ rực một vùng, bên tai chốc chốc vang lên tiếng nổ khe khẽ.
Xách hộp cứu thương xuống xe, đôi lông mày Kiều Mộ xoắn chặt.
Xưởng dược bị niêm phong để điều tra nên đã ngừng hoạt động gần một tuần nay. Vụ cháy này đúng là rất kỳ quái.
Qua một lúc, tin tức từ bên trong đưa ra: tạm thời chưa phát hiện thấy có ai.
Đồng nghiệp của các bệnh viện khác thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng bàn tán về nguyên nhân gây nên hỏa hoạn. Kiều Mộ nghe một lát, nhớ tới lúc ăn cơm gặp phải Trương Lương Nghiệp, cô lờ mờ có dự cảm không lành.
"Bác sĩ Kiều, trung tâm cấp cứu 120 gọi tới, yêu cầu chúng ta lập tức chạy đến kho hàng ngoại ô phía Bắc." Nhận xong điện thoại, tài xế cùng xe vỗ vai Kiều Mộ rồi quay đầu chạy lên xe: "Nhanh lên, bên đó cũng bị cháy, có người bị bỏng!"
Mí mắt Kiều Mộ giật một cái. Đồng thời cháy ở hai nơi trong một tối, nhìn thế nào cũng không giống ngẫu nhiên...
Xe của họ lái đi, đằng sau có xe lục tục chạy theo. Cảm giác bất an càng mãnh liệt.
Tới nơi, phát hiện kho hàng bốc cháy là công ti đồ gỗ của Dương Thiên Lộc thuê lại. Kiều Mộ không kịp nghĩ nhiều, cầm hộp cấp cứu. Xe vừa dừng là cô nhảy xuống luôn.
Dương Thiên Lộc bị bỏng nặng, hơi thở và mạch đập đều rất yếu. Tình trạng của những người bị thương khác cũng xấu vô cùng.
Kiều Mộ cắm ống thở ô xy cho Dương Thiên Lộc, tiếp đó cô lấy kéo cẩn thận cắt quần áo trên người y, làm mát vết thương.
Chưa đầy một phút, bên trong lại có người được khiêng ra. Chỉ huy chữa cháy tại hiện trường bước tới, giọng đầy lo lắng: "Tổng cộng mười người bị bỏng. Hai trường hợp này tương đối nghiêm trọng, phải đưa về ngay."
"Các anh cũng chú ý an toàn, cứ giao người bị thương cho chúng tôi." Kiều Mộ xử lý đơn giản xong, cùng tài xế và đồng nghiệp khiêng Dương Thiên Lộc lên cáng, mau chóng nhấc vào xe.
Trên đường, xưởng dược bên kia lần nữa truyền tới tin tức, đã hoàn toàn dập tắt được ngọn lửa, không phát hiện bất cứ thương vong nào.
Kiều Mộ quan sát tình hình của Dương Thiên Lộc, thỉnh thoảng nâng cổ tay xem giờ.
Trước khi xảy ra đám cháy, hình như y đã uống rượu, tỉnh rồi cũng vẫn lơ mơ, toàn thân bỏng nặng.
Để tránh xóc nảy, xe không thể chạy quá nhanh. Kiều Mộ sốt ruột đến nỗi cứ chau mày suốt.
Về bệnh viện, những đồng nghiệp được gọi đến khẩn cấp đã đợi ở bãi đậu xe. Kiều Mộ đi xuống, cùng họ đưa Dương Thiên Lộc vào phòng phẫu thuật cấp cứu.
Ra khỏi phòng phẫu thuật đã là nửa đêm, Kiều Mộ ôm cốc nước chợp mắt một lát ở khu nghỉ ngơi. Tỉnh dậy, cô mệt mỏi uống hớp nước, bất giác nhớ đến vụ bắt giữ con tin trước cửa La Perle.
Tên Dương Thiên Lộc này không đàng hoàng, nhưng lại làm ăn rất lớn. Công ti y cũng cấp nguyên vật liệu cho gần như cả thị trường đồ gỗ Lâm Châu và mảng đồ gỗ xuất nhập khẩu.
Trận hỏa hoạn này tuyệt đối không phải tai nạn, mà có khả năng liên quan tới Trương Lương Nghiệp.
Nghĩ vậy, cô đậy cốc nước vào, xoay người chạy về phía phòng chăm sóc đặc biệt. Dương Thiên Lộc đau đớn tỉnh lại, thỉnh thoảng kêu rên thảm thiết.
Đến bên giường bệnh, Kiều Mộ cúi xuống nhìn y: "Tổng giám đốc Dương?"
Mắt Dương Thiên Lộc không mở to được, y chăm chú nhìn cô giây lát, khó nhọc mở miệng, khàn giọng: "Chị... dâu, em, ... anh... Trì, bắt... người, chứng... chứng cớ... trong...phòng...làm việc... của... em!"
"Cậu cứ yên tâm dưỡng thương đã!" Kiều Mộ gật đầu, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Ngân Kiều.
(Tác giả: Ting ting... Mai anh Trì online)