9527

Chương 11




'DỊ ỨNG VỚI NGƯỜI HAY VỚI HOA?'

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***

Hứa Thanh San cười hi hi, khóe mắt liếc thấy một chiếc Suv màu nâu bạc tiến vào bãi đỗ xe, cô bạn huých khuỷu tay vào ngực Kiều Mộ, vẻ mặt ám muội: "Đây hả?"

"Ờ", Kiều Mộ trừng cô bạn một cái. Nhìn Mạnh Trường Phong đã xuống xe, cô giơ tay vẫy anh ta.

Mạnh Trường Phong nói đùa: "Anh không đến muộn chứ?" Anh ta lượn qua đầu xe, ôm một bó hoa từ ghế phụ xuống, rồi khóa xe, thong thả đi về phía Kiều Mộ: "Biết em gần đây bận rộn, cố ý chọn cho em đấy!"

"Cảm ơn anh!" Kiều Mộ nhận lấy bó hoa, kế tiếp đưa luôn cho Hứa Thanh San, nháy mắt ra hiệu với cô bạn: "Đàn anh của tao, Mạnh Trường Phong, công tác ở khoa châm cứu bệnh viện Đông y thành phố."

Nhận bó hoa Kiều Mộ đưa cho, Hứa Thanh San toét miệng, hàng lông mày cong cong: "Chào bác sĩ Mạnh. Em là bạn nối khố của Kiều Mộ, Hứa Thanh San ạ! Thanh trong màu xanh, San trong san hô."

"Chào em!" Mạnh Trường Phong bắt tay với Hứa Thanh San, ánh mắt dừng trên mặt Kiều Mộ, bình thản giải thích: "Không có ý gì khác. Tiệm hoa nói hoa này có thể xoa dịu mệt mỏi."

"Nếu anh có ý gì thì thảm á." Hứa Thanh San tiếp lời, giọng điệu nghiêm túc: "Bác sĩ Mạnh muốn hại chết Kiều Mộ nhà em sao, nó dị ứng với hầu hết các loại hoa đấy."

Kiều Mộ gật đầu phụ họa: "Hứa Thanh San nói là thật đó anh. Cơ mà, người không biết không có tội. Vào thôi ạ!"

Mạnh Trường Phong hơi lúng túng, anh ta cười chữa thẹn, theo hai cô vào quán rượu.

Một góc trong quán rượu, Tiêu Trì ngồi trên ghế chân cao, tay cầm ly sữa, ánh mắt như vô tình như cố ý rơi trên người Kiều Mộ.

"Ông nghĩ bác sĩ Kiều không thích hoa hay là không thích người tặng hoa?" Quan Công nhấc cốc sữa trong khay, thư thái nhấp một ngụm. Không đợi Tiêu Trì trả lời, gã lại nói tiếp: "Tôi cảm thấy bác sĩ Kiều xứng với chiều cao và khí chất của tay kia lắm nhá."

Tiêu Trì vươn tay kẹp cổ Quan Công một cái, chỉ vào cốc sữa: "Cho khách đấy, tự nôn tiền ra đây."

"Ặc..." Quan Công bị sặc nước miếng, bưng khay hậm hực quành lại.

Lúc đi qua quầy bar, vô tình trông thấy mục tiêu ngồi bên cạnh Kiều Mộ, ánh mắt gã lóe sáng, tỉnh bơ đi tới gần.

Vẫn chưa đến thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm, khách trong quán rượu lác đác, cho nên cách xa cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên đó.

Một tay Quan Công bưng khay, tay kia cầm khăn lau, cúi người lau bàn.

"Công việc của em vẫn chưa đâu vào đâu, làm kẻ thất nghiệp thôi." Kiều Mộ nâng cốc. Cô thảnh thơi ngồi cùng ghế dài với Hứa Thanh San.

"Em muốn tìm thì có khó gì." Lư Triển Bằng cười, nâng cao ly, chạm cốc mời cô.

Mạnh Trường Phong cũng nhấc ly rượu, cười hà hà tiếp lời: "Nói đúng lắm! Năm nào cô ấy cũng là người giành học bổng trong lớp bọn tôi, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa đấy."

"Khen em à, anh không vậy chắc," Kiều Mộ ngồi thẳng dậy, huých tay vào Hứa Thanh San, nét mặt vẫn như cũ: "Em giới thiệu chút, bạn nối khố của em, sinh viên ưu tú khoa Trung Văn của đại học B."

"Hân hạnh, hân hạnh!" Lư Triển Bằng nhấp hớp rượu, nhìn sang Kiều Mộ và nói: "Anh thấy đám bạn học bảo em ra nước ngoài, còn tưởng em chưa về. Hôm nay gặp được thật sự bất ngờ quá. Vừa đúng lúc anh có chuyện muốn hỏi thăm em."

"Chuyện gì?" Kiều Mộ đặt ly rượu xuống thay bằng cốc nước hoa quả, khẽ nhấp một ngụm.

Lát nữa về phải lái xe, cô suýt quên béng.

"Nghe đâu ở Lâm Châu có vị thầy thuốc già đức cao vọng trọng, giỏi châm cứu. Gần đây, thắt lưng tổng giám đốc của bọn anh cứ khó chịu suốt. Anh mới đến, lạ nước lạ cái, không biết tìm ở đâu." Lư Triển Bằng đang nói thì hất cằm về phía cô: "Sao lại uống nước trái cây. Bạn học cũ gặp mặt, uống một ly rượu mới phải chứ?"

"Bạn học cũ gặp mặt quả thực đáng để uống một ly. Nhưng lát nữa em và đàn anh đều phải lái xe, nên yêu quý tính mạng!" Ánh mắt Kiều Mộ thản nhiên: "Thầy thuốc già đức cao vọng trọng thì không biết, nhưng giỏi châm cứu thì có quen, Nhân Tế Đường ngõ An Cư."

"Đúng, đúng, chính là nhân tế Đường! Xem trí nhớ của anh này!" Lư Triển Bằng lại cười, vừa vặn lúc ấy di động đổ chuông, hắn hơi rướn người, đặt ly rượu xuống rồi ra ngoài nghe điện thoại.

Kiều Mộ nghiêng đầu nhìn Mạnh Trường Phong ra chiều suy tư: "Chẳng phải tốt nghiệp khoa chính quy xong là anh ta đến Lâm Châu luôn à, sao bảo mới đến?"

"Anh không rõ, cậu ta hiếm khi nói chuyện với đám bạn học lắm." Mạnh Trường Phong cũng đổi sang nước trái cây, không hề cảm thấy có gì khác lạ cả.

Kiều Mộ cắn môi dưới, nghĩ tới chức vụ của Lư Triển Bằng ở Sang Thiên, mấy hôm trước lái xe của Sang Thiên lại cố ý tới Nhân Tế Đường. Cô thoáng nhíu mày.

Đổi chủ đề, chuyện phiếm một lúc. Lư Triển Bằng nghe xong điện thoại thì quay vào, cáo lỗi rời đi trước.

Kiều Mộ ngoái đầu, thấy mấy người đàn ông đến cùng hắn cũng lục tục đứng lên, cô liền thu hồi tầm mắt.

"Tên này tướng mạo gian trá. Kiều Mộ, mày đừng qua lại nhiều với hắn nhá." Hứa Thanh San lén thì thầm vào tai cô: "Tương lai sẽ chết đột ngột đấy! Tin tao đi!"

Kiều Mộ nghe lời, gật đầu. Nhác thấy phía xa có người rất giống Tiêu Trì, cô vô thức ngoảnh đầu nhìn theo.

Đúng lúc người đó quay lại. Biết đích xác là không phải, cô mới cất ánh mắt và tiếp tục tán gẫu với Mạnh Trường Phong.

Buổi tối về nhà, Kiều Mộ vào cửa liền quên luôn chuyện đụng phải Lư Triển Bằng, ngủ thẳng một mạch.

Lúc thay quần áo, cánh tay cô đau muốn chết.

Xuống tầng đánh cọc cùng ông nội nửa tiếng, hai tay run đến nỗi không cầm chắc cốc nước.

"Cháu chào ông Kiều." Tiêu Trì thủng thẳng bước qua cửa phòng khám rồi dựa vào khung cửa. Miệng anh ngậm điếu thuốc, khóe môi vui vẻ nhướng lên.

"Hôm nay đến sớm thế." Ông cụ nghiêng đầu, lia cặp mắt sắc bén nhìn anh, ý bảo anh qua đây.

Tiêu Trì nhả khói thuốc, tay trái đút túi quần, nghênh ngang bước qua ngưỡng cửa.

"Cậu cũng luyện đi! Bản lĩnh trên tay đủ cứng cáp, mệnh cũng dài hơn." Ông cụ Kiều giơ tay chỉ về phía cọc gỗ, "Luyện khí công trước, bảo Kiều Mộ dạy cho!"

Kiều Mộ quay phắt đầu lại, lời từ chối còn chưa nói ra miệng thì ông cụ lại bảo: "Bát cực quyền giúp thân thể khỏe mạnh. Luyện tốt rồi phối hợp với cách chiến đấu của các cậu sẽ càng hữu ích."

"Cảm ơn ông đã ưu ái cháu." Vứt điếu thuốc, Tiêu Trì nhấc chân dụi tắt, đoạn cúi xuống nhặt lên, ném vào thùng rác bên cạnh.

Kiều Mộ dừng tay, nắm đấm buông lơi. Cạn lời.

Ông cụ đi xong một bài quyền thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi của anh Bát và giọng của bác A Trần sát vách: "Cụ Kiều ơi, đi thôi!"

"Tới ngay đây!" Ông nội lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, tiếp đó xách cái lồng chim họa mi để trên bàn đá, chắp tay sau lưng, thong thả rời bước.

Tiếng đóng cửa truyền tới. Tiêu Trì mỉm cười, đến trước cọc gỗ, duỗi tay gạt gạt mấy cái: "Bác sĩ Kiều, bắt đầu dạy đi!"

Con ngươi Kiều Mộ trầm xuống. Cô bước đến sau lưng Tiêu Trì, giơ chân đá hai chân anh mở ra: "Tư thế đứng tấn, eo phải thẳng, hai tay giơ lên, cánh tay bằng với bả vai, năm ngón tay gập vào."

Tiêu Trì làm theo. Lúc anh xoay mặt đối diện với ánh mắt cô, khóe môi anh nhếch một nụ cười: "Dị ứng với người hay dị ứng với hoa thế?"

"Tay phải ra quyền, khuỷu tay trước, nắm đấm sau, cọc gõ chuyển động thì sang tay trái." Kiều Mộ tiến lên một bước, khoảnh cách rất gần, cô gập đầu gối ken vào giữa hai chân anh, thúc hai cái trái phải rõ mạnh: "Chân phải thẳng."

Nụ cười trên mặt Tiêu Trì cứng đờ, anh nghiến răng: "Dùng việc công báo thù riêng hả?"

"Ừ." Kiều Mộ thẳng thắn đáp. Trước khi anh hành động, cô mau lẹ lùi sang bên, làm mẫu động tác, giọng điệu lạnh tanh: "Một trăm lần."

Dứt lời, hai tay cô như thể sắp gãy lìa, chẳng còn sức lực, buông thõng xuống.

Tiêu Trì quay đầu, vừa khéo trông thấy lông mày cô khẽ nhíu với biên độ rất nhỏ. Anh không nín nổi, lại mỉm cười.

Hèn gì hôm qua tay yếu vậy.

Lười phải để ý tới anh, cô ngồi một bên lau mồ hôi, cầm di động xem tin tức.

Mấy phút trôi qua, điện thoại bàn ở phòng khám bên kia reo vang, tiếng chuông khá chói tay. Kiều Mộ đứng dậy chạy như bay đi nghe máy.

"Kiều Mộ à, cô tới đây mau. Bố bọn trẻ nhà tôi đột nhiên bị ngã bất tỉnh. Số 289." Điện thoại kết nối, giọng phụ nữ hoảng loạn không biết phải làm sao lập tức truyền tới.

"Tôi qua ngay." Kiều Mộ gác ống nghe, vòng qua quầy khám bệnh lấy hòm thuốc đeo lên vai rồi lao ra ngoài.

Tiêu Trì dừng tập, lau mồ hôi trên mặt. Anh móc bao thuốc trong túi quần, châm một điếu, đủng đỉnh ra ngoài theo, tiện thể đóng cửa lớn.

Dì Lưu đi mua thức ăn có mang chìa khóa.

Đi thẳng vào trong ngõ, xa xa bắt gặp cả đám người bu quanh cửa một nhà hàng xóm, Tiêu Trì phun khói thuốc, rảo bước chân đi tới.

"Xe cấp cứu sắp đến rồi! Tôi đã gọi điện thoại, chị Ngọc đừng lo. Kiều Mộ là bác sĩ, anh Mạc sẽ không sao đâu."

"Có Kiều Mộ ở đây, thật sự không cần lo lắng."

Nghe những lời bàn luận ấy, Tiêu Trì sầm mặt chen vào giữa đám đông. Thấy Kiều Mộ quỳ trên đất, đang làm phục hồi tim phổi cho một gã béo, anh cau mày, vứt điếu thuốc, nhanh chóng qua giúp cô.

Trông thấy anh, Kiều Mộ thoáng sửng sốt rồi sực tỉnh, lập tức chỉ cho anh: "Đặt cườm tay lên giữa ngực anh ấy, trên xương ức, chồng tay kia lên tay thứ nhất, dùng sức ấn thẳng xuống."

Tay cô không có sức, bệnh nhân này lại quá béo, mỗi lần nhấn mệt muốn chết.

Tiêu Trì khẽ gật đầu, cực kỳ tập trung phối hợp dưới sự hướng dẫn của Kiều Mộ.

Hàng xóm vây quanh mồm năm miệng mười, vừa lo lắng về tình trạng của bệnh nhân, vừa bàn tán sao xe cứu thương vẫn chưa đến. Chừng 5 phút sau, xe cứu thương đỗ ngoài cửa thì bệnh nhân trên đất cũng hồi phục, tự hít thở.

Kiều Mộ giao bệnh nhân cho bác sĩ và y tá kiểm tra tiếp, bình tĩnh giải thích rõ tình trạng của bệnh nhân và nguyên nhân phát bệnh.

Tiêu Trì cùng bác sĩ khiêng bệnh nhân lên xe, thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Ánh mắt anh lại theo thói quen rơi trên người Kiều Mộ.

Cô vẫn đang mặc bộ đồ thể thao, tóc búi gọn sau gáy, chiếc trâm được chạm khắc thô sơ cắm chênh chếch vào búi tóc, mặt cô phủ một lớp mồ hôi nhạt, đôi mắt thẳm sâu như đầm nước. Ánh nắng trùm lên người cô, không xoa tan nổi chút lạnh lẽo, nom đẹp tuyệt.

Hàng xóm nhường đường, xe cứu thương mau chóng ra khỏi con ngõ. Hai người sóng vai nhau đi về, không ai nói câu nào.

Mặt Trời vừa mới lên cao, trong không khí mang theo hơi nước ẩm ướt, bên tai thi thoảng vang lên tiếng chim hót.

Tiêu Trì nghiêng đầu, đưa mắt quét từ đỉnh đầu Kiều Mộ xuống và dừng trên môi cô, theo bản năng, hầu kết anh lại trượt trượt. "Tối nay cùng ăn cơm nhé?"

Kiều Mộ chẳng ừ hử.

Tiêu Trì lấy điếu thuốc, gõ vài cái vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng: "Người đó bị sao vậy?"

"Tim ngừng đột ngột." Kiều Mộ hờ hững đáp.

Tiêu Trì châm thuốc, rít một hơi. Anh chếch đầu nhả một cụm khói lớn, không lên tiếng nữa.

Trở lại Nhân Tế Đường, dì Lưu đã mua thức ăn về, ông nội hãy còn đang đi dạo trong công viên gần đây. Vào phòng trị liệu, Tiêu Trì chẳng nói một lời, cởi ngay quần áo, thành thật nằm xuống giường: "Cắt chỉ hộ tôi."

Kiều Mộ đeo khẩu trang và găng tay. Liếc qua vết thương trên bụng anh, cô khẽ chau mày, chuẩn bị một lượt rồi bưng khay tới: "Tối qua anh có nhiệm vụ à?"

"Có một con cá lọt lưới." Tiêu Trì gập tay trái gối sau đầu, đôi mắt đen như mực nhìn cô không chớp. "Đuổi cả một đêm, sáng nay mới bắt được, tôi đến thẳng đây luôn."

Kiều Mộ lặng thinh, cô duỗi chân ngoắc cái ghế qua, đặt khay lên kệ, cầm kéo và nhíp để cắt chỉ vết thương.

Vết thương do dao, khâu 5 mũi, miệng vết thương có vẻ đã mím.

Xử lý xong xuôi, Kiều Mộ khử trùng cẩn thận, bưng khay đặt về chỗ cũ. Tiêu Trì nhìn sườn mặt của cô, lại hỏi: "Dị ứng với người hay dị ứng với hoa?"