9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 982






Lục Khải Vũ kéo tay của cô: “Chắc là em ở nhà mấy ngày chán quá rồi đúng không, trước đây anh có gặp thằng nhóc này mấy lần, nó từ nhỏ đã ở Hà Thành lớn lên.

Hơn nữa nó rất nghịch ngợm, còn từng vì mười xiên thịt nướng mà bắt anh đền nó ba triệu rưỡi nữa!”
“Em thử nghĩ đi, nếu như nó thật sự là Hồ Ly Huyên Sắc thì làm sao có thể để ý ba triệu rưỡi kia, lại một mình xuất hiện ở Hà Thành?”
Lục Khải Vũ nói sự thật với Mạc Hân Hy, nói đạo lý.

Mạc Hân Hy cúi đầu nhìn Mạc Vũ Lý một cái, đối với câu nói của Lục Khải Vũ có chút không hiểu.

Mạc Vũ Lý có chút ngượng ngùng giải thích: “Cháu không thể quẹt thẻ, nếu không mẹ cháu sẽ rất nhanh phát hiện ra tung tích của cháu.”
Lục Vũ Bách trực tiếp nhấc chân đá qua: “Đã đến lúc nào rồi còn nói dối! Cậu còn có mặt mũi không thế”
Chỉ là, chân của cậu còn chưa đụng đến chân Mạc Vũ Lý đã bị Mạc Hân Hy nhăn lại.

“Lục Bảo, con làm cái gì đấy! Sao có thể ra tay đánh bạn học!”
Đối với hành vi của nhóc mập, Mạc Hân Hy có chút tức giận.

Lúc này Mạc Vũ Lý đứng cạnh cô, kéo áo của cô, giống như một đứa trẻ lễ phép khuyên bảo: “Dì đừng tức giận, không sao đâu ạ.


Mấy người Lục Vũ Bách ở trường cũng hay ức hiếp cháu, đánh cháu, cháu đã quen rồi.

Dì đừng tức giận hại thân”
Nói xong, cậu cẩn thận lùi ra sau, trốn ở sau lưng Mạc Hân Hy, vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Lục Vũ Bách.

Ai bảo bình thường bọ họ cậy người đông ức hiếp cậu.

Hôm nay, cuối cùng cũng để cậu bắt được cơ hội, xem mẹ các người chỉnh đốn các người như thế nào, dì ấy là hắc lão đại.

Có rất nhiều thủ đoạn chỉnh đốn người.

Quả nhiên sau khi Mạc Hân Hy nghe thấy câu này của cậu, gương mặt hiện lên sự tức giận.

Cô nhìn Lục Vũ Bách: “Lục Bảo, cậu ấy nói có phải là thật không? ở trường các con vẫn luôn ức hiếp bạn Mạc Vũ Lý?”
Lục Minh Húc, Lục Tấn Khang, Lục Vũ Bách đồng thời trừng mắt nhìn về phía Mạc Vũ Lý, nếu như ánh mắt có thể giết người thì phỏng chừng Mạc Vũ Lý giờ phút này đã sớm trở thành thịt xay rồi.


Mưu mô, hèn hạ, một thằng nhóc chỉ biết đi mách người.

Chẳng qua, Lục Tấn Khang rất nhanh đã đưa ra lời giải thích: “Mẹ, những chuyện đó đều là hiểu lầm mà thôi, cậu ta luôn có ý đồ muốn tiếp cận các em gái, con chỉ muốn bảo vệ các em thôi.”
“Bảo vệ em gái thì có thể ra tay đánh người sao?” Mạc Hân Hy biết mấy đứa con của mình đều không phải đèn cạn dầu, cho nên không tin lời giải thích của Lục Tấn Khang.

Lục Khải Vũ thấy cô vì một người ngoài mà răn dạy mấy đứa con bảo bối của mình, nhanh chóng ra mặt: “Bà xã, giờ không còn sớm nữa, ngày mai bọn nó còn phải đi học nữa, chúng ta về nhà sớm đi!”
Nói xong, anh lại nhìn Mạc Vú Lý một cái: “Chú bảo tài xế đưa cháu về, đảm bảo tuyệt đối an toàn”
Mạc Hân Hy lấy điện thoại ra xem thời gian, quả nhiên là đã hơn chín giờ tối rồi.

Lúc này mới đồng ý với đề nghị của Lục Khải Vũ.

Lúc chuẩn bị đi, cô và Mạc Vũ Lý vẫn không nỡ xa nhau như cũ, lưu số điện thoại của nhau.

Mấy đứa trẻ thấy mẹ không nỡ xa Mạc Huyền Tinh kia, đều tức đến nỗi chu cái môi lên.

Sau khi ngồi vào xe, cô thấy bọn trẻ vẫn còn tức giận, thở dài một hơi.

“Các con nha, sau này đối với Mạc Vũ Lý tốt một chút.

Cậu ấy, nói không chừng sau này cậu ấy sẽ là anh họ của các con đó.”.