9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 962






Cô đang trong thời kỳ thay răng, lại còn đeo mắt kính, nói thật nhìn không được đẹp cho lắm.

Nhưng trong mắt bọn con nhà trai nhà họ Lục thì cô vẫn là con gái, nên tỏ ra rất khách sáo, lịch sự.

“Chúng tớ đang đùa với nhau thôi!” Mạc Vũ Lý và Lục Minh Húc giải thích.

“Thế sao em trai của cậu cứ lôi kéo cậu ấy không chịu buông tay!
Vừa nấy tớ nhìn thấy rồi, rõ ràng là các cậu định đánh cậu ấy! Tớ sẽ đi méc thầy cô, nói các cậu xúm lại bắt nạt Mạc Vũ Lý” Bạch Ức Chi bày ra bộ dáng nghĩa khí, hùng hồn nói.

Mạc Vũ Lý nhìn cô, có chút cảm động muốn rơi nước mắt.

Đến hôm nay cậu mới phát hiện, cô gái lớn lên không được xinh lắm này, giọng nói thật là dễ nghe biết bao.

Đám Lục Minh Húc vừa nghe Bạch Ức Chỉ nói muốn đi méc thầy cô ấy thì quay ra nhìn nhau.

Vũ Tuấn có chút sợ: “Anh cả, hay là thôi đi.


Nhỡ giáo viên đến thật thì không ổn lắm đâu”
Cậu vừa nói xong, cửa phòng giáo viên mở ra, Hoàng Ánh Tuyết từ bên trong đi ra.

“Mạc Vũ Lý, hôm nay tạm tha cho cậu.

Lần sau cậu mà dám cười nhạo chúng tôi nữa, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất” Cậu hung hăng trừng mắt với Mạc Vũ Lý một cái, rồi không cam tâm dẫn mấy đứa em quay về lớp học.

Nhìn thấy mấy thằng nhóc nhà họ Lục kia rốt cuộc cũng ra vẻ bệ vệ, kiêu căng bỏ đi, Mạc Vũ Lý mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang nhìn Bạch Ức Chỉ.

Bạch Ức Chỉ cười cười với cậu, nhe ra hàm răng thiếu mất hai cái răng cửa, làm cậu sợ run cả người.

Cô gái này tuy có tấm lòng nhân hậu, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng bộ dáng thì đúng là có chút dọa người!
ột nửa bọn Lục Vũ Tuệ y.

Chỉ là nhìn người trước.

Nếu cô ấy xinh hơn một tí, dù chỉ bằng thôi, thì cậu cũng không ngại kết bạn với c‹ mắt thế này, cậu thật sự không có tâm trạng.


Mặc dù vậy, Mạc Vũ Lý vẫn vô cùng lịch sự, nở một nụ cười vạn người mê, nói với Bạch Ức Chỉ: “Bạch Ức Chỉ, cảm ơn cậu nhé-”
Sau đó cậu xoay người xuống lầu, đi về phía cổng trường.

Bạch Ức Chi nhìn theo bóng lưng đi đường thôi cũng vẫn đẹp trai ngời ngời của cậu, lớn tiếng nói: “Không có gì đâu, các bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau mà”
Sau khi ra khỏi cổng trường, Mạc Vũ Lý dựa vào địa chỉ mà Khúc Lăng Cường gửi, trực tiếp bắt taxi, đi đến khu nhà ở của Nhạc viện ở Hà Thành.

Lúc đến nơi đã gần 4 giờ chiều.

Đứng trước cửa căn nhà nhỏ ở tầng hai của Hàn Hữu, cậu thấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực mình đập thình thịch.

Không biết mặt mũi Hàn Hữu trông như thế nào, có đẹp trai không.

Người ta nói máu mủ ruột rà, cha con liền tâm, nếu Hàn Hữu thực sự là cha ruột của cậu, thì chắc bọn họ sẽ có chút gì đó giống nhau.

Nhưng mà, nếu chú ấy thực sự là cha ruột của cậu, thì tiếp theo cậu nên làm gì? Đi tìm bà mẹ tự dưng não động, có chút ngu xuẩn của cậu kia thương lượng?
Hay là đi tìm Mộ Dung Lãnh Hàng ngốc nghếch, người từng nuôi dưỡng cậu 7 năm, còn suốt ngày cho cậu tiền kia để bàn bạc?
Nhìn căn nhà này của Hàn Hữu, chắc là chú ấy cũng không có nhiều tiền lắm nhỉ?
Cửa nhà Hàn Hữu còn chưa gõ, người cũng chưa nhìn thấy đây này!
Thế mà trong cái đầu nhỏ xíu của Mạc Vũ Lý đã nghĩ ra vô số khả năng có thể phát sinh rồi.

Cậu hơi đau đầu..