9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 954




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình xong, Lục Khải Vũ nhìn về phía mấy đứa nhóc khiến người ta đau đầu kia.

Giọng nói đầy uy nghiêm: “Mấy đứa đến thư phòng đợi ở đấy ngay cho bố”
Mấy đứa bé đáng yêu nhạy bén phát hiện ra bố mình hình như rất tức giận.

Lập tức cúi đầu xếp hàng đi đến thư phòng.

Nói thật, bố Lục vừa nãy cũng bị doạ một trận.

Cho nên đối với việc.


con trai bảo bọn trẻ đi thư phòng cũng tán đồng.

Nhưng mẹ Lục và bà cụ nhà họ Lục thì không vui: “Khải Vũ, con bảo bọn nó đi đến thư phòng làm gì? Trẻ con ham chơi một chút, nghịch ngợm một chút mà thôi.

Nói vài câu là được, chẳng lẽ nào con thật sự đi thư phòng phê bình bon nó sao?”
Bà cụ nhà họ Lục trừng mắt nhìn anh, nếu như anh cháu dám đi phê bình cháu nội ngoan của bà, bà liền đánh bỏ khí thế của cháu luôn.

“Đúng vậy, bọn trẻ với nhau chỉ đánh nhẹ ồn nhẹ một chút thôi, con nghiêm túc như vậy doạ bọn nó thì phải làm sao?” Mẹ Lục không vui nhìn con trai.

Cháu nội ngoan đáng yêu của bà ta, thông minh như vậy, đẹp trai như thế, hôm này còn giữ mặt mũi cho bà ta, mấy chị e, già của bà ta kia đừng đỏ mắt lên.

Là bà nội, tuyệt đối không thể để con trai dọa bọn nó.


“Dọa bọn trẻ sợ sao? Mẹ à, mẹ đừng quên sức khỏe Ngũ Bảo và Lục Bảo trước đây như thế nào, chúng nó sẽ bị con dọa sợ sao? Còn Đại Bảo nữa, bây giờ nó còn dám xem cả phim kinh dị đó, chẳng lẽ lại bị con dọa sợ được chắc?”
“Con của con và mẹ thật sự là bị con dọa rồi đây này!”
Đối với hành động luôn nuông chiều bênh vực mấy bé Bảo của mẹ và bà nội, Lục Khải Vũ cảm thấy rất không hài lòng, cũng may là trước đây anh đã quyết định đưa bọn trẻ ra ngoài ở riêng, nếu không, cứ ở nhà chung, bọn trẻ kia nhất định sẽ bị hai người nuông chiều đến mức coi trời bằng vung mất.

Đáng lẽ ra anh để ý thấy mẹ và bà nội hơi cô đơn, còn muốn đưa Tứ Bảo đang tạm thời không đi học về ở nhà cũ cùng họ!

Mẹ Lục và bà cố vẫn đi đằng sau anh, đến tận cửa phòng sách.

“Khải Vũ à, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, con đừng có làm cho chúng sợ hãi”
Bà cụ Lục lo lắng lại nhắc nhở cháu trai.

Lục Khải Vũ liếc nhìn mẹ và bà cảm thấy dở khóc dở cười: “Bà nội, chúng là con của con, con làm sao có thể đối xử tệ với chúng chứ? Bà với mẹ đừng lo lắng nữa, cũng đã gần sáu giờ rồi, mau xuống chuẩn bị bữa tối đi, bọn trẻ có lẽ cũng đói bụng rồi.”
Vừa nghe đến mấy đứa cháu ngoan đói bụng, mẹ Lục và bà cụ Lục vội vàng xuống lầu dặn dò thím Vân chuẩn bị bữa tối..