Lục Khải Vũ trừng em trai một cái, anh nói: “Em ăn nói kiểu gì thế hả? Nói rõ ràng thế nào?”
Cậu hai nhà họ Lục không ngờ rằng anh trai ruột của mình lại đi bênh vực cho người ngoài, anh ta nói: “Anh, cô ta đẩy ngã Lan Chi, hại Lan Chi thiếu chút nữa thì đã xảy thai. Tôi nói cho các người biết, Lan Chi đang mang thai sinh đôi đó, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ không để mấy người được yên đầu”
Lúc này Diệp Lan Chi vẫn còn đang ngồi trên xe lăn, bày ra bộ dáng mỏng manh yếu đuối, lương thiện thấu hiểu lòng người nói: “Anh, anh đừng nói nữa, đều là người một nhà cả, đừng bởi vi em mà làm ồn ào không vui.
Cầu hai nhà họ Lục năm chặt tay cô ta, nói: “Yên tâm đi, nhất định anh sẽ lấy lại công đạo thay em, ở đây chính là nhà họ Lục.”
Mạc Hân Hy không nói không rằng, cô xoay người.
Tư Nhã đi thẳng lên lâu, bầu không khí dương cung bạt kiếm ở phòng khách sẽ dọa tới Tư Nhã mất. Cậu hai nhà họ Lục muốn chạy đuổi theo nhưng lại bị Lục Khái Vũ kéo tay lại, anh hỏi: “Em làm gi thế hả?”
“Anh, anh đã nhìn thấy chưa, bảy giờ đến cả bố mẹ mà cô ta cũng không thèm để vào mắt nữa rồi! Rõ ràng là cô ta có tật giật mình là
Lục Khải Vũ kéo anh ta lại rồi còn dùng sức đây một cải, anh nói: “Sự việc còn chưa được làm rõ ràng, em đang làm xăng làm bay gì thế?”
Cậu hai nhà họ Lục bị đẩy một cái phải lùi về sau tận mấy bước, thiếu chút nữa đã phải ngã nhào, anh ta giấy nãy: “Bổ, mẹ, hai người nhìn anh con xem, có phải anh ấy điên rồi không thể”
Mạc Hân Hy ôm Tự Nhã trở lại phòng, giúp Tư Nhã bật TV sau khi an ủi cô bé xong thì cô mới đóng cửa đi xuống lầu. “Này anh, sở dĩ ngày hôm qua tôi đi tới phòng của cô Lan Chi là bởi vì cô ta chưa được tôi cho phép đã tự tiện động vào đồ của tôi, chúng tôi thật sự đã cãi nhau mấy câu. Tôi thừa nhận lúc đó tôi có hơi kich động thất, cũng đã từng năm cổ tay cô Lan Chi đây lại, nhưng mà tôi tuyệt đối không hề đấy có ta.”
Mạc Hãn Hy đi tới trước mặt mọi người, sắc mặt bình tĩnh giải thích.
Người phụ nữ Diệp Lan Chi này sợ có nói ra những chuyện trước đây, cô ta chắc chắn rằng cô vì đứa bé mà sẽ không dám biện giải, có ta muốn mượn cơ hội này để đuối có ra khỏi nhà họ Lục.
Chỉ là, gặp phải Mạc Hân Hy có đây, sợ là phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Hốc mắt Diệp Lan Chi đó bừng, cô ta bày ra bộ dạng vô cùng uất ức nói: “Tổng giám sát Lam, thật xin lỗi cô. Tôi không nên bước vào căn phòng của cô trước khi được cô cho phép, chỉ là tôi thật sự không biết đồ vật bên trong chiếc túi bị đóng kin đó lại quan trọng với cô như vậy, tôi nghĩ răng mất cọng tóc và cái thìa độ đều là rác rưởi mà thôi, vi thế nên tôi mới vứt chúng đi, tôi thật sự không biết cô muốn dùng những thứ đó để làm giam định huyết thống”
Nói xong thi Diệp Lan Chi liên nhắn lúc ra về nước mát mà nhìn Lục Khải Vũ một cải. Nếu như anh biết Mạc Hán Hy đã từng sinh con thì cho dù Mạc Hàn Hy có đối xử với Tư Nhã tốt hơn đi chăng nữa thì sợ là anh cũng sẽ không để cô ta ở lại nhà họ Lục nữa.
“Giám định huyết thống?” Tất cả mọi thành viên của nhà họ Lục đều kinh ngạc. Bởi vì tất cả mọi người đều biết mẹ của Mộc Lam và Tư Nhã luôn là một ẩn số.
Mạc Hân Hy lạnh lùng nhìn khỏe môi đang nhếch lên của Diệp Lan Chi, muốn diễn sao? Ai mà chẳng biết chứ. “Cô Lan Chi, sao có có thể ăn nói bây như thế được cơ chứ?
Trong chiếc túi được đóng kín của tôi thật sự có vài tóc và một cái thia, nhưng mà sao cô lại biết tôi muốn dùng những thứ đó để làm giam định huyết thống được?” cũng giả vờ bày ra vẻ mặt vô cùng uất ức, “Đúng thế, Diệp Lan Chi, sao cô lại biết cô ấy muốn làm thế?” Mẹ Lục cũng vô cùng nghi hoặc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lan Chi. Diệp Lan Chỉ có hơi căng thẳng, ta củi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích: Tôi, tôi chi đoán thôi. Trong tiểu thuyết thường có những tình tiết thế này, nữ chính vì muốn tìm con mà lén lút trộm tóc của vài đứa trẻ, hoặc là mấy thứ như bàn chải đánh răng, thìa mà đứa đã dùng qua để làm giám định huyết thống.”
Mạc Hân Hy cười lạnh nói: “Cò Lan Chi à, là cuộc sống tế, không phải là thuyết có ăn bậy bạ như thế thì coi chừng tôi sẽ tố cáo có phi bảng đó.”