Chiếc xe lái đến ngôi trường tiểu học ở gần đó, Mạc Hãn Hy dẫn Tư Nhã xuống xe, ngược lại lân này Lục Khải Vũ rất kỳ lạ, anh không võ lý mà yêu cầu vào nhà có ngôi chút nữa. “Ngày mai tôi đến đón cô, nhớ mang theo giấy tờ chứng nhận!” Trước khi xuống xe, Lục Khái Vũ cố ý dặn dò cô.
Mạc Hân Hy gật đầu: “Tư Nhã, chào tạm biệt bố đi con!” Tư Nhã do dự nhìn anh chốc lát cuối cùng cũng gia tay lên: “Bố… bố, hẹn… gặp… lại”
Đây là lần đầu tiên Tư Nhã gọi bo, hốc mất của Lục Khải Vũ có hơi đỏ lên một chút, anh đưa tay ra, sờ sờ gương mặt nhỏ nhân của con gái: “Tạm biệt Tư Nhã nhé, ngày mai bổ sẽ đến đón con!
Mạc Hân Hy nhìn chiếc xe của anh rời đi xác định anh không quay lại nữa mới dẫn Tư Nhã về nhà.
Vừa mới mở cửa ra, Mạc Vũ Tuệ đang năm trên bàn trà nhỏ ăn dưa hấu bỏng xông vọt tới, “Me, me trở về rồi! Vũ Tuệ rất nhớ mẹ!” Vừa nói, cô bé vừa ôm lấy mẹ, lau nước dưa hấu dính trên tay và trên mặt vào người của Mạc Hân Hy thành công.
“Mẹ cũng rất nhớ Vũ Tuệ. Nao đen dây, con xem me đưa ai về đây này” Vừa nói Mạc hàn Hy vừa kéo Tư Nhã phía sau lưng ra ngoài.
Vũ Tuệ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn của mình: “Chị là chị gái của em a? Sao chúng ta lại giống nhau y như đúc thể?”
Gương mặt Tư Nhã đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hân Hy
Mạc Hân Hy kéo hai có bé đến trước số pha rồi giải thích: “Vũ Tuệ, đây là chị gái bảy Tư Nhã của
Nói xong, cô nhìn về hướng Tư Nhã: “Tự đây là em gái thứ Vũ Tuệ của con.”
“Chị gái thử váy sao a?” Vũ Tuệ lộ vẻ sửng sốt trước tiên sau đây rất nhanh đã trưng ra bộ mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng mừng rỡ ngay lập tức: “Mẹ, mẹ tìm ra được chị gái thứ bảy của con rồi sao ạ?”
“Đùng mẹ tìm được chị gái của con về “Chị gái thứ bảy ơi, nào, ăn dưa hấu Vũ Tuệ vô cùng nhiệt tình lấy miếng dưa hấu to nhất trước mặt đây về hướng Tư Nhã.
Tư Nhã nhìn Mạc Hy một cái, cỏ hơi sợ sệt.
Mạc Hân Hy đầu cô bé: “Em gái cho con đấy, con ăn đi! Nếu không em gái Vũ Tuệ của con sẽ không vui
Nghe thấy lời này của Mạc Hân Tư Nhã cấn thận cầm miếng dưa hấu lên ăn,
Lúc này, Mạc Minh Húc và Lý Duy Lộc từ phòng đi “Me, me về rồi đấy à?” Minh Húc vui mùng đến trước mặt cô sau đó liếc mắt nhìn thấy Nhã. “Đây chính là em gái Tư Nhã phải không? Chủ tịch Lục đã đồng ý để cho mẹ đưa em ấy về sao?
“Ngày mai mẹ và em còn phải quay về bên kia, hôm nay chỉ về nhà lấy chút đô thôi.” Mạc Hân Hy kéo Mạc Minh Húc ngồi đến bên cạnh mình.
“Lấy đồ sao ạ? Mẹ muốn lấy đồ “Cái đó… không có gì, chỉ là một vài giấy tờ chứng nhận Mạc Hân Hy nhìn Lý Duy Lộc một cái, không biết nên mở miệng nói với các con như nào.
“Giấy tờ chứng nhận? Để con giúp mẹ đi tìm.” Mạc Minh Húc đứng lên.
Lý Duy Lộc đè cậu bé vào chỗ cũ: “Một cậu nhóc như con thì biết giấy tờ chứng nhận là gì chứ? Mau ngôi xuống đi!”
Mac Minh Húc có chút bất mãn: “Sao con lại không biết cơ chữ, chứng minh nhân dân, lái xe, số hộ khẩu những thứ này đều là giấy tờ chứng nhận.”
Lý Duy Lộc nhéo chiếc mũi nhỏ của cậu bé: “Cậu nhóc này, biết cũng không ha!” Mạc Minh Húc đẩy tay anh ấy ra: “Chú Lý, nếu như chú còn gọi con là cậu nhóc nữa thì sau này nếu phương diện máy tính của chú gặp vấn đề, con sẽ không giúp chú giải quyết đâu”
Lý Duy Lộc vội vàng đầu hàng: rồi, được rồi, chú sai Chủ không con là cậu nhóc nữa được Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhã một “Mạc anh trai lớn con mau Lý Duy
Nghe lời này của anh ấy, Mạc Minh Húc nhanh chóng đi đến trước số pha, cậu bé nhìn Tư Nhã rồi bất đầu giới thiệu bản thân minh: “Chào em gái thứ bảy của anh, anh là anh cả, tên là Mạc Minh Húc.”
Tư Nhã nhìn cậu bé, gương mặt chẳng có biểu cảm gì.