9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 847: Con Trốn Học Sao






Tô Cẩm quay sang, thấy trên tay cô dắt thêm một cậu bé.

Cậu bé này còn ăn mặc kỳ quái, bèn hỏi: “Cậu bé này là ai? Không phải Long Bách trốn học đó chứ?”
Trốn học, người đầu tiên Tô Cẩm nghĩ tới sẽ là Long Bách.

Mạc Hân Hy cười cười, không giải thích gì nhiều: “Tô Cẩm, đúng lúc mặt trời đẹp, em về trước đi, chị muốn ngồi ở đây một lát!”
“Nhưng mà thương thế của chị vậy, tổng giám đốc Lục sẽ mắng em” Tô Cẩm lo lắng nhìn thoáng qua phần bụng bị thương của cô.

“Không sao, chị chỉ ngồi đây hít thở không khí thôi.

Chút nữa chị lên liền, anh ấy sẽ không biết đâu”
Mạc Hân Hy cảm nhận được bàn tay nhỏ kia dường như đang muốn vùng giãy khỏi mình, nên không nhiều lời với Tô Cẩm nữa.

Sau đó, cô xoay người dắt theo Mạc Vũ Lý đến một chỗ khác.

“Dì buông ra” Mạc Vũ Lý cố sức rút tay mình ra, nhưng không thành công.

Mạc Vũ Lý đã đánh giá qua toàn thể người này không dưới một lần, người phụ nữ trước mặt nhìn gầy yếu, thế mà lực tay lại không hề nhỏ.

Thấy đôi mắt nhỏ như hạt châu kia không ngừng đảo tới đảo lui, Mạc Hân Hy không nhịn được nở nụ cười.


“Này bạn nhỏ, dì phụ trách đưa cháu vào, do đó cháu không được rời khỏi tâm mắt của dì!”
Mạc Vũ Lý nhìn thẳng vào cô, dùng tay kia vỗ vỗ ngực: “Dì xinh đi dì cứ yên tâm.

Cháu chỉ muốn sang chỗ đó chơi một chút thôi, tuyệt đối không gây phiền toái cho dì”
Không thể không nói, khả năng quan sát của mình cũng không tệ.

Tùy tiện túm đại một người, lại tìm được một dì xinh đẹp, thân thiện lại tốt bụng như thế này.

Giọng của dì ấy cũng thật là dễ nghe.

Dường như cậu đã được nghe thấy ở đâu đó rồi, rất quen thuộc, rất có cảm giác của mẹ.

Nghĩ tới đây, Mạc Vũ Lý nhanh chóng lắc đầu.

Có lẽ gần đây bị mất ngủ nên hay suy nghĩ vớ vẩn, sao lại có thể so sánh một người phụ nữ xa lạ mới gặp với mẹ của mình cơ chứ.

Nếu để cho mẹ biết được, thì cái mông của cậu chắc chắn sẽ nở hoa.

Tuy bà mẹ già Mạc Tình cho cậu cảm giác rất xa lạ, xa cách, không có cảm giác thân thiết.

Nhưng cô ấy là mẹ ruột mang thai mười tháng sinh ra cậu, hai người có quan hệ huyết thống.


Để cậu cảm thấy xa lạ, có lẽ do từ bé cậu đã bị quăng cho bảo mẫu.

Mạc Hân Hy tuy không nhìn thấy được khuôn mặt của Mạc Vũ Lý, nhưng lại thấy cậu bé này một hồi thì lắc đầu, hồi khác lại nhíu mày, ngốc ngốc nhìn rất đáng yêu.

“Bạn nhỏ này, hôm nay sao cháu không đi học hửm?” Dựa theo chiều cao của đứa bé này, ước chừng ít nhất cũng đã vào lớp một.

Lúc này lại còn bao bọc kín mít đi nghêu ngao ở ngoài, đúng là khiến người †a cảm thấy rất kỳ quái.

“Mẹ cháu mời gia sư đến nhà cho cháu.

Mẹ cháu nói hoàn cảnh ở trường học không tốt lắm, muốn để cháu đi học muộn hơn”
Mạc Vũ Lý đang nói thật, người mẹ già Mạc Tình của cậu lúc nào cũng nghỉ thần nghi quỷ, sợ những người bên gia đình Mộ Dung sẽ gây ra chuyện gì bất lợi với cậu.

Vì thế nên mỗi lần cậu ra ngoài phải phái vài vệ sĩ đi theo, đừng nói chỉ tới chuyện đến trường.

Bà ấy mời giáo viên của tất cả các môn về nhà.

Trường học định sẵn không có duyên với cậu.

Sau khi nói xong, Mạc Vũ Lý đã nóng lòng muốn chạy tới cầu trượt bên cạnh khu trò chơi.

Vui sướng như một chú ngựa con thoát khỏi dây cương.

Lúc này, trường tiểu học Số Một còn chưa tan, khu trò chơi bên trong khu chung cư vẫn chưa đông lắm.

Mạc Vũ Lý chạy lên, chạy xuống, tung tăng đùa vui.

Tiếng cười vui vẻ lan tỏa khắp khu vui chơi..